Tam Nhật Triền Miên

Chương 56: Lần theo dấu vết

Giữ chặt dương v*t của mình, đâm thẳng vào mật huyệt. Phốc một tiếng, côn th*t thô to của Liễu Dịch Trần đã tiến vào bên trong mà không gặp trở ngại gì.

“Ưm… cái miệng nhỏ của Thiên Long thiệt giỏi quá, ngậm chặt ta như vậy.” Liễu Dịch Trần nhắm nghiền mắt, thương thức khoai cảm mà hậu huyệt của Lâm Thiên Long mang đến.

“Ư a… lớn quá… nhanh lên chút…” Bị “màn dạo đầu” của Liễu Dịch Trần mê hoặc, Lâm Thiên Long vội vàng không ngừng thúc giục y.

“Được thôi, giờ ta sẽ đút cho cái miệng nhỏ này của Thiên Long ăn no.” Liễu Dịch Trần liếm môi, vẻ mặt vô cùng đói khát.

“A a… Mau lên đi… Thúc vào bên trong… oa, khoái quá đi thôi.” Miệng hậu môn bị công kích đến ngứa ngáy, tràng bích nhanh chóng nóng lên khi bị côn th*t sát vào, cơ thể mẫn cảm bị đâm thúc hết lần này đến lần khác, cơn sóng khoái cảm đã hoàn toàn nhấn chìm hắn.

“A… Cái động nhỏ của Thiên Long thật dâm đãng, cắn chặt lấy ta không buông.” Liễu Dịch Trần nhắm nghiền mắt, miệng thao thao lời lẽ làm người ta phát ngượng, eo dồn lực đưa đẩy ngày một nhanh hơn, tiếng va chạm da thịt vang lên rõ ràng.


“Oa oa oa… Không được rồi… sướng chết mất… sắp bắn rồi…” Đai lưng trói hai tay không biết được tháo ra từ lúc nào, Lâm Thiên Long tự tay vuốt ve tính khí của mình.

“A… Khoái quá đi… Thiên Long… Ta cũng sắp bắn rồi… Bắn cho ngươi này, phun đầy cái động nhỏ của ngươi…” Liễu Dịch Trần cắn chặt răng, trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng nõn đỏ ửng cả lên.

“Ha a….” Lâm Thiên Long kêu lớn một tiếng, vừa dừng tay lại, quy đầu to lớn liền rung lên, chất lỏng màu trắng phun mạnh ra, thứ chất lỏng dính dớp kia bắn thật cao, khiến mặt hắn cũng dính vào giọt.

Thấy khuôn mặt Lâm Thiên Long dính chất lỏng màu trắng, nhìn mình với đôi mắt mê man, Liễu Dịch Trần hít một hơi, ngân một tiêng dài, đạt đến cao trào.

“A… hộc… hộc… sướng chết mất.” Cả người mềm nhũn nằm đè lên Lâm Thiên Long, chẳng để ý cuyện cả hai đang dính đầy chất lỏng dính dớp. Liễu Dịch Trần sảng khoái thở phào một hơi.

“Ưm… thật… thật khoái…” Lâm Thiên Long chỉ cảm thấy trước mắt phát sáng, đầu óc trống rỗng, ngoại trừ khoái cảm ban này thì tất cả đều không tồn tại.


“Thiên Long thật tuyệt vời.” Liễu Dịch Trần mặt mày hớn hở liếm môi đối phương, trong lòng trào dâng sự hài lòng vô hạn.

“Ừ…” Lâm Thiên Long vẫn còn mơ mơ hồ hồ, căn bản chẳng biết y vừa nói cái gì.

Nghỉ ngơi một lúc, hai người mới định thần trở lại, nhìn nhau mà cười. Lâm Thiên Long lại chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, chuyện như vậy hai người đều vui là được rồi.

Dội người lần nữa để rửa sạch cơ thể dính dớp, Liễu Dịch Trần tự tay giúp Lâm Thiên Long tẩy rửa hậu huyệt, sau đó hai người mặc quần áo, trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi Lâm Thiên Long mệt nhoài bò lên giường, thì nhanh chóng ngủ say, Liễu Dịch Trần vô cùng yêu thương hôn lên chóp mũi hắn hai ba cái, sau đó cười đến là thỏa mãn rồi nhắm mắt lại.

Mới nằm xuống chẳng được bao lâu, Liễu Dịch Trần đột nhiên mở mắt, một tia sắc lạnh chợt lóe, bật dậy mặc y phục, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ. Trường bào thanh sắc ẩn mình dưới đêm trăng, Liễu Dịch Trần nhảy lên nóc nhà, đuổi theo một bóng đen, đi xuống núi.


