(Tần Phương) Ánh Mặt Trời Sau Cơn Mưa

Chương 15: Hoàng đế đầu heo

Phương Khinh Trần vừa đi, Tần Húc Phi liền gọi Liễu Hằng vào cung.

Tuy rằng nửa đêm bị người dựng dậy, nhưng Liễu Hằng không có ngáp liên tục, cũng không có vừa đi vừa ngủ. Bởi vì chỉ còn một canh giờ nữa là đến giờ thượng triều rồi, ngay cả một chút thời gian như vậy cũng đợi không được, nhất định là có chuyện gì nghiêm trọng phát sinh, y vừa nhanh chóng vào hoàng cung, vừa ở trong lòng suy nghĩ.

Hẳn sẽ không phải là thiên tai bất ngờ gì đó, bởi vì nếu như thật có lũ lụt, hạn hán hay mất mùa, tấu chương cũng sẽ không đưa đến vào giờ này, hơn nữa muốn chống nạn cứu tế cũng phải đợi lâm triều an bài. Mà chắc cũng không là bạo động hay khởi nghĩa, y nắm giữ mạng lưới tình báo, gần đây không hề thấy có chút dấu hiệu nào. Chẳng lẽ là tông thất mưu phản, bởi vì việc tuyển Thái tử kia? Cũng không giống, đám người tuyển Thái tử mấy tháng nay đều hoạt động dưới sự kiểm soát của mình. Bằng không hay là bị các nước khác xâm lấn? Vậy càng không đúng, nếu như biên quan có chiến tranh, lúc này hẳn nên là đại tướng quân y tiến cung bẩm báo hoàng đế, chứ không phải là hoàng đế triệu kiến y.

Liễu Hằng vừa đi vừa nghĩ, đến tột cùng là việc gì, mà khẩn cấp như vậy.

Nhưng mà càng khiến cho y không ngờ tới chính là, Tần Húc Phi cũng không có ở nghị chính điện (điện dùng để thảo luận chính sự) đợi y, ngược lại ngồi trong tẩm cung của mình. Nếu như chỉ có như vậy, cũng không tính cái gì, vấn đề là y vừa vào cửa liền nhìn thấy Tần Húc Phi cả mặt xanh xanh tím tím, sưng vù không chịu nổi, nếu như không phải hắn ngồi trong hoàng cung mặc hoàng bào, y rất nghi ngờ mình không biết có thể nhận ra được hắn hay không.

Lửa giận trong lòng Liễu Hằng mãnh liệt bùng lên, y thấy mình từ trước đến giờ chưa bao giờ tức giận đến như vậy, bởi vì y chưa từng thấy Tần Húc Phi lại bị thương thành như thế này. Húc Phi võ công cao cường, mà ở đây là hoàng cung không phải chiến trường, hơn nữa tay chân đều lành lặn vì sao chỉ có mặt bị thương? Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết việc tốt này là do ai gây ra. Y sải bước đến gần, phẫn nộ nói: “Phương Khinh Trần đúng là quá đáng!”

“Y không biết ngươi là hoàng đế sao? Sao có thể đánh mặt như vậy? Mà y muốn đánh ngươi cũng để mặc cho y đánh?”

Nói xong y nhìn lại Tần Húc Phi, phát hiện hoàng đế bệ hạ còn đang toét miệng cười ngu! Liễu Hằng câm nín, quên đi, y thở dài một hơi ngồi xuống ghế, Phương Khinh Trần là người như thế nào, làm sao có thể không biết Tần Húc Phi hắn còn phải thượng triều gặp bá quan? Lần này rõ ràng là cố ý.

Y bưng chén trà hết sức bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì chọc giận tên sát thần đó vậy?”


Tần Húc Phi cười đến nỗi mặt cũng sắp sửa biến dạng, phảng phất như còn đang chìm đắm trong hạnh phúc.

“Ta và Khinh Trần đã rất tốt.”

“Ngươi và y chẳng phải vẫn luôn rất tốt sao?” Liễu Hằng uống một ngụm trà, có chút không hiểu.

“Khụ!” Đối với bằng hữu tốt của mình, hắn vẫn là có chút xấu hổ: “Ta đạt được… thân thể của Khinh Trần.”

Loảng xoảng!!!

Liễu Hằng từ trên ghế ngồi trượt ngã xuống đất, y chấn kinh nhìn Tần Húc Phi, ngay cả chén trà lăn lóc bên cạnh cũng không rảnh bận tâm.

Bao nhiêu năm rồi, y đối với Tần Húc Phi ngoại trừ tình bằng hữu còn luôn mang theo một chút sùng bái, mà ngày hôm nay y mới phát hiện cảnh giới ngưỡng mộ của y đối với Tần Húc Phi đã thăng lên một tầm cao mới. Ngay cả lần trước tuyển Thái tử y cũng không thấy thất kinh như thế này.

