Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 75: Thần khí?!

Những mảnh gỗ vụn bay đầy trời. Tiếng gào khóc thảm thiết, gai người khiến người ta đau cả tai. Nếu Khắc Lôi Nhã không ngăn Hắc Long Bản lại thì sợ rằng hắn sẽ oanh tạc đối phương đến hạt bụi cũng không còn. Pháo Ma Tinh trân quý cũng thiếu chút nữa thì bị hủy dưới ma pháp cuồng bạo của Hắc Long Bản.


Khi thuyền trưởng của đoàn cướp biển Hồng Khô Lâu bị áp giải đến trước mặt Khắc Lôi Nhã thì hắn dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn nàng. Hắn không tin mình thua trong tay thiếu nữ nhìn rất bình thường này. Nam tử áo đen với thực lực kinh khủng đã phá hủy tâm huyết cả đời của hắn. Thua trong tay người có thực lực như vậy cũng không oan ức. Cho đến bây giờ, nam tử đó là người cường đại nhất mà hắn thấy. Nhưng thiếu nữ nhìn rất bình thường trước mặt này lại có thể là thủ lĩnh của nam tử mặc quần áo màu đen đó sao? Nam tử áo đen có lực lượng cuồng bạo đáng sợ kia lại nghe lời của nàng? Nghe lời của thiếu nữ rõ ràng là yếu hơn hắn rất nhiều?


Dung mạo thiếu nữ kia bình thường đến mức có lẫn vào đám người cũng không ai có thể nhận ra. Trên mặt nàng còn có tàn nhang nhàn nhạt. Nàng đang nhàn nhã nằm trên xích đu. Bên cạnh là một nam tử tuấn mỹ tóc vàng đang mỉm cười rót trà cho nàng.


Một trong những ác mộng của đoàn cướp biển Hồng Khô Lâu - nam tử áo đen đang ói sau lưng thiếu nữ. Nam tử đáng sợ này bị say sóng? Mà một ác mộng khác của bọn hắn – thiếu nữ dùng cung tên ma pháp đang mặt đầy thỏa mãn đếm kim tệ bên cạnh thiếu nữ tầm thường kia.


Đoàn trưởng đoàn cướp biển Hồng Khô Lâu khẽ run lên. Không cần nói cũng biết thiếu nữ đáng sợ đã giết nhiều người của bọn hắn như vậy đang đếm thù lao! Nàng có biết rằng bất cứ người nào mà nàng vừa giết cũng có giá trị cao hơn số kim tệ trong tay nàng mấy lần không?!


Rốt cuộc thiếu nữ tầm thường này là ai?!


“A, ngươi chính là thuyền trưởng của đoàn cướp biển Hồng Khô Lâu?” Khắc Lôi Nhã nhấp một ngụm trà, nhìn nam tử trẻ tuổi nhếch nhác đang bị giam cầm trong cái vòng ma pháp, hỏi. Trong lòng nàng cũng rất kinh ngạc. Không ngờ thuyền trưởng cướp biển đáng sợ trong truyền thuyết lại có bề ngoài như thế này. Mặt hắn như trẻ con, nhìn rất đáng yêu, không có một chút sát khí nào. Cái dạng này mà cũng có thể khiến cho những tên cướp biển kia cúi đầu nghe theo ư? Chỉ như vậy mà có thể khiến cho đế quốc đau đầu? Hắn tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.


“Đúng. Chính là ta. Ngươi là ai? Hôm nay ta bại trong tay ngươi, ít nhất ngươi cũng phải để cho ta chết rõ ràng một chút chứ.” Thuyền trưởng thuyền cướp biển đáng yêu như trẻ con giương mắt nhìn Khắc Lôi Nhã, hừ lạnh.


“Hỏi người khác là ai mà lại không nói tên mình trước! Thật là người vô giáo dục!” Hạ Thiên giận dữ mắng mỏ nhưng khóe mắt lại nhìn Hắc Long Bản đang ói. Nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nhưng đáng tiếc Hắc Long Bản không nghe được mà chỉ chuyên tâm ói.


