Tâm Độc

Chương 128

Chuyển ngữ: Thảo Anh / Beta: Andrew Pastel

Vây quét

28.

Trêи màn hình máy tính hiện lên những đường nét đơn điệu, Hoa Sùng khom người đứng bên cạnh bàn, dáng vẻ rất chú tâm.

Có lẽ là do góc độ khác nhau, từ phía của Liễu Chí Tần nhìn đến, đuôi lông mày của anh nhướng lên cao hơn hẳn bình thường, cảm giác như có một sự tức giận cần được trút bỏ.

“Máy bay không người lái (drone) (*) vốn dĩ rất bình thường, ai cũng có thể mua cũng như chụp ảnh trêи không được.” Liễu Chí Tần rất nhanh thu hồi ánh mắt, nói: “Tuy nhiên, hai năm trước liên tiếp xảy ra sự cố máy bay không người lái trêи khắp cả nước, tỉnh Hàm là một trong những tỉnh đầu tiên soạn thảo và thực hiện các quy định chụp ảnh bằng máy bay không người lái. Bây giờ, mọi máy bay không người lái ở Lạc Thành đều phải được đăng ký bằng tên thật, khi đi vào vùng cấm bay sẽ kϊƈɦ hoạt báo động.”

(*) Drone/thiết bị bay không người lái

“Đường này là quỹ đạo bay của chiếc drone Số 1?” Hoa Sùng chỉ vào màn hình, “Nhìn gần giống lộ trình của tuyến xe buýt số 19. Có điều Phong Học Dân xuống xe ở đường Trung Viễn Tây, còn máy bay không người lái này lại dừng ở ba trạm đầu tiên.”

“Ừm, Số 1 chỉ bay tới đây thôi. Nhưng mà anh nhìn đường này xem.” Liễu Chí Tần nói, “Máy bay không người lái Số 2 thế chỗ chiếc trước đó, tiếp tục đi theo xe buýt số 19 cho đến đường Trung Viễn Tây. Phong Học Dân xuống trạm, sau đó đổi sang Số 55, lại một chiếc máy bay không người lái khác xuất hiện. Ba đường này —— cũng chính là ba chiếc máy bay không người lái, cùng chụp được hành trình mà Phong Học Dân tạm thời quyết định vào ngày hôm đó. Mà cả ba chiếc máy bay này đều được đăng ký dưới tên Thân Nông Hàn. Đây là bằng chứng cho thấy ông ta đã theo dõi Phong Học Dân trước khi sát hại anh ta.”

Hoa Sùng đứng bật dậy, cảm thấy chấn động, “Nhưng làm sao em tìm ra được quỹ đạo bay của ba chiếc drone này vậy?”

Liễu Chí Tần đã hai ngày không ngủ, tơ máu đỏ gần như phủ đầy tròng trắng mắt, cả người trông vô cùng mệt mỏi, thế nhưng ánh mắt cậu lại sáng ngời, “Lợi dụng giám sát của khu vực cấm bay.”

“Nhưng chúng nó đâu có vào khu vực cấm bay.” Hoa Sùng vừa nói vừa lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt đặt vào tay Liễu Chí Tần, “Em tự nhỏ hay để anh giúp?”

“Để em tự làm.” Liễu Chí Tần ngẩng mặt lên, theo thứ tự nhỏ hai giọt hai bên trái phải, lúc cậu nhắm mắt lại, thuốc nhỏ trượt ra khỏi khóe mắt giống như đang rơi lệ.

Hoa Sùng vội vàng rút khăn giấy ra, vốn dĩ anh định nhét vào tay Liễu Chí Tần, sau đó do dự một giây, vẫn là tự mình giúp Liễu Chí Tần lau đi.

“Cảm ơn anh.” Liễu Chí Tần chớp mắt vài cái, tiếp tục giải thích nói: “Nhưng giám sát của khu vực cấm bay không chỉ có thể chụp bên trong khu vực.”

“Ý em là…”

“Không ngờ phải không?” Liễu Chí Tần cười cười, “Rất nhiều người cho rằng giám sát khu vực cấm bay chỉ ghi nhận những chiếc máy bay đi vào trong khu vực, nhưng thật ra thì nó còn có thể giám sát xem máy bay có rời khỏi khu vực hay không nưac, có điều loại giám sát này không liên tục, cũng sẽ không kϊƈɦ hoạt báo động. Em đã làm rất nhiều kỹ thuật ghép nối, xâm nhập vào các thiết bị giám sát có sẵn khác mới vẽ ra được ba đường này.”

Đối với lĩnh vực này Hoa Sùng có rất ít hiểu biết, nghe Liễu Chí Tần nói xong, cảm giác đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo lại là đau lòng.

