Tâm Độc

Chương 127

Chuyển ngữ: Tứ Diệp Thảo / Beta: Andrew Pastel

Vây quét

27.

Thân Nông Hàn đã để lại một câu chuyện đầy "cảm động" sau khi xin nghỉ.

Trong chuyện này, tội lỗi duy nhất của ông ta chính là đã dành tình cảm cho Hướng Vân Phương.

36 năm trước, Thân Nông Hàn còn chưa tốt nghiệp, được phân đến trường trung học của nhà máy công cụ đo lường thuộc thị trấn Ôn Minh, làm giáo viên dạy toán.

Lúc trước, nhà máy công cụ đo lường là trụ cột kinh tế của thị trấn Ôn Minh, làm công nhân ở trong đó đều được người khác ngưỡng mộ.

Mà những người làm ở các vị trí khác như giáo viên, bác sĩ, người vắt sữa bò, đều là những công việc đáng tự hào. Thứ nhất, những công việc này ổn định, thứ hai ở thời đại bấy giờ cũng chưa có chênh lệch giàu nghèo nhiều, thu nhập cũng tạm được.

Nhưng giờ đây, những người làm giáo viên trường trung học của nhà máy công cụ đo lường không còn tốt như xưa. Những giáo viên có năng lực đã tìm đến những lối đi khác, còn người ở lại đều là những giáo viên cao tuổi. Học sinh càng ngày càng ít, mỗi khối giảm xuống chỉ còn ba lớp. Thế nhưng vào thời điểm mà Thân Nông Hàn thực tập, trường lúc ấy cũng không khác những ngôi trường trung học khác.

Thân Nông Hàn thực hiện được nguyện vọng của mình, muốn dựa vào năng lực của bản thân, phát triển sự nghiệp dạy học của mình ở đây.

Trong số 12 sinh viên mới tốt nghiệp thực tập năm đó, chỉ có 2 người giữ lại, một trong số đó có Thân Nông Hàn.

Thân Nông Hàn được phân cho một căn phòng dành cho người độc thân, cùng chung một toà nhà với nhóm công nhân độc thân làm trong nhà máy. Ở đó, ông gặp được Hướng Vân Phương, một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình.

Hướng Vân Phương không thể coi là xinh đẹp, so với những cô gái bình thường thì da hơi sẫm màu, nhưng tính cách rất tốt, sôi nổi, nhiệt tình, thích trò chuyện với mọi người nhưng lại rất có chừng mực, không bao giờ bàn tán về chuyện riêng tư của người khác.

Thân Nông Hàn với Hướng Vân Phương ở chung cùng một tầng lầu, mỗi tầng đều có một hành lang lớn, cửa ra vào với cửa sổ thông với hành làng này, những người sống cùng ra vào hàng ngày, gặp mặt đều phải chào hỏi nhau, hơn nữa nhà bếp, nhà vệ sinh đều dùng chung, họ sống trong đó giống như một gia đình lớn.

Thế nhưng Thân Nông Hàn lại không thân thiết với ai trong tòa nhà ấy.

Giáo viên có nhà ăn riêng, một ngày ba bữa của Thân Nông Hàn đều được giải quyết ở nhà ăn, thỉnh thoảng thấy cơm của nhà ăn khó ăn quá, thì sẽ ra ngoài quán cơm gần trường ăn cùng đồng nghiệp, chứ chưa bao giờ nấu ăn ở phòng bếp chung.

Có một lần, nhà trường tổ chức họp phụ huynh, Thân Nông Hàn là giáo viên trẻ nhất, nên bị các bậc phụ huynh vây lại hỏi, ông ta đành phải lần lượt giải đáp những vấn đề của từng người. Đến lúc tiễn người cuối cùng đi cũng đã đến đêm khuya, đừng nói là nhà ăn, đến quán cơm chiên bên đường cũng đóng cửa luôn rồi.

Tất nhiên, có những nhà hàng vẫn mở, nhưng một người ăn thì rất đắt.

Lương của Thân Nông Hàn chỉ có mấy chục nghìn, nên cũng không dám tiêu pha, anh ta đành mua tạm một túi mì sợi trêи đường, định bụng về nhà nấu một bát ăn, còn dư lại thì để dành lần sau về muộn lại nấu ăn tiếp.

