Hãy yêu tha nhân để ta yêu nhau
M ột trong những chìa khóa thường bị bỏ quên có thể giúp cho tình thân thêm sâu sắc chính là làm việc theo nhóm để đem lại lợi ích cho những người khác.
Mục đích của đời sống hôn nhân không phải chỉ nhằm xây dựng một cuộc hôn nhân bền vững mà còn chia sẻ cuộc sống với những người xung quanh. Không có điều gì làm cho quan hệ của vợ chồng tốt đẹp hơn bằng cách bứt ra khỏi cuộc hôn nhân của hai người để mỗi người tự ném bản thân mình vào một sứ mạng nào đó của cuộc đời.
Có những cặp vợ chồng dường như cứ do dự, đợi chờ những thời điểm khủng hoảng có thể đẩy họ vào một sứ mạng bên ngoài gia đình. Một số khác thì lại viện cớ phải thường xuyên chăm sóc con cái để né tránh việc phục vụ cộng đồng. Nhưng một khi cả hai người cùng khám phá ra bí mật rằng họ nên cống hiến cuộc sống hôn nhân của mình cho việc phục vụ những người khác, thì cuộc hôn nhân của họ bỗng trở nên bền vững hơn.
Cùng nhau chơi đùa nhiều hơn, cùng chăm sóc giúp đỡ nhau nhiều hơn sẽ tạo nên một cảm thức về giá trị và lòng biết ơn. Cùng nhau đi bơi hay chơi tennis, cùng đi dã ngoại, đi bộ, hay chạy bộ; cùng làm vườn và thậm chí là việc rủ nhau cùng ăn kiêng... cũng là những trải nghiệm tuyệt vời, nhưng tất cả những điều đó đều là chăm sóc cho riêng bản thân ta. Giúp đỡ một bà cụ sống neo đơn đang gặp khó khăn; tình nguyện tư vấn miễn phí cho những ai đang cần được giúp đỡ, lắng nghe những người cần được lắng nghe hay chia sẻ với người cần chia sẻ; nhận cấp dưỡng một người góa bụa đã lớn tuổi, cùng nhau làm việc cho các dịch vụ công cộng; cùng thực hiện những chuyến đi truyền giáo, cùng nhau hướng dẫn và dạy nghề hoặc hoạt động theo từng nhóm tư vấn... đều là những việc làm để xã hội tốt đẹp hơn.
Một khi cả hai vợ chồng đều biết đem cuộc sống hôn nhân của riêng mình đầu tư cho lợi ích của cộng đồng, thì điều họ thu về sẽ vượt xa tất cả những gì mà hôn nhân của họ hằng mong ước. Từ đây sẽ xuất hiện những điều bất ngờ kỳ lạ. Những tài năng và tiềm năng của cả vợ lẫn chồng giờ mới được phát lộ. Cả hai sẽ có những khám phá đầy ngạc nhiên trước nhiệm vụ được giao, sẽ ngưỡng mộ lẫn nhau, và đó cũng là một cú hích - sự thân mật riêng tư và lãng mạn lại được thắp sáng.
Có thể những ngày phục vụ cộng đồng ấy sẽ đem lại cho chính vợ chồng bạn thật nhiều hạnh phúc.
Tình yêu có thể lớn lên nhờ trải qua những bất trắc cuộc đời, trừ sự vô tâm.
John Dryden
Anh đứng đó, khẽ giơ tay chỉ nàng, và đôi môi mấp máy: “Anh yêu em!”
Niềm tự hào sau cơn bão
Tuần trăng mật là một giấc mộng ngọt ngào, và sau tuần đầu tiên tại khu nghỉ mát, Rick và Cindi nghĩ rằng thời kỳ trăng mật của hai người sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng rồi một biến cố không ngờ đến đã thình lình xảy ra.
Họ đang ngồi hóng mát thì nghe truyền hình và đài phát thanh thúc giục mọi người mau trú ẩn tại những nơi được coi là an toàn nhất trong nhà. Còi báo động hú lên những tràng nhức óc, khiến những bức tường rung lên bần bật. Trong khi Rick bình tĩnh thu gom tất cả mền gối ném vào buồng tắm, thì Cindi, vì chưa bao giờ trải qua cảnh báo bão, nên rất sợ hãi, cô chỉ biết bám chặt tay chồng sau khi họ đã đóng cửa buồng tắm. Khi Rick thu xếp mền gối xong, cả hai leo vào trong bồn tắm rồi phủ mền lên người, họ ôm chặt nhau, hồi hộp chờ đợi điều khủng khiếp sắp xảy ra. Không lâu sau họ nghe thấy tiếng bão gầm lên từ xa, mỗi lúc một to hơn, gần hơn.
Nghe như thể cơn bão đã xẻ một đường xuyên qua căn hộ nơi tầng một của họ. Đôi vợ chồng trẻ bị bao bọc trong tiếng gầm rú của gió. Sau đó cường độ của cơn bão bắt đầu giảm dần, họ cảm nhận được một sự yên lặng đến đáng sợ.
