Tà Thiếu Dược Vương

Chương 633: Trách nhiệm của mình

Thật ra sở dĩ Nhậm Kiệt làm như vậy, chính là không muốn kéo dài sự tình quá nhiều, biến thành mông lung mờ ảo, bất luận là với Đan Diệu, Ngọc Vô Song hay là Văn Thi Ngữ đều đã trải qua rất nhiều chuyện, giờ khắc này hắn thực hiện dường như có hơi quá trực tiếp, quá bá đạo, làm cho ba nàng Đan Diệu, Ngọc Vô Song cùng Văn Thi Ngữ lập tức đều sửng sốt, lúng túng, nhưng dứt khoát một lần giải quyết lưu loát.

Tuy rằng làm cho mọi người lập tức cảm giác vô cùng chấn kinh, vô cùng rung động, nhưng sau này hết thảy sẽ trở nên đơn giản hơn.

- Vừa rồi nhị thúc cũng giới thiệu tình huống hiện tại của Tây Bắc đại doanh cùng cả Thiên Hải Đế Quốc, Minh Ngọc Hoàng Triều, giờ chúng ta nói tóm tắt, cũng nói ra một điểm: Nhậm gia ta thậm chí là Nhậm Kiệt ta thật không có hứng thú tranh đoạt hoàng quyền cái gì, không có một chút hứng thú đối với chuyện nắm trong tay thiên hạ. Đi tới một bước ngày hôm nay, cũng bởi vì Nhậm gia ta không muốn để mặc cho người ta làm thịt, mặc cho người ta xem như thịt cá mà thôi! Đối với bổn gia chủ, đừng nói là hoàng gia, cho dù là tiên phật đến đây cũng không thể tùy ý nắm trong tay sống chết của thân nhân ta, bằng hữu ta!

- Thật ra cho tới nay, bổn gia chủ làm cũng không nhiều, không phải chỉ là muốn được tự do tự tại, không phải chỉ là muốn làm theo ý mình thôi sao! Muốn khi dễ bổn gia chủ ta, muốn khi dễ Nhậm gia ta, dù là Thiên Vương lão tử đều không được. Bây giờ cũng giống như tên Hải Lượng kia, sau lưng hắn có Hải Vương Hải Vô Thường, giờ này hẳn là đã thừa kế giáo chủ đại giáo vô thượng, nhưng Hải Lượng hắn muốn tiêu diệt Nhậm gia ta, làm cho Tây Bắc đại doanh ta thương vong mấy trăm vạn, thì dù sau lưng hắn là ai, bổn gia chủ cũng giống nhau phải giết hắn! Đối với Hải Lượng như thế, đối với Minh Ngọc Hoàng Triều cũng như thế!

Nói đến đây, Nhậm Kiệt không có phóng ra lực lượng, nhưng trong giọng nói lại để lộ ra khí thế không có gì sánh kịp.

Mà nghe Nhậm Kiệt lên tiếng nói lời này, tất cả tâm tư mọi người đều chấn động: Có thể nói cho tới nay bọn họ cũng đều tự đánh giá, bởi vì đều không rõ lắm rốt cuộc Nhậm Kiệt muốn làm gì, giờ khắc này mới coi như chân chính biết rõ. Cũng như vừa rồi Nhậm Kiệt ôm vai Đan Diệu sau đó lại nói một câu trực tiếp dứt khoát nói cho mọi người biết: ba nàng đều là nữ nhân của hắn!

Thời điểm này cũng như thế, Nhậm Kiệt nói một câu đã giải tỏa hết thảy nghi vấn trong lòng mọi người.

- Trước ta cũng hỏi qua nhị thúc, lục thúc, nếu như họ có hứng thú làm hoàng đế, bổn gia chủ cũng không ngại trực tiếp giúp họ khoác hoàng bào, nhưng người Nhậm gia ta hiển nhiên đều không có hứng thú với trò chơi đó, nhưng Nhậm gia không có ý đi làm hoàng gia, cũng tuyệt đối không để mặc cho người khi dễ. Minh Ngọc Hoàng Triều âm hiểm hơn, ẩn tàng sâu hơn xa so với hiểu biết của chúng ta, mà hiển nhiên chúng đối với Nhậm gia cũng giống vậy xem là cái đinh trong mắt, tương lai rốt cuộc như thế nào thật ra trong lòng mọi người đều có thể đoán được một chút. Chúng ta không tạo phản, nhưng hoàng đế thì nhất định muốn tiêu diệt Nhậm gia, nếu như thật sự đến lúc đó, vậy cứ để cho thiên hạ này đổi hoàng đế khác đi!

