Nói đến đây, Ngụy Quỳnh nháy mắt ra hiện với tôi rồi nói: "Đêm qua hắn đứng ở cửa ra vào khu ký túc xá nữ. Chị hỏi hắn tìm ai, ấy thế mà hắn lại nói là hắn tới tìm em đấy."
Đêm qua Tống Tử Kiều tới để tìm tôi sao? Tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn một cái, Tống Tử Kiều vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, thấy tôi quay đầu lại, hắn liền nở một nụ cười hiếm có.
Tôi giật mình, nhanh chóng quay đầu lại. Tống Tử Kiều cười với con gái, chuyện này thật chẳng khác nào heo biết leo cây. Mọi người đều biết, Tống Tử Kiều chưa cong khóe miệng với bất kỳ người con gái nào. Nhưng vừa rồi khi quay đầu lại tôi lại trông thấy Tống Tử Kiều đang cười với tôi, cái này thật khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi đương nhiên sẽ không ảo tưởng tin vào lời nói của Ngụy Quỳnh, cho rằng Tống Tử Kiều thích mình. Sự tình xảy ra bất thường như vậy nhất định là có gì đó mờ ám, vận rủi đã ám tôi mấy ngày nay rồi, hi vọng đây không phải là một chuyện xấu.
Sau đó tôi nhận được một tin nhắn từ một dãy số lạ, tin nhắn ấy bảo tôi tan học thì tới một quán trà sữa ở gần trường. Cuối tin nhắn có ghi ba chữ: Tống Tử Kiều! Tôi nhịn không được lại một lần nữa quay đầu nhìn hắn, tôi muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn giở trò quỷ gì. Nhưng hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra cả, chuyên chú nghe giảng bài. Ngay lúc tôi đang quay đầu lên nghe giảng thì chợt thấy khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh. Tôi vốn dĩ không muốn đi, nhưng quả thực tôi cũng có chút hiếu kỳ, hơn nữa sau đó hắn ta còn gửi thêm một cái tin nhắn bảo là nếu tôi không đi thì sẽ hối hận.
Sau khi tan học, tôi tới một quán trà sữa ở gần trường. Tống Tử Kiều thấy tôi tới liền mời tôi ngồi xuống. Hắn không lập tức nói chuyện, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, giống như muốn tìm thấy điểm gì khác lạ trên mặt tôi.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
"Có phải đêm qua cậu phải quỷ không?"
Tôi có chút sững sờ, không nghĩ tới hắn lại hỏi tôi vấn đề này. Hai chúng tôi không quen nhau, chúng tôi ngoại trừ chỉ là bạn học cùng lớp và đều đến bạch phố ra thì cũng chẳng có gì nữa cả.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, Tống Tử Kiều có chút đắc ý nói: "Đêm qua tôi tìm cậu, là muốn nói cho cậu biết, đừng đem chuyện tôi đi tới bạch phố nói cho người ta biết, bằng không thì hậu quả cậu không gánh nổi đâu."
Hắn vừa nói, vừa lắc lắc ly trà sữa trong tay: "Nhưng bây giờ xem ra, không cần tôi nói gì cậu cũng sẽ không dám nói ra rồi."
Tôi thấy tống Tử Kiều quá âm trầm làm người ta không muốn thân cận một chút.
"Cái này cậu yên tâm, tôi không có thói quen kể chuyện riêng của người khác."
Tống Tử Kiều nhìn tôi nói: "Vậy thì tốt."
Tôi bị ánh mắt của hắn làm cho không thoải mái, tôi không vui nói: "Nếu cậu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây."
Nói xong tôi liền muốn đứng dậy đi về.
Tống Tử Kiều nhanh chóng ngăn cản tôi: "Đừng vội, tôi cho cậu biết một chuyện, có lẽ sẽ hữu dụng với cậu."
"Chuyện gì?" Tôi hỏi.