Liễu Chí Tần bắt gặp ánh mắt của anh, thấy anh cau mày, ánh mắt nặng nề, cậu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Có muốn ngủ không?” Hoa Sùng đột nhiên hỏi.

Liễu Chí Tần không ngờ sẽ nghe được câu hỏi này, chợt ngẩn ra, “Ngủ?”

“Kiểm tra cái này chắc chẳng dễ dàng gì phải không?” Giọng Hoa Sùng nhu hòa, dịu dàng hơn rất nhiều so với bình thường.

Liễu Chí Tần cười, “Cũng không khó lắm.”

“Không khó lắm mà mắt đỏ thế này hả?”

“Tổ trưởng Hoa.”

“Ừ?”

“Có phải anh… đau lòng không?”

Hoa Sùng cảm thấy trong lòng như bị điện giật, theo bản năng muốn phản bác, thế nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, anh độ lượng nói: “Nếu em biết vậy thì bớt làm anh lo lắng lại là được.”

Liễu Chí Tần rũ mi mắt, “Ài.”

“Than thở cái gì?”

“Thật ra thì anh mới là người nên nghỉ ngơi hơn em đó. Thấy anh làm việc liên tục như vậy, chẳng lẽ em không đau lòng sao?”

Hoa Sùng theo bản năng nhìn nhìn xung quanh, may là không có ai khác.

“Thẩm vấn Thân Nông Hàn thế nào rồi?” Liễu Chí Tần biết bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để "tình tứ", đành kéo cuộc trò chuyện trở lại vụ án.

“Tố chất tâm lý của người này không bình thường đâu, bằng chứng dấu chân bày ra trước mặt mà ông ta vẫn không chịu thừa nhận, kiên quyết khẳng định mình không phải hung thủ và cũng chưa từng đi qua đường Phượng Sào Nam.” Hoa Sùng lắc đầu, “Bây giờ không tìm thấy hung khí và quần áo ông ta mặc lúc gây án, quả thật khá nan giải. Ông ta còn bịa chuyện rằng chuyện năm đó với Hướng Vân Phương, là do bà ấy tự nguyện.”

“Mãn Quốc Tuấn thì sao? Vẫn không muốn nói gì hả?”

“Không muốn. Ông ta chắc chắn đang giấu chúng ta chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này có liên quan đến Thân Nông Hàn.” Hoa Sùng nhớ tới kế hoạch cách đây không lâu, “Đúng rồi, em đoán xem Thân Nông Hàn có làm xét nghiệm quan hệ cha con với Mãn Tiêu Thành không?”

“Hả?” Liễu Chí Tần quay đầu sang, “Làm hay không thì có liên quan gì sao? Hiện tại đã công bố kết quả xét nghiệm ADN rồi…”


Nói được một nửa, Liễu Chí Tần đột nhiên dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Hoa Sùng.

Hoa Sùng cười rộ lên, giơ tay vỗ lên vai Liễu Chí Tần hai cái, “Đúng là nói chuyện với em thật thoải mái. Anh vừa mới nói về ý tưởng của mình em đã hiểu ngay, không cần anh phải giải thích thêm.”

“Nếu Thân Nông Hàn thông qua cách chính quy để làm xét nghiệm ADN, chắc chắn sẽ có lưu lại biên bản.” Liễu Chí Tần nói: “Nhưng em nghĩ hắn là người cẩn thận như vậy, khả năng cao sẽ không làm giám định ở cơ sở chính quy.”

“Vậy thì không còn cách nào khác.” Hoa Sùng hít một hơi, “Rốt cuộc vẫn lằng nhằng.”

“Hiện tại chỉ có hai khả năng, thứ nhất là Thân Nông Hàn chưa làm xét nghiệm ADN, thứ hai là ông ta đã làm.” Liễu Chí Tần nói chậm lại, sắp xếp suy nghĩ của mình, “Thân Nông Hàn là một người đặc biệt cẩn thận, khả năng thứ nhất không quá lớn, ông ta chắc hẳn sẽ không giết nhiều người như vậy trước khi chắc chắn Mãn Tiêu Thành chính là con trai của hắn. Về phần khả năng thứ hai…”

“Lúc đầu anh cũng cho rằng Thân Nông Hàn nhất định đã làm xét nghiệm ADN, nhưng em ngẫm lại đoạn thời gian mà Thân Nông Hàn cùng Mãn Tiêu Thành tiếp xúc gần gũi đi.” Hoa Sùng nói.

Liễu Chí Tần nghĩ nghĩ, “Là trước khi Mãn Tiêu Thành 18 tuổi.”

