Tà Thiếu Dược Vương

Chương 634: Đan vô pháp, thiên châu

Vừa thấy Nhậm Kiệt tìm riêng, Vân Phượng Nhi cùng Hải Thanh Vân vội đi theo, trong lòng đang suy đoán Nhậm Kiệt có chuyện gì trọng yếu muốn nói. Chỉ là không ngờ, Nhậm Kiệt trực tiếp dẫn bọn họ ra khỏi không gian trận pháp trung tâm, thẳng lên trời cao vạn trượng.

Ngay cả ở trên cao vạn trượng, đại doanh Tây Bắc vẫn vô cùng đồ sộ hoành tráng, tuy rằng chưa bao lâu, nhưng dấu tích chiến tranh tàn phá đã biến mất, thay vào đó là nhanh chóng xây dựng lại. Thật ra Nhậm Thiên Hoành chỉ lo Nhậm Kiệt gia chủ không có mặt chủ trị đại cục, lỡ xảy ra biến cố gì thì không ứng đối được, có những chuyện không thể đưa ra quyết định, chứ không phải nói hiện tại Nhậm gia không được. Ngay từ đầu Nhậm Kiệt đã không ràng buộc nghiêm khắc người bên cạnh, phát ra quyền lực cho cấp dưới, bởi vì hắn muốn thủ hạ đều có thể tự mình phụ trách một mặt.

Tuy rằng hiện tại Nhậm Kiệt dẫn cao tầng Nhậm gia mở hội nghị, nhưng nhìn đại doanh Tây Bắc vẫn vận hành tốc độ cao, mới biết vì sao đến cuối cùng quân đội Nhậm gia vẫn không bị đánh tan tiêu diệt.

- Thanh Vân, ban đầu ngươi dẫn người đến đại doanh Tây Bắc có nói, bên cha mẹ ngươi có chuyện cần bàn, thế sao về sau không có tin tức gì? Ở trên cao, một người trở nên nhỏ bé, nhưng nhìn vô số người bận rộn tạo thành trận thế đại doanh Tây Bắc khổng lồ, Nhậm Kiệt lẳng lặng nhìn khoảng nửa khắc, mới bỗng lên tiếng.

Nghe Nhậm Kiệt hỏi, Hải Thanh Vân ngây người, thoáng bất đắc dĩ, ngay cả hắn cũng không biết nên nói sao. Bởi vì chuyện lúc đầu, theo Hải Thanh Vân thấy thì bây giờ hoàn toàn không cần phải nói, bỗng nghe Nhậm Kiệt nhắc tới, trong lòng hắn kinh ngạc, cân nhắc nên trả lời thế nào.

- Chúng ta không phải đàm phán ngoại giao, càng không phải giao dịch giả tạo, đây là chuyện liên quan sống chết, hơn nữa còn liên lụy đến người bên cạnh người, sống chết của người thân bè bạn, cho nên tốt nhất là ngươi có sao nói vậy, đừng làm lỡ thời gian, đừng lo chuyện phải nói thế nào. Hải Thanh Vân còn chưa nói, đang cân nhắc dùng từ thế nào, Nhậm Kiệt lại lên tiếng, lần này càng thêm trực tiếp.

Nghe vậy, Hải Thanh Vân liền ý thức được, nếu nói trước kia đầu nhập Nhậm Kiệt còn có tính toán lợi ích, vậy sau này dần dung nhập Nhậm gia, hắn sùng bái Nhậm Kiệt tuyệt không kém gì đám người Lý Thiên Thành.

Hải Thanh Vân nghiêm mặt nói: - Không phải Thanh Vân che giấu gia chủ, ban đầu là vì mẹ ta có xung đột với Thiên Hải Tông, Thanh Vân muốn mời gia chủ chi viện hoặc nghĩ cách đối phó Thiên Hải Tông. Dù sao Thiên Hải Tông cũng là tông môn vạn năm tách ra từ Hải Thần Giáo, không giống bình thường, hơn nữa lần này khí thế hung hãn. Đáng tiếc chưa nói, Thiên Hải Tông đã công phá Hải Thần Cung do đoàn người mẹ ta nắm giữ, mấu chốt là tiếp theo đột nhiên Thiên Hải Tông được tiên chỉ từ bên trên, những lực lượng chia tách từ Hải Thần Giáo mau chóng thu gom chỉnh đốn, trực tiếp tạo thành Hải Thần Giáo, cho nên...

