Tà Thiếu Dược Vương

Chương 337: Vô tình gặp được, ai lớn lối, ai uy phong hơn

Kinh thành vẫn phồn hoa, vẫn bận rộn. Tuy trước đó vài ngày cung điện đột nhiên xuát hiện khiến vô số nhân vật thượng tầng phiền muộn. Nhưng mà lại không ảnh hưởng quá lớn với người bình thường. Chẳng qua chỉ có thêm một câu chuyện phiếm chốn tửu lầu mà thôi.

- Trở lại, rốt cuộc cũng trở lại. Nhìn đường phố quen thuộc kinh thành, nhìn cửa hàng dược phẩm Cao Nhân, mập mạp cảm thấy trong lòng thoải mái.

Nhậm Kiệt chỉ chỉ mập mạp quay sang Ngọc Vô Song nói: - Ngươi xem mập mạp có phải có chút giống Hồ Hán Tam (nhân vật địa chủ ác ôn) không? Ngọc Vô Song đã khôi phục lại bình thưởng, nàng vẫn tỉnh tỉnh mơ mơ, làm cho người ta cảm thấy đáng yêu, nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn gã.

- Phiếu cơm lão đại! Đừng bôi nhọ hình tượng của ta được không? Ngươi qua đây Vô Song. Nhìn đi, chỗ đó là chỗ lần trước ta nói sẽ dẫn ngươi tới.

Mập mạp cũng không giảng giải cho Ngọc Vô Song biết Hồ Hán Tam là ai, chỉ kể cho nàng những món ăn ngon ở nơi đó.

Nghe có đồ ăn ngon, Hổ Hổ lập tức từ trong ngực Nhậm Kiệt chui ra, miệng vẫn còn gặm linh ngọc, len lén chạy tới bên cạnh mập mạp. Nghe mập mạp nói về những món ngon, nó liên tục gật đầu đồng ý.

Hôm nay là ngày hội chợ, hội chợ họp tại một khu quảng trường lớn, mỗi tháng có một lần, mỗi lần họp ba ngày.

Sau hội chợ thường có các giao dịch, như giao dịch dược liệu, giao dịch yêu thú. Vì thế nơi này vô cùng náo nhiệt.

Tốc độ đoàn người Nhậm Kiệt không nhanh, một đoàn người ngựa nối dài đi qua.

- Tránh ra. Lập tức tránh ra. Hỗn đản. Còn không tránh ra, ngươi muốn chết? Đúng lúc này phía sau vang lên tiếng quát mắng. Phía trước có 4 con tuấn mã chạy hết tốc lực, bốn người cưỡi ngựa tay cầm trường tiên liên tục quất lên phát ra tiếng giòn vang, đinh tai nhức óc.

Bốn người đều mặc khôi giáp, toàn thần tràn ngập sát khí. Hiển nhiên không phải gia đinh thủ vệ bình thường. Hơn nữa bọn họ cũng không yếu. Đều có tu vi Thần Thông Cảnh, bốn người giục ngựa mở đường. Người xe phía trước nhìn thấy vậy không ai không rối rít tránh đường.

- Không có mở đường, không có phép tắc, lớn lối ương ngạnh. Trên đường có hai tên thi sinh cưỡi ngựa, hông đeo bội kiếm, nhìn đám người kia xông tới bất mãn nói.


- Con bà nó, bảo các ngươi cút ngay, không nghe à? Chát chát! Bọn họ chỉ làm trẽ nải một chút thời gian, nhưng vẫn bị bốn tên cưỡi ngựa phía trước vung roi quất tới. Trường tiên giật một cái, hai tên thư sinh cùng ngựa bay sang một bên.

Cả người lẫn ngựa đụng vào cửa hàng bên đường, lập tức truyền tới tiếng hét thảm. Bốn tên mở đường không thèm để ý, tiếp tục vọt về phía trước. Có hai người kia làm ví dụ, người phía trước sợ hãi rối rít tránh ra. Trong nháy mắt trăm thước đường trống trải, linh thú tọa giá của Nhậm Kiệt cũng lập tức hiện ra.

- Linh thú tọa giá? Một tên nam tử cưỡi ngựa ở giữa cau mày nói.

- Quản hắn là ai! Các ngươi nếu không muốn bị giết lấy một khoản tiền chứ? Một người khác hùng hổ nói. Ba người kia nghe vậy đều rùng mình.

Tuy rằng người cưỡi linh thú tọa giá không tầm thường, nhưng thà gây chuyện để Phương Viêm xử lý còn hơn bị giết chết.

- Vù vù vù... Bốn người liên tục vung roi phát ra tiếng xé gió. Bốn người tu vi Thần Thông Cảnh, cố ý phất roi thì không phải bình thường.

- Phía trước là kẻ nào. Tướng quân nhà ta có việc gấp trở về. Mau mau tránh đường. Không được trì hoãn quân vụ. Bốn người chạy song song, chạy chậm lại. Người phía trước không tầm thường, cho nên bọn họ không dám quá lớn lối. Còn cố ý lên tiếng nhắc nhở tránh đường.

