A Đông lại vung tay phải lên, khóe miệng của ta co quắp lại, thật không ngờ A Đông lại rơi vào thảm trạng như vậy .
A Đông nói :
"Chỉ là ta thật không ngờ Lỗ Công Bạo lại tha tính mạng cho ta, sai ra nuôi mãnh thú cho hắn, sau đó lại đem ta và Lôi Thần tặng cho Gia Luật Xích Mi. "
Lôi Thần trong miệng của hắn chắc là con chó Tàng Ngao .
A Đông nói :
"Mấy năm nay, lúc nào ta cũng chú ý tới tin tức của chủ nhân để tới nương tựa, lần này ta theo Cáp Di tới Hán quốc mua đồ. Không nghĩ tới ở đây có thể. .. cho thuộc hạ gặp lại chủ nhân. .. "
Trong đôi mắt của A Đông hiện lên dòng lệ kích động .
Ta thấp giọng nói :
"Hán Thành Đế hiện nay đang tìm ta khắp nơi, ta phải dịch dung trốn tránh, hiện giờ càng bị phong tỏa, sợ rằng không thể rời khỏi nước Hán được ngay. "
A Đông nói :
"Cáp Di cũng đang bị chuyện này làm cho đau đầu, lần này hắn tới đây đã mua được một lượng lớn vật tư, chiến tranh giữa Đông Hồ và Bắc Hồ đã tới hồi quyết liệt, hắn nóng lòng muốn đem số lượng hàng hóa này về. "
Ta nghĩ tới việc hôm qua, thấp giọng nói :
"Chuyện tối hôm qua là như thế nào?"
A Đông nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói :
"Thuộc hạ cố ý làm cho đám võ sĩ kia bị kinh động, chúng ta không dám thực hiện ý đồ nữa. "
Hắn mỉm cười nói :
"Lá thư của chủ nhân, thuộc hạ đã ném vào trong phòng của Hách Liên Chiến, điều này đã khiến hắn cảnh giác. "
Ta nở nụ cười :
"Hóa ra tối hôm qua ngươi vẫn luôn theo dõi ta. "
A Đông nói :
"Lôi Thần phát hiện ra hành tung của chủ nhân trước, sau đó thuộc hạ biết chủ nhân muốn vào trạch viện, chắc là tới bảo tin, cho nên mới theo dõi. "
Trên mặt hắn tỏ ra sự xấu hổ :
"Tối hôm qua thuộc hạ suýt chút nữa làm bị thương chủ nhân. .. "
Ta cười cầm chén rượu lên nói :
"Xa cách mới gặp lại, chúng ta phải vui mới đúng, nào chúng ta cạn chén này. "
A Đông nâng chén trà chạm với ta rồi ngửa đầu uống cạn, hắn lại nói :
"Chủ nhân, thuộc hạ không thể ở chỗ này ở lâu, Cáp Di hai hôm nay hắn đang cùng thành chủ nơi này thương nghị, chắc là sẽ có được lệnh thông hành, đợi khi hắn rời khỏi đây, thuộc hạ sẽ ở lại bảo hộ chủ nhân. "
Thấy ta gật đầu, A Đông lại nói :
"Hán Thành Đế cấm hàng, thế nhưng đối với thương thuyền ngoại quốc chỉ cẩn kiểm tra xong là cho đi. Lệnh cấm đây chủ yếu là do thành chủ ban ra, hắn chỉ muốn mượn cớ thu được lợi nhuận của thương thuyền ngoại quốc. Trên đời này có rất ít chuyện mà tiền không làm được, ta nghe nói Hách Liên Chiến cũng có được lệnh thông hành. "
Trong lòng ta vui vẻ, nếu như Cáp Di có được lệnh thông hành, vậy thì chỉ cần ta mang theo Khinh Nhan tiến lên thuyền, rời khỏi Hán quốc chẳng có gì khó khăn nữa .
Ta hạ giọng nói :
"Ngươi chú ý tới động tĩnh của Cáp Di, chỉ cần hắn có được lệnh thông hành, thì phải lặp tức thông báo cho ta biết. "
A Đông gật đầu, cùng ta ước định phương thức liên lạc, sau đó mới rời đi .
Ta và Khinh Nhan chọn một khách điếm ở gần cảng, thương thuyền của Hách Liên Chiến đã rời bến, nhưng mà thuyền của Cáp Di vẫn phải bỏ neo, xem ra năng lực xử lý công chuyện của hắn quả nhiên kém hơn Hách Liên Chiến rất nhiều .
Ngoại trừ chuyện mỗi ngày đi vào trong thành tìm hiểu tin tức mới nhất, thời gian còn lại toàn ở trong phòng cùng Khinh Nhan vui vẻ cá nước .