Nếu như lời nói này là gia chủ những gia tộc khác nói ra, chỉ sợ người gia tộc phía dưới sẽ bị hù chết, những người khác cũng đều sẽ bùng nổ... nhưng thời khắc này Nhậm Kiệt nói xong, phía dưới lại không có người nào lên tiếng, bao gồm Lý Thiên Thành có huyết mạch hoàng tộc cũng không lên tiếng.

- Đây là điều chúng ta phải đối mặt, Hải Thần Giáo cũng cần phải đối mặt, nhưng không quản địch nhân là người nào, phải đối mặt chính là người nào, tự thân cường đại không thành vấn đề, từ từ thống trị thiên hạ, để người người trong thiên hạ này đều là con dân, bổn gia chủ không có tâm tư cùng ý nghĩ đó, nhưng Nhậm gia ta lại phải không ngừng cường đại. Đây cũng là nguyên nhân từ lúc mới bắt đầu bổn gia chủ cho Văn Dũng, Văn Tử Hào cùng với Nhậm gia ta phối hợp với những người khác làm các loại tuyên truyền, hấp dẫn đại lượng nhân tài tụ tập. Giờ này thu nạp quân binh Thiên Hải Đế Quốc, cộng thêm người trước đó tới Tây Bắc đại doanh, chúng ta sẽ phải kiến tạo một Nhậm gia cường đại hoàn toàn mới dựa trên cơ sở thắng lợi ở Tây Bắc đại doanh lần này...

Dĩ vãng cho tới bây giờ Nhậm Kiệt chưa hề nói chuyện về phương diện này, cho tới nay đều là đẩy ra ngoài chuyện đó. Thời điểm này Nhậm Kiệt trực tiếp nói ra hết thảy toàn bộ đề tài này, làm cho mọi người đều cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Ngay từ đầu ngay cả lời nói thông thường cũng đủ để làm cho người rung động, thời khắc này Nhậm Kiệt nói tiếp những lời này, so với trút phế hoàng đế càng khiến cho mọi người khẩn trương, nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt, khẩn trương, mong đợi nghe hắn nói tiếp.

- Chúng ta cần là người có nhiệt huyết, không có bảo thủ, không có bị tẩy não, không có bị trói buộc... cho nên đối với chúng ta mà nói không có giới hạn quốc gia gì, quân binh tinh nhuệ của Thiên Hải Đế Quốc bị Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc từ bỏ đều có thể... những quân nhân, văn nhân, tu luyện giả đó biết Tây Bắc đại doanh bị vây công tự phát muốn đến đây tham chiến đều có thể. Người nhà của bọn họ cũng sẽ từ từ đi vào, cái này liên quan đến vấn đề vận chuyển nhân khẩu về lâu về dài sau này. Bởi vì Minh Ngọc Hoàng Triều sau này sẽ tăng thêm hạn chế, cho nên chúng ta phải mau sớm chuẩn bị đại lượng vật liệu, vật liệu phương diện bất kỳ đều cần thiết!


Nhậm Kiệt nói, nhìn về lục thúc: - Lục thúc! Chuyện này thì phải làm phiền ngài, bởi vì đây là thời điểm tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt vật liệu. Thiên Hải Đế Quốc hỗn loạn, bất cứ vật gì đều phải tranh đoạt, về phần Minh Ngọc Hoàng Triều bên này ta đã âm thầm cho Văn Tử Hào cùng với người của chúng ta làm chuyện này, nhưng Thiên Hải Đế Quốc bên kia trực tiếp hơn phải nhanh hơn một chút. Dĩ nhiên, mang đi một số người, bao gồm một số người Thiên Hải Đế Quốc toàn tâm đầu phục chúng ta, bọn họ đối với Thiên Hải Đế Quốc quen thuộc hơn, đồng thời mượn cơ hội này có thể tìm người nhà của họ, chỉ có không ngừng tìm trở về người nhà của họ, lòng của họ mới có thể nhanh chóng dựa theo chúng ta bên này!

- Được! Lục gia Nhậm Thiên Tung vừa nghe nói, không có bất kỳ nhiều lời, gật đầu đáp ứng.

