(Tần Phương) Ánh Mặt Trời Sau Cơn Mưa

Chương 14: Sắc màu bóng đêm

Bóng đêm say lòng, bầu trời sao dày đặc. Các thái giám cung nữ đang ở tại Vĩnh Hoà cung lúc đó bị tiếng đánh nhau trên nóc nhà khiến cho giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức liền làm như không có việc gì nhìn đi chỗ khác, lại tập trung làm việc của mình, ai nên làm việc gì thì cứ đi làm việc ấy.

Vị công tử tuấn mỹ kia lại đánh nhau với hoàng đế nhà mình nữa.

Đối với loại sự việc này đám người trong Tần cung đã sớm thấy nhiều rồi, đã thành thói quen, có thấy cũng coi như không thấy, thậm chí còn tổng kết ra một bộ quy tắc___ chỉ cần thoải mái tự nhiên đừng có lén la lén lút như thể đang rình trộm, thì sẽ không bị đá bay, chén trà văng trúng, hơn nữa cũng sẽ tuyệt đối không ảnh hưởng đến công việc, cho dù là ở gần xung quanh hai người đó đi tới đi lui làm việc cũng sẽ không cần lo sợ bị dư lực lan đến, bởi vì hoàng đế và vị công tử tuấn mỹ kia đều rất chuẩn xác, chưa bao giờ đánh vào hạ nhân bọn họ, chỉ chằm chằm nhắm thân thể đối phương đánh tới thôi.

Nhưng mà tối nay hình như có chút quá mức, bình thường cái loại đánh nhau cát bay đá chạy này đều tiến hành ở nơi trước đây vốn là Sùng Đức cung bên kia, chỗ đó từ lần đại chiến trước vẫn cứ để y nguyên không tu sửa, chuyên dùng để cho hai vị đó đánh nhau. Dù sao hoàng cung này lớn như vậy cũng chỉ có hai vị chủ tử, có một chỗ thiếu tu sửa cũng không vấn đề gì, huống chi nghe nói vị công tử tuấn mỹ kia không thích đánh nhau trên võ trường mà chỉ thích đánh trong cung điện, cho nên hoàng đế cũng chiều theo ý của y.

Thái giám Tôn tổng quản tay cầm phất trần đứng bên cạnh cửa điện, vô cùng không chuyên nghiệp ngáp một cái. Ai, hoàng thượng đối với vị công tử kia quả thật quá mức sủng ái rồi, tuy rằng nhiều năm như vậy lão cũng không nhìn rõ hai người rốt cuộc là quan hệ như thế nào, nhưng mà trước hết việc hoàng thượng dung túng người kia là thật không hề giả, hơn nữa càng ngày càng chỉ có hơn chứ không kém. Tôn tổng quản thở dài, lão đã sớm không còn tỏ ra khí phách như năm xưa lần đầu tiên gặp người nọ. Dù sao ở Tần cung này ai cũng có thể đắc tội, chỉ có người nọ là tuyệt không thể đắc tội, cũng may, người nọ không phải lúc nào cũng ở trong hoàng cung. Lão ngẩng đầu nhìn hai người, a? Không biết từ lúc nào hai người đã từ nóc nhà đánh tới trên mặt đất, vị công tử tuấn mỹ kia còn một tay ôm vò rượu một tay không ngừng nhấc lên cây hoa đá cảnh xung quanh ném về phía hoàng đế bệ hạ bọn họ. Ai, Tôn tổng quản lại thở dài một tiếng, thấy hai người họ sắp đánh tới trong phòng, lão đang đứng trước cửa phòng liền lặng yên nhích người qua một bên, trong lòng tính toán ngày mai nên gọi ai đến sửa nóc nhà.

