Tà Thiếu Dược Vương

Chương 336: Trên đường trở về

- Lam Phủ Thiên Tông? Các ngươi thấy sao? Đang trong linh thú tọa giá trở về, Nhậm Kiệt cũng nhận được tin tức quay sang đám người Tề Thiên hỏi.

- Ha ha... Rất uy phong! Có khí phách! Bổn đại gia nhớ kỹ cái tên Lam Thiên này. Hắn nhất định là người rất khá mới có thể trò chuyện với bổn đại gia được. Có phải ngươi còn bận tâm không? Ngươi giết chết mấy tên thủ hạ của Lam Thiên, còn chạy tới Ngọc Tinh Học Viện làm mất mặt Thiên Viện hắn. Còn chơi đùa nữ nhân của hắn sống đi chết lại. Chậc chậc! Nếu tính ra tiểu tử này còn chưa đủ khí phách. Nếu là bổn đại gia thì đã trực tiếp nghiền nát người Nhậm gia ngươi ròi. Đó mới là khí phách! Tề Thiên hùng hổ nói

Nghe gã nói vậy, mọi người đều toát mồ hôi. Kẻ này chỉ sợ thế gian không loạn thì sẽ chơi không vui.

- Tề Thiên! Có một câu nói thật. Thù hận giữa Lam Thiên và gia chủ còn lớn hơn những người khác. Vì tên Lam Thiên này yêu nghiệt quật khởi, cho nên mọi người đều nhìn ra tiềm lực của gã, cho nên không ai đắc tội gã. Dĩ nhiên hiện tại gã cũng không dám trực tiếp động thủ với Nhậm gia. Dù sao Nhậm gia cũng là một trong 5 đại gia tộc, có ảnh hưởng rất lớn. Ngươi thân là gia chủ, cũng nên đề phòng mới được. Hải Thanh Vân nói.

- Lập tông? Cho dù tên Lam Thiên kia yêu nghiệt thế nào đi nữa, cũng không có khả năng đạt tới Thái Cực Cảnh. Nếu không có Thái Cực Cảnh tọa trấn, làm sao dám xưng tông chứ!

Ngọc Thành có chút nghi ngờ nói, từ khi Hoàng triều thượng cổ sụp đổ, tông môn rất nhiều, nhưng ai cũng biết một chuyện, nếu như không có Thái Cực Cảnh trấn thủ, tuyệt đối không dám tự xưng là tông môn.

Cũng giống như Minh Ngọc sơn trang, Thiên Long kiếm trang và vô số thế lực bị Nhậm Thiên Hành tiêu diệt lúc trước. Trong đó có không ít thế lực cường đại, có rất nhiều cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, nhưng chỉ cần không có tồn tại Thái Cực Cảnh, thì cũng không dám xưng là tông môn.

Hải Thanh Vân gật đầu nói: - Hơn nữa, ở Minh Ngọc Hoàng Triều, tông môn lại là cấm kỵ!

- Cấm kỵ? Tại sao? Mập mạp không rõ hỏi.

Hải Thanh Vân liếc thị một cái nói: - Bởi vì nội tình Minh Ngọc Hoàng Triều cường đại ngang ngửa tông môn. Đã có một cái “tông môn”, làm sao cho phép tông môn khác tồn tại chứ? Tối đa chỉ cho phép thế lực cấp thấp hơn một bậc như Minh Ngọc sơn trang, Thiên Long kiếm trang tồn tại mà thôi. Lam Thiên này không chút e dè, chắc chắn sẽ khiến hoàng đế tức giận tiêu diệt hắn.

Nếu quả thực có tồn tại Thái Cực Cảnh, thì có lẽ chính là sư phụ của gã, lão tổ Thiên Viện. * Sống bao nhiêu đời rồi mà cũng gọi là lão tổ.

Ngọc Thành gật đầu nói: - Không sai, lão tổ nhà ta từng nói. Không tính trong tông môn. Trong phạm vi mười mấy vạn dặm chung quanh, ngài biết mười mấy người có cơ hội đánh sâu vào Thái Cực Cảnh. Bọn họ đều là tồn tại đỉnh phong tích tụ mấy trăm năm. Già nhất là ba người: Hải Vương, viện trưởng Ngọc Tinh Học Viện và viện trưởng Ngọc Hoàng Học Viên. Trẻ hơn thì có Kiếm Vương, nhưng mà khả năng đột phá nhỏ hơn rất nhiều.

- Dĩ nhiên, lão tổ chỉ nói đó là dưới tình huống bình thường mà thôi. Ngọc Thành đột nhiên nghĩ tới đám người yêu nghiệt Nhậm Kiệt, Lam Thiên liền bổ sung một câu.


Nhậm Kiệt cười nói: - Người mình không cần câu nệ như vậy. Mọi người cứ tự nhiên hàn huyên, coi như giết thời gian. Lúc này tu luyện hiệu quả cũng không lớn. Về phần có tồn tại Thái Cực Cảnh tọa trấn hay không cũng không sao. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chúng ta cũng không phải không chiến qua Thái Cực Cảnh.