- Bởi vì sau này Tây Bắc đại doanh sẽ kiến tạo một địa phương rộng lớn tập trung, vô cùng phồn hoa, hết thảy sinh hoạt thế tục đều phải chuẩn bị, mà đây bất quá là trụ cột nhất, bởi vì Nhậm gia chúng ta còn phải đối mặt với uy hiếp đến từ đại giáo vô thượng. Tuy rằng hiện tại chúng ta đã có thực lực đối mặt với tông môn vạn năm bình thường, nhưng khoảng cách với đại giáo vô thượng hiển nhiên còn có khoảng cách nhất định. May mắn là, trước mắt địch nhân chúng ta còn không đến mức lập tức tới tấn công, cho nên nói phát triển lực lượng thượng tầng cũng nhất thiết phải tăng tốc. Cận vệ đội, Thiên Long Quân lần này cũng chính là một lần cuối cùng tham gia chiến đấu thế tục, sau này bọn họ sẽ chân chính là đội ngũ cường đại có thể tung hoành tu luyện giới!

- Đồng dạng, nhị thúc thống kê một chút trong chiến đấu lần này có phát hiện nhân tài đặc thù nào không, tương lai còn phải gây dựng một số lực lượng chiến đấu như lực lượng thượng tầng. Ngoài ra, đối với một số người có thiên phú, lực lượng không tệ, người cắm ở bình cảnh... hết thảy đều phải trọng điểm trợ giúp. Trường Nhạc Thiên Phủ là để tạo ảnh hưởng cùng mánh khóe, nhưng đối với nội bộ Nhậm gia chúng ta mà nói, Pháp Thần Cảnh trợ giúp trên lão tổ Thái Cực Cảnh; lão tổ Thái Cực Cảnh trợ giúp Thái Cực Cảnh bình thường; Thái Cực Cảnh bình thường trợ giúp Âm Dương Cảnh... loại trợ giúp trực tiếp chỉ đạo này phải hình thành cơ chế, đẩy tới từng tầng, các loại tài nguyên sẽ mở ra hạn độ lớn nhất!

"Oa..." Hải Thanh Vân, Ngụy Lượng, Lý Thiên Thành thậm chí Kiếm Vương Long Ngạo những lão nhân bọn họ, nghe Nhậm Kiệt nói lời này thậm chí còn chấn động hơn so với trước đó nghe Nhậm Kiệt nói khoác hoàng bào, nói muốn phế bỏ Hoàng thượng. Bởi vì đây là một ý niệm hoàn toàn khác biệt với dĩ vãng. Nên biết rằng dĩ vãng tu luyện, cho dù ở trong gia tộc, quản lý các loại công pháp, quản lý các loại tài nguyên đều rất nghiêm khắc.

Người đạt tới tầng thứ nhất định, cho dù là thầy trò cũng chưa chắc có phụ trách trợ giúp người khác như Nhậm Kiệt nói như thế, đừng nói chi là người đạt tới Thái Cực Cảnh, lão tổ Thái Cực Cảnh, thậm chí Pháp Thần Cảnh tự mình trợ giúp người khác.

Trước kia Trường Nhạc Thiên Phủ hoàn toàn khác với vấn đề này, chính như Nhậm Kiệt nói: trước kia là phần thưởng, là mánh lới, lần này chân chính là muốn mở rộng toàn diện Nhậm gia. Nếu như đổi là một gia tộc khác, một tông môn khác nói lời nói này, khẳng định sẽ bị cho là khoác lác vì ý nghĩ này quá vượt mức, dù sao người tu luyện đến cảnh giới nhất định, không quá có khả năng hoàn toàn trợ giúp phía dưới một cách vô tư.

Nhưng thời khắc này mọi người nghe Nhậm Kiệt nói vậy, nghĩ lại chính họ cùng nhau đi tới, Nhậm Kiệt đã trợ giúp đối với họ, giúp sáng tạo công pháp riêng cho mỗi người bọn họ, giúp họ chỉ điểm các vấn đề trên đường tu luyện, cung cấp các loại tài nguyên không ràng buộc... Trên thực tế Nhậm Kiệt sớm đã làm điều này, chỉ có điều trước kia là một người Nhậm Kiệt làm, hiện tại muốn bảo bọn họ đều làm như vậy.

Dù sao vấn đề tu luyện nhiều vô số kể, nhân số phía dưới khổng lồ, cho dù là Nhậm Kiệt cũng không có khả năng tùy thời dừng lại không ngừng giúp mọi người giải quyết bất kỳ vấn đề gì, nhưng nếu như hắn chỉ trợ giúp những người đang ngồi đây, để những người này đi trợ giúp cho tầng lớp trung... tiếp xuống như vậy tạo thành một cơ chế hoàn chỉnh, để những người tầng lớp trên trợ giúp người phía dưới, điều đó thật sự sẽ tạo thành một tuần hoàn hoàn mỹ.

Người đang ngồi đây đều hiểu ý nghĩa sâu sắc cùng ảnh hưởng của nbững câu Nhậm Kiệt nói này, cho nên mới càng chấn động hơn.