Vẫn còn quấn tấm chăn trên vai, họ mở cửa phòng tắm, nghĩ rằng căn phòng bên cạnh đã biến mất - nhưng không có gì thay đổi cả. Ly nước của Cindi trước đó để trên bàn nhà bếp vẫn còn y nguyên. Bát đĩa dơ vẫn còn nằm ngổn ngang trong bồn; ngay cả tờ báo buổi sáng Rick đang đọc dở vẫn còn trải trên bàn. Nhưng khi hai người mở cửa trước, một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt họ. Cảnh tượng bên ngoài căn hộ của họ chẳng khác gì tâm điểm của cơn lốc xoáy. Họ trông thấy nhiều khoảng trống trơ trọi đổ nát phía bên kia con phố, trước đó vốn là nhà cửa của những người hàng xóm. Xe cộ rải rác khắp nơi, giấy má và quần áo bị xé nát, cây cối bị bật gốc ngổn ngang chồng lên nhau thành đống, như thể có gã khổng lồ điên khùng nào đó đã trộn chúng lại thành một món xà lách hổ lốn hết sức kỳ cục. Sau đó là rất nhiều tiếng kêu cứu, rên rỉ, khóc lóc, tiếng chó sủa và tiếng còi xe cứu thương, cứu hỏa từ xa vọng lại.
Rick thấy vợ mình không còn khóc nữa, nàng có dáng vẻ cả quyết và tự tin chỉ có ở những người phụ nữ biết chính xác họ phải làm gì và làm như thế nào. Cả hai lập tức bắt tay vào việc và biến căn hộ “duy nhất còn nguyên vẹn” của họ thành trung tâm cứu nạn sau bão.
Rick tìm kiếm và giúp đỡ những nạn nhân, trong khi Cindi an ủi những người bị thương, trấn an những người vẫn còn đang sợ hãi bấn loạn và cung cấp vật phẩm cứu nạn với mền, gối, khăn của hai vợ chồng cho những ai cần đến chúng.
Họ nhường chiếc giường tân hôn của mình cho một gia đình sáu người đang tạm trú ở tầng dưới. Cindi không hề mệt mỏi khi cung cấp thức ăn, nước uống và café nóng cho nhân viên cứu nạn, trong khi Rick lo kéo những người bị nạn ra khỏi đống đổ nát. Cả hai làm việc hết sức năng nổ.
Trong lúc nghỉ ngơi, Rick trở về nhà uống nước. Anh thấy người vợ mới cưới của mình (không biết chồng đang có mặt ở đó) đang an ủi bà Thomas, là một phụ nữ sống ở căn nhà hai tầng nơi góc phố. Tất cả những gì bà Thomas có, kể cả con chó xù nhỏ xíu hay sủa - đều mất sạch. Bà Thomas đang bị sốc nặng vì mất mát quá nhiều, còn Cindi thì chăm chú lắng nghe nỗi đau đớn của bà. Nàng hết sức quan tâm sâu sắc đến người phụ nữ tội nghiệp đã bị thiệt hại nặng nề ấy. Ngay cả trong những giờ phút sợ hãi và căng thẳng này, dường như không có điều có thể gì có thể làm giảm sút sức mạnh tinh thần của Cindi.
Cuối cùng, Cindi cũng đã thấy Rick.Anh đứng đó, khẽ giơ tay chỉ nàng, và đôi môi mấp máy: “Anh yêu em!”
Thế rồi anh lại đi. Đứng nơi cửa sổ, Cindi trông thấy anh cùng những người khác kéo một bé gái mười tuổi đã bị cháy nửa người ra khỏi đống tường sập và cành cây gãy đổ. Khi em bé ôm lấy cổ Rick, Cindi ứa nước mắt vì hãnh diện “Anh ấy là chồng tôi đấy!” Nàng thì thầm hạnh phúc. “Tạ ơn Chúa. Xin tạ ơn Người đã giúp Rick. Xin Người giữ cho chàng được bình an”. Cindi cầu nguyện và nàng biết Chúa đang lắng nghe.
Đêm hôm ấy Rick và Cindi nằm ngủ trên sàn nhà trơ trọi, hai người choàng tay ôm nhau thật chặt, không phải vì họ đang ở trong căn nhà của thời kỳ trăng mật ngọt ngào, cũng không phải vì sợ sẽ rời xa nhau, lại càng không phải vì lạnh giá. Rick và Cindi ôm nhau ngủ trong niềm tin cậy, bình yên, hạnh phúc với một tình yêu thánh thiện. Hai người vừa khám phá ra một ý nghĩa mới rất tốt đẹp của hôn nhân, khi họ cùng nhau phục vụ những người xung quanh. Đó là lúc họ dần dần tháo bỏ bớt những thứ mà hai người đã có, để cùng nhau khám phá một kho tàng mới cho đời sống hôn nhân của mình.
Suy ngẫm
Bạn và người bạn đời đã có những lần đặc biệt nào giúp đỡ người khác chưa? Những trải nghiệm ấy đã làm phong phú cuộc hôn nhân của hai bạn như thế nào?