Phương Khinh Trần là người như thế nào? Kiêu ngạo, cường thế, lòng dạ hẹp hòi… Cho dù ta biết ngươi thích y, ta vẫn hoàn toàn không thể tưởng tượng ngươi thật sự dám trêu chọc y.

Tần Húc Phi vẫn còn đang cười ngu, không hề để ý đến bằng hữu tốt vẫn luôn ôn văn nho nhã cử chỉ lễ độ của hắn đã ngã nhào trên đất. Cũng may, Liễu Hằng cũng không nghĩ đến việc đợi hắn đến đỡ, y đứng dậy tự chỉnh sửa y phục, lại ngồi xuống ghế, nhìn Tần Húc Phi, khẽ than một tiếng: “Phương hầu thật là mềm lòng.”

Tần Húc Phi cũng phục hồi tinh thần lại, trong lòng tự mừng rỡ, xem ra mọi người đều thấy được Khinh Trần đối với ta rất tốt.

“A Hằng, bộ dạng hiện tại của ta không thể trực tiếp thượng triều, ngươi sắp tới lại phải đảm đương thay ta rồi, ngoài ra ta đã truyền Vương thái y, xem ông ấy có biện pháp gì hay không.”

Liễu Hằng thở dài, còn có biện pháp gì, cho dù Vương thái y là y quan giỏi nhất, ông ấy cũng không thể lập tức khôi phục nguyên dạng cho ngươi. Đang suy nghĩ, ngoài cửa đã có tiếng thông truyền thái y đến.


“Được, thỉnh ông ấy vào.”

Gừng càng già càng cay, Vương thái y sinh ra trong một danh gia vọng tộc đời đời làm y quan, tiến vào nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hoàng đế bệ hạ, cũng là há hốc miệng, suýt chút nữa ngã sấp, sau đó rất nhanh đứng thẳng, làm như không có việc gì đi đến gần, chỉ là không ai biết trong lòng lão đang không ngừng mặc niệm gia huấn: cái gì cũng không nhìn thấy, toàn bộ phải quên hết, cái gì cũng không tò mò, nếu không sẽ không có mạng sống đến già…

Lão rốt cuộc so với Liễu Hằng bình tĩnh hơn, Vương thái y đi đến gần lạy bẩm: “Thần bái kiến bệ hạ, bái kiến Liễu tướng quân.”

“Thái y không cần đa lễ, ngươi đến nhìn xem gương mặt của trẫm lúc nào thì khỏi hẳn?”

Vương thái y rốt cuộc cũng đánh bạo nhìn vài lần, lão vươn tay bắt mạch, lại cẩn thận quan sát một lượt mới nói: “Hồi bệ hạ, thương tích này không có thương đến gân cốt, thân thể hoàn toàn không ngại gì, nhưng những vết sưng ứ bầm tím này muốn hoàn toàn khôi phục, tối thiểu cần nửa tháng thời gian.”

“Lâu như vậy?” Liễu Hằng giật mình nói: “Ngươi không có loại thuốc bôi nào thần kỳ có thể chuyên trị ứ bầm, hôm nay bôi ngày mai khỏi sao?”

“Thần vô năng, loại thuốc tướng quân nói chỉ là do đám người giang hồ bịa đặt để gạt người, gia đình thần đời đời hành nghề y cũng chưa từng thấy qua, hơn nữa thương tích này của bệ hạ rất đúng…” Lão thiếu chút nữa nói thương tích rất đúng chỗ, người ra tay lực đạo rất tinh chuẩn chính xác. “Khụ! Thương tích này của bệ hạ đúng ngay những chỗ không dễ gì tan máu tụ, hơn nữa phạm vi quá rộng, thần chỉ có thể viết một phương thuốc thỉnh bệ hạ sắc dùng, phối hợp với một loại khác bôi lên vết thương, ngoài ra còn phải kỵ đắng, kỵ cay, kỵ rượu, như vậy trong vòng nửa tháng mới có thể hoàn toàn hồi phục.”

Quả là có chút phiền phức, Tần Húc Phi cũng lười trông nom, hắn nói với Vương thái y: “Lát nữa còn phải làm phiền thái y tự mình đi y phòng phối dược.”

Vương thái y cung kính nói: “Đây là bổn phận của hạ thần.” Lão đương nhiên hiểu rõ lời kia có nghĩa là càng ít người biết càng tốt.

“Ừ, theo thái y chẩn đoán thì bệnh tình của trẫm thật là không cách nào thượng triều gặp mặt đại thần sao?” Tần Húc Phi cười nhìn lão.

