Tôi nghe bà cô nói Cố Nam Phong như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy có chút không vui.
"Nhưng hắn thực sự đã bảo vệ cháu! Chính mắt cháu nhìn thấy mà!"
"Cháu còn nhỏ nên dễ bị lừa. Việc này không giống với những chuyện khác, chỉ sai sót một chút thôi là sẽ mất mạng như chơi."
Tôi không nói chuyện, mặc kệ bà cô nói như thế nào, nhưng trực giác của tôi mách bảo Cố Nam Phong không phải là loại người như bà cô nói. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận lời nói của bà cô, dù sao trên người Cố Nam Phong quả thực có rất nhiều bí mật, thậm chí nó còn liên quan đến tôi.
Bà cô hiển nhiên cũng cảm nhận được thái độ của tôi: "Nếu như cháu không tin ta, vậy chúng ta cứ chờ đi. Nhưng khi cháu gặp phải chuyện gì thì cứ nói, ta vẫn sẽ sẵn lòng giúp đỡ cháu."
"Vâng, cháu cảm ơn bà cô."
Cúp điện thoại, tôi đi dạo loanh quanh trong trường, nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, sự nghi ngờ trong tôi chợt bộc phát. Hiện tại tôi nghĩ rất có thể Tạ Linh Linh đã bị nam quỷ thuộc âm sơn phái bắt đi rồi. Trước kia cô ấy gạt tôi, nói bà cô đã giết cô ấy, tôi đoán đến 80% là do cô ấy đã bị uy hiếp. Bà cô không phải là người xấu, nhưng bà ấy lại luôn nghi ngờ Cố Nam Phong, cảm thấy hắn đối với có mục đích và ý nghĩ không trong sáng. Dĩ nhiên là tôi Cố Nam Phong không có ý xấu với tôi, nhưng những lời nói của Phong Trà cộng thêm biểu hiện của Cố Nam Phong vào đêm hôm đó, đã khiến tôi càng ngày càng hiếu kì về hắn. Cả người hắn giống như một chiếc hộp bí ẩn, hắn vừa mạnh mẽ lại vô cùng thần bí. Xung quanh đều có sinh viên đi tới đi lui, từ ngày Cố Nam Phong phong ấn ánh mắt âm dương của tôi thì tôi đã không còn trông thấy ma quỷ nữa rồi.
Sau khi ăn chiều xong, ba đã gọi điện cho tôi. Trước kia đều là mẹ gọi điện cho tôi, rất hiếm khi ba chủ động gọi điện cho tôi.
Tôi cười nói: "Ba, có chuyện gì mà ba lại bất chợt gọi cho con vậy?"
"Dạo gần đây con thế nào rồi? Sao không gọi điện về nhà hả?"
Nghe giọng điệu của ba, xem ra ông ấy đang không vui.
Tôi có chút xấu hổ, mấy ngày nay tôi bận đối phó với nữ quỷ nên đã quên mất việc này. Nhưng mà trước đó tôi cũng đã gọi điện về rồi, lần này cùng lắm mới chỉ hai ngày chưa gọi mà ba tôi đã vội vàng gọi cho tôi rồi. Có lần mười ngày tôi không gọi điện về, ông ấy cũng đâu có vội vã như vậy.
Tôi giải thích với ba là bởi vì ở nhà hơi lâu, nên mấy ngày nay bận phải học bù những ngày tôi đã nghỉ.
Ba tôi hỏi ngược lại: "Có thật sự là như thế không?"
Nghe giọng điệu của ba tôi, hình như là ông ấy không tin tôi. Chẳng lẽ ông ấy đã nhận ra cái gì rồi? Không thể nào, tôi chưa nói với ông ấy mà?
"Thật, con lừa ba làm gì?."
Ba tôi không nói cái gì nữa, ông im lặng, hình như là có điều gì đó muốn nói với tôi.
"Ba, ba muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, con cũng đâu phải là người ngoài."
