Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 74: Động thủ trên đầu thái tuế (tiếp theo)

“Địch tấn công!”
“Chuẩn bị!” “Cảnh giới!”
Tiếng chuông báo động vang lên dồn dập. Trên sàn thuyền vang lên tiếng bước chân chỉnh tề.
Đoàn thủy thủ có kinh nghiệm phong phú nhất này không chỉ là thủy thủ mà còn là quân nhân của đế quốc!


Đoàn người Khắc Lôi Nhã không hành động. Một toán người vũ trang đầy đủ nhanh chóng xuất hiện trên sàn thuyền.
“Thuyền trưởng, tình hình thế nào?” Khắc Lôi Nhã đứng lên, đi tới mạn thuyền nhìn thuyền trưởng đứng nghiêm bên cạnh, trầm giọng hỏi.


Thuyền trưởng buông ống nhòm trên tay ra, sắc mặt nặng nề, nói: “Bạch trưởng đoàn, có chút rắc rối. Là đám cướp biển Hồng Khô Lâu (đầu lâu màu đỏ).”


“Hả?” Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu, trầm ngâm. Xa xa có mấy chiếc thuyền lớn đang tới gần. Trên cột buồm treo cờ màu đen thêu đầu lâu màu đỏ xấu xí dữ tợn.


“Đám cướp biển Hồng Khô Lâu xuất quỷ nhập thần, tàn khốc vô tình. Nếu gặp hàng hóa của thương nhân nhất định sẽ đoạt hết, giết sạch nam nhân còn nữ nhân thì bán làm đầy tớ. Đế quốc đã nhiều lần phái binh vây quét nhưng không tiêu diệt hết được bởi vì bọn chúng rất quen thuộc với thời tiết và đá ngầm trên biển.” Tạp Mễ Nhĩ tiến lên, sửa lại mái tóc một cách ưu nhã, khoe khoang học thức của mình, “Năm ngoái đế quốc phái 20 chiếc thuyền để vây quét, 8 chiếc bị đánh chìm, 7 chiếc hư hỏng nặng. Đám cướp biển Hồng Khô Lâu chỉ bị hư hại nhẹ 1 chiếc thuyền.”


Sắc mặt thuyền trưởng không tốt chút nào. Nam tử tóc vàng, mắt xanh bên cạnh có giọng nói rất dịu dàng nhưng nói ra lời nào cũng tràn đầy khí thế bức người, nói trúng tim đen. Quả thật đế quốc không có cách nào với đám cướp biển này bởi vì thuyền trưởng của chúng là một Ma Pháp Sư rất lợi hại. Mỗi lần giao thủ quân đội của đế quốc đều không chiếm được lợi thế.


“À…” Khắc Lôi Nhã suy nghĩ gì đó. Xem ra đối phương không phải là nhân vật nhỏ. Như vậy bọn họ có nên ra tay sớm một chút không?
“Ẩn nấp, chuẩn bị bắn!” Thuyền trưởng ra lệnh. Tất cả thủy thủ tìm đến nơi bí mật, cầm cung tên nhắm phía trước.


“Bạch trưởng đoàn, mời các vị cũng ẩn nấp đi. Đối phương có cung tiễn thủ có thực lực rất cường hãn.” Mặt thuyền trưởng nặng nề, khuyên bảo.
Khắc Lôi Nhã gật đầu, ý bảo mọi người mau núp đi. Nàng cũng muốn nhìn năng lực ứng chiến của quân nhân của đế quốc.


“Hưu” Âm thanh xé gió phá vỡ tầng không. Một mũi tên sắc nhọn cắm trên boong thuyền.
Đối phương bắt đầu công kích.
Khắc Lôi Nhã tựa vào cầu thang, chậm rãi lấy cung tên xuống, chuẩn bị bắn. 


Khắc Lôi Nhã bắn ra một mũi tên lửa bằng ma pháp, chiếc thuyền đối diện vỡ tung. Đối phương kêu lên rồi tỉnh táo lại ngay sau đó.
Mũi tên Khắc Lôi Nhã bắn ra chỉ có hiệu quả rất nhỏ, lực sát thương không mạnh. Đối phương cũng có Ma Pháp Sư nên căn bản không tạo thành uy hϊế͙p͙.