Vương thái y cũng không phụ sự ưu ái của hoàng thượng liền ngầm hiểu, trong các biên bản ghi chép của tổ tiên cũng chưa từng thấy thảm trạng hoàng đế bị đánh vào mặt như vậy, xác thật là không thể để cho các đại thần biết, lão vuốt chòm râu, bình tĩnh nói: “Bệ hạ cảm nhiễm phong hàn, thân thể sốt cao, không thể ra gió, không thể gặp ánh sáng, không thể tiếp xúc với người khác để miễn cho truyền nhiễm, nhưng cơ thể không ngại, nửa tháng sau là bình phục?” Nói xong, lão nhìn hoàng đế dùng ánh mắt dò hỏi, như vậy được chứ ạ?

Tần Húc Phi gật đầu: “Rất tốt, làm phiền Vương thái y rồi.”


“Bệ hạ tình trạng nghiêm trọng, thần thân là y quan vì bệ hạ chẩn trị vốn là chức trách, thương tích của bệ hạ không thể kéo dài, thần khẩn thỉnh hiện tại được đi viết đơn phối thuốc.”

“Được, đa tạ thái y.”

Đợi lão đi rồi, Tần Húc Phi quay sang Liễu Hằng nói: “A Hằng, cứ như vậy ta có thể treo một tấm màn phía sau ngai vàng, ngày hôm nay ta sẽ ngồi trong đó thượng triều, để mọi người có thể nhìn thấy cái bóng, cũng nghe được giọng nói, không đến mức làm chậm trễ đại sự cũng miễn gây nên phiền phức.”

Liễu Hằng cũng cười cười: “Ta cũng là nghĩ như vậy, dù sao mấy tháng nay chúng ta còn đang ngầm xúc tiến việc quan trọng kia.”

Thấy thương nghị chuyện thượng triều đã thoả đáng, Liễu Hằng bắt đầu có chút tò mò, y không phải là Vương thái y không cần phải thuộc lòng gia huấn gì cả, huống chi y cũng không cần lo lắng mình sẽ không sống được đến già, liếc mắt nhìn vào trong nội điện, không thấy động tĩnh gì, y hắng giọng hỏi: “Phương hầu đâu?”

Tần Húc Phi cười khổ: “Y trở về Sở quốc rồi.”

A? Người kia cũng sẽ thẹn thùng? Cũng đúng, loại sự việc này đổi lại là ai e rằng cũng sẽ cảm thấy chút thẹn. Bất quá, suy nghĩ trong đầu Liễu Hằng vừa chuyển, y thấy mình hiện tại lại vô cùng không sợ chết muốn nhìn Phương Khinh Trần một lát, không biết Phương Khinh Trần sẽ có vẻ mặt như thế nào? Nhưng mà… Ai, thôi đi thôi đi, người nọ vẫn cứ đi về thì hơn, miễn cho Tần Húc Phi lại chọc giận y, đến lúc đó bị đánh cho thương cũ chưa lành lại thêm thương mới.

Nhìn Liễu Hằng ở chỗ đó vòng quanh các loại suy nghĩ, Tần Húc Phi khẽ mỉm cười: “Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, Khinh Trần khẳng định đã sớm chuẩn bị trở về Sở quốc, nếu không y cũng sẽ không ôm vò Đào Hoa Nhưỡng ra uống, chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy…” Hắn lắc đầu, ngẩng nhìn bên ngoài song cửa, bầu trời vẫn còn lấp lánh vài đốm sao, không biết vì sao Khinh Trần vừa mới đi mình đã bắt đầu thấy nhớ? Nhưng mà… Hắn nhẹ giọng nói: “Y đi về lúc này… Cũng tốt.”

Đối với bệnh tình của hoàng đế, triều thần Tần quốc đều rất quan tâm, bất luận là xuất phát từ chân tình hay là giả ý, bất luận là thật sự trung thành hay là muốn tỏ ra trung thành, mọi người đều nối đuôi nhau hỏi han ân cần, hận không thể chia sẻ bệnh tình cùng hoàng đế. Hơn nửa thời gian lâm triều đều là tại loại nước miếng này vượt qua. Bãi triều cũng vẫn còn bàn tán không ngớt, những đại thần có quan hệ gần với Liễu Hằng một chút đều tụ tập ở phủ đại tướng quân, muốn nghe ngóng nghe ngóng, biểu đạt biểu đạt. Có điều, bệnh tình của hoàng đế không dò hỏi được bao nhiêu, chỉ biết là không gặp ngoại thần, hơn nữa lại bị một sự kiện khác thu hút sự chú ý.

Bãi triều Tần Húc Phi liền đi về thư phòng, chuẩn bị phê duyệt tấu chương, vừa vào phòng liền thấy một người quay lưng về phía hắn, khoanh tay đứng trước giá sách, hắn dụi mắt, người còn ở đây! Không phải là mình tương tư thành tật xuất hiện ảo giác. Tần Húc Phi lập tức cười toe toét: “Khinh, Khinh Trần, ngươi không…”

Lời còn chưa nói xong, đã bị mấy quyển sách bay qua đập vào đầu vào thân.