“Lưu Khốc!” Thuyền trưởng mặt trẻ con nói rất hung dữ rồi căm tức nhìn Khắc Lôi Nhã, chờ câu trả lời của nàng.
“Thuyền trưởng, cập bờ ở một hòn đảo gần đây rồi giao bọn họ cho cục an ninh trật tự. Sau đó chúng ta tiếp tục lên đường.” Khắc Lôi Nhã ngáp một cái, nằm xuống.


Khuôn mặt như trẻ con của Lưu Khốc đỏ lên. Hắn rống giận với Khắc Lôi Nhã: “Ngươi là ai?”


“Ta có nói rằng nếu ngươi cho ta biết tên ngươi thì ta sẽ cho ngươi biết tên ta à? Ngươi là cướp biển mà sao lại ngây thơ như thế? Cho là thế giới này có sự công bằng như vậy à?” Khắc Lôi Nhã không ngẩng đầu, không mở mắt, lười biếng nói một câu khiến tên thuyền trưởng tức chết “Ta không nói cho ngươi biết, càng muốn ngươi chết không nhắm mắt.”


Trong lòng người ở đây lạnh đến buồn nôn. Tiểu ác ma này quả nhiên là người xấu, rất xấu!
Lưu Khốc ngây ngẩn. Đến lúc bị giải đi vẫn nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã. Ánh mắt hắn cực kỳ phức tạp.


Những tên cướp biển còn sót lại bị bắt toàn bộ, thuận lợi giao cho cục an ninh trật tự. Pháo Ma Tinh cũng được giữ lại, nộp lên trên. Tin tức đoàn cướp biển Hồng Khô Lâu bị tiêu diệt trong một lần hành động truyền đi rất nhanh. Ngay lập tức khiến mọi người sôi trào. Cư dân của đảo đổ xô đi xem mặt người làm được chuyện này. Đoàn người Khắc Lôi Nhã không xuống thuyền mà giao cho thuyền trưởng xử lý tất cả những chuyện này rồi vội vã ra biển. Họ chỉ lưu lại tên tuổi Bạch Tiểu Nguyệt và đoàn Dong Binh Nguyên Bảo.


“Đoàn trưởng, ngươi lại thành người nổi tiếng rồi.” Tạp Mễ Nhĩ điều chỉnh vị trí cây dù, mỉm cười, ngồi đối diện với Khắc Lôi Nhã.


“Thưa phó đoàn, mái tóc của ngài dưới ánh mặt trời thật là rực rỡ như một viên ngọc sáng chói.” Khắc Lôi Nhã ăn nói ba hoa “Ta muốn ăn bánh ngọt hoa hồng có mùi cỏ.”


“Được, thưa đoàn trưởng, xin cống hiến sức lực vì ngài.” Tạp Mễ Nhĩ không nói lời vô nghĩa, hấp ta hấp tấp đi vào khoang thuyền. Bạch Đế nhảy lên vai Khắc Lôi Nhã. Đông Phong Hầu theo sát phía sau.


“Được rồi, các ngươi muốn nói gì?” Khắc Lôi Nhã ngồi dậy, mở mắt nhìn hai huynh muội Lý thị ngồi trước mặt mình mà hồi lâu vẫn không nói gì, hờ hững hỏi. Trên boong thuyền chỉ còn lại ba người bọn họ. Những người khác đều đang bận rộn chuyện của mình. Hạ Thiên bị Kiều Sở Tâm kéo đi nướng cá. Ngõa Nhĩ Đa phơi nắng trên mũi thuyền. Tẫn Diêm nghỉ ngơi trong khoang thuyền. Hắc Long Bản vẫn đang ói không ngừng.


“Ngươi chẳng đáng yêu chút nào.” Lý Nguyệt Văn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khắc Lôi Nhã, hừ lạnh, phun ra một câu.
Khắc Lôi Nhã nhún vai, không phủ nhận.