“Trưởng đoàn, ngươi không đủ tư cách làm cung tiễn thủ.” Tạp Mễ Nhĩ đứng bên cạnh Khắc Lôi Nhã, một tay cầm bình trà, một tay cầm cái tách. Hắn ưu nhã rót đầy tách trà rồi đưa cho Khắc Lôi Nhã, “Trưởng đoàn, hãy nếm thử trà hoa hồng ta ngâm cho ngươi xem.” Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng. Mũi tên vừa rồi thực khiến người ta bực bội. Bắn ra mấy mũi tên liên tiếp nhưng không đả kích được đối phương.


Khắc Lôi Nhã buồn bực nhận lấy tách trà trong tay Tạp Mễ Nhĩ, uống một hơi cạn sạch. Lúc này quay đầu trả lại cái tách thì nhìn thấy Kiều Sở Tâm mặt lạnh lẽo đang kéo cung tên. Đáy mắt nàng không có một tia nhiệt độ nào, nhắm chuẩn, bắn tên!


Khắc Lôi Nhã nhìn theo hướng mũi tên thì thấy một người bị Kiều Sở Tâm bắn nát đầu! Máu văng tung tóe. Bên kia ồn ào hẳn lên. Hạ Thiên đứng bên cạnh Kiều Sở Tâm hít một ngụm khí lạnh. Đây là nữ tử e lệ mà nàng biết sao? Sao lại giống như kẻ cuồng sát vậy? Còn bắn vào đầu người khác một cách khủng bố như thế! Nàng ta không cảm thấy đáng sợ sao? Rốt cuộc Khắc Lôi Nhã tìm được quái thai gì gia nhập vào đám người họ vậy?


“Sở, Sở Tâm…” Hạ Thiên yếu ớt gọi.
“Hả?” Kiều Sở Tâm lấy lại tinh thần, quay đầu, mù mờ nhìn Hạ Thiên. Lúc này nàng đã trở về bộ dạng cô gái nhỏ e lệ dịu dàng.


“Ngươi, ngươi giết người…Hơn nữa, hơn nữa…” Hạ Thiên không thể nói hết câu. Hơn nữa còn bắn vào đầu người ta!


“Lúc giương cung bắn tên, trong mắt ta chỉ có mục tiêu, không cần biết là người hay thú.” Mắt Kiều Sở Tâm nóng rực nói ra một câu như vậy. Sắc mặt nàng lạnh lẽo, con ngươi trong suốt. Hạ Thiên co quắp, không nói nên lời.


“Được lắm. Sở Tâm, tiếp tục đi.” Khắc Lôi Nhã híp mắt, nhàn nhã tựa vào một bên, chuẩn bị ngủ. Kiều Sở Tâm được khích lệ, quay đầu, vẻ mặt thành thật tiếp tục giương cung bắn tên. Mỗi mũi tên đều xuyên thủng đầu hoặc tim đối phương! Người nấp sau thùng gỗ bị một mũi tên xuyên qua mặt nhìn rất thê thảm.


“Trưởng đoàn, ngươi còn chưa nhận xét trà hoa hồng của ta.” Mặc dù giọng của Tạp Mễ Nhĩ vẫn dịu dàng nhưng ánh mắt rất buồn bã.
“A, vô cùng ngon. Cho ta một tách nữa” Khắc Lôi Nhã quay đầu, ném cho Tạp Mễ Nhĩ một nụ cười rực rỡ.
Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, cầm bình trà chuẩn bị châm thêm.


Lúc này, bên tai truyền đến tiếng nổ, sau đó thân thuyền lay động kịch liệt. Bên mép thuyền nổi lên từng con sóng khổng lồ!
“Pháo Ma Tinh?” Lý Minh Ngữ kinh ngạc nhìn vật thể hình tròn trên chiếc thuyền lớn nhất, kinh hô. Cướp biển mà có thứ như này sao?


“Đối phương rất giàu.” Lý Nguyệt Văn cười lạnh. Giờ phút này không ai cười nổi.


Xem ra đối phương đã bị mũi tên ma pháp của Kiều Sở Tâm làm cho khϊế͙p͙ sợ rồi. Chúng không nghĩ tới trên thuyền có người lợi hại như vậy cho nên muốn đánh nhanh thắng nhanh. Dùng Pháo Ma Tinh một lần là có thể bắt được chiếc thuyền lớn béo bở này. 


“Ọe---“ Lúc này, một tiếng nôn mửa không đúng lúc chút nào truyền đến.
Ánh mắt mọi người cùng tìm kiếm, thấy Hắc Long Bản ngọ ngoạy bò ra từ trong góc. “A, Bản, thức ăn ngày hôm qua đã ói hết chưa?” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, thuận miệng mà hỏi.