Nói tới cuối, Hải Thanh Vân lắc đầu cười khổ bất đắc dĩ, bởi vì không cần nói tiếp. Hải Thần Giáo lập giáo lần nữa, đây là đại giáo vô thượng. Trực tiếp thống nhất chỉnh lý lực lượng hải vực, tuy rằng đã trải qua gần vạn năm chia tách, có thể không bằng trước, nhưng dù sao cũng là đại giáo vô thượng, tồn tại không thể chống lại.

Chính vì thế, đến sau Hải Thanh Vân cũng không nói nữa, bởi vì theo hắn thấy thì có nói cũng không ý nghĩa gì. Trên thực tế, ngay cả người bên mẹ hắn, dù hận thấu xương Thiên Hải Tông cùng Hải Vương, nhưng cuối cùng cũng phải nghe theo tiên chỉ, giúp Hải Thần Giáo lập giáo.

- Gia chủ, bên phía mẹ ta không cần ngài lo, hiện tại bọn họ chỉ có thể như thế. Còn một chuyện khác, Thanh Vân vẫn muốn nói cho gia chủ, tuy rằng Hải Thần Giáo lập giáo, nhưng trong thời gian ngắn không thể bị Hải Vương nắm giữ hoàn toàn. Nhất là Nhậm gia ta hiện giờ mạnh mẽ, cho dù Hải Vương Hải Vô Thường trở thành giáo chủ, cũng không thể tùy tiện vận dùng toàn bộ lực lượng đối phó chúng ta. Dù sao lực lượng tách ra được hợp nhất lại cũng không phải đều tự nguyện, bị tiên chỉ bắt buộc mới bất đắc dĩ làm thế. Nói tới chuyện này, Hải Thanh Vân vội nói hết tình báo dùng được, hơn nữa Nhậm Kiệt vừa giết Hải Lượng, Mặc Sanh, thậm chí Thiên Hải Đế Quốc cũng bị diệt, cộng thêm Nhậm Kiệt nhắc tới Hải Thần Giáo uy hiếp, Hải Thanh Vân vội nói tình huống bên trong.

- Chúng ta từng qua lại với Hải Vương, ngươi cảm thấy hắn là người thế nào? Nhậm Kiệt không để ý lời của Hải Thanh Vân, đột nhiên chuyển đề tài sang Hải Vương Hải Vô Thường.

Hải Thanh Vân ngẫm nghĩ rồi nói: - Có được tư chất vượt xa người thường, có thể ẩn nhẫn, đủ hận đủ ác, là kiêu hùng!

- Vậy ngươi cho rằng hạng kiêu hùng như hắn sẽ chịu trở thành con rối hay sao? Ngươi cho rằng hắn không nắm giữ được Hải Thần Giáo, tùy tiện để những người khác đều có lòng riêng hay sao? Ngươi cho rằng hắn cần thời gian dài mới chỉnh lý được Hải Thần Giáo? Ngươi cho rằng trong thời gian ngắn Hải Thần Giáo không sinh ra uy hiếp? Ngươi cho rằng hắn biến mất trong thời gian này là đang chờ hay sao? Ngươi cho rằng hắn nhận được tiên chỉ làm đại giáo vô thượng chia tách 8000 năm xác nhập lại là không có uy hiếp? Đột nhiên, Nhậm Kiệt quay đầu nhìn Hải Thanh Vân.

