Tái Thế Làm Phi

Chương 39

Trần hoàng hậu luôn toát lên khí chất đoan trang nền nã, hòa ái thân thiện.

Nhưng bên trong nụ cười ung dung ấy, Mạnh Uyển lại cảm lại cảm thấy, bà không hề bình tĩnh như thế.

“Ban ghế ngồi cho Thái tử phi.” Bà hơi hất cằm, tức khắc có tỳ nữ dọn ghế.

Mạnh Uyển tạ ơn, từ từ ngối xuống, vừa tính xem khi nào Triệu Sâm sẽ tới, vừa suy nghĩ nên ứng đối như thế nào.

Trần hoàng hậu quan sát nét mặt nàng một lúc, rồi không nhanh không chậm lên tiếng: “Gần đây cơ thể con khá hơn chưa? Nữ nhân sợ nhất  là bị ngã, hôm đó con và Sâm nhi lại đi quá vội vàng, cũng không tới chỗ Thái y bắt mạch kỹ xem sao.”

Mạnh Uyển lễ phép đáp: “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, hôm đó sau khi trở về, Thái tử điện hạ đã đích thân truyền Thái y, thân thể con hiện cũng không có gì đáng ngại nữa.”

Trần hoàng hậu nhàn nhạt  lên giọng: “Thật sao? Vậy thì tốt, bổn cung còn phải trông cậy vào đứa con trai con sinh cho Sâm nhi nữa đấy.  Tuy hiện tại, Sâm nhi đã là Thái tử, nhưng ở phía sau còn có Hiền vương lúc nào cũng chực sẵn như hổ rình mồi, Mạnh trắc phi của Hiền vương phủ vừa sảy thai mà đã có thêm một thị thiếp khác đang hoài thai, nếu để hắn nhanh hơn ta một bước, sau này, chúng ta khó có thể bảo toàn địa vị con nối dõi của Sâm nhi.”

Mạnh Uyển mím môi: “Con sẽ nhớ kĩ lời mẫu hậu dạy dỗ.” Trần hoàng hậu “Ừ” một tiếng, rồi đột ngột chuyển đề tài: “Nhìn thái độ của Lâm quý phi hôm ấy, hình như bà ta đã nắm chắc điểm yếu gì đó của con trong tay, rốt cuộc là chuyện gì?”

Quả nhiên là hỏi đến chuyện này, Mạnh Uyển hơi do dự, nhưng vẫn nói sự thật: “Đây cũng là chuyện con muốn báo cho mẫu hậu.”

Trần hoàng hậu cong môi hỏi: “Vậy ư? Nói ta nghe xem.”

Mạnh Uyển sắp xếp ý nghĩ rồi chậm rãi đáp: “Tạm thời thân thể con gặp chút vấn đề, nhưng rất nhanh sẽ được giải quyết. Chắc hẳn Lâm quý phi lấy tin tức từ Hiền vương, muốn vạch trần trước mặt mọi người, nhất định bọn họ đang có âm mưu gì đó.”

Nhưng Trần hoàng hậu chỉ chuyên tâm để ý vế trước.

“Thân thể của con rốt cuộc là có vấn đề gì? Bị làm sao? Con định xử lý thế nào?”

Nếu là Mạnh Uyển trước kia, chắc chắn sẽ bị nghẹn họng, chẳng qua dạo này trải qua nhiều sóng gió, nàng ngày càng trưởng thành hơn, bình tĩnh đáp trả: “Thái tử điện hạ đã tìm thần y chữa trị cho con rồi, không bao lâu nữa, con có thể sinh hạ con nối dòng được rồi.”

Giọng điệu mười phần tự tin, đáng tiếc Trần hoàng hậu nào có dễ dàng bỏ qua như thế.

“Uyển Uyển, con đừng trách bổn cung buông lời khó nghe, ai biết lúc nào bệnh mới dứt? Đối với tình hình hiện giờ, hãy thay Sâm nhi, tuyển chọn vài mối hôn sự tốt đồng thời cũng làm danh tiếng của con tốt theo. Dĩ nhiên, địa vị của đứa trẻ do chính phi sinh ra vẫn là tôn quý nhất, chờ con khoẻ hẳn, thì giúp chồng sinh con dưỡng cái cũng không muộn.”