Nhà bếp chung nhộn nhịp nhất là vào buổi sáng, chiều, tối, nhà nào cũng chen chúc để nấu ăn, đôi khi xảy ra xích mích nhỏ do bếp ít người đông. Nhưng đến đêm, nhà bếp lại rất yên tĩnh, vắng lặng.

Thân Nông Hàn cầm gói mì đi vào nhà bếp, vừa vặn gặp phải Hướng Vân Phương đang chiên cơm trứng.

Ông ta biết Hướng Vân Phương ở cùng tầng lầu với mình, nhưng chưa nói chuyện với nhau bao giờ.

Những thành niên trẻ thời đó gặp nhau riêng lẻ với người khác phái đều căng thẳng nhưng cũng rất vui vẻ. Thân Nông Hàn đứng trước cửa nhà bếp, khẽ "a" lên một tiếng, không biết nên rời đi hay là vào tìm bếp nấu mì.

Hướng Vân Phương quay đầu lại, vui vẻ cười với anh, “Tiểu Thân à, tới làm cơm tối sao?”

Thân Nông Hàn cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, “Ừ..”

“Vào đi! Nhà bếp dùng chung cho tất cả mọi người mà.” Hướng Vân Phương nói, tắt bếp lại, “Cậu lại đây mà nấu, lửa bên này lớn hơn nè.”

Thân Nông Hàn gật đầu, đặt bát, đũa, nồi nhỏ và mì lên bàn.

Hướng Vân Phương rắc một lớp hành lá lên cơm vừa chiên xong, quay đầu nhìn lại, “Rau và trứng của cậu đâu?”


Thân Nông Hàn đổ nước vào trong nồi nói, “Tôi nấu mì.”

“Tôi biết cậu muốn nấu mì.” Hướng Vân Phương bưng chén của mình lên vừa ăn vừa nói: “Làm sao có thể nấu mì mà không có rau và trứng? Ủa, cậu còn không chuẩn bị cả gia vị!”

Thân Nông Hàn lúc này mới nhớ là mình đã quên mất phải mua muối.

Hướng Vân Phương hứng thú, xích lại gần một chút, nhưng cũng không đến nỗi quá gần, “Cậu…ăn mì nấu với nước trắng à?”

Đang trong lúc quan trọng, bụng của Thân Nông Hàn không nể mặt mà kêu lên một tiếng.

Bốn phía trở nên yên tĩnh trong chốc lát, Hướng Vân Phương nhỏ giọng cười, “Tiểu Thân, à không đúng, phải gọi cậu là thầy Thân chứ. Trước giờ không thấy cậu tới đây nấu cơm, chắc toàn ăn cơm ở nhà ăn đúng không? Haizz, mấy người trẻ các cậu, không bao giờ chuẩn bị thức ăn ở nhà hết, có phải đến gia vị cũng không có không?”

Thân Nông Hàn nhìn vào đôi mắt của Hướng Vân Phương, nhưng lại ngay lấp tức quay mặt đi, trêи mặt cảm giác có chút nóng hổi, “Tôi ăn như vậy cũng được.”

“Sao có thể như vậy được?” Hướng Vân Phương đặt bát xuống, “Cậu chờ một lát, tôi đi lấy hai quả trứng gà.”

Thân Nông Hàn còn chưa kịp phản ứng, Hướng Vân Phương đã nhanh chóng chạy đi.

Mấy phút sau, Hướng Vân Phương cầm một túi ni lông trở lại. Thân Nông Hàn vừa nhìn, bên trong không chỉ có trứng gà, mà còn có rau xanh rau với một cái lạp xưởng.

“Để tôi nấu giúp cậu.” Hướng Vân Phương nói, “Các cậu làm giáo viên đừng đối xử tệ với bản thân mình, lao động trí óc rất cực khổ, so với công nhân chúng tôi làm tám tiếng trong nhà máy còn mệt hơn ấy chứ, nên ăn nhiều một chút. Đây là lạp xưởng của mẹ tôi làm, ít béo, nấu trong mì sẽ tăng hương vị…”

Thân Nông Hàn đứng tại chỗ, nhìn Hướng Vân Phương rửa rau, cắt lạp xưởng, nêm gia vị, một cảm xúc vui sướиɠ kỳ lạ dần dần ấp ủ trong lòng.