Từ trên nóc đánh xuống đến mặt đất, Tần Húc Phi một đường tránh né mảnh ngói đá vụn cành cây, mắt thấy Khinh Trần dĩ nhiên đá lên một luồng cát sỏi, hắn vội vàng lách mình tiến vào trong điện, lập tức xoay người đóng cửa chặn lại cát sỏi. Phương Khinh Trần thấy hắn trốn vào trong phòng, nhìn cũng không nhìn trực tiếp xông vào, vừa vào cửa liền bị người nọ từ đằng sau ôm chặt lấy, lưng va phải một bờ ngực rắn chắc nóng rực, Tần Húc Phi còn phà hơi vào tai y: “Khinh Trần, đừng đánh nữa…”


Phương Khinh Trần giận cũ chưa tiêu giận mới lại bùng lên, nhấc chân nhắm ngay chân Tần Húc Phi giẫm mạnh, Tần Húc Phi bị đau dời bước chân, nhưng tay vẫn không hề thả lỏng, hắc liếc nhìn thái giám cung nữ trong phòng ra hiệu, lệnh cho bọn họ nhanh chóng rời đi, miệng còn cười nói: “Khinh Trần, ngươi sao lại có thể dùng loại đấu pháp lưu manh như vậy?”

“Đánh ngươi phải dùng biện pháp lưu manh như vậy mới thích hợp!” Phương Khinh Trần nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn thấy mấy cung nhân người người đều cúi đầu rũ mắt ngoan ngoãn đi ra, trong lòng y càng thêm phẫn nộ, đánh nhau với Tần Húc Phi cũng không có gì, nhưng hiện tại loại tư thế kỳ quái này đã bị người ta thấy hết, bảo y làm sao không lửa giận bốc cao ba thước? Đều do tên khốn kiếp này! Y nghiến răng, giận dữ nói: “Buông ta ra!”

Tần Húc Phi cười hì hì, dáng vẻ du côn trả lời: “Không buông!”

Hắn thậm chí còn ngửi ngửi tóc Phương Khinh Trần, dù sao thì cũng đã đắc tội Khinh Trần đắc tội rất thảm, hắn giờ là rận nhiều không sợ ngứa, gắt gao ôm chặt người trong lòng, tuy rằng Khinh Trần cả người cứng còng, tuy rằng Khinh Trần hiện đang mưu tính ý đồ xấu, thế nhưng ôm ôm một hồi các loại cảm giác vui sướng cảm động xao xuyến hưng phấn đều đồng loạt dâng trào, ngày hôm nay, hắn nhất định không buông tay!

Không buông tay? Phương Khinh Trần nhướng mày, khoé môi cong lên một nụ cười tà ác, y một tay ôm vò rượu, một tay…

Bàn tay Phương Khinh Trần vừa cử động, Tần Húc Phi liền lập tức nghiêng người, đối với tư thế hiện tại của bọn họ, Khinh Trần khẳng định sẽ dùng khuỷu tay đánh vào bụng hắn, hắn hơi nghiêng người né ra, thế nhưng… khuỷu tay mà hắn nghĩ không có đánh ra, mà là… mà là…

Mà là Phương Khinh Trần một tay ôm vò rượu, một tay đặt lên hai tay Tần Húc Phi đang ôm eo mình, từng chút từng chút vuốt ve, nhẹ nhàng mà dịu dàng. Tần Húc Phi bị trêu chọc lập tức khiến cho một luồng nhiệt ý bốc thẳng lên não, tuy rằng hắn biết Phương Khinh Trần nhất định là đang có mưu đồ xấu xa gì, nhưng vẫn không thể không trầm mê trong đó, không cách nào thoát khỏi.

Quả nhiên, thừa dịp Tần Húc Phi há hốc miệng sững sờ, khuỷu tay Phương Khinh Trần dùng lực đánh mạnh về phía sau một cái, dễ dàng thoát khỏi ôm ấp của hắn.


Khinh Trần lần này thật sự dùng sức, Tần Húc Phi đau đến nỗi thiếu chút nữa không đứng thẳng người được, Phương Khinh Trần thoả mãn cười cười xoay người đi vào nội điện. Thấy Khinh Trần bỏ đi, Tần Húc Phi cũng không để ý đau đớn, bước vội đuổi theo.

Cái tên này vì sao còn đi theo? Phương Khinh Trần quay người lại liếc nhìn hắn, vừa rồi đánh một cái cũng không nhẹ, không thấy ta đã bỏ mặc ngươi một bên chuẩn bị đi uống chén trà xả hơi rồi ngủ sao?