Mạnh Uyển trầm mặc, tựa như vô cùng đau lòng, cúi thấp đầu xuống, trông cực kỳ đáng thương.

Hành động ấy vô tình làm dâng lên sự cảm thông trong lòng Trần hoàng hậu, giọng nói của bà dần dần nhỏ nhẹ.

“Con hãy mở rộng lòng mình ra, bao dung một chút. Sâm nhi là cửu ngũ chí tôn, con nhìn xem, có khi nào hậu cung của Hoàng thượng không có người mới? Thật ra ta rất thấu hiểu tâm trạng của con, thiên hạ muốn minh quân, con lại chỉ cần một người chồng chung thủy, nhưng hai thứ đó không thể cùng hội tụ trong một con người được, nhất là người sẽ kế thừa đại nghiệp như Sâm nhi.” Trần hoàng hậu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm: “Giờ nơi đây chỉ có hai ta, bổn cung không cần vòng vo nữa, ta biết tính con ta, dù có nạp người mới vào, nó cũng tuyệt đối không quên con. Nếu con thật lòng yêu nó thì phải biết suy nghĩ vì nó mới phải.” Người cười giễu: “Ta cũng cảm thấy bất lực, con xem, ta đã vào cung nhiều năm như vậy nhưng cũng đâu có sinh hạ được hoàng tử hay công chúa nào cho Hoàng thượng?”

Bỗng nhiên Mạnh Uyển ngẩng đầu, nhìn Hoàng hậu, nhẹ giọng gọi: “Mẫu hậu…”

Trần hoàng hậu ôn tồn nói: ” Xương Văn hoàng hậu đã mất đó, cũng là mẹ đẻ của Sâm nhi, người mà Hoàng thượng chân thành yêu thương. Khi ta leo lên địa vị của bà ấy, chắc hẳn bên ngoài cũng đã có những lời đồn thổi không hay. Bổn cung không coi con là người ngoài, thật ra thì…” Người cụp mí mắt xuống, kể: “Hoàng thượng thấy ta khôn khéo, không đố kỵ, đưa ra điều kiện rồi ban vị cho bổn cung.”

“Điều kiện đó… ” Lời nói của người chậm dần và nhuốn màu bi thương: “Chính là cả đời ta không thể sinh đứa con của riêng mình.”

Mạnh Uyển kinh hãi, dù có thiên tính vạn toán, nàng cũng không ngờ, đây lại chính là yêu cầu cuối cùng của Hoàng thượng.

“Hoàng thượng sợ ta sinh con, tình yêu thương và chiếu cố dành cho Sâm nhi sẽ biến chất, lo lắng bổn cung mưu hại Sâm nhi và nâng hài tử lên nối ngôi, vì thế…” Trần hoàng hậu buông tay: “Con hiểu không? Nếu nó thật lòng yêu con, thì ba ngàn mĩ nhân bên người cũng chẳng là gì hết. Con mới là tất cả với nó, còn nếu như con mất đi thì con trai con sẽ thay thế vị trí đó, trở thành người quan trọng nhất!”

Khuôn mặt nàng đầy u mê, Trần hoàng hậu thở dài: “Được rồi, bổn cung lời ít ý nhiều, con rất thông minh, hẳn biết mình nên làm thế nào chứ?”

Mạnh Uyển chỉ đành dạ vâng, Trần hoàng hậu mới để nàng đi.


Thời tiết tháng chín không quá nóng nực như trước, gió lướt nhẹ qua gò má, nàng không còn lòng dạ nào để vén tóc bên tai, nhưng lại có người nguyện ý làm giúp nàng.

“Đang suy nghĩ gì mà còn không thèm để ý tiếng ta gọi thế?”

Giọng nói của Triệu Sâm vang lên bên tai, Mạnh Uyển quay đầu, chăm chú quan sát ngón tay thon dài như ngọc của hắn, không khỏi thở dài.