“Đúng vậy, cũng chính là 13 năm trước. Hồi đó muốn làm xét nghiệm ADN không dễ như bây giờ. Mà lúc ấy Thân Nông Hàn còn chẳng phải là giáo viên nổi tiếng, ông ta chỉ là một giáo viên bình thường ở trường trung học của nhà máy dụng cụ đo lường Ôn Minh, ông ta tìm ai để làm giám định đây?” Hoa Sùng nói: “Sau này khi việc xét nghiệm ADN trở nên dễ dàng hơn nhiều thì Mãn Tiêu Thành đã qua đời rồi.”

“Có lý.” Liễu Chí Tần: “Thân Nông Hàn hiểu rõ Hướng Vân Phương, cho rằng đứa con trong bụng Hướng Vân Phương nếu không phải của Mãn Quốc Tuấn thì nhất định là của mình. Nhóm máu đã loại bỏ Mãn Quốc Tuấn, mà nhóm máu của ông ta lại trùng khớp với Mãn Tiêu Thành. Ngoài ra lúc tiếp xúc với nhau, ông ta phát hiện Mãn Tiêu Thành có nhiều điểm tương đồng với mình. Có thể ông ta cũng đã nghĩ đến việc làm xét nghiệm ADN, nhưng năm đó không có điều kiện để thực hiện, đến lúc có thì Mãn Tiêu Thành đã không còn ở dương gian,ông ta cũng không lấy được tài liệu xét nghiệm. Tổ trưởng Hoa, Thân Nông Hàn có thể chưa từng làm giám định quan hệ cha con, đây là cơ hội của chúng ta đó!”

“Thật ra nếu ông ta đã làm thì chúng ta vẫn có cơ hội mà.” Hoa Sùng nhướng một bên mày, “Không nghĩ tới phải không?”

Liễu Chí Tần sửng sốt một chút, “Ông ta sẽ không có phản ứng!”

“Đúng! Nếu ông ta đã làm xét nghiệm ADN, khi anh đưa giấy giám định giả cho ông ta, ông ta sẽ không có phản ứng, cho dù có cũng chỉ là giả vờ ——vì trong lòng ông ta đã vô cùng chắc chắn Mãn Tiêu Thành chính là con trai của mình, tuyệt đối không có chuyện giả mạo.” Đôi mắt của Hoa Sùng rất sáng, “Điều này chứng tỏ ông ta đã làm xét nghiệm ADN trước đó, biết rõ thân thế của Mãn Tiêu Thành! Cũng là bằng chứng cho thấy ông ta nói dối!”

Liễu Chí Tần lắc đầu cười.

“Sao vậy?” Hoa Sùng hỏi: “Anh nói không đúng sao?”

“Không phải.” Liễu Chí Tần nói: “Tổ trưởng Hoa, anh quá "xảo quyệt", có chạy hướng đông hay tây cũng không thoát khỏi "mưu kế" của anh.”

“Đây là khen anh hay làm anh tổn thương vậy?”

“Dĩ nhiên là đang khen anh rồi.”

Hoa Sùng đấm lên vai Liễu Chí Tần hai cú.

“Em cũng không trốn thoát khỏi anh….” Liễu Chí Tần suy nghĩ một chút, sửa lại hai chữ cuối, ấm áp nói: “Khỏi lòng bàn tay của anh.”

“Chậc, buồn nôn.” Hoa Sùng cảm thấy bên tai nóng hổi, nói xong thì đi tới cửa phòng.

“Anh lại đi thẩm vấn Thân Nông Hàn sao?” Liễu Chí Tần hỏi.

“Ừm.” Hoa Sùng chỉ chỉ phòng nghỉ, “Em đi ngủ đi.”

“Không đến mức yếu ớt như vậy.” Liễu Chí Tần cũng đứng lên, “Em cũng đi.”

“Đi với anh hả?”

“Không, em muốn tán gẫu với Mãn Quốc Tuấn. Lần trước anh nói Mãn Quốc Tuấn bao che hung thủ, em rất muốn giờ ông ta còn muốn bao che thế nào nữa.”

Thân Nông Hàn nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay không người lái đặt trêи bàn thẩm vấn, sắc mặt tái nhợt.

“Cái này với hai cái còn lại đều đăng ký dưới tên của ông. Nếu ông chơi máy bay không người lái thì hẳn là ông biết rõ về quy định hơn tôi —— chúng phải được đăng ký bằng căn cước và sử dụng.” Hoa Sùng chống một tay lên mép bàn, “Vậy nên thầy Thân, ông có thừa nhận chúng là của ông không?”

Thân Nông Hàn gật đầu, “Có.”