Khinh Nhan dựa theo khẩu quyết tu luyện, thương thế rõ ràng chuyển biến tốt hơn rất nhiều, ta cũng cảm thấy sự biến hóa lớn của việc song tu, trong cơ thể lúc nào cũng tràn ngập lực lượng, tiềm năng trong cơ thể dưới sự kích thích của nội tức cũng dần dần xuất hiện. Thính lực, thị lực và các loại cảm giác của ta tăng cao, hiện giờ đã có được cảm giác vi diệu .
Ta gầm nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy ngọc thể của Khinh Nhan, chân khí lưu chuyển cuồn cuộn trong kinh mạch của mình, đôi mắt đẹp của Khinh Nhan vẫn nhắm chặt, ta dẫn cỗ chân nguyên này vào trong kinh mạch, rồi vào đan điền của nàng, dung hợp với chân nguyên âm Địa Âm của nàng .
Hai người chúng ta tu luyện một lúc, rồi dẫn chân nguyên chảy ngược vào trong cơ thể của ta, làm đi làm lại mấy vòng như vậy, tuần hoàn không ngừng .
Khuôn mặt của Khinh Nhan càng lúc càng đỏ, không phải là vì động tác của chúng ta kích thích, mà là vì chân nguyên đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng như một cơn sóng thần. Tu luyện tới giai đoạn này, chúng ta đã quên đi dục niệm, hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện .
Sau khi tuần hoàn được vài chu thiên, chúng ta từ từ thu hồi nội tức của mình, đầu óc trở nên trong sáng tỉnh táo, từ trong cảnh giới vong ngã trở về hiện thực .
Khinh Nhan thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu nói :
"Huynh vẫn. .. chưa chịu rời ra. .. "
Ta ha ha cười nói :
"Ta vất vả cùng nàng luyện công như vậy, chẳng nhẽ nàng không thưởng cho ta chút nào hay sao?"
Khinh Nhan sẵng giọng :
"Huynh không phải đã. .. "
Ta cố sức di chuyển, Khinh Nhan không kìm được rên rỉ, chúng ta lại lao vào vòng tình ái, đối với ta mà nói song tu chỉ là phụ, ân ái mới là chuyện chính . Nguồn: https://truyenfull.vn
Trải qua hai ngày tu luyện, Khinh Nhan đã có thể đi lại như thường, dựa theo tốc độ hồi phục hiện nay, thương thế của nàng chẳng bao lâu sẽ khôi phục, có lẽ võ công còn tinh tiến hơn trước .
Mặc dù nàng không có chính miệng nói ra sự yêu thương với ta, thế nhưng từ trong đôi mắt của nàng, ta đã nhận ra nàng không còn muốn rời xa ta nữa .
Ba ngày sau A Đông tới tìm ta, nói là Cáp Di đã thành công có được thông hành lệnh, ngày mai sẽ khởi hành về Đông Hồ .
Ta nhìn vào thương thuyền to lớn trong bóng đêm, nở nụ cười :
"A Đông! Có biện pháp nào để cho chúng ta vào trong thương thuyền hay không. "
A Đông thấp giọng nói :
"Sáng sớm ngày mai có một đội vận chuyển đồ lên thuyền, Cáp Di bảo thuộc hạ phụ trách giám sát, chủ nhân có thể giả dạng làm người khuân vác lên thuyền, sau đó tận dụng thời cơ lẻn vào khoang chứa hàng. "
Ta gật đầu nói :
"Vậy thì cứ dựa theo lời của ngươi mà làm. "
A Đông nói :
"Đợi khi thương thuyền tiến vào thủy vực của Đại Tần, chúng ta sẽ tìm cách bắt cóc Cáp Di, bảo hắn chuyển hướng tới Tần quốc. "
Ta thấp giọng nói :
"Chuyện này phải làm càng bí mật càng tốt, trước khi tiến vào thủy vực Đại Tần, đừng để Cáp Di phát hiện ra điều gì. "
A Đông cười lạnh nói :
"Cáp Di mang theo hai mươi võ sĩ, nhưng hầu như trong số này đều có phản cảm với hắn, số thủy thủ và người khuân vác thì lại càng hận hắn thấu xương, chúng ta bắt cóc Cáp Di không có tác dụng uy hiếp là mấy. "
Ta cười nhạt nói :
"Chuyện này chờ khi chúng ta ra khỏi Hán quốc sẽ thương nghị lại. "
A Đông đưa bản đồ đi biển cho ta, nói :
"Chủ nhân, trên đó đã đánh dấu đường về, người nghiên cứu một chút. "
Sau khi trở lại khách điếm, Khinh Nhan cũng từ bên ngoài trở về, nàng mua cho ta bữa ăn khuya, cười yếu ớt nói :
"Huynh tới thật đúng lúc, muội lo lắng thức ăn còn bị lạnh. "
Ta ôm lấy thân hình mềm mại của Khinh Nhan từ phía sau, hôn lên gáy ngọc của nàng, nói :
"Nàng chẳng phải là bữa ăn khuya của ta hay sao?"