- Ặc... Nhậm Kiệt một hơi hỏi rất nhiều, nhất là câu sau cùng, làm Hải Thanh Vân không biết trả lời thế nào, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

- Lục thẩm, ngài dẫn Thanh Vân đi tìm mẹ của hắn, đồng thời đưa đến đây, cứ nói ta có chuyện muốn nói với bà ấy. Nhậm Kiệt không phải thật muốn Hải Thanh Vân trả lời những câu hỏi này, bởi vì hắn biết rõ hiện tại Hải Thanh Vân chưa chắc biết nhiều hơn mình bao nhiêu, chuyện hắn muốn biết, Hải Thanh Vân khẳng định không rõ. Nhậm Kiệt nói vậy, là muốn dạy bảo Hải Thanh Vân, hắn có lối suy nghĩ chặt chẽ, nhưng có lúc lại suy tính không đủ sâu, cũng may hắn đủ thông minh, cho nên Nhậm Kiệt mới chỉ điểm mấy câu.

Cho nên để Hải Thanh Vân cân nhắc, Nhậm Kiệt nói mục đích của mình cho Vân Phượng Nhi, nói rồi bước tới trước. Dù chỉ là một bước tùy tiện, nhưng sau đó người đã biến mất khỏi không trung.

Đâu rồi?

Cảnh này làm Hải Thanh Vân đang suy tư cũng phải cả kinh, Nhậm Kiệt biến mất trước mặt hắn cũng không tính là gì, hắn đã sớm biết rõ gia chủ lợi hại. Chân chính làm hắn giật mình, là Nhậm Kiệt biến mất luôn trong phạm vi thần thức, khẳng định Nhậm Kiệt sẽ không che giấu hơi thở, nói như vậy... Gia chủ... gia chủ một bước đã đi ra khoảng cách vượt xa cực hạn thần thức của mình.

Tốc độ như vậy, làm chấn động Hải Thanh Vân.

Thật nhanh! Dù đã thấy Nhậm Kiệt ra tay, thậm chí chống đỡ lôi kiếp, nhưng lúc này Vân Phượng Nhi đường đường Pháp Thần Cảnh cũng không khỏi thầm cảm thán, bởi vì nàng cũng cảm thấy không thể tự nhiên lợi dụng quy tắc không gian thoải mái như thế.


Cũng may mặc kệ là nàng hay Hải Thanh Vân đều sớm quen, chỉ sững sờ một chút, Vân Phượng Nhi khoát tay, lập tức dẫn Hải Thanh Vân hóa thành ánh lửa xẹt qua bầu trời.

Hải vực mênh mông vô biên, chiếm cứ diện tích rất lớn trên thế giới, đột nhiên trong bầu trời có một đoàn linh khí khổng lồ ngưng tụ, tạo thành lốc xoáy linh khí.

Bên dưới có một con cá quái dị cực lớn nâng một đảo nhỏ,chín cái lỗ trên đầu mở ra, điên cuồng hấp thu linh khí, là đột phá đến cảnh giới Thái Cực Cảnh, xung quanh thân thể tỏa ra dao động mạnh mẽ, hơn cả lão tổ Thái Cực Cảnh.

Dù mới đột phá Thiên Yêu Thái Cực Cảnh, nhưng bởi vì to lớn mấy ngàn thước, thân thể gánh đảo nhỏ, pháp lực hùng mạnh càng vượt quá tưởng tượng.

Lúc này con cá quái vật đang ngưng tụ tích trữ linh khí, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm bá đạo, con mắt lớn chớp động, công khai đây là địa bàn của nó, làm trong vòng vạn dặm không có người tu luyện, yêu thú nào khác đến gần.

Ầm! Bỗng nhiên, trên bầu trời giang xuống đạo hào quang, tốc độ nhanh đến không kịp phản ứng, ngay cả lực thần hồn của con cá này phát hiện ra, thân thể cũng không né tránh được.

Nhìn thứ kia đập tới đằng sau nó, con cá này thầm may mắn, may mà nó không đập trúng mình, rốt cuộc là thứ gì?

Bình thường dù trên trời rơi xuống thiên thạch, hay vật thể gì khác, mình cũng có thể phát hiện từ sớm, né tránh dễ dàng, kỳ lạ?

Chẳng lẽ là bảo bối gì, đúng rồi, vậy mình có thể...