Cuối cùng, bọn họ chia sẻ với nhau bữa tối mộc mạc giản dị tại nhà bếp.

Sau lần đó, Thân Nông Hàn thành bạn bè với Hướng Vân Phương. Hướng Vân Phương thích ăn kẹo ngọt, nhưng hồi xưa kẹo không dễ mua. Thân Nông Hàn bèn nhờ một cô giáo đi công tác mua giúp, mua được một túi nhỏ kẹo hoa quả ngoại nhập. Hướng Vân Phương vô cùng vui vẻ, liên tiếp mấy ngày đều làm đồ ăn khuya mời Thân Nông Hàn.

Hướng Vân Phương luôn nói: “Nhà tôi toàn anh trai, tôi là con út, nếu như có một đứa em trai như cậu thì tốt rồi. Tôi nghe nói, em trai thường rất thương chị gái. Haizz, nhà tôi lại chỉ có anh trai, hồi bé toàn bị mấy người kia bắt nạt thôi.”

Thân Nông Hàn biết, Hướng Vân Phương chỉ coi mình như một đứa em trai.

Nhưng thời gian trôi qua, anh không muốn chỉ làm bạn với Hướng Vân Phương, càng không muốn bị xem như là một đứa em trai.

Cạnh nhau lâu ngày anh đã đem lòng yêu Hướng Vân Phương.

Nhưng ông ta cũng chỉ là một giáo viên không có gì trong tay hết, tuổi tác còn nhỏ hơn Hướng Vân Phương, thu nhập cũng ít hơn.

Trường trung học này cũng chỉ là một bộ phận phụ của nhà máy dụng cụ đo lường, chủ của nhà máy là công nhân. Làm giáo viên tuy có địa vị xã hội cao, nhưng trong cái nhà máy nhỏ bé này, địa vị của giáo viên lại chẳng hề được coi trọng hơn công nhân.

Thân Nông Hàn cảm thấy mình còn chưa đủ tư cách để theo đuổi Hướng Vân Phương.

Ông ta muốn đợi cho đến khi bản thân đạt được thành tựu cao trong sự nghiệp giảng dạy, có thể mua một ngôi nhà bằng tiền tiết kiệm của mình, lúc ấy sẽ tỏ lòng mình với Hướng Vân Phương.

Ông ta muốn đợi, nhưng Hướng Vân Phương lại đến tuổi kết hôn.

Trong kỳ nghỉ đông năm nào đó, lúc mà Thân Nông Hàn mang những học sinh ưu tú của mình tới Lạc Thành để dự thi, thì Hướng Vân Phương được người khác giới thiệu kết đôi với Mãn Quốc Tuấn.

Thân Nông Hàn cay đắng thống khổ, hận Hướng Vân Phương không chờ mình, càng hận bản thân mình không bày tỏ tình cảm sớm hơn.

Mãn Quốc Tuấn là đội trưởng đội sản xuất của nhà máy sản xuất dụng cụ đo lường, ông ta cũng là một công nhân, thu nhập không cao hơn so với những người lao động bình thường là bao nhiêu, nhưng vào thời điểm đó, thu nhập không phải là cơ sở để đo độ tin cậy của một người đàn ông.

Công nhân xuất sắc của nhà máy, đương nhiên là đối tượng yêu đương và kết hôn tốt nhất.

Thân Nông Hàn đố kị, nhưng lại không thể làm gì.

Mãn Quốc Tuấn khi đó vẫn chưa có nhà riêng, sống trong một tòa nhà kí túc khác. Thân Nông Hàn bình thường dạy học trở về đều nhìn thấy Mãn Quốc Tuấn đưa Hướng Vân Phương về, hai người không đi xem phim thì cũng là đi khiêu vũ ở sân bóng của nhà máy. Hướng Vân Phương lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ, mà nụ cười ấy lại đâm vào đôi mắt Thân Nông Hàn đến đau đớn.

Mãn Quốc Tuấn với Hướng Vân Phương ở bên nhau ba năm, Thân Nông Hàn cũng đau khổ ba năm.

Hướng Vân Phương trước giờ luôn coi Thân Nông Hàn như em trai mình, đến lúc sắp kết hôn cũng nói cho anh biết.

Thân Nông Hàn nghe xong sững sờ hồi lâu, Hướng Vân Phương nhìn ông ta, cũng cảm thấy nghi hoặc.