“Ngươi…” Lý Minh Ngữ nhẹ nhàng mở miệng, nhẹ giọng nói “Chúng ta biết nam tử áo đen kia không phải là người mà là rồng. Vậy nên hắn mới có thực lực cường hãn như vậy. Nhưng sao hắn lại nghe lời ngươi? Tại sao hôm đó động vật biển lại rút lui một cách khó hiểu như vậy? Đừng có dùng lý do với thành chủ mà nói với ta.”


Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mày, nói rất lạnh nhạt: “Vì sao ta phải nói cho ngươi?”
Lý Nguyệt Văn muốn phát tác, Khắc Lôi Nhã lại nghiêng đầu, lạnh nhạt nói “Nhưng các ngươi đã muốn biết thì ta sẽ nói.”


Khóe miệng Lý Nguyệt Văn co quắp, không nói được lời nào. Đáy mắt Lý Minh Ngữ thoáng qua ý cười. Sao hắn lại không hiểu Khắc Lôi Nhã cố ý trêu chọc vị muội muội tính tình hấp tấp này.


“Hắc Long Bản vô tình được sư phụ ta cứu. Hắn bị người trong tộc hãm hại. Chỉ một câu, quá ngu xuẩn. Cho nên hắn muốn theo ta học thông minh, nghe lời ta cũng là chuyện bình thường. Chuyện của động vật biển ngày đó càng đơn giản hơn.” Khắc Lôi Nhã vừa lòng nhấp trà hoa, trong lòng thầm than tay nghề của Tạp Mễ Nhĩ thật không tầm thường, tiếp tục “Bởi vì động vật biển là do thủ hạ của ta gọi đến. Sau đó vào thời điểm thích hợp thì khiến bọn chúng rút lui!”


Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn nhìn nhau. Họ không biết phải nói gì cho phải.


“Triệu Hoán Sư? Trong đoàn của ngươi ai là Triệu Hoán Sư?” Lý Nguyệt Văn hỏi đầy kinh ngạc. Nghề Triệu Hoán Sư rất ít người có thể làm được. Nếu có thể nói chuyện với tự nhiên, lắng nghe tiếng lòng của các sinh vật thì có thể ảnh hưởng tới tâm trí bọn chúng. Phải có lực tinh thần và lực liên lạc mạnh mẽ.


“Là tiểu tử cả ngày chỉ biết ăn.” Khắc Lôi Nhã nằm xuống, nói không chút để ý “Bây giờ các ngươi có thể ngủ một giấc an ổn rồi. Cũng đã biết toàn bộ chân tướng. Hãy nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị lấy lại bảo vật.”


“Sao ngươi biết có người cướp bảo vật?” Lý Nguyệt Văn tính tình thẳng thắn, nói không suy nghĩ. Ngay sau khi nói ra câu đó nàng liền che miệng mình lại.


“Tứ đại gia tộc thì Thủy gia và Phong gia đã kết thân với nhau, địa vị không thể lung lay được. Hoa gia và Lý gia các ngươi luôn như nước với lửa. Lần này các ngươi đi tìm thần khí chấn hưng Lý gia. Hoa gia coi các ngươi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt sao lại không ra tay được?” Khắc Lôi Nhã nhắm mắt lại, nhàn nhã nói.


Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn nhìn nhau, thật lâu sau cũng không phát ra tiếng động nào. Họ đọc được rất nhiều tâm tình trong mắt đối phương. Có tán thưởng, có lo lắng, có vui mừng. Họ lo người của Hoa gia sẽ ra tay đoạt bảo vật. Nhưng cho tới bây giờ Hoa gia vẫn chưa có động tĩnh gì. Chắc là muốn tìm cơ hội tốt để hành động!


Khắc Lôi Nhã nhắm mắt dưỡng thần. Tạp Mễ Nhĩ là từ điển sống. Muốn tài liệu gì thì cứ tìm từ ca ngợi hắn là sẽ tra được tất cả tin tức muốn tìm từ hắn!
Ba ngày sau, thuyền cập bến trên một hòn đảo nhỏ không biết tên.