“Trước khi Phong Học Dân bị giết hại, ông đã điều khiển ba chiếc máy bay không người lái theo dõi anh ta cho đến khi anh ta tới tiệm mạt chược ở đường Phượng Sào Nam.” Hoa Sùng di chuyển máy bay không người lái đến trước mặt, “Vốn dĩ ông có thể lái xe theo dõi anh ta, nhưng ông sợ bị camera giám sát trêи đường ghi hình được, vì thế ông quyết định dùng máy bay không người lái. Ông thật sự rất gian xảo khi không sử dụng cùng một chiếc, nếu không phải trong nhóm của tôi có chuyên gia thì sẽ không bao giờ tìm được ba chiếc máy bay không người lái này.”

“Chúng là máy bay không người lái của tôi, cái này tôi thừa nhận.” Thân Nông Hàn hắng giọng nói, “Nhưng tôi không sử dụng chúng để theo dõi Phong Học Dân. Tôi dùng máy bay không người lái chụp hình ở bên ngoài khu vực cấm bay, không vi phạm quy định cũng không trái pháp luật. Cậu nói tôi theo dõi Phong Học Dân, vậy thì bằng chứng đâu? Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải là hung thủ.”

“Xem ra ông vẫn còn rất tự tin.” Hoa Sùng hừ cười, “Là bởi vì ông cảm thấy chúng tôi không thể vẽ ra lộ trình bay của chúng ngày hôm đó sao? Tôi đang đặt một cái trước mặt ông chỉ cho vui thôi hả?”

Thân Nông Hàn cau mày, ánh mắt rất tối, giống như là đang suy nghĩ cái gì.

“Khoảng cách điều khiển của máy bay không người lái dân dụng bị hạn chế, ba chiếc này của ông có thể bay xa đến 8km mà không bị nhiễu sóng. Tôi đoán là ông đạp xe trêи đường mòn gần đại lộ, chuyển tiếp điều khiển máy bay không người lái phải không?” Thấy Thân Nông Hàn muốn ngụy biện, Hoa Sùng giơ tay lên, “Lộ trình bay của chúng đang ở trêи máy tính của tôi. Ông đã che giấu được nhiều thứ, thế nhưng ông không nghĩ tới giám sát tại khu vực cấm bay có thể chụp được nhiều thứ hơn là chỉ có những chiếc máy bay xâm nhập vào bên trong.”

Ánh sáng trong mắt Thân Nông Hàn dần dần đọng lại, môi bất giác mở ra nhưng lại không thốt nên lời.

“Ông không nghĩ đến, tôi cũng không nghĩ đến, ai bảo chúng ta không phải dân chuyên nghiệp nhỉ?” Hoa Sùng hài hước nói: “Thầy Thân, bây giờ ông có hối hận vì đã vội vàng giết Phong Học Dân không? Căn bản là ông không chuẩn bị chu toàn, để lộ rất nhiều dấu chân trêи hiện trường án mạng.”

“Đây là ép buộc nhận tội hả?” Thân Nông Hàn lộ ra vẻ mặt khiêu khích, “Giám định dấu chân vẫn có thể làm giả, có camera nào ghi nhận tôi xuất hiện ở đường Phượng Sào Nam cùng ngày không? Anh muốn dụ tôi thừa nhận dấu chân kia là do tôi để lại, nhưng tôi không đi qua đó thì làm sao có dấu chân mà để lại được?”

Đuôi mắt Hoa Sùng nhướng lên, “Thầy Thân, logic mà ông luôn lấy làm tự hào đã bắt đầu rối loạn, ông không phát hiện ra sao?”

Thân Nông Hàn rụt cằm lại, cau mày càng chặt hơn.

“Một mặt ông khăng khăng dấu chân kia không phải của ông, một mặt lại nói rằng giám định dấu chân có thể làm giả, chẳng phải điều này rất mâu thuẫn ư?” Hoa Sùng tới gần, “Thầy Thân, ông đang căng thẳng, ông sắp không khống chế cảm xúc được nữa rồi.”

Thân Nông Hàn im lặng, không hề đối mặt với Hoa Sùng.

Hoa Sùng tiếp tục nói: “Thầy Thân, để tôi nói với ông cái này, hiện tại chúng tôi có đủ bằng chứng để kết tội ông. Hơn nữa, Mãn Quốc Tuấn cũng đang bị giam giữ ở đây, ông không chịu nói thì ông ta cũng sẽ vạch trần ra mà thôi.”

Thân Nông Hàn ban đầu cả kinh, thế nhưng vẻ kinh ngạc này rất nhanh trở thành châm biếm.

“Ông cười cái gì?” Hoa Sùng hỏi.

“Lẽ nào các cậu cho rằng tôi và Mãn Quốc Tuấn là quan hệ hợp tác sao?” Thân Nông Hàn lắc đầu, “Anh cảnh sát, chuyện này quá hoang đường rồi đó?”

“Không tính đến việc hoang đường hay không, ông có muốn biết ông ta đã nói gì với tôi không?” Hoa Sùng cười, “Thôi quên đi, tôi sẽ kể luôn với ông…”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên vang lên tiếng đập “ầm ầm”.