“Tiểu thân, cậu làm sao vậy?” Hướng Vân Phương hỏi.

Thân Nông Hàn sực tỉnh lại, suýt nữa không khống chế được cảm xúc của mình, đành phải vội vàng chạy trốn.

Kể từ đó, ông ta luôn cố tình tránh mặt Hướng Vân Phương, cũng không bước vào nhà bếp chung lần nào nữa. Nhưng ngay trước lúc Mãn Quốc Tuấn với Hướng Vân Phương kết hôn, ông ta ngã bệnh, ho khan mấy ngày liền, còn sốt cao liên tục.

Hướng Vân Phương tới thăm ông ta, mang theo một bát mì trứng cà chua thanh đạm với thuốc được bác sĩ của nhà máy kê cho.

Thân Nông Hàn bị cơn sốt khiến cho trở nên hồ đồ, dưới sự kϊƈɦ động, ông ta đã bày tỏ lòng mình với Hướng Vân Phương.

Hướng Vân Phương vừa khϊế͙p͙ sợ vừa xấu hổ, muốn rời đi ngay, nhưng lại bị ông ta đè lên giường.

Hiệu quả cách âm của tòa ký túc rất kém, nhưng lúc này là thời gian đi làm của mọi người, trong tòa nhà này không có ai khác nữa.

Thân Nông Hàn khóc lóc, cầu xin Hướng Vân Phương thực hiện một mong ước của mình trước khi bà lấy chồng.

Ông ta gần như là đem cái chết ra để ép buộc bà.

Hướng Vân Phương cũng khóc. Hai người dây dưa hồi lâu, Thân Nông Hàn khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống đất kể hết ra tình cảm bao năm qua của mình.

“Tôi biết giữa chúng ta sẽ chẳng thể có gì được, chị sẽ phải sớm lấy chồng. Sau này tôi thề sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa, chỉ xin chị hãy đáp ứng tôi lần này.”

Lúc Hướng Vân Phương cúi đầu mở khuy áo ra, Thân Nông Hàn như nhìn thấy phao cứu sinh, vội vàng nhào tới.

Cuộc tình vụng trộm đầy hoang đường này ngoài hai người ra, không có người thứ ba biết tới.

Thân Nông Hàn không biết Hướng Vân Phương có hối hận hay không, nhưng sau khi tỉnh táo lại, ông ta đã hối hận rồi.

Hành vi của hai người năm đó, có khả năng phải đền tội.

Có sự hối hận và sợ hãi thấp thỏm chen vào giữa, tình yêu tuổi trẻ cũng dần phai nhạt. Giây phút nào Thân Nông Hàn cũng lo lắng sự việc bị bại lộ, mà Hướng Vân Phương dường như cũng vậy.

Khoảng thời gian một tháng dài đến đáng sợ.

Đột nhiên có một ngày, Hướng Vân Phương gọi cho Thân Nông Hàn nói với ông ta rằng mình không có mang thai.

Thân Nông Hàn thở ra một hơi.

Hướng Vân Phương còn nói, ngày đó là nhất thời kϊƈɦ động, mới cùng ông ta làm chuyện như vậy, bây giờ bà cảm thấy rất hối hận cũng rất đau khổ, “Sau này chúng ta không nên gặp nhau nữa, chuyện này cũng coi như chưa từng xảy ra.”

Thân Nông Hàn trong lòng dù rất không muốn, nhưng lại chẳng thể nói được gì.

Ông ta còn có sự nghiệp và cuộc sống của riêng mình, với lại Hướng Vân Phương đã được định sẵn sẽ kết hôn với Mãn Quốc Tuấn, bà cùng ông ta làm bậy một lần, đã thỏa mãn sự si mê nhiều năm qua rồi.

Thân Nông Hàn không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

Cứ như vậy, Hướng Vân Phương kết hôn với Mãn Quốc Tuấn, không lâu sau đó sinh ra Mãn Tiêu Thành.

Thân Nông Hàn tuân thủ lời hứa của mình, không bao giờ xuất hiện trước mặt Hướng Vân Phương, không tham dự lễ cưới của hai người họ, hay là tiệc đầy tháng của Mãn Tiêu Thành.

Ông ta chuyển tới khu ký túc khác, đặt hết tâm trí vào việc dạy học, cũng không biết Hướng Vân Phương sinh con vào lúc nào.