Nhưng mà, nếu như ngươi đã muốn tự lao đầu vào lưỡi giáo thì đừng trách ta không khách sáo, Phương Khinh Trần thuận tay định cầm vò rượu ném Tần Húc Phi, lại nghe được một tiếng quát to: “Đừng ném! Chỉ còn một ít đó nữa thôi.”

A, cũng đúng, chỉ còn một ít rượu không thể lãng phí trên người tên khốn kiếp đó được, Phương Khinh Trần cúi người đem Đào Hoa Nhưỡng đặt trở lại trên bàn, nhưng mà ngay trong khoảnh khắc để lỡ đó, Tần Húc Phi đã vận kình lực bổ nhào tới, khiến hai người cùng lúc ngã vào long sàng, còn thuận thế đè Phương Khinh Trần dưới thân.

Quả thật không biết nên nói đây là trùng hợp, hay là đã tính toán từ lâu.

Phương Khinh Trần tức giận đến cực điểm, nhấc chân định đá Tần Húc Phi văng xuống, nhưng khiến cho y chấn kinh chính là, tên kia dĩ nhiên đã trước y một bước hung hăng đè lên người mình, chân ép lên đầu gối y, tay giữ chặt hai cổ tay y đè xuống hai bên, toàn thân cũng gắt gao đè ép chính mình, cứ như vậy phong toả mọi hướng công kích của y!

Cái tên này… rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Nào giờ chưa từng bị đánh bại như vậy, lửa giận trong lòng Phương Khinh Trần giống như bị đổ thêm dầu điên cuồng bốc lên, giọng nói của y cũng hoàn toàn không áp chế được phẫn nộ: “Tần Húc Phi, ngươi đây là ý gì!”


Tần Húc Phi nhìn người bên dưới thân mình, ánh mắt ôn hoà, nghe được câu hỏi của y cũng không đáp lời, chỉ là gắt gao đè y lại, dán chặt người y, ôm y… Nhiệt độ ấm áp dưới thân thật chân thực… Người mình yêu sâu sắc thôi, nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn không dời mắt được, bao nhiêu lần thu hút toàn bộ tâm tư của mình. Rất nhiều lời muốn nói đột nhiên cứ như vậy dâng trào trong cổ họng, bao nhiêu hâm mộ luyến ái thâm sâu muốn nói, rời khỏi miệng, lại chỉ hoá thành một tiếng gọi nhẹ nhàng: “Khinh Trần…”

Phương Khinh Trần buồn bực muốn chết, cái tên này ỷ vào một thân sức lực mạnh như trâu đè y không cách nào động đậy, y miễn cưỡng giãy dụa, nhưng không có một chút hiệu quả. Nếu như y không muốn dùng đến nội lực chấn thương hắn, vậy thật sự là không có biện pháp nào khác!

“Khinh Trần…” Tiếng gọi dịu dàng của Tần Húc Phi kịp thời vang lên.

Kêu ta làm cái gì! Phương Khinh Trần giương mắt tức giận nhìn hắn, không ngờ lại bị đôi mắt như hai đầm nước sâu thăm thẳm hấp dẫn, ánh mắt Tần Húc Phi tựa như ánh sao trong đêm tối, xán lạn rực rỡ, đáy mắt còn mang theo ánh lửa nhiệt liệt, đường nhìn hai người chạm nhau, lửa kia càng thêm cháy bỏng, khiến người nhìn cũng theo đó mà bị thiêu đốt. Hắn như vậy nhìn y, ánh mắt dịu dàng vô cùng, bao nhiêu thâm tình, ái mộ, lưu luyến, bao nhiêu lời chưa nói ra, y đột nhiêu đều hiểu. Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, y cũng trở nên sững sờ, ngẩn ngơ nhìn hắn, gương mặt dần dần trở nên ửng đỏ, dọc theo gò má lan tràn xuống…

Ánh mắt Tần Húc Phi nhìn y cất giấu cái gì y không phải là không biết, nhưng vẫn không thể dời đi ánh mắt, y chăm chú nhìn Tần Húc Phi, mặc cho cảm giác thẹn thùng kỳ lạ dấy lên trên mặt đoá đoá mây hồng.