Hoa Sùng thoáng liếc nhìn Thân Nông Hàn lộ ra vẻ mặt thở dài nhẹ nhõm.

“Chuyện gì?” Hoa Sùng nhìn về phía cửa, lại nói với vị cảnh sát khác: “Mở cửa đi.”

Cửa vừa mở ra, Trương Mậu cầm theo một tập tài liệu lập tức xông vào, vẻ mặt đầy lo lắng, “Tổ trưởng Hoa! Tổ trưởng Hoa! Sai rồi! Sai rồi!”

Hoa Sùng lạnh lùng nói: “Cái gì sai rồi?”

Trương Mậu liếc nhìn Thân Nông Hàn một cái, hạ giọng nói: “Tổ trưởng Hoa, ra ngoài rồi nói, giám định quan hệ cha con có vấn đề.”

Nghe thấy vậy, Thân Nông Hàn lập tức ngẩng đầu.

“Sao lại có vấn đề?” Hoa Sùng giật lấy tập tài liệu trong tay Trương Mậu, vừa lật xem vừa đi ra ngoài, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Một cánh cửa, một bức tường, khiến đủ loại âm thanh bên ngoài đều trở nên mơ hồ không rõ.

Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại một mình Thân Nông Hàn. Dưới camera giám sát, sau khi cửa bị đóng lại ông chỉ ngồi bất động, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

Mà sau đó mười lăm phút, ông ta bắt đầu mím môi thường xuyên, yết hầu khẽ động đậy, giữa hai mày không ngừng cau lại rồi buông lỏng.

Ông ta đang thấp thỏm.

Chuyện vừa mới nghe được làm ông ta lo lắng không yên, khiến ông ta rơi vào nghi hoặc.

Trong phòng cảnh sát ở đầu kia hành lang, Hoa Sùng nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt như đuốc cháy, tay trái đỡ lấy khuỷu tay phải đang xoa xoa cằm.

Trương Mậu hồi hộp muốn chết, “Thiệt… thiệt mẹ nó hấp dẫn quá!”

Thời gian dường như bị kéo dài vô tận khi phải chờ đợi. Thân Nông Hàn thường xuyên nhìn láo liên về phía cửa, vẻ mặt bất giác lộ sự lo lắng.

Sau một vài phút, ông đứng dậy, đi hai bước trái phải rồi lại ngồi xuống.

Ba phút sau, ông lặp lại động tác đứng lên ngồi xuống những bốn lần.

Hoa Sùng để cho một vài cảnh sát đi đi lại lại bên ngoài phòng thẩm vấn, mập mờ không rõ mà nói: “Chuyện này mà cũng có thể sai ư? Người bên trung tâm giám định đang làm cái gì thế? Nhỡ mà vụ án oan hay sai thì ai chịu trách nhiệm đây? Mẹ nó tôi chưa muốn giải nghề cảnh sát đâu nha!”

Không biết Thân Nông Hàn có nghe rõ hay không, sắc mặt tái nhợt dần dần trở nên trắng bệch.

Ông lắc đầu theo biên độ từ nhỏ đến lớn, trong miệng lầm bầm không biết là nói cái gì.

Tim Trương Mậu đập rất nhanh, kéo kéo tay áo Hoa Sùng, “Tổ… tổ trưởng Hoa.”

“Chờ một lát nữa đã.” Hoa Sùng canh nhìn thời gian, “Cậu đi gọi một tiếng đi.”

“Gọi cái gì?”

“—— Mãn Tiêu Thành đó rốt cuộc là loại quái quỷ gì vậy? Chú ý mồm miệng chút.”

Trương Mậu lập tức chạy ra hành lang.

Hoa Sùng tiếp tục theo dõi chặt chẽ, chỉ thấy Thân Nông Hàn đột nhiên đứng lên, hai tay run rẩy chống lấy mép bàn, ánh mắt mờ mịt mà khϊế͙p͙ sợ.

Đó là biểu cảm mà Thân Nông Hàn chưa bao giờ để lộ ra.

Hoa Sùng siết chặt lấy tay phải, anh biết mình đã đoán đúng.

Thân Nông Hàn không làm giám định quan hệ với Mãn Tiêu Thành, ông ta dùng những phương thức khác —— ví dụ như nhóm máu, sinh nhật, cảm giác, có lẽ còn có một cái gì đó tạm thời chưa thể biết được, xác định Mãn Tiêu Thành là con trai mình!

Thân Nông Hàn chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn đăm đăm, môi dường như không kiềm được run rẩy.

Dưới camera, mồ hôi chảy trêи trán ông vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt ông ta dần dần thay đổi, từ lúc mờ mịt ban đầu trở nên tràn ngập điên cuồng ác ý.

Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên cũng không làm ông ta trở lại trạng thái trang nghiêm của một người thầy giáo.

Chiếc vỏ ông ta mặc trêи người dường như đã bị nứt toác ra, bát đầu rơi xuống lả tả.

Hoa Sùng đẩy cửa ra, lúng túng hắng giọng, “Ừmmm….. thầy Thân, chúng ta chuyển sang phòng khác nói chuyện nhé.”

Thân Nông Hàn hỏi: “Ý cậu là gì?”

“Cũng không có ý gì.” Hoa Sùng đổi thành bộ dạng của một cảnh sát ưu tú, “Có vài thứ bị sai sót thôi.”

Nói xong anh hướng ra phía ngoài gọi: “Trương Mậu, đưa thầy Thân đến phòng thăm hỏi.”

Sắc mặt Thân Nông Hàn càng thêm khó coi, ngón tay run rẩy, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Cái gì sai sót? Các người làm cái gì sai sót?”

Hoa Sùng đùn đẩy trách nhiệm, “Không phải chúng tôi, là trung tâm giám định xảy ra vấn đề, khiến kết quả xét nghiệm ADN bị sai mất.”

Thân Nông Hàn ngồi im hệt như một bức tượng điêu khắc, hầu kết giật giật kịch liệt, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn, “Kết… kết quả xét nghiệm?”

“Hê, nhưng mà đối với ông lại là chuyện tốt mà.” Hoa Sùng cười như thể chuyện không liên quan đến mình, “Trung tâm giám định bị chúng tôi thúc giục dữ quá nên vội vàng gửi báo cáo xét nghiệm bị sai, nói ông với Mãn Tiêu Thành là quan hệ cha con. Hiện tại đã giám định lại rồi, ADN của hai người không khớp, anh ấy không phải con của ông.”

“Mày…” Thân Nông Hàn trợn to hai mắt, hai tay nắm thành quyền đặt trêи bàn, ngũ quan dữ tợn như dã thũ, một chút khí chất giáo viên cuối cùng cũng đã bị lột sạch, “Mày nói cái gì?”

Hoa Sùng cà lơ phất phơ, giọng điệu của anh nhẹ nhàng, vừa nói vừa giơ tay gãi gãi ót, “Tôi nói là kết quả giám định bị sai, Mãn Tiêu Thành không phải là con của ông. Nếu ông không phải cha anh ấy, ông sẽ không có động cơ gì để báo thù cả. Chậc, tốn thời gian điều tra quá…”

“Mày nói cái gì!” Thân Nông Hàn vọt đến, không biết là do quá mức kϊƈɦ động hay hai chân vô lực, trêи đường va vào góc bàn suýt chút nữa ngã xuống đất.

Tệp tài liệu trong tay Hoa Sùng bị ông giật lấy, vật kẹp bên trong đúng là kết quả xét nghiệm mới ra lò.

Hoa Sùng lui về sau hai bước, anh dựa vào mép tường, hai tay đút vào túi quần.

Thân Nông Hàn trước mắt đã không phải là Thân Nông Hàn trước đây, lớp da lịch sự tao nhã của ông đã hoàn toàn bị lột xuống, thứ ẩn chứa đằng sau chính là một phần tử cố chấp và bạo lực phản xã hội.

Nhưng ông ta không giống với Lý Lập Văn.

Lý Lập Văn thật sự bị bệnh, nhân cách hiếm khi bị phân liệt. Nhưng Thân Nông Hàn không có bệnh, ông chỉ cực kỳ giỏi ngụy trang, dùng vẻ ngoài nho nhã để che giấu nội tâm sâu thẳm của mình mà thôi.

Thân Nông Hàn hít thở nặng nề, hai tay cầm tờ kết quả xét nghiệm run rẩy kịch liệt, gần như là không thể cầm nổi, ông lặp đi lặp lại những chữ đơn điệu: “Không, không thể nào!”

Hoa Sùng sờ sờ mũi, thuận miệng nói: “Lúc trước oan cho ông rồi. Kết quả giám định này là do đích thân giám đốc trung tâm ký tên, chắc chắn sẽ không có sai sót. Còn cái lúc trước… Ài, chỉ tại chúng tôi nôn nóng thúc giục mà nên nỗi.”

Hô hấp của Thân Nông Hàn ồm ồm như tiếng ống thổi, ông máy móc ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi, “Không thể.”

Hoa Sùng kinh ngạc, “Cái gì không thể?”

“Nó là con trai của tôi! Nó làm sao có thể không phải là con của tôi được?” Thân Nông Hàn rống lên: “Nó là con trai của tôi!”

“Nhưng mà…” Hoa Sùng cau mày, “Nhưng mà ông đang cầm giấy giám định có thẩm quyền nhất đó.”