Những năm sau đó, khi ông ta dần lớn tuổi rồi, mấy đồng nghiệp làm giáo viên bắt đầu giới thiệu đối tượng với ông ta. Nhưng tất cả đều bị anh ta từ chối.

Ông ta hiểu rõ, mình vẫn còn tình cảm với Hướng Vân Phương. Hướng Vân Phương là người phụ nữ đặc biệt nhất trong cuộc đời của ông ta, không ai có thể so sánh được.

Nhưng Hướng Vân Phương đã có gia đình, có con cái, một nhà ba người dường như đang sống rất hạnh phúc.Thân Nông Hàn tự nhắc nhở bản thân mình, không thể đi quấy rầy Hướng Vân Phương.

Đôi khi trêи đường có chạm mặt nhau, cũng chỉ làm bộ như người xa lạ, mỗi người đều nhìn sang mỗi hướng khác nhau.

Sinh hoạt trở nên thanh tâm quả ɖu͙ƈ, việc dạy học trở thành mục tiêu duy nhất của Thân Nông Hàn. Đến khi Mãn Tiêu Thành vào cấp hai, Thân Nông Hàn đã là giáo viên toán học nổi danh nhất trong trấn.

Mấy trường học nổi tiếng ở Lạc Thành bắt đầu ngỏ ý mời về dạy, suýt chút nữa ông ta đã đồng ý, nhưng nghĩ tới Mãn Tiêu Thành sắp vào học cấp ba, thì ông ta lại do dự.

Mãn Tiêu Thành là con trai của Hướng Vân Phương, nghe giáo viên cấp hai kể thì Mãn Tiêu Thành rất thông minh, nếu chăm chỉ học hành chắc chắn tương lai sẽ rất thành công.

Ông ta nghĩ trước khi rời khỏi thị trấn Ôn Minh này nên giúp Hướng Vân Phương một việc, coi như là chuộc lỗi với cô, sau đấy đến Lạc Thành sẽ chẳng cần bận lòng gì nữa.

Năm đầu tiên Mãn Tiêu Thành vào cấp 3, Thân Nông Hàn ngoại lệ làm giáo viên chủ nhiệm. Khi đó Mãn Quốc Tuấn đã không còn được khỏe như xưa, mỗi lần họp phụ huynh đều là Hướng Vân Phương tới họp.

Thân Nông Hàn không để cho người khác nhìn ra chút manh mối nào, cũng không chủ động bắt chuyện với Hướng Vân Phương.

Thời gian mười mấy năm trôi qua, Hướng Vân Phương vất vả lo cho gia đình với công việc, nhìn qua đã trở nên già nua, mà Thân Nông Hàn, trong mắt học sinh là một thầy Thân đẹp trai lại tài giỏi.

Hướng Vân Phương cũng không nói gì, sau khi họp phụ huynh xong luôn vội vã rời đi.

Tình cảm của Thân Nông Hàn đối với Mãn Tiêu Thành có chút phức tạp, vừa có ghét, cũng có yêu. Ghét là bởi vì Mãn Quốc Tuấn, mà yêu là bởi vì Hướng Vân Phương.

Cũng may Mãn Tiêu Thành quả thật là thông minh ưu tú đúng như lời giáo viên cấp hai nói. Lâu dần, Thân Nông Hàn đã buông xuống những gút mắc trong lòng mình, nghiêm túc dạy bảo cho Mãn Tiêu Thành.

Mãn Tiêu Thành cũng rất nỗ lực, học hành xuất sắc, giỏi nhất là toán học.

Thân Nông Hàn cho cậu ta làm cán sự lớp chuyên toán, trước kỳ thi đại học còn tranh thủ kiếm thêm điểm cộng cho cậu.

Hướng Vân Phương nhờ Mãn Tiêu Thành đưa tới một đôi bao tay, xem như là để cảm ơn, Thân Nông Hàn rất xúc động nhưng cũng không nhận lấy, chỉ nói do Mãn Tiêu Thành giỏi giang, ông ta cũng chỉ giúp đỡ lấy thêm điểm cộng cho cậu.

