Tái Thế Làm Phi

Chương 38

Gần đây, Mạnh thừa tướng không vui vẻ chút nào.

Cho dù thượng triều hay bãi triều, trong nhà hay ngoài đường, ông đều trưng gương mặt lạnh như tiền kiểu như kẻ nào thiếu nợ mười vạn lượng bạc vậy.

Việc Mạnh Nhu sảy thai ông biết rất rõ, nhưng lại không đi thăm được một lần, thậm chí Mạnh Nhu cố ý viết thư gửi về, ông trực tiếp từ chối, giống như chưa từng sinh ra đứa con gái đầu lòng ấy.

Trong Hiền Vương phủ, sau khi Mạnh Nhu nghe hạ nhân bẩm báo, cười giễu bi ai.

Xem ra phụ thân đã biết hết tất cả, càng ngày Mạnh Uyển càng thông minh, đoán rằng nàng ta sẽ nói chuyện đó ra, nên đi một bước, tìm phụ thân nhờ giúp đỡ, không tồi.

Lễ cập kê hôm đó tại nàng ta quá đắc ý, nếu không tiết lộ chút manh mối đó thì sao nàng ta có thể thất bại dễ dàng như thế, sau này nàng ta phải thận trọng hơn, quyết không thể tái phạm nữa.

Phủ công chúa, Tô Ký Trần định đến Hàn Lâm viện làm việc, còn chưa bước khỏi vườn hoa đã bị nô tỳ đuổi theo kêu về.

“Phò mã, công chúa nói hôm nay mời Thái tử và Thái tử phi làm khách, dặn ngài ở trong phủ cùng tiếp đãi.” Tỳ nữ cung kính nói.

Tô Ký Trần do dự, vài ngày nữa người nhà hắn sẽ tới thăm, vì thế dạo này công chúa mưa nắng thất thường, nếu hắn dám cự tuyệt chắc chắn nàng sẽ rất ấm ức, với lại… Dù sao cũng là đi với Thái tử, hắn vẫn không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có để diện kiến Thái tử phi.

“Thôi được, phái người báo với Hàn Lâm viện, hôm nay trong phủ có chuyện, ta không đến đó được.” Tô Ký Trần xoay người trở về.

Nha hoàn dạ vâng, chờ Phò mã rời khỏi liền sắp xếp người thông báo Hàn Lâm viện, mấy nô tài đang làm việc nghe xong, đồng loạt liếc mắt khinh thường cười, hiển nhiên vô cùng miệt thị tên Phò mã ăn bám này.

Hiếm có ngày Triệu Sâm không vội vàng.

Từ Đông Cung đến phủ công chúa, Mạnh Uyển đang tựa trên vai hắn, nghiêm túc đọc sách, bỗng nhiên Thái tử gia nói một câu, khiến sách trong tay nàng suýt chút nữa rơi xuống.

“Gần đây, quan hệ giữa Ninh tướng quân,Tô phò mã với hai hoàng huynh có vẻ rất tốt, nếu sau này, các hoàng huynh gặp chuyện, họ sẽ khó tránh khỏi liên lụy, ta lo lắng muội muội sẽ khổ sở.”

Triệu Sâm khẽ vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay cái, người mặc cẩm bào vàng sáng, khoác thêm trường bào vải khá dày, tay áo thêu hình rồng tuyệt đẹp mà phức tạp.

Mạnh Uyển nhướng mắt nhìn hắn, hắn có những đường cong gò má đẹp nhất thế gian, da thịt trắng noãn, tinh tế không chút tỳ vết, ăn đứt nhan sắc mỹ nhân, có lẽ trong thiên hạ này, nhan sắc của hắn là độc nhất vô nhị.

“Ta sợ vì chuyện của Ninh tiểu thư mà Ninh tướng quân ghi thù với nàng, khi nào hôn ước với Thụy Vương chưa được giải trừ, Ninh tướng quân tuyệt đối không dừng lại.”