“Sao? Có chuyện gì vậy? Ọe --- Sao thuyền lắc mạnh dữ vậy?” Hắc Long Bản vỗ vỗ ngực, cố nén vị chua trào ra từ dạ dày.


“Chúng ta gặp cướp biển. Đối phương sử dụng Pháo Ma Tinh oanh tạc chúng ta. Vậy nên ngươi thấy thuyền lắc mạnh hơn, sau đó càng ói nhiều hơn.” Hạ Thiên đắc chí nói. Nàng đã sớm muốn cười nhạo con rồng đen không có giáo dục này rồi. Hắn cũng có ngày ói như vậy. Nhưng Hạ Thiên không dám nói ra mấy lời ấy, sợ hắn sẽ không bỏ qua cho mình!


Thuyền trưởng vô cùng lo lắng nhìn bên này. Tình thế ác liệt như vậy mà những người này có thể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy. Là Pháo Ma Tinh đó! Đối phương có vũ khí với lực sát thương khổng lồ như vậy! Vốn là có hy vọng vào những người có năng lực đuổi động vật biển này có thể đánh được cướp biển, nhưng không ngờ chúng lại có Pháo Ma Tinh! Thuyền trưởng ngẩng đầu nhìn mặt nước xanh ngắt, tuyệt vọng dâng lên trong lòng. Chẳng lẽ hôm nay phải vùi thây ở đây?


“Đoàn, đoàn trưởng…Ọe…” Hắc Long Bản giãy dụa muốn giữ vững thân thể, nhìn Khắc Lôi Nhã chằm chằm, trong mắt tràn đầy kỳ vọng.


Khắc Lôi Nhã mở to hai mắt, nhìn Tạp Mễ Nhĩ bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Phó đoàn, đám cướp biển Hồng Khô Lâu này có phải là tội phạm có tội ác tày trời không?”


“Đương nhiên thưa trưởng đoàn. Mỗi đầu người trong đám cướp biển kia đều rất đắt giá. Tất cả đều là tội phạm bị truy nã đứng đầu bảng.” Tạp Mễ Nhĩ nghiêm mặt, nói.


“Được rồi, Bản, ta cho phép ngươi vì dân trừ hại, nhưng mà…!” Khắc Lôi Nhã còn chưa nói xong thì Hắc Long Bản đã ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, cắt đứt lời nàng.
Tiếng gầm gừ tràn đầy sức mạnh xông thẳng lên trời, tiếng rống khiến người ta kinh hồn bạt vía.


“Rống! Đi chết đi!!!” Hắc Long Bản hú lên đầy quái dị, bay lên. Hai tay hắn vung lên, một quả cầu lửa khổng lồ đánh về phía thuyền cướp biển ở đối diện!


Quả cầu lửa tràn đầy cuồng bạo và hơi nóng đánh vào thuyền cướp biển. Tiếng động rung chuyển cả bầu trời làm cho người ta đinh tai nhức óc. Thuyền cướp biển bị đánh chìm một nửa trong nháy mắt! Sau tiếng vỡ ầm ầm là tiếng bọn cướp biển kêu lên thảm thiết. Lửa lan ra đỏ rực cả bầu trời.


Thuyền trưởng và đoàn thủy thủ ngừng động tác trong tay, ngây ngốc nhìn tình cảnh phía trước, không nói nên lời. Giờ phút này đầu óc bọn họ trống rỗng!


Hạ Thiên trợn to mắt, sợ hãi xích tới gần Kiều Sở Tâm. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt của Kiều Sở Tâm vẫn lạnh lẽo, cầm cung bắn, đoạt tính mệnh của người ta. Hạ Thiên rùng mình một cái, cẩn thận tới gần Khắc Lôi Nhã.


“Đi chết đi! Đi chết đi! Dám khiến lão tử ói nhiều hơn. Đi chết đi!” Hắc Long Bản kêu lên đầy quái đản. Ma pháp trên tay liều mạng đánh về phía thuyền cướp biển. Thật đáng thương cho bọn cướp biển trở thành đối tượng trút giận của Hắc Long Bản. Nếu bọn cướp biển biết được là do bọn chúng khiến thuyền lắc quá mạnh dám chắc sẽ chết vì bực.


“Bản, để một người sống. Cũng đừng phá hết thuyền ---“ Khắc Lôi Nhã thở dài bất đắc dĩ. Đốt thành như vậy sao còn nhận ra được đám cướp biển Hồng Khô Lâu từng khiến người ta nghe đã sợ mất mật. Đó sẽ trở thành một truyền thuyết đầy bi kịch. Chuyện không thể kết thúc như vậy.