Sau khi Mãn Tiêu Thành tốt nghiệp, Thân Nông Hàn cảm thấy bản thân mình đã không còn lý do gì để ở lại thị trấn Ôn Minh nữa. Nhiều năm trước, ông ta làm ra chuyện có lỗi với Hướng Vân Phương, giờ ông ta giúp đỡ đưa con trai của Hướng Vân Phương thuận lợi đỗ vào trường đại học sư phạm. Ông ta cảm thấy mình đã không còn nợ nần gì với Hướng Vân Phương nữa.

Trong mười năm kể từ khi rời đi thi trấn Ôn Minh, Thân Nông Hàn chưa lần nào trở lại. Thành phố Lạc Thành rộng lớn, cũng cuốn trôi nét lạc hậu trêи người ông ta. Sự nghiệp của ông ta ở Lạc Thành thuận buồm xuôi gió, không mất nhiều thời gian đã trở thành giáo viên nổi tiếng dạy lớp chuyên khối tự nhiên.

Chín năm trước, Mãn Tiêu Thành tốt nghiệp trường sư phạm, làm giáo viên cấp hai ở thị trấn Ôn Minh. Ông ta có biết, trong lòng cũng mừng thay cho cậu.

Bảy năm trước, Mãn Tiêu Thành bị buộc thôi việc. Ông ta cũng nghe qua nguyên nhân, cũng chỉ biết thở dài một tiếng. Bản thân Mãn Tiêu Thành không quý trọng tương lai của mình, ông ta đương nhiên sẽ không ra tay giúp đỡ, huống chi ông ta cũng không có lý do gì để giúp đỡ.

Cũng vào năm đó, Hướng Vân Phương được chuẩn đoán mắc bệnh tim nặng. Ông ta cũng biết tới, nhưng vẫn chọn "khoanh tay đứng nhìn".

Gia đình này không có quan hệ gì với ông ta hết.

Rồi Mãn Tiêu Thành xảy ra chuyện, mãi sau đó khi Hướng Vân Phương qua đời, ông ta mới biết.

Một người trẻ tuổi tương lai xán lạn, lại phải đi làm tài xế xe taxi, rồi cuối cùng phải chết oan uổng, ông ta chẳng còn lời nào để nói.

“Tôi không biết Mãn Tiêu Thành là con trai của tôi, từ đầu tới cuối đều không biết. Hướng Vân Phương lừa tôi. Tôi cứ tưởng đó là con của Mãn Quốc Tuấn với cô ấy.” Thân Nông Hàn cuối cùng nói: “Tôi thừa nhận, lúc cậu đem ảnh của Mãn Tiêu Thành cho tôi xem, tôi đã nhận ra nó. Nhưng tôi không muốn kể ra chuyện quá khứ giữa tôi với Hướng Vân Phương.”


“Này này này này!” Thân Nông Hàn xem như là được Tiêu Thành Tâm tìm ra, Tiêu Thành Tâm xem xong video giám sát liền gào lên, “Chuyện ông ta kể đúng là không thuyết phục gì hết! Cái này thì ai mà tin được chứ? Ông ta coi Hướng Vân Phương là kiểu người gì chứ? Hướng Vân Phương dù có tình cảm với ông ta, thì cũng chỉ là tình bạn, làm sao mà chỉ với một câu cầu xin của, lại đáp ứng làm "cái kia" với ông ta được? Huống chi lúc đó Hướng Vân Phương sắp kết hôn với Mãn Quốc Tuấn, Hướng Vân Phương làm vậy thì được cái gì chứ? Không, tôi không tin! Ông ta ỷ Hướng Vân Phương đã qua đời, không ai có thể vạch trần lời nói dối của ông ta được! Hướng Vân Phương nhất định là bị ông ta dùng cách nào đó cưỡng bức!”

“Những lời bao biện này chắc chắn ông ta đã sớm nghĩ kỹ, không phải hầu hết trong đó đều là nói dối. Nếu như tất cả đều là lời nói dối, ông ta thậm chí sẽ không lừa được bản thân mình được. Đâu là thật, đâu là giả, chỉ có ông ta với Hướng Vân Phương biết mà thôi.” Hoa Sùng muốn hút thuốc, lấy ra điếu thuốc ngửi một cái, lại cất vào, “Những chuyện ông ta khai có mấy kẽ hở logic, chúng ta có thể bắt lấy những kẽ hở này để chứng minh ông ta đang nói dối. Thế nhưng dù chuyện ông ta không cưỡng bức Hướng Vân Phương là nói dối, cũng không thể chứng minh được ông ta là hung thủ sát hại mấy người Lữ Khả.”