“Nơi đến cứt chim cũng không có này mà cũng có bảo vật à?” Hắc Long Bản tiếp đất liền hồi phục tinh thần. Hắn hưng phấn đến mức muốn nhảy lên. Rốt cuộc không ói nữa rồi.


Khắc Lôi Nhã biết rất rõ. Nếu không có Thương Lan chỉ dẫn thì bọn họ cũng không thể tìm được hòn đảo này. Nó không tồn tại trên bản đồ. Tổ tiên Lý gia giấu bảo vật ở đây chứng tỏ nó có chỗ bất phàm.


Thuyền trưởng và đoàn thủy thủ chờ trên thuyền. Đoàn người Khắc Lôi Nhã mang theo một ít vật dụng lên bờ. Vừa lên bờ thì Khắc Lôi Nhã thấy một hàng dừa đầy trái dọc theo bờ biển. Trên cây dừa có rùa đen ngũ sắc đang phơi nắng. Nghe thấy tiếng người chúng liền nhảy vào biển.


Hòn đảo xanh ngắt. Cây cối và hoa cỏ khiến cho lòng người vui vẻ, thoải mái. Những động vật nhỏ không hề sợ người mà giương mắt tò mò nhìn họ.
“Ở phía trước.” Lý Minh Ngữ móc Thương Lan ra, nhìn một chút rồi ngẩng đầu nhìn phía trước, nói rất chắc chắn. 


“Vậy đi thôi.” Khắc Lôi Nhã cưỡi trên lưng Phong Báo, nói không chút để ý khiến Hạ Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ.


Lý Minh Ngữ dẫn đường. Hắn huy kiếm mở đường cho mọi người theo sát phía sau. Khắc Lôi Nhã hí mắt nhìn hành động của Lý Minh Ngữ, đoán thực lực của hắn. Nhìn hồi lâu nàng liền bất đắc dĩ mà kết luận là không nhìn ra được tu vi của hắn.
Thật lâu sau mới tìm thấy.


“Ở trong sơn động này à?” Hắc Long Bản nghển cổ nhìn sơn động cực lớn, hỏi đầy nghi ngờ.
“Thương Lan chỉ ra nó ở bên trong.” Lý Minh Ngữ trả lời rất chắc chắn, dẫn đầu mọi người đi vào.
“Đại ca, cẩn thận. Có điều khác thường.” Lý Nguyệt Văn vội vàng đi theo.


Lý Minh Ngữ gật nhẹ, thận trọng đi về phía trước. Một cỗ ma pháp rất nhỏ xuất hiện ở cửa động.
“Kết giới?” Lý Minh Ngữ dừng lại, vươn tay chuẩn bị đọc bước sóng của kết giới. Nhưng lúc này lại xuất hiện hiện tượng lạ.


Đang lúc mọi người kinh ngạc thì tay của Lý Minh Ngữ cứ như vậy mà xuyên qua kết giới. Sau đó bóng dáng hắn biến mất. Hình như có một cỗ lực lượng rất mạnh kéo hắn vào.
“Đại ca!” Lý Nguyệt Văn kêu khẽ, không chút do dự mà đưa tay ra. Ngay sau đó Lý Nguyệt Văn cũng biến mất.


“Khắc Lôi Nhã?!” Hạ Thiên nhìn Khắc Lôi Nhã đầy sợ sệt. Tình huống trước mắt thật quỷ dị. Có thể thấy được những hòn đá lởm chởm qua kết giới trong suốt. Nhưng hai người kia đã biến mất.


“Bị cái gì đó lôi vào rồi…” Khắc Lôi Nhã khẽ cau mày. Nàng cảm thấy kết giới có ma pháp rất lạ đang dao động. Khắc Lôi Nhã chậm rãi vươn tay, sờ vào kết giới. Hạ Thiên sau lưng kêu khẽ một tiếng.