Triệu Sâm nhớ hôm nay là ngày nàng đi gặp Hoàng hậu, trong lòng liền sáng tỏ lí do nàng thở dài, hắn đưa tay đặt trên đầu nàng, khẽ vuốt, tay kia khua lên, ra hiệu cho nô tài cách xa một chút, rồi hắn bẻ một cành hoa rực rỡ, gài lên tóc nàng, ôn nhu cười nói: “Đẹp lắm.”

Mạnh Uyển xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Đẹp thật không?”

“Ừ.” Triệu Sâm đứng chắp tay khen ngợi: “Người còn kiều diễm hơn hoa.”

Mạnh Uyển bật cười, hờn dỗi liếc nhìn hắn, nhưng nét buồn giữa hai hàng mày không giảm đi chút nào.

“Cần gì phải quan tâm đến những chuyện đó.” Triệu Sâm từ từ khom gối, nhìn thẳng vào mắt nàng, chăm chú quan sát đôi mắt xinh đẹp ấy: “Phu quân sẽ giải quyết mọi chuyện vì nàng. Nếu ai đó nhắc nàng, chỉ cần đáp lại rằng không bao lâu nữa nàng sẽ khoẻ hẳn là được.”

Mạnh Uyển tự ti hỏi lại: “Thật không? Cơ thể ta…”

“Không phải còn có Vân Thủy đại sư sao?” Triệu Sâm sờ mặt nàng, an ủi: “Không chịu tin ta thì cũng phải tin phụ thân nàng chứ.”

“Phụ thân?” Mạnh Uyển nghi hoặc cau mày.

Triệu Sâm đáp: “Thừa tướng đại nhân tìm được một phương thuốc, có thể chữa trị cho cơ thể mang tính hàn, lúc hồi cung, ta sẽ sai người sắc thuốc, mỗi ngày uống một lần, nhất định sẽ có tác dụng.”

Mạnh Uyển thở phào nói: “Ta đã nhận lời mẫu hậu, sợ người…”

“Ta sẽ thuyết phục bà.” Triệu Sâm đứng thẳng người, dứt khoát bước đi: “Chúng ta về nhà.”

Mạnh Uyển cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, tâm tình thấp thỏm dần bình phục lại.

Ban đầu, nàng  cũng nghĩ sẽ có người bắt nàng phải nạp thêm phi tử cho Triệu Sâm, mà kể cả có xảy ra thật thì cũng không khó ứng phó đến thế, cùng lắm thì cảm thấy trong lòng không cam tâm mà thôi.

Thật ra, dù Triệu Sâm giải quyết được lần này nhưng những lần sau thì sao? Hắn có chắc là chuyện thế này không xảy ra nữa không? Như lời Trần hoàng hậu cảnh báo, sớm muộn gì hắn cũng phải kế tục đại nghiệp, không thể cả đời chỉ có mình nàng, bây giờ làm Thái tử thì có thể thoát, nhưng chờ đến khi hắn đăng cơ, mang chân mệnh thiên tử đứng đầu thiên hạ, văn võ bá quan tuyệt đối không cho phép hắn chỉ lập một hậu, không nạp thêm bất kì ai.

Thôi, đi được bước nào hay bước ấy, sáng nay có rượu sáng nay say, thừa dịp hắn vẫn chỉ có mình nàng, trước hết phải ra sức chiếm tiện nghi mới được.

“Thái tử điện hạ.” Đột ngột Mạnh Uyển nhích tới gần hắn, giọng nói nũng nịu quyến rũ.

Cả người Triệu Sâm cứng đờ, trước kia chỉ khi trên giường nàng mới dám kêu vậy, hôm nay làm sao đột nhiên…

Hắn cúi đầu xuống, thu hết cả khuôn mặt ửng đỏ của nàng vào mắt, nhất thời trong lòng rạo rực như xuân.

“Giữa ban ngày, nàng định làm gì?”

Triệu Sâm cố ý tỏ vẻ dè đặt nói, nhưng bước chân không tự chủ tăng nhanh.