"Không có gì, không có gì." Ba tôi tựa hồ như bị kinh hãi, gần như là đã trả lời ngay tức khắc. Ông ấy nói như vậy càng làm tôi nghi ngờ hơn, tôi cố ý nói: "Không có gì thì con cúp máy nhé."
Nói xong tôi làm bộ như đang muốn cúp điện thoại. Thấy vậy, ba tôi liền tranh thủ thời gian nói: "Từ đã, ta có chuyện muốn nói với con."
Cuộc điện thoại lại một lần nữa rơi vào im lặng, ngay lúc tôi nhịn không được nữa, chuẩn bị hỏi thì cuối cùng ba tôi cũng nói: "Mấy ngày này con có gặp phải chuyện gì bất thường không? Nhớ kỹ lại xem và nói rõ cho ta biết. Không cần phải sợ ta lo lắng."
"Vâng, dạo gần đây con không gặp phải chuyện gì bất bình thường cả."
Tôi bắt đầu hoài nghi có phải là ba tôi biết chuyện rồi không. Chẳng lẽ bà cô nói cho ông ấy biết rồi hả?
Tôi cười nói: "Nếu gặp phải chuyện gì thì con nói với bà cô là được rồi. Cũng không phải là con không có số điện thoại của bà cô."
Tôi đã cho ba biết tình hình hiện tại của tôi rồi, tôi không muốn ba nghĩ nhiều.
Thật ra có một số việc nếu nghĩ nhiều, sẽ phát hiện ra rất nhiều điều bất thường ở những chi tiết nhỏ, lúc ấy tôi cũng đã nhận ra một hai lần, chỉ tiếc là tôi lại không để ý đến, chính vì thế mà sau này đã gây lên một mầm tai họa. Có lẽ giống như người ta thường nói "Tất cả đều đã được định sẵn."
Buổi chiềusau khi học xong, trên đường trở về, có người đứng chặn tôi lại, nói là tôi có bưu kiện. Tôi vừa nghi hoặc vừa tiếp nhận, vừa cầm đồ trên tay hắn ta đã rời đi, cũng không kiểm tra thông tin người nhận gì cả hết. Mấu chốt là gần đây tôi không có mua một món đồ nào ở trên mạng hết.
“Có phải là có ai đó cố ý muốn tặng quà cho em không?" Ngụy Quỳnh nhìn về phía thân ảnh vừa đi xa, cười nói: "Xem ra hắn không phải là một shipper chuyên nghiệp."
Hắn ta mặc một bộ quần áo màu đne, mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp nên không thấy rõ tướng mạo, chỉ có thể đại khái nhìn ra được hắn ta là nam. Tôi ôm cái hộp lớn nặng trịch trên tay, trở lại ký túc xá, tất cả mọi người đều tò mò muốn xem tôi mở hộp quà.
Bên trong là một bộ quần áo đỏ như máu, quần áo này trống hệt trang phục cổ trang trên TV, mũ phượng, khoăn voan,… đều có đủ cả.
Tôi lắp bắp kinh hãi, Ngụy Quỳnh và mấy người khác cũng đều kinh ngạc đứng hết dậy.
Ngụy Quỳnh là người đầu tiên kịp phản ứng, cô ấy kích động nói: "Wow, hình thức tỏ tình thật độc đáo và mới lạ, nhất định là một nam sinh nào đó thích em rồi."
Nói xong cô ấy liền nháy mắt ra hiệu với tôi, rồi thì thầm ba chữ. Tôi lắc đầu, cười khổ, cái này nhất định không phải là thứ mà Tống Tử Kiều đưa tới. Trong hộp còn có một tấm thiệp cưới, biểu tượng hỷ đường thì một nửa là màu đỏ nửa còn lại là màu trắng. Trên đó viết ngày tháng năm sinh của tôi cùng với một người khác, nhưng trên thiệp lại không ghi tên người của đó.
Trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn bất an. Đây chẳng lẽ chính là minh hôn trong truyền thuyết sao?