Tống Tử Kiều không trả lời, chỉ chỉ vào ghế ngồi đối diện, ý muốn tôi ngồi xuống.
"Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết chưa?"
"Đương nhiên là được rồi."
Tống Tử Kiều nhấc ly trà sữa lên, nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp: "Ở bạch phố, cậu đừng tùy tiện tìm ai đó xem cho mình, người chỗ đó phần lớn không phải là gà mờ thì cũng là bọn giang hồ bịp bợm."
Lời hắn nói rất có đạo lý, ông già chết tiệt kia ở bạch phố kia đã lừa tôi một khoản tiền lớn.
"Nếu cậu có chuyện gì thì tới tiệm “Hương nến mập mạp" ý
Tôi có chút buồn bực, nói: "Chuyện cậu muốn nói với tôi chỉ có như vậy thôi sao?"
"Đương nhiên." Tống Tử Kiều cười nói.
Một người bình thường không nhưng bỗng nhiên lại luôn mỉm cười với mình, hoặc hắn ta vừa ý mình, hoặc là hắn ta đang có ý đồ gì đó với mình.
Tôi tự nhận ra rằng Tống Tử Kiều sẽ không thích tôi chỉ trong vòng một đêm được, nhưng tôi cũng không biết trên người tôi có chỗ nào có thể làm cho hắn phải dùng gương mặt tươi cười chào đón với tôi như vậy.
"Vô duyên vô cớ, anh nói với tôi chuyện này làm gì?"
"Ai nói vô duyên vô cớ hả?"
Tống Tử Kiều cười nói: "Tôi thấy cậu cũng đi bạch phố, nên biết cậu gặp phải chuyện khó giải quyết, nghĩ đến việc chúng ta là bạn học của nhau, tôi mới đưa ra lời khuyên."
Lời này của hắn càng làm tôi cảm thấy nghi ngờ hơn. Lúc ấy ở bạch phố, tôi muốn chào hỏi hắn thì hắn lại làm như không thấy tôi, nhưng bây giờ hắn lại chủ động tới nói cho tôi những lời này, điều này làm tôi rất hoài nghi mục đích thực sự của hán.
Sau khi trở lại trường học, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ bà cô, hỏi tôi đã giải quyết được chuyện kia chưa. Sau khi tôi trả lời xong thì tôi nghe thấy tiếng thở dài của bà cô. Bà cô giải thích: "Không phải là bà không muốn giúp cháu, mà là lúc ấy ta thực sự không rảnh, gần như ngày đêm đều phải đề phòng."
"Ngày đêm đề phòng?"
Tôi rất ngạc nhiên, đến tột cùng là bà cô đã gặp phải chuyện mà phải cần ngày đêm đề phòng? Tôi hỏi bà cô nhưng bà cô nhất quyết không nói.
"Không nói cái này nữa, gần đây Cố Nam Phong có hay đến đi tìm cháu không?"
Vừa nhắc tới Cố Nam Phong, tôi liền trở nên suy tư. Tôi biết rõ bà cô đối với Cố Nam Phong có chứa địch ý, nhưng trong lòng tôi, tôi cảm thấy hắn và tôi cũng không có gì bất đồng.
"Hắn... hắn đã tới."
"Ừ", thanh âm bà cô có chút hưng phấn, lời nói cũng vì vậy mà có hơi vội vàng: "Hắn tìm cháu làm gì?"
"Cái này...."
Tôi suy nghĩ, mấy lần Cố Nam Phong tới, đều không có mục đích gì, nếu như bắt buộc phải nói về mục đích của hắn, thì có vẻ như hắn tới là để bảo vệ tôi.
"Lúc cháu gặp nguy hiểm thì hắn tới bảo vệ cháu."
"Ha ha" Bà cô cười thành tiếng: "Cháu nói là hắn ta bảo vệ cháu ư? Ta sống hơn nửa đời người, chỉ nghe qua quỷ hại người, chứ chưa từng nghe qua chuyện quỷ bảo vệ người cơ đấy."