Mạnh Uyển ngồi thẳng người, sau khi làm vợ Triệu Sâm, nàng càng tỏa ra khí chất đoan trang thanh khiết, chân mày khóe mắt linh động quyến rũ lòng người. Nàng chải búi tóc kinh hồng kế trông rất tinh xảo, diện cung trang tím nhạt điểm thêm chút son phấn trên làn da trắng ngần. Thoáng cúi đầu có thể thấy được hai nụ hồng ấy nhô lên, vô cùng cám dỗ, khiến ngọn lửa trong lòng hắn lại bùng lên, khó mà dập tắt.

“Sao Thái tử im lặng thế, dán chặt mắt trên người ta làm gì?”

Mạnh Uyển thừa hiểu hắn đang ngắm cái gì, nhưng vẫn cười chế nhạo, cuộc sống hôn nhân tăng một ngày, da mặt của nàng theo đó cũng dày thêm một tầng, Triệu Sâm chẳng biết nên vui mừng hay cười khổ nữa.

“Chờ hồi cung, nàng lập tức biết ta đang nhìn cái gì.”

Triệu Sâm nhướn mày nói, vuốt nhẹ bên eo nàng. Một lát sau, xe ngựa đến phủ công chúa gần hoàng cung, lúc hai người xuống ngựa, công chúa và Phò mã đã đứng chờ ở đó từ lâu.

“Thái Tử ca ca, tẩu tẩu, hai người đến rồi!”

Cửu công chúa nở nụ cười chào đón, riêng Tô Ký Trần phải trịnh trọng hành lễ rồi đứng dậy.

“Vi thần Tô Ký Trần, ra mắt Thái tử, Thái tử phi.”

Vừa nghe giọng nói Phò mã vang lên, Cửu công chúa chợt mất hứng, nụ cười trên mặt nhạt đi. Nàng ấy lặng lẽ đánh giá Mạnh Uyển, thấy nàng gật đầu chào hỏi, rồi quay sang nhìn mình, không hề có quan hệ gì với Phò mã, trong lòng yên tâm đôi chút.

“Hẳn là ta không tới trễ.” Triệu Sâm mỉm cười: “Khí trời nóng bức, đứng đây làm gì, đi vào trong thôi.”

Cửu công chúa đồng ý, dẫn Triệu Sâm và Mạnh Uyển vào phủ, Tô Ký Trần đi cuối cùng, không ai chú ý đến hắn, hắn  không kìm được mà ngắm nhìn Mạnh Uyển suốt. Mạnh Uyển cảm giác có đôi mắt theo dõi nàng, nhưng ra vẻ bình thường như không, thản nhiên nói chuyện phiếm với Tĩnh An.


Không hiểu vì sao, nàng cứ cảm thấy, lúc này Tĩnh An nói chuyện mất đi sự phóng khoáng lúc trước, cứ ấp a ấp úng.

Các nàng chưa gặp nhau mấy ngày rồi, không thể loại trừ việc đã xảy ra biến cố gì đó, nhưng nếu có thì Triệu Sâm đã kể trước cho nàng rồi, hắn lại không nhắc tới nửa chữ, vậy thì có chuyện gì lớn xảy ra được chứ?

Rốt cuộc điều gì đã khiến Tĩnh An xa lánh nàng?

Tuy vô cùng nghi ngờ nhưng vẻ mặt Mạnh Uyển vẫn hiện lên sự nhã nhặn, dễ gần.

Vào trong phủ, Cửu công chúa đưa bọn họ tới vườn hoa. Trong vườn hoa xây một tòa lương đình, trong đình bày trái cây và vài khối băng, hạ nhân nhẹ nhàng phẩy quạt, vừa bước vào tức khắc không khí mát mẻ ùa tới.

“Muội thật biết hưởng thụ.”