Trong lúc nó còn nghĩ rằng là bảo bối gì xuất thế, bỗng nhiên trong đạo hào quang kia vươn ra một bàn tay nhỏ nhắn trắn nõn, trực tiếp cách không nắm lấy đuôi cá, ném ra đằng sau.

Nháy mắt cả con cá khổng lồ cùng đảo nhỏ trên lưng, vốn là động phủ do nó luyện hóa, dùng ẩn nấp khi thu nhỏ, đều bị ném văng ra.

Nhanh đến mức làm nó là Thái Cực Cảnh cũng không kịp phản ứng, đã cảm thấy tốc độ đã vượt qua cực hạn thân thể mình, như xé rách hư không xuyên qua.

Ầm... Tiếp theo đó, con cá này cảm giác một đạo kiếm quang, cuối cùng lực thần hồn tiêu tán phát hiện thân thể khổng lồ của mình lại không chịu nổi một chiêu, trực tiếp bị cắt đôi. Đạo kiếm quang kia vẫn không chậm lại, đánh thẳng vào hào quang rơi xuống.

Oành... Bên trong đạo hào quang kia bay ra một món pháp bảo, đối đầu ngăn chặn được kiếm quang nay, nhưng kết quả là một món Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm phòng ngự bị đánh nát.

Phụt... Đột nhiên, khí tức đoàn ánh sáng kia yếu đi, đụng mạnh xuống mặt biển, nước biển mấy ngàn thước xung quanh chìm xuống trăm thước, tựa như mạnh mẽ đè thành cái hố sâu giữa biển rộng. Ở trên đó, một nam nhân trung niên Nho trang, tay cầm quạt đã có vài vết kiếm, phun ra ngụm máu, vẩy lên quần áo trắng, ánh mắt người này hoảng sợ nhìn phía trước.

Tiếp theo, đằng sau kiếm quang, một bóng người hiện ra, là con gái Giáo chủ Kiếm Tiên Giáo, chị của Lam Thiên, có được Thiên Kiếm Kỳ Mạch - Thiên Châu.

Lúc này ánh mắt của nàng vẫn như xưa nay, tựa như truy giết mấy chục vạn dặm không có liên quan gì tới nàng.

- Đủ rồi! Đây là địa bàn Đan Tiên Giáo nắm giữ, đã thoát khỏi khu vực Hải Thần Giáo, tuy rằng vẫn còn trong biển, nhưng... Khụ... nhưng đã không phải Hải Thần Giáo sụp đổ 8000 năm trước nắm giữ, bổn tôn... Bổn tôn cũng là tông chủ một tông, nắm giữ Thiên Cơ Tông 3700 năm qua kết giao vô số, càng từng hỗ trợ Đan Tiên Giáo làm việc, là tông môn được Đan Tiên Giáo bảo vệ. Tốt nhất ngươi nghĩ cho kỹ, dù ngươi có Thiên Kiếm Kỳ Mạch, là Giáo chủ Kiếm Tiên Giáo tương lai, nhưng lúc này đại loạn sắp nổi dậy, Kiếm Tiên Giáo ngươi cũng không lo được thân mình. Hôm nay ngươi có thể bỏ qua ta, chẳng những không đắc tội Đan Tiên Giáo, ta còn có thể giao toàn bộ lực lượng tích lũy nhiều năm cho Kiếm Tiên Giáo các ngươi, thậm chí giúp các ngươi chiêu mộ thủ hạ Pháp Thần Cảnh.

Tuy rằng đã bị dồn đến đường cùng, lúc này bị thương nặng, bị đuổi giết mấy chục vạn dặm đến đây, nhưng Thiên Cơ Tử là Tông chủ Thiên Cơ Tông, Pháp Thần Cảnh tầng thứ sáu, đường đường tông chủ khai phái tông môn vạn năm. Huy hoàng hơn 3000 năm, lúc huy hoàng nhất, bên dưới có một Thái thượng trưởng lão Pháp Thần Cảnh, truyền thừa mười mấy đời, hơn nữa luôn nổi danh diễn tính thiên cơ. Hạng nhân vật như vậy sao dễ đối phó, Thiên Cơ Tử gặp không ít kẻ địch, nhưng chưa từng gặp kẻ đáng sợ như thế.