- Hả? Mới mấy ngày không về kinh thành, chẳng lẽ nơi này lật ngược rồi. Lại có người dám lớn lối với phiếu cơm lão đại ngươi. Nghe phía sau truyền tới, mập mạp đặt tay phát động trận pháp. Trong nháy mắt cả linh thú tọa giá trở nên trong suốt. Dĩ nhiên trong suốt là nhìn từ bên ngoài. Mọi người liếc nhìn bốn tên cưỡi ngựa đang hùng hổ xông tới. * Tác giả cùi bắp: Thường thì đoàn cận vệ đội sẽ bảo vệ tọa giá ở giữa. Nếu bốn người kia muốn xông tới thì cũng phải đụng độ cận vệ đội phía sau. Vả lại tọa giá trong suốt, có đám cận vệ đội chắn phía sau còn nhìn thấy bốn người kia sao?

- Kháo! Bổn gia chủ là lớn lối, là cường thế, là bá đạo. Nhưng tuyệt đối không phải hạng ngu xuẩn, làm càn xấu mặt, thất đức như thế này. Không được đánh đồng bổn gia chủ với đám người này.

Nhậm Kiệt bĩu môi nói.

Loại chuyện này sẽ có đội cận vệ giải quyết. Nhưng y cũng muốn xem kẻ phách lối này là ai.


- Tướng quân nhà ngươi là ai? Quân vụ gì? Thanh âm hùng hậu của Đồng Cường vang lên. * Lại nữa. Đội trưởng cận vệ đội lúc nào đả đi trước linh thú tọa giá. Cho nên nếu muốn nói chuyện thì cũng phải chạy lại chứ. Ai lại ở đằng trước nói chuyện bao giờ.

- Tây Thành Duệ Tiến Doanh Phương tướng quân, về phần quân vụ, còn chưa tới phiên một tên thị vệ ngươi hỏi, lập tức nhường đường. Bốn tên cưỡi ngựa đã tới gần, tay còn vũ động trường tiên, giống như tùy thời có thể trút xuống.

- Tây Thành Duệ Tiến Doanh? Chính là vị tướng quân gần đây danh tiếng lẫy lừng Phương Viêm sao?

- Cũng không phải vậy. Nghe nói Phương Viêm bây giờ trâu bò lắm, rất có thể lên làm gia chủ Phương gia. Ta còn nghe có không ít người Phương gia ủng hộ gã cạnh tranh với Phương kỳ đấy.

- Đâu chỉ vậy. Nghe nói hắn mở rộng quân đội. Mặc dù chỉ là tướng quân, nhưng lượng quân không kém lượng quân thập đại tướng quân.

- Nhưng sao nhìn linh thú tọa giá này quen mắt như vậy. Dấu hiệu kia không phải là của gia chủ Nhậm gia sao?

- Ha hả, có chuyện vui xem rồi.

- Gia chủ Nhậm gia lại xuất hiện. Phương Viêm cũng trở về. Nhất định có liên quan tới Lam Phủ Thiên Tông kia. Đám người xung quanh rối rít nghị luận.

- Phương Viêm đúng không? Các ngươi cút ngay, bảo hắn cũng cút ngay. Hắn thì có quân vụ gì chứ? Còn chưa đủ lông cánh đã bày đặt nói quân với chả vụ. Có biết quân vụ khẩn cấp truyền đạt thế nào không?

Đồng Cường trầm giọng nói.

- Dám sỉ nhục tướng quân chúng ta, muốn chết! Bốn người lập tức nổi giận, trường tiên bốn người đồng thời trút tới Đồng Cường. - Đội trưởng. Loại tiểu nhân vật này để đó cho ta. Con bà nó, cút qua một bên cho ta. Nhưng không đợi Đồng Cường động thủ, Thiết Tháp giục ngựa vọt tới, vung tay quơ lấy trường tiên của bốn tên kia.

Bốn người cùng công kích, uy lực kinh người. Áo giáp trên người Thiết Tháp nổ tung. Trường tiên lập tức quấn quanh cánh tay gã.

Thiết Tháp dùng sức, mạnh mẽ kéo bốn tên kia vọt lại. Cánh tay vung ra kéo bốn tên này cùng xoay tròn trên không trung.

- Úi chao... Sao thế này, pháp lực của ta... - Đáng ghét. Lực lượng quá mạnh! - Thần thông... Bốn tên này giống như bốn con chó bị thòng lọng cột đầu bì người vung lên không trung. Bọn họ muốn giành lại trường tiên, nhưng mà căn bản không được. Thần thông, chiêu thức cũng thi triển không ra, bởi vì tốc độ quay quá nhanh.

Bốn tên lập tức bị trường tiên quấn quanh mình, giống như chiếc bánh chưng vậy. - Cút! Thiết Tháp không nhiều lời, trực tiếp túm bốn tên này ném ra ngoài. - Không xong. Là người một nhà, đừng dùng đao. - Cẩn thận.