“Ngươi lại đi đọc mấy thứ này!” Phương Khinh Trần tức giận hổn hển nói.

Tần Húc Phi nhặt sách lên nhìn qua, mặt hơi ửng hồng, có điều nhìn vào cũng không phát hiện được, hắn ở trong lòng thầm nghĩ, không nhìn loại sách này ta làm sao biết làm như thế nào, nói sao cũng là hiếu kỳ thôi.

“Còn dám để ở trong thư phòng? Ngươi nhìn xem bộ dạng ngươi có chỗ nào giống hoàng đế chứ!” Phương Khinh Trần tức giận trừng hắn, có điều, vừa nhìn lại nhịn không được buồn cười, y không có chỗ nào phải cố kỵ, đơn giản chỉ vào Tần Húc Phi cười ha ha: “Mặt của ngươi, thật… thật là đặc sắc.”

Vốn tối hôm qua khi y sải bước ra khỏi cửa rời khỏi đường nhìn của Tần Húc Phi rồi, liền chậm lại bước chân, thật là đau quá đi, y quả thật nghĩ không ra vì sao tinh thần lực cường đại như mình mà chút xíu đau đớn như vậy cũng nhịn không được, cũng may nghĩ không ra sau này có thể nghĩ tiếp, hiện tại không cần phải bắt chính mình chịu tội, y gọi tới một thuộc hạ tìm cho y một chiếc xe ngựa xa hoa thư thích, cứ như vậy ngồi xe ngựa một đường trở về Sở quốc. Nhưng mà nằm trong xe ngựa rồi, y càng nghĩ càng thấy không cam lòng, vì sao y đau như vậy, Tần Húc Phi lại không tỏ ra có việc gì, cho dù là đánh hắn rồi, nhưng mà mình đi quá vội vàng còn không kịp ngắm nhìn thành quả. Nếu như hiện tại quay lại…. Khẳng định lúc này mặt đã sưng vù lên, chính là lúc tốt nhất để nhìn hiệu quả. Nghĩ vậy y liền gọi mã phu chuyển đầu xe quay lại Tần cung, ừ… Hiện tại vừa nhìn, quả nhiên là khiến người ta thoả mãn nha.

Nhìn đi nhìn đi, tuỳ ý ngươi đi, Tần Húc Phi không hề để ý, dù sao cũng là ngươi đánh thôi, hắn đi qua nắm tay Phương Khinh Trần, cao hứng nói: “Khinh Trần ngươi không đi nữa?”

“Đừng kéo ta!” Phương Khinh Trần lập tức rút tay ra, làm như chán ghét liếc hắn một cái, lại từ trong lòng lấy ra một bình nhỏ ném cho Tần Húc Phi: “Cầm lấy.”

“Đây là cái gì?”

“Thần đan diệu dược, thoa lên cái mặt heo của ngươi, mấy ngày sau là khỏi.”

“Khinh Trần, ngươi sợ ta đau sao? Không sao cả, ta không đau.” Tần Húc Phi đầy mặt vui sướng, Khinh Trần đối với hắn thật tốt.

“Phi!” Phương Khinh Trần hung hăng trừng hắn một cái, cái gì mà không đau, ngươi không đau vậy ta đây chẳng phải là đánh vô ích sao. Nhìn Tần Húc Phi vui vẻ đến nỗi khoé miệng cũng sắp toét đến mang tai, y cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, hận không thể đánh hắn thêm một trận.

“Ta chỉ không muốn đại thần của ngươi nói ta bắt nạt hoàng đế bọn họ, làm lỡ quốc sự. Còn có Liễu Hằng kia, khẳng định hiện tại đang oán trách ta.”

Ách… Tần Húc Phi không dám nói mình đã sớm cho Liễu Hằng biết, mà hiện tại A Hằng còn cảm thấy Phương hầu ngươi rất tốt bụng rất mềm lòng nữa kia.


“Ta đi đây.” Phương Khinh Trần sợ ở lại thêm chút nữa mình nhịn không được lại đánh hắn thêm một trận, nói xong y liền đi thẳng ra cửa.

A, nhanh như vậy? Còn chưa kịp nhìn thêm vài lần, còn chưa kịp hỏi y có đau hay không, nhưng mà dù sao cũng không dám hỏi ra miệng, chỉ có thể nói: “Khinh Trần, đi sớm về sớm.”

Phanh! Nghe được lời này, Phương Khinh Trần thiếu chút nữa ngã sấp trên bậc cửa, ngươi nghĩ nơi này là nhà của ta hay sao!