Khinh Nhan cười nói :
"Mau ăn đi, còn dám hồ đồ, muội sẽ không để ý tới huynh. "
Ta ha hả cười to, đặt bản đồ đi biển sang một bên, cầm lấy thức ăn .
Khinh Nhan mở bản đồ, nàng đưa tới dưới ngọn nến, nhẹ giọng nói :
"Đây là cái gì?"
Ta vừa ăn vừa nói :
"Cáp Di mới có được lệnh thông hành, ngày mai sẽ rời khỏi Hán quốc tới Đông Hồ, ta quyết định, trốn vào trong thương thuyền của bọn họ, cùng hắn lên bắc. "
Khinh Nhan nói :
"Đã sắp xếp ổn chưa?"
Ta dùng khăn lụa lau miệng, buông đũa nói :
"A Đông đã sắp xếp xong xuôi tất cả, ngày mai chúng ta sẽ trà trộn vào trong đám người khuân vác, lên thuyền là chuyện dễ, nhưng mà. .. "
Ta cười nhìn về phía Khinh Nhan nói :
"Chỉ sợ là nàng phải cải trang thành một nam nhân. "
Khinh Nhan cười nói :
"Chuyện đó có đáng gì. "
Nàng cầm bản đồ, chỉ vào lộ tuyến nói :
"Ở đây cách Thiên Đường đảo rất gần, nghe nói xung quanh Thiên Đường đảo thường có hải tặc lui tới, các thương thuyền đều tránh khỏi nơi này, vì sao Cáp Di lại không biết mà vẫn chọn đi qua. "
Trong lòng ta ngẩn ra, nhìn vào trong bản đồ, quả nhiên đường kẻ đỏ đi qua gần Thiên Đường đảo, ta suy nghĩ một chút, rồi nói :
"Hách Liên Chiến đã rời khỏi Trục Lãng thành từ hôm qua, Cáp Di đương nhiên là muốn về Đông Hồ trước Hách Liên Chiến, đây là con đường ngắn nhất. "
Khinh Nhan thản nhiên cười nói :
"Xem ra dưới sự sai khiến của lợi ích, lá gan của con người to hơn rất nhiều. "
Ta cười nói :
"Sự lựa chọn này tuy là tốt nhất, cho dù có thể tránh được hải tặc, ta cũng buộc họ chạy tới đảo Thiên Đường. "
Khinh Nhan không giải thích được nhìn về phía ta .
Ta cười nói :
"Mấy vị đảo chủ của đảo Thiên Đường có quan hệ với ta, chúng ta tới đó sẽ có được an toàn. "
Khinh Nhan nói :
"Ngươi cười dâm tiện như vậy, không phải ở đó có vị hồng nhan tri kỷ nào đó đấy chứ?"
Ta ôm nàng vào trong lòng, nói :
"Đã tới thời gian luyện công rồi. "
Khinh Nhan đỏ mặt cười nói :
"Huynh lại muốn dùng việc công làm chuyện riêng. .. "
Thân hình của nàng đã bị ta ôm trọn vào trong lòng, ta xoay nàng hai vòng, sau đó đặt lên trên giường, Khinh Nhan lấy hai tay càn ta, nói :
"Dận Không! Huynh phải đáp ứng muội một việc. "
Ta đang bị tình cảm kích động, cố gắng bỏ cánh tay của nàng, nhưng nàng vẫn không chịu, nói :
"Chuyện của chúng ta, huynh không được nói cho người thứ ba biết. "
Ta mỉm cười nói :
"Nàng tình ta nguyện, quản làm gì suy nghĩ của người khác?"
Trong đôi mắt đẹp của Khinh Nhan hiện lên sự u buồn, nàng nhẹ giọng nói :
"Phiêu Miễu Các môn quy cực nghiêm, bản thân muội là truyền nhân chỉ định, cả đời phải bảo tồn tấm thân xử nữ. .. thế nhưng hôm nay. .. tấm thân thuần khiết đã bị huynh phá, nếu như để cho bản môn biết, sợ rằng huynh không cách nào sống sót. "
Ta cười nhạt nói :
"Sợ họ làm gì, chỉ cần chúng ta yêu nhau, không có ai có thể ngăn cản chúng ta. "
Trong đôi mắt đẹp của nàng chảy ra hai dòng lệ, nàng ôm chặt lấy ta, kề sát vào mặt ta, run giọng nói :
"Đồng ý với muội. "
Ta véo má nàng, nói :
"Chẳng nhẽ vì Phiêu Miẽu các mà chúng ta phải rời xa nhau hay sao?"