Triệu Sâm ngồi xuống ghế, mọi người mới dám ngồi theo. Dù đứng hay ngồi, lưng hắn luôn thẳng tắp, dường như trên đời, không thể có việc gì khiến nam nhân kiên nghị này phải cúi đầu, khom lưng.

Tĩnh An ngồi đối diện hắn, nhìn lướt qua Mạnh Uyển ngồi kế bên, trước kia nàng ta luôn thích tác hợp cho bọn họ, nhưng bây giờ càng nhìn càng nhận ra… Mạnh Uyển chẳng xứng với Thái tử ca ca chút nào cả.

“Muội nghĩ phụ nữ có chồng, không có việc gì tất nhiên nên thoải mái hưởng thụ, Thái tử ca ca bận bịu chánh sự, không rảnh quan tâm đến những thứ này.” Cửu công chúa vừa nói vừa kêu người hầu bưng nước ô mai lên: “Muội mới học làm, vị hơi khác với những người khác nấu, ca ca và tẩu tẩu thử nếm xem sao.”

Triệu Sâm ưu tiên bưng một chén cho Mạnh Uyển, cầm chén còn lại để trước mặt. Bọn họ lấy xong, người hầu bưng lại cho Tô Ký Trần và công chúa, hắn càng thấm thía mùi vị chỉ Triệu Sâm mới mang lại mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời cho Mạnh Uyển. Trang phục của Triệu Sâm làm hắn cứ nghĩ đến thân phận của mình. Một tên quan lục phẩm nhỏ nhoi ở Hàn Lâm viện làm sao có thể lấy trứng chọi đá với Thái tử điện hạ dưới một người, trên vạn người được cơ chứ? Nếu hắn muốn đạt được mục đích, thì con đường duy nhất là phải nâng Hoàng tử khác lên ngôi.

Trong lúc vô tình, hắn đã quăng mất lòng quyết tâm tận trung với quốc gia đất nước đi đâu mất rồi.

Cửu công chúa bí mật quan sát Phò mã nãy giờ, phát hiện ánh mắt mịt mờ đầy phức tạp ấy, trái tim đắc ý bị đập vỡ tan tành.

Quá buồn cười, con mắt Tĩnh An nàng luôn để trên đầu, cuối cùng lại lấy phải kẻ luôn coi nàng như không khí!

“Tĩnh An suy nghĩ gì thế?”

Tiếng gọi của Triệu Sâm kéo lí trí nàng ta về, nén ánh mắt tức giận và ghen tỵ, nói nhỏ nhẹ: “Không ạ, ca ca không phải lo lắng, vài ngày trước muội nuôi một con mèo nhưng nó lại chạy theo người khác, nên tức giận thôi. Ta một lòng đối đãi tốt với nó, nhưng nó lại nhớ nhung người ta, đúng là vô ơn bạc nghĩa.”

Lời vừa thốt ra, phút chốc Tô Ký Trần quay đầu nhìn nàng ta, mặt băng giá hồi lâu, hỏi: “Công chúa nuôi mèo khi nào?”

Triệu Sâm như cười như không xem kịch, khóe mắt liếc về phía Mạnh Uyển.

Cửu công chúa lãnh đạm trả lời: “Đơn giản, Phò mã bận rộn công vụ, không quan tâm đến ta, không biết là phải.”

Tô Ký Trần lúng túng, Triệu Sâm giảng hòa đúng lúc: “Cửu công chúa đang oán giận Tô phò mã đấy. Ngươi biết cầu tiến là tốt, nhưng nên dành thời gian ở bên công chúa, tổ ấm mới hạnh phúc.”

Tô Ký Trần nhìn Triệu Sâm, đột nhiên cảm thấy sau lưng bị gió thổi lạnh toát.

“Dạ, vi thần tất không quên lời Thái tử dặn dò.” Tô Ký Trần cúi đầu đáp lại.

Thấy phu quân hạ mình, Cửu công chúa không đành lòng, nàng ta mâu thuẫn, cuối cùng giận cá chém thớt lên Mạnh Uyển.