Như Phi mặc một thân hắc y, trao liệng trong rừng cây tựa như ma quỷ, hắn vô cùng tự tin vào khinh công của mình, nên không hề phát hiện ra có người theo sau. Thực ra việc này cũng chẳng thể trách hắn được, trong tổ chức, tỷ đệ hắn dựa vào tài năng độc dược và khinh công, lăn lộn để có được địa vị ngày hôm nay. Do đó, hắn tin rằng, người bình thương tuyệt đối không thể lùng ra dấu vết của hắn được.

Liễu Dịch Trần đuổi theo sau vô cùng kinh ngạc, khi công được truyền lại từ Khốn Long lão nhân tuyệt nhiên không hề tầm thường, thế nhưng tốc độ của bóng đen trước mắt lại khiến y không dám lơ là, bản thân phải dốc chín phần năng lực mới có thể theo kịp được. Người có khinh công cao như vậy, sao lại ẩn náu trong sơn trại của Lâm Thiên Long kia chứ?

Hai bóng đen một trước một sau bay đến một trấn nhỏ, Liễu Dịch Trần cẩn thận theo sau bóng đen trước mặt, sau đó dở khóc dở cười nhìn hắn thoải mái cởi bọ bộ đồ dạ hành thay một bộ trường sam màu vàng, đi vào một kĩ viện.

Tuy chỉ là một kĩ viện rất nhỏ, thế nhưng bên trong lúc này vẫn đèn hoa rực sáng, không it khách khứa còn đang ôm lấy mĩ nhân hoan lạc suốt đêm. Cởi bộ đầu dạ hành, Như Phi lộ ra dáng vẻ anh tuấn khôi ngô, đương nhiên thu ít kha khá cô nương, nhiều cô không có khách đã vây lấy hắn rồi.

Như Phi lập tức rất hiểu ý mà trái ôm phải giữ, vô cùng thành thạo hưởng lạc giữa một dàn mỹ nữ.

Liễu Dịch Trần đáng thương ngồi chồm hỗm trên mái nhà, nghe người ta trăng gió cả đem, hết cách, để phòng thanh niên kia gặp gỡ một ai khác, nên Liễu Dịch Trần cơ hồ không rời mắt khỏi hắn. Cả một đêm, y chỉ có thể im lặng nghe Như Phi và mấy cô nương ve vãn chơi đùa, rồi chứng kiến chiến tích một đêm dã chiến với ba nàng của hắn.


“Mẹ nó…” Cục cằn chửi hai tiếng, ngồi chồm hổm trên mái nhà cả đêm làm hai chân mỏi rã rời, thấy trời đã sắp sáng, thanh niên kia mới thỏa mãn bò xuống khỏi cô nương thứ ba, từ tốn mặc lại y phục, rời khỏi kĩ viện.

Tức điên người nhìn bóng đen bay nhanh trước mắt, Liễu Dịch Trần sắp thổ huyết đến nơi, vốn cho rằng gián điệp của tổ chức đến báo cáo tình hình, ngờ đâu chờ cả đêm, chẳng qua là một tiểu tử khát tình đi kĩ viện cầu hoan, sự thật này cứ làm cho Liễu Dịch Trần vô cùng khó chịu.

Thấy bóng đen nhảy vào sân trước phòng Như Nguyệt, Liễu Dịch Trần híp mắt lại, thân phận của đối phương đã rõ như ban ngày, dù cho không phải là người của tố chức kia, thì với khinh công như vậy, thì hẳn cũng phải dạng cùng đường bí lối, đến chốn ở nơi này, thân phận của bọn họ tuyệt đối không đơn giản…

Sau khi xác định thân phận của bóng đen kia, Liễu Dịch Trần liền trở về tiểu viện của Lâm Thiên Long, như cũ nhảy qua cửa sổ vào phòng, cởi ngoại bào ra, đang định chui vào chăn, thì lại thấy Lâm Thiên Long đột nhiên xoay người, vươn tay sờ sờ chỗ mà Liễu Dịch Trần vốn dĩ phải nằm ở đó, sờ không thấy gì, mày liền bất giác cau lại.

Nhanh chóng cởi y phục rồi chui vào chăn, nhẹ nhàng đặt tay Lâm Thiên Long lên người mình, Lâm Thiên Long trong cơn mê cảm nhận được người bên cạnh, cánh tay lớn liền ôm lấy eo y, xác nhận người vẫn ở bên mình, mày liền giãn ra, lộ vẻ hài lòng.

Liễu Dịch Trần không khỏi bật cười, cười y hệt một con hồ ly.Haiz, Lão lão quả thực rất ghét H văn. Lết được tới chương này là cố lắm rồi đấy. Chứ thực ra ngấy tận cổ, mỗi lần nhìn cái đống từ **** là thấy nổi hết da gà da vịt lên.

H mọi người có muốn đọc tiếp bộ này, thì Lão sẽ tiếp tục cố gắng hoàn thành bộ này… còn tầm hơn 60 chương nữa thôi:((