- Về phần dược phẩm cho mọi người tu luyện, cùng với gặp vấn đề ta vẫn luôn nghĩ đến, sớm đã chuẩn bị giúp các người. Mọi người đều vừa mới trải qua giai đoạn tích súc, bạo phát, trong khoảng thời gian này làm chuyện nội bộ này là thích hợp nhất. Ngoài ra, giấu tài không lộ ra ngoài. Đoạn thời gian trước chúng ta danh tiếng đều ra, hiện tại nếu đã quyết định sách lược phương châm lớn, vậy thì phải kiên quyết làm xong chuyện của mình. Trừ lục thúc đi vào Thiên Hải Đế Quốc, những người khác tạm thời đều trước đừng hành động, chờ ta từ Tây Nam đại doanh trở lại rồi tính. Được rồi! Bổn gia chủ muốn nói đều nói xong, chuyện cụ thể bên này, nhị thúc các vị thương nghị xử lý, ta muốn nói chủ yếu chính là hai điểm này!

- A... vậy là xong ư? Lý Thiên Thành lần đầu tiên tham gia hội nghị trọng đại của nội bộ Nhậm gia như vậy, cả người căng thẳng, Nhậm Kiệt ngay cả loại hội nghị này cũng cho hắn tham gia, hơn nữa nói cái gì cũng không có né tránh hắn, trong lòng hắn còn là rất kích động. Hơn nữa lão đại liên tiếp nói ra mấy câu, đều vô cùng kinh người, nhưng... nhưng vì sao cứ như vậy đã xong chứ?


Trên thực tế, những người khác cũng đều mắt to trừng mắt nhỏ, bao gồm cả Nhậm Thiên Hoành.

Loại hội nghị quyết định vận mạng gia tộc này, thậm chí quyết định hướng đi tương lai của Nhậm gia này, trong suy nghĩ của họ dù thế nào cũng phải họp mấy ngày mới đúng, dù không tính là mấy ngày, cũng nhất thiết phải mười mấy canh giờ mới phải.

Bởi vì quá nhiều vấn đề phức tạp rắc rối, cho dù nói một số điều chủ yếu, cũng đủ để nói một ngày, nhưng thế nào đều không nghĩ tới, lúc này Nhậm Kiệt mới nói... nói hai đoạn câu nói liền đã xong.

- Gia chủ! Không... không phải cứ như thế đã xong rồi chứ? Nhậm Thiên Hoành nhìn Nhậm Kiệt, không nhịn được hỏi.

Nhậm Kiệt thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, cũng không tin là thật đã xong, hắn khẳng định gật đầu nói: - Đúng vậy! Ta còn phải đi Tây Nam đại doanh bên kia, các người cũng đều có chuyện phải làm, không xong thì còn làm gì nữa?

Lúc này mọi người lại hết chỗ nói rồi, ngay cả Đan Diệu vừa rồi còn không có tỉnh thần lại từ trong Nhậm Kiệt tuyên bố mình là nữ nhân của hắn, cũng bị tình huống này biến thành mơ hồ, cùng Ngọc Vô Song, Văn Thi Ngữ ở bên cạnh đều nhìn nhau không nói nên lời.

Tuy nhiên lập tức trong mắt ba người, lại đều có một loại sung sướng, nhảy vượt tuyệt vời gì đó, đó là thấy được người mình thương bất phàm như thế, lợi hại như vậy, một loại vui vẻ phát ra từ nội tâm...

- Ta cũng có một hai trăm năm không có tham gia loại hội nghị này, xem ra đúng là già lão rồi, không theo kịp bước chân làm việc của các ngươi! Đồng dạng Văn gia lão tổ Văn Mặc còn không có hiểu rõ, có chút mơ hồ cũng nói rất là cảm khái.

Một bên lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo cũng đồng dạng đều như thế, có chút không theo kịp ý nghĩ của Nhậm Kiệt, bởi vì hội nghị lần này cũng quá nhanh đi, theo cảm giác của họ hẳn có rất nhiều chuyện còn phải nói, rất nhiều chuyện cần phải làm!

- Không được, không được! Chuyện đó không được! Ngươi không nói rõ ràng làm sao có thể làm, hiện tại Tây Bắc đại doanh khác với trước kia, cái này không nói rõ ràng nên làm gì bây giờ, chẳng phải sẽ rối loạn sao! Thấy bộ dáng Nhậm Kiệt thật sự không phải đang nói đùa, Nhậm Thiên Hoành lập tức nóng nảy, điều này sao có thể làm được. Hiện tại đầu óc lão mơ hồ, choáng váng, lập tức đứng lên ngăn Nhậm Kiệt lại. Bởi vì lúc này khác với trước kia, trước kia Nhậm Kiệt nói đi là rời đi, nhưng hiện tại nếu gia chủ hắn cứ thế này rời đi, thì Tây Bắc đại doanh không thể không rối loạn.