“Nhưng ta cũng đâu bằng tẩu tẩu, có thể trông giữ Thái Tử ca ca chặt như thế, dù ca ca mang địa vị cao quý nhưng hậu viện chỉ có độc một Thái tử phi, ngay cả một muội muội (1)hiền lương cũng không có.” Cửu công chúa che miệng cười duyên: “Thật là! Phụ hoàng và mẫu hậu cũng thật vô tâm. Đáng lẽ nên tuyển chọn vài vị phi tần nữa, không thể để Đông Cung vắng vẻ thanh lạnh như thế, đúng không tẩu tẩu?”

(1) Muội muội: ở đây ý chỉ vợ nhỏ, thiếp.

Triệu Sâm nghe xong, nụ cười trên môi tắt hẳn, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Cửu công chúa, nàng ta bị ca ca kính yêu nhất nhìn như vậy, trong lòng tràn ngập ủy khuất.

“Ca ca nhìn muội như thế là sao? Chẳng lẽ muội nói sai? Ca ca là Thái Tử, tương lai lên ngôi có phải ca ca cũng cố chấp, chỉ lấy đúng một tẩu tẩu?”

Triệu Sâm chưa kịp mở miệng, Tô Ký Trần đã cướp lời, hành động của hắn trực tiếp chọc giận Cửu công chúa.


“Công chúa, Thái tử và Thái tử phi tự có chủ trương, không phải chuyện chúng ta nên hỏi.” Tô Ký Trần cau mày giải thích.

Cửu Công Chúa cười lạnh: “Đúng vậy, là ta sai, ngày thường Phò mã bất hiển sơn bất lộ thủy (2), nhưng lại luôn để ý những chuyện liên quan đến tẩu tẩu, khiến ta mở rộng tầm mắt.”

(2) Bất hiển sơn bất lộ thủy: giấu diếm những điều quan trọng chính yếu.

Mặt mũi Tô Ký Trần đông cứng, đối mặt với Cửu công chúa vài giây, tức thời hành lễ cúi đầu nhận tội trước Triệu Sâm, rồi bỏ đi.

Cửu công chúa rơi nước mắt dõi theo bóng lưng hắn, Triệu Sâm thưởng thức hết vở kịch, nhờ đó hiểu hết nội tình.

Từ đầu tới cuối, Mạnh Uyển một mực yên lặng, giờ phút này đành lên tiếng ôn nhu an ủi: “Công chúa đừng thương tâm, muội nói đúng, Thái tử là quân chủ tương lai, không thể lấy duy nhất một người, Công chúa yên tâm, ta sẽ không quên.”

Cửu công chúa lạnh mắt hừ: “Thật sao? Ta sẽ chờ.”

“Náo loạn đủ chưa?”

Triệu Sâm quát lên khiến hai nữ nhân trầm mặc tại chỗ, một người trừng hắn, một người cúi đầu, người cúi xuống là Mạnh Uyển.

“Lúc nào đến lượt Tĩnh An nhúng tay vào chuyện trong phủ người khác?” Triệu Sâm lạnh lùng cảnh cáo: “Tĩnh An, muội là đứa em gái ta thương nhất, đừng để người ngoài phá hỏng điều đó.” Hắn đứng lên: “Hôm nay ngắm cảnh mất vui, muội và Tô phò mã nên trò chuyện, giải quyết mấy chuyện hiểu lầm nhỏ nhặt này đi, ta và Tam tẩu của muội về trước.”

Dứt lời, hắn cáo biệt bước đi, Mạnh Uyển nhanh chóng đi cùng, Cửu công chúa nhìn bóng lưng bọn họ, bi ai cười lạnh.

“Ta đã làm sai cái gì? Tại sao cuối cùng, chẳng có ai bên cạnh ta?”

Nàng ta nghẹn ngào nỉ non, mềm lưng dựa vào ghế đá, cắn răng khóc thút thít.