Ngay sau đó nàng cảm thấy có một cỗ lực lượng cường đại không thể kháng cự được hút nàng vào. Hạ Thiên đang kéo tay nàng cũng bị cuốn theo.
Bốn người biến mất trong nháy mắt.
Hắc Long Bản hừ lạnh một tiếng, đưa tay ra và cũng biến mất như mọi người.


Tẫn Diêm không nói một lời, bước lên trước. Những người khác nhìn nhau. Tạp Mễ Nhĩ nhún vai đi tới rất thoải mái. Mọi người theo sát sau hắn, biến mất trước cửa sơn động.


Mọi người vừa bước vào kết giới thì liền cảm thấy một cỗ lực lượng không cách nào kháng cự được. Bên tai là tiếng hét chói tai của Kiều Sở Tâm và Hạ Thiên.


Khắc Lôi Nhã liếc mắt, hoàn toàn không nói nên lời để nhận xét về người đã thiết kế lối đi này. Cảm giác thật tuyệt! Một cái cửa hình bán nguyệt dẫn vào một đường trượt thẳng xuống dưới (kiểu cầu trượt á). Trên vách tường có những khoáng thạch tỏa sáng lung linh cả sơn động. Mọi người trượt xuống. Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm hét chói tai. Cảm giác thật khó chịu! Nhưng vấn đề quan trọng nhất không phải là chuyện này mà là cái mông bị chà rất đau!


Mọi người thất điên bát đảo trượt đến đáy. Họ thật vất vả mới giữ được thăng bằng để quan sát xung quanh. 
Khắc Lôi Nhã sờ cái mông đau, nguyền rủa người tạo ra kết giới này. “Đó là bảo vật phải không?” Hạ Thiên kinh ngạc, nhỏ giọng hô.


Mọi người nhìn theo ánh mắt Hạ Thiên. Một đài cao với những bậc thang bằng bạch ngọc hiện lên trong mắt mọi người. Có một thanh kiếm nhìn rất tầm thường cắm trên đài cao! Nó hoàn toàn đối lập với ánh sáng xinh đẹp tỏa ra từ bạch ngọc.


“Nó cũng bình thường thôi. Ta tưởng nó được khảm rất nhiều đá quý cơ.” Hạ Thiên nói đầy thất vọng.
“Những thứ đó đều chỉ là có vẻ hào nhoáng bên ngoài thôi.” Lý Nguyệt Văn nói rất lạnh lẽo. Thái độ của Hạ Thiên khiến nàng khó chịu.


“Có phải tìm được bảo vật dễ quá hay không?” Ngõa Nhĩ Đa nhìn xung quanh bằng con mắt nghi ngờ.
“Nhìn thì vậy nhưng chưa chắc đã vậy. Thần khí sẽ tự lựa chọn chủ nhân cho mình. Coi như ngươi gặp được cũng chưa chắc rút nó ra được chứ đừng nói đến dùng nó.” Lý Minh Ngữ giải thích.


Khắc Lôi Nhã nhớ Lý Minh Ngữ từng nói đây là thần khí do tổ tiên Lý gia tạo ra, chỉ có hậu duệ của Lý gia mới có thể điều khiển được. Nàng hiểu ra rồi. Khó trách Lý Minh Ngữ không hề vội vàng. Thần khí chỉ nhận hai huynh muội bọn họ là chủ nhân.


“Chỉ là rất không hấp dẫn.” Hắc Long Bản bước lên đài bằng bạch ngọc, nhìn bảo kiếm trước mắt đầy nghi ngờ.


“Ngươi thì biết cái gì!” Khắc Lôi Nhã tiến lên, quan sát, hừ lạnh một tiếng rồi dạy dỗ Hắc Long Bản “Càng là vật tầm thường thì càng sâu không lường được. Vật tầm thường khiến cho người ta khinh thường. Chính điều đó có thể cho đối phương một kích trí mạng. Hậu quả thật không lường được.”