- Có nhị thúc ở đây, Tây Bắc đại doanh làm sao có rối loạn!

- Ngươi thật là xem trọng nhị thúc ngươi, nhưng nhị thúc ngươi có bao nhiêu cân lượng chính ta biết rất rõ, phát triển một trại lính Tây Bắc đại doanh như vậy tạm được, nhưng hiện tại đúng là không đơn giản giống như trước: Nhậm gia, Văn gia cùng với rất nhiều chuyện đều hội tụ đến Tây Bắc đại doanh, phức tạp rắc rối, làm sao có thể giống như trước kia! Nhậm Thiên Hoành vừa nhắc tới cái này đã rất nhức đầu, cho nên kiên quyết ngăn Nhậm Kiệt lại, không thể để cho Nhậm Kiệt giống như trước kia tùy ý phủi tay rời đi. Lúc đó đang chiến đấu lão cũng không sợ cái gì, hiện tại chuyện hậu bị này, lão nhưng không chịu nổi.

- Thống trị thành thị, quan văn quản lý, rất nhanh Văn gia chủ sẽ chạy đến, hết thảy đều có hắn xử lý. Phương diện tình báo có Mặc Hồng cai quản; các loại tài nguyên điều phối ngài có thể tùy thời phân phó lão tứ đi làm; phương diện dược phẩm tu luyện có thể tìm Đan Diệu, hơn nữa ở đây còn có nhiều người như Thi Ngữ, Vô Song, Thiên Thành bọn họ những người này đều có thể một mình đảm đương một phía... Ngài có thể tùy tiện phân phó. Ta sẽ quản một số chuyện ta cần quản, quyết định một số chuyện ta cần quyết định... các chuyện còn lại cũng không phải là nói muốn nhị thúc ngài toàn bộ đi làm. Nếu như một người vĩnh viễn không rời gia tộc, thì đó cũng không phải một sự kiện tốt lắm!

Lúc này Nhậm Kiệt nói, đồng thời cũng nhìn về phía mọi người nói:

- Cho nên cho tới nay, ta hy vọng mọi người đều có thể không ngừng tiến bộ, phương diện lực lượng không ngừng tăng lên; ở lĩnh vực của từng người cũng có thể không ngừng tiến tới; mỗi người đều có thể thi triển sở trường của mình, một mình đảm đương một phía. Việc làm gì cần tới gia chủ tự nhiên ta sẽ không từ chối, sẽ không rút lui, nhưng mỗi người các vị đều là một phần tử trong đại gia đình này, mỗi người đều rất trọng yếu với cái nhà này, các vị cũng như nhau không thể từ chối, như nhau không thể rút lui!

- Bổn gia chủ muốn nói chỉ có bốn chữ: trách nhiệm của mình! Lần này Nhậm Kiệt nói rất nghiêm túc, nhưng cuối cùng vẫn có vẻ vô cùng đơn giản như cũ, nhưng khi hắn nói xong bốn chữ: "trách nhiệm của mình", tất cả mọi người cũng đều đứng dậy với hắn, trong lòng mỗi người đều trĩu nặng. Ngay cả Nhậm Thiên Hoành cũng không lên tiếng nữa, giờ khắc này rốt cục lão hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của Nhậm Kiệt, giống như Nhậm Kiệt chỉ đưa ra chỉ thị sơ lược bình thường như thế, toàn bộ sự việc cũng không cần mình đi quản lấy chi tiết, mình chỉ cần làm chuyện trong khả năng của mình là được rồi, những phương diện khác tự nhiên có người khác đi quản.

- Các vị cần phân phối hoặc là cần nghiên cứu gì thêm cứ tiếp tục, bởi vì càng đi tới càng phải phân công rõ ràng chi tiết! Lục thẩm, Thanh Vân, chúng ta trước đừng quấy rầy mọi người, ta có việc cần nói chuyện riêng với các vị! Thấy mọi người đã bắt đầu lĩnh ngộ lời nói của mình, bắt đầu hiểu rõ dụng ý của mình, Nhậm Kiệt cũng không có nói thêm gì nữa, liền gọi lục thẩm cùng Hải Thanh Vân qua một bên khác đàm luận, để mọi người tiếp tục nghiên cứu...