Trên đường trở về, Mạnh Uyển tiếp tục chăm chú đọc sách như thường, chẳng thèm để ý Triệu Sâm đang mất bình tĩnh bên cạnh.

“Nàng không muốn hỏi ta chuyện gì ư?”

Hắn hạ giọng ép sát người nàng, cổ nàng bị hơi thở hắn bao vây cứng ngắc, cả người nhũn ra, không thể giả vờ bình thản thêm nữa.

“Có, liệu Thái tử có muốn cưới thêm vợ không hay đời này chỉ lấy mình ta?” Mạnh Uyển nhìn thẳng mắt hắn hỏi.

Triệu Sâm nghe vậy ngẩn mặt, trong lòng Mạnh Uyển đã coi như hắn phủ nhận, trả lời thay: “Chàng xem, dù ta nói không cũng vô ích? Ta biết rõ nên nếu hỏi thêm thì chỉ tổ rước ấm ức vào người. Từ lâu ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, giờ cũng chẳng còn cách nào, ta chỉ mong chàng chớ ôm người mới mà quên mất cố nhân.”

Lời nói đắng gấp vạn lần hoàng liên như đâm thẳng vào tai Triệu Sâm, hắn thở dài kể khổ: “Ta chưa kịp suy nghĩ thì nàng đã ghen tuông bậy bạ rồi, nếu sau này, ta lỡ vượt tường mà không thương lượng với nàng trước, nàng định sẽ oán hận ta cả đời chắc?”

Mạnh Uyển bĩu môi không thèm lên tiếng, Triệu Sâm khuyên nhủ: “Nàng yên tâm, đừng nghe lời nha đầu Tĩnh An nói linh tinh, ta đã có kế hoạch.”

“Thái tử gia có cách ư? Nói ta nghe một chút?” Mạnh Uyển ngẩng đầu hỏi.

Triệu Sâm bị đôi mắt sâu hun hút kia quyến rũ, nhưng mà giờ hắn đang có chuyện quan trọng hơn phải nói.

“Trước tiên, Tĩnh An dám nói như vậy, sợ là đã biết Phò mã có ý với nàng.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Sâm nói thẳng thừng về vấn đề này, trước đó đều là ngươi đoán ta nghi, chưa dám phá tầng rào cản ấy, Mạnh Uyển tự động tỏ ra bài xích.

“…Ta không biết vì sao công chúa lại nghĩ vậy.” Mạnh Uyển dời mắt đi: “Hơn nữa, loại chuyện này ta không khống chế được.”

Triệu Sâm nâng cằm nàng quay lại: “Ta cũng có chuyện rất rất khó khống chế…”

“Chuyện gì?” Nàng hết lòng tò mò, trên đời này, chuyện mà hắn không thể kiểm soát sao?

Triệu Sâm cố chấp kéo tay nàng mò xuống dưới, lúc bàn tay nhỏ bé đụng trúng vật nào đó, nó liền có biến hoá làm mặt nàng đỏ lên ngay lập tức.

“Chàng…” Nàng nín nhịn hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa bèn la lên: “Đồ lưu manh!”

Ngày hôm sau, Tiêu Phòng điện.

Thỉnh an xong, Triệu Sâm bận bịu chính sự rời đi, Mạnh Uyển bị Hoàng hậu giữ lại trò chuyện.

Lần trước bị ngã, vết thương trên người chưa khỏi, nhưng cũng dần bớt đau.

Nhờ dược liệu thượng hạng Triệu Sâm tìm cho, nàng không cần lo lắng đến vết thương của mình.

Chẳng qua Trần hoàng hậu giữ nàng lại chắc vấn đề không đơn thuần như bề ngoài.

Lần trước Lâm quý phi gây sự, Trần hoàng hậu cũng đã điều tra, chắc muốn hỏi về bụng của nàng.

Nếu Triệu Sâm muốn tương kế tựu kế, vậy, nàng cũng phải phối hợp thật tốt mới được.