Tông môn trực tiếp bị phá hủy, dẫn dắt đông đảo đệ tử hợp thành đại trận bị phá, còn bị đuổi giết một hơi mấy chục vạn dặm, trong lòng đã sớm hận không thôi. Nhưng thế không bằng người, chỉ có thể cố nén, cố gắng nghĩ cách thuyết phục đối phương, cầu một đường sống.

- Ta muốn giết ngươi, Đại La Kim Tiên trên trời xuống đây cũng không cứu được, ngươi muốn kéo dài thời gian đợi người Đan Tiên Giáo phải không, bọn họ đến rồi. Thiên Châu lạnh băng liếc Thiên Cơ Tử, tựa như nhìn một cái xác chết, làm cho Thiên Cơ Tử sợ hãi. Đây chỉ là Thiên Châu liếc qua mà thôi, bởi vì phương hướng mà nàng nhìn thật sự là đằng sau người hắn, cách đó trăm dặm.


Đại La Kim Tiên?

Là tiên nhân ư?

Thiên Cơ Tử một mình sáng lập tông môn hơn 3000 năm, không phải hạng bình thường, nhưng cũng không quá rõ về tiên nhân. Hắn chỉ biết cảnh giới tiếp theo Pháp Thần Cảnh là bước lên con đường thành tiên, có thể thành tiên nhân vô thượng bất tử bất diệt, nhưng không rõ cụ thể. Cho nên hắn nghe mà mơ hồ, nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ nghĩ cách để hiểu rõ hơn, dù sao những chuyện có liên quan đến Tiên giới, chỉ có đại giáo vô thượng mới biết.

Tựa như Thiên Cơ Tử, dù hắn từng có vô số cơ duyên, hơn nữa đạt tới Pháp Thần Cảnh mấy ngàn năm, nhưng cũng chỉ như thế, khổ cực tăng lên không nói, trọng yếu hơn là không có nội tình hùng hậu chống đỡ, lại không rõ mục tiêu phía trước là gì. Chỉ mơ hồ biết trên Pháp Thần Cảnh là tiên nhân, còn lại thì không rõ, càng đừng nói những gì Thiên Châu vừa nói.

- Ha ha... Lúc này, không gian cách đó trăm dặm ở hướng mà Thiên Châu nhìn tới, bỗng nhiên dao động như gợn sóng, cửa chưa mở mà tiếng nói đã truyền ra trước, sau đó mới thấy một người khoảng 20 tuổi cười lớn bước ra. Làm người ta giật mình là hai mắt của hắn tối om không có gì, người vừa bước ra, dưới chân ầm ầm bùng nổ lực lượng khủng bố. Nơi hắn đạp lên, không gian như vỡ vụn, tiếp theo nhanh gấp mười lần tia chớp, tựa như thời gian ngừng lại.

Cảm giác này vô cùng quỷ dị, nhưng lại chấn động dữ dội.

- Thiên Châu muội tử ngày càng lợi hại, Thiên Cơ Tử này giúp Đan Tiên Giáo ta làm không ít chuyện, Đan Vô Pháp cũng dùng hắn mấy lần, không biết đắc tội Thiên Châu muội tử chuyện gì. Đan Vô Pháp tính cách như thế, thẳng thắng hùng hồn, đi lên liền nói rõ ràng.

Chỉ là đôi mắt như lỗ đen của hắn, làm người ta cảm thấy khiếp sợ kỳ quái, càng khó hiểu vì sao lại như thế. Nên biết tu luyện đến mức nhất định, sẽ rất ít có khuyết tật. Nếu có người không hài lòng liền điều chỉnh lại dung mạo hình thể thì còn được, nhưng đôi mắt tối đen của hắn làm người ta lạnh cả người...