Hắc Long Bản cau mày, nghiêm túc nghe lời Khắc Lôi Nhã dạy. Sau đó hắn gật đầu, nói: “Chính là nói cần phải ngụy trang?”
“Khiến cho đối phương không thể phân biệt được, để chúng cho rằng ngươi vô dụng. Sau đó hung hăng đập bẹp hắn, lập công lớn.” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh, tiếp tục dạy dỗ.


“A a a, ha ha.” Hắc Long Bản gật đầu như bằm tỏi, ghi nhớ thật nghiêm túc. Mọi người nhìn hai người một dạy một học, sau ót đầy vạch đen.


Lý Minh Ngữ chậm rãi đi lên, nhìn thanh bảo kiếm chằm chằm. Hắn biết thanh bảo kiếm này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Tổ tiên Lý gia phải tốn rất nhiều tinh lực mới chế tạo được nó nên nhất định nó có chỗ bất phàm. Đang lúc Lý Minh Ngữ đến gần bảo kiếm thì một cảnh tượng kỳ quái xảy ra.


Bảo kiếm rung lên, phát ra ánh sáng màu bạc.
Lý Nguyệt Văn nở nụ cười thoải mái, vui sướng. Xem ra đã tìm được bảo kiếm rồi. Có hy vọng chấn hưng Lý gia rồi!
Lý Minh Ngữ kích động. Bảo kiếm hắn tìm đã lâu đang ở ngay trước mắt, hơn nữa khi hắn đến gần nó có phản ứng lại!


Khắc Lôi Nhã mở to mắt nhìn một màn thần kỳ trước mắt, cảm thán trong lòng. Đúng là thần khí có linh tính, có thể tự chọn chủ nhân! Mọi người đều ngừng thở, không chớp mắt nhìn một màn này.
Lý Minh Ngữ càng đến gần thì bảo kiếm càng rung mạnh hơn, ánh sáng trên thân kiếm càng sáng hơn. 


“Xin đáp lại lời kêu gọi của ta, theo ý chí của ta, dẫn dắt Lý gia hưng thịnh trở lại.” Mặt Lý Minh Ngữ nghiêm trang, đứng trước bảo kiếm nói ra những lời đầy trang trọng và nghiêm túc như vậy.


Ánh mắt mọi người không dời đi mà chăm chú vào động tác của Lý Minh Ngữ, chỉ sợ sẽ bỏ qua thời khắc thần kỳ khi thần khí nhận chủ nhân.
Lý Minh Ngữ nhắm mắt, trầm ngâm, chậm rãi đặt tay lên chuôi kiếm, dùng sức rút ra. Trong chớp mắt, hào quang vạn trượng hút hồn người tỏa ra….. mới là lạ!


Bảo kiếm vẫn không nhúc nhích, khẽ rung lên, phát ra ánh sáng màu bạc. Hả? Lý Minh Ngữ ngẩn ra, một lần nữa dùng sức rút kiếm ra.
Bảo kiếm vẫn không nhúc nhích như cũ!
Mọi người nghi ngờ. Đã làm hết mọi việc, sao không rút ra được?


Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn Lý Minh Ngữ. Không hiểu hắn đang làm gì mà còn chưa rút bảo kiếm ra, còn đứng đó?
Lý Nguyệt Văn khẽ cau mày. Nàng hiểu đại ca của mình. Lý Minh Ngữ sẽ không hề do dự mà rút kiếm ra! Trong lòng Lý Nguyệt Văn dâng lên dự cảm chẳng lành.


Lý Minh Ngữ dùng sức rút kiếm lần nữa nhưng nó vẫn cắm trên đài bạch ngọc không hề nhúc nhích.
Sắc mặt Lý Minh Ngữ thay đổi, chậm rãi buông tay ra, trầm giọng nói: “Ta không rút ra được. Nguyệt Văn, muội thử xem.”


“À?!” Mọi người kêu lên, thổn thức. Lý Minh Ngữ lại không thể rút bảo kiếm ra? Bảo kiếm không nhận hắn là chủ nhân? Lúc Lý Minh Ngữ đi lên nó còn rung lên và phát sáng mà? Thật là nực cười.
“Muội?” Lý Nguyệt Văn chỉ vào mũi mình, hỏi đầy nghi ngờ.