Khinh Nhan sâu xa nói :
"Dận Không, cho muội một thời gian, muội sẽ xử lý tốt chuyện này. "
Ta động tình nói :
"Ta mặc kệ bọn họ sẽ làm gì với ta, nhưng mà nàng phải nhớ kỹ một câu, trong thiên hạ không có bất kỳ ai có thể làm cho chúng ta xa nhau. "
Hai giọt nước mắt từ trong đôi mắt đẹp động lòng người của Khinh Nhan rơi xuống .
Ta cẩn thận hôn lên khuôn mặt nàng, chậm rãi di chuyển lên đôi môi anh đào .
"Đồng ý với muội. .. "
Khinh Nhan run giọng nói .
Ta rốt cục gật đầu, cánh tay ngọc của Khinh Nhan ôm lấy cổ ta, chủ động hôn ta, tình cảm mãnh liệt thiêu đốt ta, chúng ta lại hợp làm một, sự yêu thương của Khinh Nhan theo động tác bộc lộ ra ngoài, trong phòng nhất thời xuân ý dào dạt . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Dận Không. .. "
"Tin tưởng ta, trong thiên hạ này không có người nào có thể chia cách chúng ta. .. "
Người khuân vác ở cảng rất nhiều, sau khi ta và Khinh Nhan cải trang, gia nhập vào trong đội ngũ, A Đông và mấy tên võ sĩ trên thương thuyền phụ trách giám sát người khuân vác .
Hắn nhận ra ta, hướng ta nói :
"Hai người các ngươi đem những thùng gỗ này tới khoang số hai. "
Ta và Khinh Nhan đi tới bên cạnh mấy thùng gỗ, thùng gỗ này không nặng, chỉ một mình ta vác cũng được, hai người chúng ta khiêng, Khinh Nhan chỉ cần làm dáng một chút là được .
Khoang số hai ở phần đuôi thuyền, A Đông tự mình đi theo chúng ta, cho thấy trong thùng gỗ này toàn là hàng hóa trân quý .
Thấy bốn bề vắng lặng, hắn nháy mắt với ta rồi chỉ vào trong một khoang thuyền .
Ta và Khinh Nhan đem rương gỗ vào trong, bên trong đã chất đầy hàng hóa, xem ra đây chính là khoang số hai chứa vật phẩm .
Ta thấp giọng nói :
"Khi thương thuyền đi qua đảo Thiên Đường sẽ hành động. "
A Đông gật đầu nói :
"Dưới gầm giường ở góc phòng có nước và thực vật. "
Hắn nói xong liền đóng cửa khoang, trong phòng tối mịt .
Ta móc đánh lửa, châm vào ngọn nến, tìm được nước và thực vật mà A Đông đã chỉ .
Khoang thuyền này rất lớn, nhưng lại chất đầy hàng hóa, ta và Khinh Nhan đặt thùng gỗ lên, rồi đi tới một góc, tắt ánh nến, ôm lấy nàng .
Khinh Nhan ôn nhu nói :
"Xem ra mấy ngày này, chúng ta phải chịu đựng cảnh tối tăm rồi. "
Ta thấp giọng cười nói :
"Chuyện này đúng là một chuyện tốt, chúng ta sẽ không bị ai quấy nhiễu, chuyên tâm tu luyện song tu. "
Khinh Nhan "hì" một tiếng cười nói :
"Nếu như lúc nào cũng làm chuyện này, huynh không cảm thấy khô khan hay sao?"
Ta ôm chặt nàng vào trong lòng, nói :
"Chỉ cần ở chung với nàng, cả đời ta cũng không cảm thấy nhàm chán. "
"Đáng ghét!"
Khinh Nhan nhẹ giọng nói rúc đầu vào trong lòng ta .