- Ngươi đang đại biểu Đan Tiên Giáo hỏi hay sao? Thiên Châu nhìn Đan Vô Pháp hai mắt như lỗ đen, cười lại sảng khoái, không lập tức ra tay, mà hỏi lại.

Hả! Vừa nghe vậy, Đan Vô Pháp ngây người, lập tức nghĩ tới tính tình của Thiên Châu, liền hiểu được. Nếu hắn đại biểu Đan Tiên Giáo tới hỏi, chỉ sợ Thiên Châu này không nói nhiều một câu với hắn.

- Đan công tử, không biết sao cô ta đột nhiên ra tay, nói thế nào ta cũng là Tông chủ Thiên Cơ Tông, chỉ cần có ta diễn tính thiên cơ, đi vào di tích tuyệt đối là an toàn. Ta cũng hoàn toàn không đắc tội Kiếm Tiên Giáo bọn họ, căn bản không rõ vì sao cô ta bám dính đuổi giết không tha. Thiên Cơ Tử vội nói, nhìn Đan Vô Pháp xuất hiện, hắn cũng thở phào. Tuy rằng Thiên Châu lợi hại, nhưng Đan Vô Pháp cũng là người mạnh nhất trong đời trẻ tuổi Đan Tiên Giáo, đã bám sát theo sau tiền bối, là người được chọn làm giáo chủ Đan Tiên Giáo tiếp theo.

Thiên Cơ Tử tuy rằng tên rất vang dội, trước kia cũng xưng vương xưng bá, nhìn như có thể một mình chống đỡ sáng lập tông môn vạn năm, nhưng nói tới cùng hắn chỉ dựa vào diễn tính thiên cơ ăn trộm bảo vật trong di tích, trộm công pháp người ta cho mình. Lúc này bị Thiên Châu đuổi giết, vì giữ mạng mà tiêu hao hết pháp bảo, hiện tại càng không có khí phách gì. Tuy rằng chưa hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm Pháp Thần Cảnh nên có, nhưng nói như vậy ngang với cầu cứu Đan Vô Pháp.

- Ha ha.... Đan Vô Pháp lại đột nhiên cười to: - Ta chỉ là trùng hợp đi ra ngoài xem tên kia như thế nào, tình cờ nhận được cầu cứu của hắn, trước kia ta cùng hắn phối hợp tìm kiếm di tích, nhưng cũng là có qua có lại, cho nên bây giờ không thể nói là đại diện Đan Tiên Giáo, lại tò mò không biết sao hắn đắc tội Thiên Châu muội tử?

- Lam Thiên hợp tác với hắn tìm kiếm di tích, bị hắn tính kế. Thiên Châu vẫn lạnh băng, nói cũng không nhiều, nhưng rõ ràng cũng coi trọng Đan Vô Pháp, cố ý nói thêm một câu, coi như hiếm có khi giải thích.

Tuy rằng Đan Vô Pháp đã mất hai mắt, tối đen như hai cái lỗ đen, sâu không nhìn rõ, nhưng vừa nghe vậy liền biết là sao.

Thiên Cơ Tử tìm kiếm di tích, diễn tính thiên cơ rất lợi hại, nhưng làm người độc ác. Lúc trước hợp tác với mình, hắn luôn thành thật, là vì mình đại biểu Đan Tiên Giáo hành động, hơn nữa thực lực cũng đủ mạnh, bằng không hắn đã bị gài bẫy, sớm nghe nói hắn có làm như thế.

- Không thể nói như vậy được... Hộc.... Vừa nghe thế, Thiên Cơ Tử liền nóng vội, dẫn tới thương thế liền hộc máu, nhưng cũng bất chấp, vội nói: - Mọi người cùng thăm dò di tích, ta cũng không đảm bảo sẽ không tranh giành. Nói lại ta cũng không hại tánh mạng Lam Thiên, chỉ là một chút pháp bảo, tối đa ta bồi thường là được, ngươi cần gì chém tận giết tuyệt chứ. Đan công tử, ta cũng góp không ít sức cho Đan Tiên Giáo, huống gì gần đây còn cùng giáo chủ tìm kiếm một cái di tích hồng hoang, còn xin Đan công tử giúp ta điều hòa.