“Vậy việc giám định cha con thành công cốc sao?” Trương Mậu đi tới đi lui, “Chúng ta xác định được Thân Nông Hàn là cha ruột của Mãn Tiêu Thành, nhưng lại không thể chứng minh được ông ta đang trả thù cho Mãn Tiêu Thành?”

“Đừng nóng vội.” Hoa Sùng giơ vung tay lên, “Chúng ta tra ra được mối quan hệ giữa Thân Nông Hàn và Mãn Tiêu Thành, việc này đối Thân Nông Hàn mà nói là cực kỳ không muốn đối mặt. Nếu như không phải có chuẩn bị, ông ta chắc chắn đã bị trúng chiêu.”

“Nhưng rõ ràng là ông ta không "trúng" mà!” Trương Mậu nói.

“Ông ta không "trúng", là bởi vì chuyện chúng ta tra ra được mối quan hệ tuy rằng làm ông ta sợ hãi, nhưng ông ta cũng đã suy tính trước. Ông ta biết trước được, nên không đến nỗi làm rối loạn những tính toán của mình.” Hoa Sùng nói: “Nhưng việc lưu lại dấu chân lúc sát hại Phong Học Dân là điều ông ta không biết. Ông ta bị bất ngờ, dẫn đến hoảng loạn.”

“Tổ trưởng Hoa, anh đang muốn dựa vào dấu chân này, khiến cho ông ta nhận tội sao?” Tiêu Thành Tâm hơi xấu hổ nói, “Nếu như có thể tìm thấy đôi giày lúc ông ta gây án thì tốt rồi, như vậy là có thể hoàn toàn định tội. Nhưng bây giờ… haiz, trong nhà ông ta được dọn dẹp hết sức sạch sẽ. Những vật khả nghi như giày, quần áo, hung khí toàn bộ đều không thấy.”

“Về dấu chân, chỉ cần hoàn thành kiểm tra kiến trúc mẫu, ông ta sẽ khó mà ngụy biện nữa. Nhưng tôi nghĩ ra một cách có khả năng khiến cho ông ta phải nhận tội.” Hoa Sùng cầm tờ giấy giám định cha con lên, hỏi qua điện thoại: “Nếu bây giờ tôi muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con thì có cần phải thông qua con đường chính quy không?”

“Cũng khó mà nói được.” Từ Kham ở trong điện thoại nói: “”Một số cơ sở nhỏ cũng có thể làm kiểm tra được, nhưng họ có thể không để lại hồ sơ để chúng ta có thể tìm thấy. Tại sao cậu lại hỏi cái này?”

“Tôi đang nghĩ, Thân Nông Hàn đã làm xét nghiệm quan hệ cha con với Mãn Tiêu Thành hay chưa.” Hoa Sùng cầm điện thoại di động, “Ông ta biết là con mình. Làm sao ông ta biết được? Là do nhóm máu với ngày sinh trùng hợp? Hay là do Hướng Vân Phương tự mình nói với ông ta? Hay ông ta tự mình lặng lẽ làm giám định? Mãn Tiêu Thành từng là học sinh của ông ta, muốn lấy một sợi tóc cũng rất dễ dàng, nhưng mấu chốt là ông ta làm sao nghĩ tới việc giám định cha con, có làm giám định ở chỗ đáng tin cậy không?”

Từ Kham không hiểu lắm, “Việc Thân Nông Hàn có làm giám định cha con hay chưa quan trọng lắm sao?”

“Quan trọng.” Hoa Sùng nói: “Nếu như chưa làm giám định, vậy chúng ta có đường đi rồi.”

“Cậu muốn làm cái gì?”

“Thầy Từ, Thân Nông Hàn có nhược điểm nào không?”

Từ Kham suy nghĩ một chút, “Tình cảm của ông ta dành cho Hướng Vân Phương có tính là nhược điểm không? Những lời ông ta khai, nói sao đây, cũng chỉ là nửa thật nửa giả. Chuyện Hướng Vân Phương đồng ý cùng ông ta phát sinh quan hệ tôi hoàn toàn không đáng tin, nhưng việc trước đó ông ta nói có tình cảm với Hướng Vân Phương, cùng với sau đó hai bên đoạn tuyệt liên hệ, dường như là thật. Hướng Vân Phương có thể là mối bận tâm của ông ta.”