Mạnh Uyển tốn sức đuổi theo hơi mệt liền bĩu môi lên án, Triệu Sâm thấy thế trực tiếp bế ngang nàng, sử dụng khinh công lao về phía Đông Cung.

Tinh Trầm, Phù Phong và những người khác chứng kiến hình ảnh tình tứ ấy liền lộ ra muôn vàn biểu cảm khác nhau.


Nhưng chung quy, người nào cũng cảm thấy một điều, đó chính là —— bị bỏ rơi rồi.

Trướng lụa mỏng manh, nhuyễn hương thượng hạng, ôm mỹ nhân trong ngực, cho dù đang là ban ngày thì Thái tử điện hạ cũng không nhịn được mà phải đi làm mấy chuyện mờ ám thôi. (1)

(1)  Bản gốc là “ t uyên  d âm” có nghĩa là làm mấy chuyện ấy ấy, mờ ám nhé.

Nếu chuyện này mà truyền tới tai phụ hoàng và mấy vị đại thần trong triều thì sẽ có rắc rối lớn, nhưng hắn đâu thể nghĩ nhiều thế. Mỹ nhân trong lòng ngon miệng thế này, bây giờ, dù bất kì ai cũng không thể làm hắn dừng lại được.

Ước chừng hơn một giờ sau, Thái Tử sai người chuẩn bị thùng tắm. Hai người, một thùng nước và họ đang làm gì thì chúng ta có thể tự tưởng tượng được.

Nhưng đúng lúc ấy, Tĩnh An công chúa vội vàng đến thăm không báo trước, nô tỳ khá khó xử, chỉ còn cách quấy nhiễu chủ tử.

Mạnh Uyển cười như có như không, dựa lưng lên thùng nước, nói: “Điện hạ mau đi đi, nhất định là muội ấy đến tìm người, ta muốn ngâm thêm một lát.”

Triệu Sâm lạnh mặt ra lệnh: “Cùng đi.”

“Tại sao?” Mạnh Uyển không hiểu.

“Ta không yên tâm khi bỏ nàng lại một mình.”

Dù lý do này nghe qua có vẻ hơi hoang đường, nhưng Mạnh Uyển vẫn  không thể không tuân lệnh, đi theo Thái tử gặp mặt Cửu công chúa.

Trải qua chuyện lần trước, Mạnh Uyển cảm thấy quan hệ giữa nàng và Cửu công chúa vô cùng xa cách, nhưng khi nàng theo Triệu Sâm ra ngoài, hình như cũng không phải như thế.

Hôm nay Cửu công chúa mặc cung trang mộc mạc từ đầu đến chân, búi song đao kế, sắc mặt tiều tụy, lúc trông thấy bọn họ ánh mắt sáng lên mang ý vui mừng.

“Tĩnh An đột ngột đến thăm, không biết có quấy rầy Thái tử ca ca và tẩu tẩu không?” Cửu công chúa đứng dậy hành lễ liền nói: “Nhưng muội cũng không còn cách nào khác, lần trước muội quá xúc động, làm tổn hại đến tình cảm của ca ca và tẩu tẩu dành cho muội, nên muội muốn đích thân đến nói lời xin lỗi.”

Mạnh Uyển kinh ngạc nhìn nàng ta, Triệu Sâm lại như nhìn thấu tất cả, tỉnh bơ quan sát từng hành động của Tĩnh An, trong đầu còn đang bận phán đoán xem nàng ta đang thật sự áy náy, muốn nói lời xin lỗi hay có mưu đồ khác.

“Tẩu tẩu, chuyện lần trước là lỗi lầm ta gây ra, ta và tỷ luôn thân thiết với nhau, xin tỷ hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta hãy vẫn cứ như lúc trước nhé.” Mắt Tĩnh An ửng đỏ nói: “Ta…  Nhất thời hồ đồ, xin tỷ tỷ rộng lòng tha thứ.”

Mạnh Uyển hiểu tâm trạng giận cá chém thớt của Cửu công chúa, dù lý do đó rất vô lý. Chẳng qua là, nàng cũng không thực sự hiểu vị công chúa này, trong lòng vẫn còn cảnh giác, vì thế nàng liếc mắt sang Triệu Sâm, hy vọng hắn giúp nàng giải vây.