- Hở? Vậy mà đến chậm. Đối với lời có chút uy hiếp của Thiên Cơ Tử, Đan Vô Pháp không quan tam, đột nhiên cảm khái nói một câu bất đắc dĩ.

- Hả! Đến chậm... hắn... có ý gì? Nghe thế, Thiên Cơ Tử lập tức cảm thấy không ổn.

Vù... Ầm... Ngay cùng lúc, Thiên Châu đã ra tay, kiếm quang lần này rõ ràng tích lũy thật lâu, cực nhanh cực mạnh, lập tức tới ngay. Thiên Cơ Tử lập tức biết không ổn, nhưng tốc độ kiếm quang quá nhanh, hắn vừa dùng đan dược bị dược hiệu ảnh hưởng, thương thế nghiêm trọng, muốn lập tức thi triển phương pháp bỏ chạy cấp tốc cũng khó, vừa chậm một chút, kiếm quang đã tới.

Ầm một cái, phòng ngự sau cùng của Thiên Cơ Tử bị đánh nát, bị kiếm quang xẻ làm đôi. Trong nháy mắt bị kiếm quang đánh chết, Thiên Cơ Tử như hiểu được, đầu đã bị cắt làm hai cũng trợn mắt nhìn Đan Vô Pháp.

Đáng tiếc lúc này hắn muốn nói cũng không được, thần hồn trực tiếp bị hủy diệt, tuy rằng thân thể mạnh mẽ đến bị xẻ làm hai mà vẫn còn ý thức trong thời gian ngắn, nhưng cũng nhanh chóng hóa thành tro bụi, tiêu tán trong trời đất.

Đến cuối cùng Thiên Cơ Tử mới hiểu, nhưng Thiên Châu lại rõ ràng, nhìn sang Đan Vô Pháp, ba năm trước đây từng gặp một lần, trong tỷ thí đệ tử đời trẻ tuổi đại giáo vô thượng chỉ kém mình một chút, nói: - Thật ra... ngươi... không cần như thế. Lam Thiên bị giết, ta chỉ giúp hắn giải quyết chút chuyện.

- Một tiểu nhân mà thôi, tuy ta không có hai mắt, nhưng sẽ không để ý kẻ như thế, chẳng qua dựa vào một chút hợp tác với giáo chủ cùng Đan Tiên Giáo, giết thì giết. Thiên Châu muội tử đã giết tiểu nhân này, không bằng đi theo ta xem một chút, dù sao sáu đại giáo chủ đã đến, tiên chỉ giáng xuống ủng hộ Hải Thần Giáo lập giáo lần nữa, đây là biến cố lớn nhất từ sau Hoàng triều thượng cổ sụp đổ. Đan Vô Pháp tính tình hào hùng, hoàn toàn không để ý. hắn cũng rõ cách làm người của Thiên Cơ Tử, đến đây một chuyến chỉ là tiện đường, trong môn phái có lệnh mà thôi.

Nghe vậy, Thiên Châu hơi trầm ngâm rồi cũng không nói gì, nhưng lúc bay lên cao, nghĩ lại cũng nói: - Tồn tại Thánh Bia trấn áp xuất thế, tốt nhất đừng tùy tiện tiếp xúc. Ta còn phải đi giết hai người cùng đi ra từ di tích Cổ Thần, giết bọn họ, cũng coi như kết thúc chuyện của Lam Thiên.

Nói xong, nháy mắt hóa thành kiếm quang lao lên trời, bầu trời như bị kiếm quang đâm thủng, nháy mắt biến mất.

Khóe miệng Đan Vô Pháp nhếch lên, bởi vì lần đầu nghe Thiên Châu nói lời như thế, dù chỉ nhắc nhở một câu đơn giản, nhưng cũng làm trong lòng hắn thoải mái, bỗng cất tiếng cười to vui vẻ. Đột nhiên nhấc chân, đạp mạnh xuống, không gian dưới chân hắn nổ ầm ầm, người bắn ra, nháy mắt biến mất.