“Tôi không nghĩ vậy. Ông ta mơ ước Hướng Vân Phương, điều này là không nghi ngờ gì nữa. Cho dù là cưỡng bức, hay là cầu xin, nói chung, ông ta cuối cùng vẫn "có được" Hướng Vân Phương. Nhưng khao khát của ông ta đối với Hướng Vân Phương, là sự kiêu ngạo trong lòng ông ta, ông ta tưởng mình có thể chinh phục được Hướng Vân Phương, nhưng đáng tiếc lại thất bại. Trong hôn nhân, ông ta thua thảm hại, bị Mãn Quốc Tuấn đạp ở dưới chân. Nhưng đứa con trai mà Mãn Quốc Tuấn vất vả nửa đời để nuôi lớn, lại là con của ông ta với Hướng Vân Phương. Ở điểm này, ông ta thắng.

Từ Kham nghe được nhíu mày lại, “Việc này đâu thể dùng thắng thua mà tính?”

“Đối với Thân Nông Hàn mà nói, sao lại không thể tính?” Hoa Sùng tiếp tục nói: “Nếu như giờ Thân Nông Hàn phát hiện Mãn Tiêu Thành không phải là con trai mình – thầy Từ, phân tích từ góc độ tâm lý, ông ta có thể phát điên hay không?”

Từ Kham im lặng một lúc: “Có thể. Thân Nông Hàn có vẻ ngoài phong độ khiêm tốn, nhưng lại mang một trái tim vặn vẹo cực đoan. Kiểu người như ông ta thường có lòng tự trọng cực kỳ cao. Những việc ông ta làm, là bởi vì ông ta nghĩ Mãn Tiêu Thành là con trai của mình, nhưng nếu cậu ông đi cho ông ta biết— thật ra Mãn Tiêu Thành không phải là con ruột của ông ta, thì sẽ giống như đập nát lòng tự trọng của ông ta vậy.”

“Thế nhưng.” Từ Kham lại nói: “Mãn Tiêu Thành đúng là con trai của ông ta, không phải là có kết quả giám định cha con rồi sao?”

“Cho nên tôi muốn biết, Thân Nông Hàn trước đây đã làm giám định hay chưa.”

Từ Kham đột nhiên hiểu ra, “Cậu định lừa ông ta?”

Hoa Sùng thở dài, “Không biết anh Tiểu Liễu có tìm được hồ sơ giám định cha con của Thân Nông Hàn ở trêи mạng không, nếu quả thật không có cách nào điều tra, tôi đành không thể làm gì khác hơn là đánh liều một chút.”

Bộ phận Giám định Dấu vết cuối cùng cũng hoàn thành việc phân tích dấu chân phức tạp, xác định được dấu chân nghi phạm ở hiện trường vụ án là của Thân Nông Hàn.

Đối với việc này, Thân Nông Hàn khẳng định: “Tôi không phải hung thủ. Nếu như mấy người không cho tôi xem giấy xét nghiệm giám định quan hệ cha con, tôi hoàn toàn không biết Mãn Tiêu Thành là con trai của mình. Tôi không có lý do gì để báo thù cho cậu ta hết?”

“Fuck!” Trương Mậu chửi thề: “Ông ta dựa vào kẽ hở của việc giám định dấu chân! Đúng là dấu chân thì không xác thực bằng dấu vân tay, nhưng người không phải bị ông ta giết thì còn ai vào đây? Chẳng lẽ là có người có cùng chiều cao cân nặng tuổi tác, thói quen bước đi giống ông ta giết sao?”

Tào Hãn nói: “Cái này kêu là có chết cũng không nhận!”

“Nói thế nào thì đây vẫn là một chứng cứ quan trọng. Nhưng quan trọng hơn nữa là lời khai của ông ta.” Hoa Sùng nhíu mày, đi được vài bước thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc trêи hành lang.

Không cần nhìn cũng biết là Liễu Chí Tần.

“Anh tiểu Liễu trở lại rồi!” Tào Hãn kêu lên

Liễu Chí Tần bước nhanh vào văn phòng, “Tôi đã tìm thấy manh mối của máy bay không người lái.”