Lúc này, một nhân viên của trung tâm giám định vội vàng chạy tới, đưa một tệp tài liệu khác cho Hoa Sùng, “Tổ trưởng Hoa, đây là kết quả giám định của Mãn Tiêu Thành với Mãn Quốc Tuấn, anh xem qua một chút đi.”

Hoa Sùng còn chưa kịp mở ra, tệp tài liệu đã bị Thân Nông Hàn cướp mất.

Ánh mắt Hoa Sùng lộ ra một chút ánh sáng nắm chắc thắng lợi.

Nửa phút sau, tệp tài liệu trêи tay Thân Nông Hàn trượt xuống, “bộp” một tiếng rơi trêи mặt đất.

Hoa Sùng cầm lên, nhướng mày nói: “Chậc, Mãn Tiêu Thành là con trai của Mãn Quốc Tuấn thật sao? Làm Mãn Quốc Tuấn nghi ngờ nhiều năm như vậy.”

Thân Nông Hàn lui về phía sau từng bước, đập người vào trêи cửa, cửa áp vào tường phát ra tiếng động lớn.

“Ôi, ông không sao chứ?” Hoa Sùng nói.

“Không…” Hai tay Thân Nông Hàn nắm chặt trán, gân xanh trêи mu bàn tay vặn vẹo run rẩy, “Nó là con trai của tôi! Nó là con trai của tôi và Vân Phương!”

“Hả? Đâu phải đâu.” Hoa Sùng lật tài liệu giám định phát ra tiếng "loẹt xoẹt", “Hai cái kết quả giám định đều đang ở đây, Mãn Tiêu Thành là con ruột của Mãn Quốc Tuấn và Hướng Vân Phương, không có bất cứ quan hệ gì với ông cả.”

Sáu chữ “không có bất cứ quan hệ” bị Hoa Sùng nói ra như thể cười cợt, thậm chí còn chứa một chút châm biếm không chút nào che giấu.

Trong lòng Thân Nông Hàn vụt ra một trận lửa, ngữ khí hoàn toàn thay đổi, “Mày thì biết cái gì!”


Thâm tâm Hoa Sùng biết ông đã mất khống chế rồi.

Ông thoạt nhìn như nắm trong tay tất cả mọi thứ, bày mưu tính kế, dùng suy luận logic tinh tế của mình để nghĩ trước vô số loại khả năng. Ông dựng nên một câu chuyện thật giả vừa đủ, luyện tập biểu cảm hoảng hốt lo sợ thật lão luyện. Đối mặt với giấy kết quả giám định đầu tiên —— cũng chính là kết quả chính xác nhất, sự bộc phát cảm xúc mãnh liệt của ông thật sự tiến triển, mỗi một cái nét mặt đều biến hóa thông qua tính toán rất tinh vi.

Vẻ hoảng loạn và khϊế͙p͙ sợ của ông đều vô cùng hợp lý.

Ông đã làm được điều này rồi.

Nhưng rốt cuộc ông vẫn không thật sự nắm trong tay hết thảy, không ai có thể nắm trong tay hết thảy.

Nhược điểm của ông nằm ở chỗ lòng tự trọng vừa rất mạnh mẽ lại vừa rất yếu ớt. Ông tin chắc Mãn Tiêu Thành là con trai của mình, nhưng hiện giờ “sự thật” lại là, ông ta sai rồi, lại còn sai hẳn mấy chục năm!

Mãn Tiêu Thành không có quan hệ gì với ông, Mãn Quốc Tuấn tầm thường không có chí tiến thủ kia mới chính là cha ruột của Mãn Tiêu Thành!

Tòa tháp của lòng tự tôn ầm ầm sụp đổ, hoàn toàn không còn lại một chút gì.

Thế nhưng nếu để ông ta bình tĩnh trở lại, ông sẽ rất nhanh phát hiện đây là một cái bẫy tràn ngập sơ hở, người bình tĩnh tuyệt đối sẽ không nhảy xuống.

Hoa Sùng không cho ông thời gian bình tĩnh, “Ông không sao chứ?”

Khóe mắt Thân Nông Hàn như muốn nứt ra, giống như không nghe thấy: “Nó giống tôi! Từ nhỏ đã giống tôi! Cha của nó không thể là Mãn Quốc Tuấn!”

“Từ nhỏ đã giống ông?” Hoa Sùng khó hiểu, “Trước kia ông cảm thấy Mãn Tiêu Thành giống ông? Khi cậu ấy còn đang học trung học sao?”