“Biết sai chịu sửa đổi lỗi lầm là tốt rồi.” Vẻ mặt Triệu Sâm thả lỏng dặn dò: “Sau này đừng nên để xảy ra hiểu lầm thế này nữa, đánh mất tình thân. Còn những chuyện khác, muội cứ yên tâm, nếu Phò mã đối xử tệ bạc với muội, ta là người đầu tiên không tha cho hắn.”

Cửu công chúa trừng mắt nhìn, ánh mắt muốn cười lại không cười nổi, trong mắt có bóng mờ chớp động.

Nàng ta thở dài, trầm mặc một hồi nhẹ đáp: “Phò mã rất tốt với muội, Thái tử ca ca không cần phí tâm, gia đình nào cũng phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn, tốt nhất là muội và Phò mã nên cùng nhau giải quyết.”

Mạnh Uyển phụ họa: “Công chúa nói đúng lắm, điện hạ không cần lo lắng, chuyện giữa vợ chồng son của muội muội thì để họ tự giải quyết.”

Triệu Sâm dõi mắt theo Cửu công chúa, nàng ta ôn nhu nhìn Mạnh Uyển đáp theo: “Tẩu tẩu chịu tha thứ thì tốt quá rồi, ta không cần phải áy náy thêm nữa.”

Mạnh Uyển cười cười: “Người một nhà không nói hai lời, đây có là gì đâu? Sao công chúa phải nói xin lỗi, thật sự không sao mà.”

Cửu công chúa thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước mặt nàng thân thiện nói: “Sau này chúng ta vẫn sẽ là tỷ muội đúng không?”

Mạnh Uyển gật gật đầu: “Tất nhiên, dù hôm nay muội không đến thì chúng ta vẫn sẽ là tỷ muội thân thiết như trước kia.”

“Được, một lời đã định.”

Thấy thê tử làm hòa với muội muội như lúc đầu, Triệu Sâm không cảm thấy vui vẻ chút nào. Hắn vẫn giữ nét mặt bình thản, nụ cười rất nhạt. Nam nhân này luôn biết nhìn xa trông rộng, giờ phút này, e rằng trong đầu hắn đã tính toán gì đó xong hết rồi.

Sau khi Cửu công chúa rời đi, Triệu Sâm bị Hoàng thượng truyền vào cung. Mạnh Uyển cũng phải chịu đắng mà uống thuốc, thuốc này đều do Thừa tướng đại nhân trăm ngàn cay đắng tìm về, vì vậy dù rất khó nuốt nhưng nàng vẫn uống một hơi hết luôn bát thuốc.

“Thái tử phi, mau ăn mứt hoa quả.” Phù Phong lập tức dâng kẹo hoa quả lên.

Mạnh Uyển nhận lấy, ăn vào mới làm giảm được vị đắng trong miệng, bên ngoài hạ nhân chạy tới thông báo, nói rằng người làm ở phủ công chúa đưa thiếp mời.

“Phủ công chúa?” Mạnh Uyển đảo tròng mắt nói: “Mới rời khỏi chưa bao lâu đã đưa thiệp đến, đem vào đây ta xem chút.”

Phù Phong đi ra nhận thiệp, đưa tận tay Mạnh Uyển, nàng mở ra nhìn một cái, là chữ viết của Tĩnh An công chúa, nàng ta viết lời xin lỗi, hẹn nàng ngày sau cùng đi chùa Bạch Mã thắp hương cầu phúc, với các phu nhân trẻ tuổi, xem ra không có vấn đề gì.

Mạnh Uyển đánh giá phong thư, quyết định tạm thời kêu người ở phủ công chúa trở về, chờ Triệu Sâm quay lại để bàn bạc xem có nên đi hay không.

Lúc Triệu Sâm trở về đã là đêm khuya, hắn vừa nhìn lướt qua tấm thiệp thê tử đưa liền nở nụ cười, nụ cười khiến người ta… không rét mà run.