Ánh nến đong đưa, không khí trong phòng dần dần lên cao, giữa hai người dường như có một dòng chảy xao động gắt gao. Tần Húc Phi nhìn người dưới thân hai má ửng hồng, dung nhan tuyệt mỹ, ánh mắt quật cường, dưới ánh nến toả ra sức hấp dẫn chết người, hắn chậm rãi thở ra, đè nén chút xung động trong lòng, từ từ thả ra bàn tay đang nắm giữ cổ tay y, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc Phương Khinh Trần, ngón tay vuốt ve vành tai mềm mại, một lần lại một lần, sau đó nâng lên gương mặt y, khẽ vuốt gò má hồng đào, bờ môi hồng phấn, vô hạn thương yêu.

Dưới ánh nến lông mi thật dài của Phương Khinh Trần toả ra bóng râm mỹ lệ, ánh mắt y mê mang lại sáng ngời, ngón tay truyền lại cảm xúc non mềm trơn nhẵn, khiến Tần Húc Phi cũng nhịn không được một lòng tràn đầy tình ý, hắn chầm chậm cúi đầu, dịu dàng gọi y, gần như nỉ non.

“Khinh Trần…”


“Trần Trần…”

Chữ cuối cùng biến mất giữa hai đôi môi, Tần Húc Phi một lần nữa hôn Phương Khinh Trần.

Dịu dàng lặp đi lặp lại, hắn từng chút từng chút cọ xát đôi môi mềm mại kia, một hồi lại nhẹ nhàng buông ra hôn trán y, hai mắt, gò má, mũi… Cuối cùng lại quay về trên môi.

Lần này mang theo cảm giác cường liệt, từ dịu dàng dần dần trở thành cháy bỏng độc tài, hắn vươn đầu lưỡi dùng sức hôn liếm vành môi của y, lại mút cả hai cánh môi vào miệng mình, sau đó nhẹ nhàng nhả ra, đầu lưỡi hướng vào giữa hai phiến môi thăm dò, thừa dịp y ngẩn ngơ, tách ra hai hàm răng tiến vào trong vòm miệng ấm nóng kia.

Tần Húc Phi vũ động đầu lưỡi, ở trong miệng Phương Khinh Trần khuấy đảo, lại quấn lấy đầu lưỡi mềm mại cuốn vào trong miệng mình, mút vào thật sâu.

Người bị đè ép, hơi thở bị cướp đoạt, môi lưỡi truyền lại cảm giác nóng bỏng khiến Phương Khinh Trần từng đợt từng đợt mê muội, hoàn toàn không biết Tần Húc Phi đang làm cái gì, cho đến khi sắp sửa ngạt thở, mới được thả ra, y ra sức hít thở mấy lượt, mới có chút thanh tỉnh liền cảm thấy vành tai mình lại bị bao phủ trong một nơi nóng bỏng, một cơn tê dại chạy dọc sống lưng, y không kiên nhẫn khẽ nhúc nhích muốn đẩy Tần Húc Phi ra, lại bị hắn bắt lấy tay, ôm càng chặt: “Ngoan, đừng náo loạn.”

Thật lâu, Tần Húc Phi mới nhả ra vành tai bị mình hôn đến đỏ bừng ướt át. Tay trượt xuống eo Phương Khinh Trần, nhẹ nhàng cởi ra thắt lưng của y, thuận thế cởi ra vạt áo, một đường từ cổ hôn xuống xương quai xanh. Hắn bên này hôn, tay cũng không dừng lại, trước cởi bỏ áo ngoài của Phương Khinh Trần, sau hơi nhổm người dậy cởi ra áo trong của y, đột nhiên, bờ ngực trắng nõn với hai đoá anh đào cứ như vậy đập vào mắt, cổ họng Tần Húc Phi căng thẳng, mắt chớp cũng không chớp nhìn tuyệt thế mỹ cảnh trước mắt, tay cũng có chút không biết nên để đâu.

____


Triêu Nhan: edit những cảnh nóng là một việc tàn phá thần kinh, tổn hại chất xám, tớ không muốn làm ư ư ư *khóc hận* -__-

Hai chữ “Trần Trần” đúng là “sát phong cảnh” -__-