“Đúng. Người có tư cách của Lý gia trừ ta ra chỉ có muội.” Giọng Lý Minh Ngữ có chút phức tạp. Lý gia đã xuống dốc trầm trọng, chỉ có hai huynh muội bọn họ khổ sở chống đỡ.
Khắc Lôi Nhã và những người khác nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, không nói nên lời, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.


Sắc mặt Lý Nguyệt Văn phức tạp, chầm chậm đi lên đài bạch ngọc, chậm rãi đưa tay ra. Tay Lý Nguyệt Văn run lên. Vừa hy vọng mình có thể rút ra vừa hy vọng mình không thể làm được. Nếu mình rút được thì chứng tỏ đại ca không bằng mình. Vậy thì làm sao có thể chấn hưng Lý gia? Lòng Lý Nguyệt Văn vô cùng phức tạp. Nàng đặt tay lên chuôi kiếm.


Trầm ngâm, rút kiếm!
Bảo kiếm vẫn không nhúc nhích.
Lý Nguyệt Văn thở phào nhẹ nhõm. Bảo kiếm không chọn nàng làm chủ nhân! Ngay lập tức, sơn động trở nên yên tĩnh. Mọi người nhìn nhau, không nói nên lời. Tình huống này là sao?!


Bảo kiếm không lựa chọn chủ nhân! Hai huynh muội Lý thị không thể trở thành chủ nhân của nó.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có bảo kiếm vẫn rung lên.


Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn ngơ ngác nhìn bảo kiếm, không thể thốt ra lời nào. Trăm phương ngàn kế tìm bảo vật nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn. Mọi người cũng không dám nói gì. Nhìn mặt hai huynh muội, họ chỉ biết im lặng. An ủi lúc này không tốt lắm. 


Không biết qua bao lâu, Khắc Lôi Nhã thấy chân mình đã tê rần. Nàng mở miệng, nói rất yếu ớt: “Có thể nghĩ biện pháp khác không? Đập đài bạch ngọc rồi đem nó và bảo kiếm về. Có lẽ Lý gia có người khác khiến cho bảo kiếm nhận làm chủ nhân.”


Lý Minh Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt tràn đầy bi thương: “Nếu có thể làm như vậy thì có người làm trước rồi. Điều này nói rõ hai huynh muội chúng ta không đủ thực lực để bảo kiếm nhận làm chủ nhân.”
Lý Nguyệt Văn thẫn thờ.


Không khí bi thương lan tràn. Tất cả mọi người không biết nói gì cho phải.


Khắc Lôi Nhã nhìn Lý Nguyệt Văn đang đờ đẫn, trong lòng nàng cũng chẳng dễ chịu gì. Mặc dù nữ tử này luôn có bộ dạng hung ác nhưng Khắc Lôi Nhã cũng không ghét. Nàng muốn an ủi một chút, lời đã đến khóe miệng nhưng không biết nói sao cho phải.


Khắc Lôi Nhã cử động thân thể. Chân đứng lâu đã tê rần. Nàng dựa vào bảo kiếm theo bản năng.
“Phanh” một tiếng rất lớn, vang dội trong sơn động.
Thấy việc diễn ra trước mắt, mọi người há hốc miệng, choáng váng.


Khắc Lôi Nhã ngã trên đài bằng bạch ngọc, bên cạnh là thanh bảo kiếm nhìn rất tầm thường!
Khắc Lôi Nhã lật đật bò dậy, nhìn thanh kiếm bên cạnh mình, vội nhặt lên, nói rất hoảng loạn: “Ta chỉ muốn dựa vào chứ không cố ý. Ta, ta sẽ cắm trở lại…”


Ta chỉ muốn dựa vào chứ không cố ý. Ta, ta sẽ cắm trở lại… Tiếng vọng ngân vang, tiếng vọng ngân vang…
Tiếng vọng tiếp tục ngân vang…