“Nó là con trai của tôi, tôi nhìn nó lớn lên!” Trong mắt Thân Nông Hàn ngập tràn sắc điên cuồng, “Tôi đối chiếu nhóm máu, tính toán thời gian, nó chỉ có thể là con trai của tôi! Hơn nữa Vân Phương…”

Gào rống đến đây, ánh mắt rét lạnh của Thân Nông Hàn đông lại, “Vân Phương gạt tôi? Cô ấy gạt tôi?”

“Hướng Vân Phương lừa ông cái gì?” Hoa Sùng giống như tò mò mà tốt bụng lắng nghe, không mang theo bất cứ công kϊƈɦ gì, thậm chí ngay cả cảm giác tồn tại cũng rất ít.

Thân Nông Hàn đấm vào cái trán, lẩm bẩm tự nói: “Cô ấy là người biết rõ con trai của ai, cô ấy là người rõ nhất…”

Hoa Sùng nhẹ giọng hỏi: “Là chính miệng cô ấy nói cho ông biết Mãn Tiêu Thành là con trai của ông?”

Thân Nông Hàn phát ra một âm tiết mơ hồ, khẽ gật đầu.

Động tác này có vẻ là vô thức làm ra.

Sau đó Hoa Sùng hỏi: “Mới sáng sớm ông đã biết Mãn Tiêu Thành là con của ông?”

Thân Nông Hàn đang ở trong trạng thái kinh hãi và khϊế͙p͙ sợ, một mặt ông không tin Mãn Tiêu Thành là giống nòi của Mãn Quốc Tuấn, một mặt lại oán hận Hướng Vân Phương lừa gạt mình. Hai loại cảm xúc mâu thuẫn điên cuồng gặm nhấm thần trí của ông ta, khiến ông khó nhận ra mình đang dần lún sâu vào cạm bẫy.

Ông lại gật đầu, “Tiêu Thành chính là con trai của tôi, sao Vân Phương có thể gạt tôi?”

Hoa Sùng âm thầm hít một hơi dài, “Cho nên ông báo thù cho anh ta, giết chết những kẻ bức anh ta đến đường cùng?”

Thân Nông Hàn nhìn về phía Hoa Sùng, hai mắt dường như không có tiêu cự.

Qua một lát, ông gượng cười hai tiếng, cả người trượt xuống cửa.

Xung quanh căng thẳng đến cực điểm, rơi vào yên tĩnh, không khí dường như ngừng động.

Hoa Sùng im lặng nhìn ông, phân vân không biết có nên kϊƈɦ thích ông ta một chút nữa không.

“Bọn chúng không đáng chết sao?” Thân Nông Hàn đột nhiên ngẩng đầu, sự tàn nhẫn hung bạo ngập tràn trong ánh mắt, “Anh nói xem, bọn họ không đáng chết sao?”

Hoa Sùng đã khẳng định trong lòng, nhìn chằm chằm tên sát nhân trước mặt, “Là ông giết bọn họ?”

Thân Nông Hàn hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Tôi báo thù cho con trai mình thì có gì sai?”

Hoa Sùng ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tờ giám định trong tay, “Thầy Thân, vậy bây giờ ông có hối hận không? Mãn Tiêu Thành không phải con của ông.”

Thân Nông Hàn trợn trừng mắt, tay phải đè mạnh lên trán, tự lẩm bẩm một mình: “Vân Phương sẽ không gạt tôi… Tất cả bọn họ đều đáng chết… Tiêu Thành là con trai của tôi… Tôi báo thù cho con trai của mình… Con khốn… Không thể nào, không thể nào…”

Hoa Sùng nghiêm mặt, “Thân Nông Hàn, rốt cuộc ông cũng thừa nhận mình đã giết người.”

Thân Nông Hàn ngơ ngác dời tầm mắt lên khuôn mặt Hoa Sùng, dần dần có lại tiêu điểm.

Ông ta dường như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, há hốc một hồi lâu.

Hoa Sùng vỗ vỗ giấy giám định, “Hướng Vân Phương đã nói với ông rằng Mãn Tiêu Thành là con của ông?”

Giọng Thân Nông Hàn tràn ngập căm hận, “Mày… mày lừa tao?”

“Tôi lừa ông hồi nào?” Hoa Sùng lạnh lùng nói: “Cho dù không có khẩu cung của ông, những chứng cứ tôi có hiện tại vẫn có thể khiến ông phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Tôi buộc ông nhận tội là bởi vì ông cần đầu thú với người mà ông đã giết!”

Thân Nông Hàn thở gấp, phong độ hoàn toàn biến mất, đột nhiên nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Hoa Sùng.

Hoa Sùng nhanh nhẹn nghiêng đầu né tránh, bất chợt đứng lên.

Một nhóm cảnh sát lao đến khống chế Thân Nông Hàn.

Hoa Sùng nghênh đón ánh mắt âm u của ông, “Thân Nông Hàn, ông phạm tội giết hại hơn ba mạng người.”