Bốn chữ Lam Phủ Thiên Tông này khiến cho đám người Tạ Kiếm áp lực vô cùng. Không bị ảnh hưởng chí có Tề Thiên và mập mạp mà thôi. Nhậm Kiệt nói vậy làm cho mọi người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Không sai. Tông môn không phải người bình thường có thể xưng bừa. Thái Cực Cảnh là tồn tại cao cao tại thượng trong truyền thuyết, nhưng thực lực bọn họ cũng tăng mạnh. Lúc trước cũng từng chiến đấu qua với Thái Cực Cảnh à.

- Các ngươi nói xong rồi chứ? Hiện tại tới phiên bổn đại gia. Khai tông lập phủ chó má gì chứ. Chỉ là trò trẻ con, nếu muốn biểu hiện, vậy trực tiếp quét sạch là được. Ta còn tưởng trở về sẽ nhàm chán, lần này thì tốt rồi. Đợi thương thế bổn đại gia khỏi hẳn, lực lượng cũng gia tăng, ha ha, lúc đó chơi mới nghiền.

Nhậm Kiệt! Ngươi chắc cũng nhàm chán hả? Sống mà không có đối thủ thật nhàm chán. Tên Lam Thiên này hiên ngang trở về, có trò để chơi rồi. Ngươi cũng nên vui vẻ đi. Tề Thiên vừa hưng phấn vừa nôn nóng nói.

Người khác có bị áp lực, có bị ảnh hưởng hay không Nhậm Kiệt không biết. Nhưng y tuyệt đối sẽ không để người bên cạnh mình chịu ảnh hưởng. Khai tông lập phủ là cái thá gì? Cùng lắm thì có sao đánh vậy.

Xua tan bóng ma trong lòng mọi người, mọi người nói chuyện phiếm vui vẻ. Thỉnh thoảng Nhậm Kiệt còn hàn huyên với Ngọc Vô Song mấy câu. Cái chết của Ngọc Nhân Long khiến mọi người căng thẳng, y cũng không muốn mọi người vì vậy mà bị ảnh hưởng.

Chiêu thức này của Lam Thiên có rất nhiều mục đích. Gã vốn đã chiêu nạp thiên tài, yêu nghiệt, nay lại khai tông lập phủ. Mà khai tông lập phủ nói rõ thực lực của gã tuyệt đối cường hãn. Cũng có thể gã móc nối với hoàng đế, cũng có thể gã muốn liên hiệp với Phương gia làm chuyện gì đó. Tóm lại có rất nhiều mục đích.

- Giết... Giết! Trên hoang nguyên phía đông phụ cần Minh Ngọc Hoàng Triều, nơi đây núi non trập trùng, liên miên không dứt, khắp nơi dày đặc binh lính. Mấy chục vạn đại quân vây khốn nơi này.

Tiếng hô giết vang vọng khắp nơi, quân trận đại quân Minh Ngọc Hoàng Triều uy lực vô cùng. Nghe nói lấy được từ di tích thượng cổ. Về sau lại được Nhậm Thiên Hành cất công cải biến, uy lực càng trở nên kinh khủng. Trận pháp mấy chục vạn đại quân tạo thành, 1 vạn người một trận pháp từ từ áp tới.

Chung quanh có cường giả Âm Dương Cảnh trợ trận, trong bầu trời lại có hai kiện Lăng Thiên Bảo Khí trấn áp, cường giả siêu cấp nơi này có muốn trốn cũng không thoát.

- Cổ Thần Giáo ta truyền thừa thượng cổ! Dám diệt giáo ta, thiên địa khó dung. Các ngươi đều là tội nhân, nhất định các ngươi sẽ bị trởi phạt! Một nam tử to lớn cả người xăm trổ hình thù cổ quái, tay cầm đại chùy không ngừng quét ngang, nhưng mà bị đại trận chung quanh hạn chế, lại có cường giả Âm Dương Cảnh không ngừng công kích, gã đã sắp không xong.


- Hừ! Trên ngọn núi cao nhất, Phương Viêm một thân chiến giáp, sau lưng còn có hơn mười cường giả đứng nghiêm chỉnh, mấy chục tên đại tướng và vô số tướng sĩ vây quanh, vô cùng uy phong. Nhìn nam tử cao lớn kia gầm rú, gã khinh thường hừ lạnh một tiếng.

- Tà môn ma đạo, cũng dám cuồng ngôn. Diệt sạch cho ta! Phương Viêm lại hạ lệnh. - Giết... Xung quanh lại vang lên tiếng hô giết, đại trận vận chuyển nhanh hơn. Đây mới là uy thế cường đại của đại quân Minh Ngọc Hoàng Triều.

- Khởi bẩm tướng quân, Ngụy Thế Long Ngụy đại tướng quân phái sứ giả tới, nói chúng ta diệt trừ Cổ Thần Giáo liên lụy quá lớn. Mấy huyện thành chúng ta vây khốn không có người của Cổ Thần Giáo, ngược lại lại có không ít người của chi nhánh Cổ Kiếm Tông bên Đông Hoang. Ngụy đại tướng quân bảo chúng ta đừng làm liên lụy người vô tội.

Đúng lúc này, một tên tướng sĩ tiến tới bẩm báo.

- Liên lụy người vô tội? Hừ! Phương Viêm mặt sầm xuống nói: - Chuyện ta làm còn chưa tới phiên hắn dạy. Nếu như hắn làm tốt thì làm sao phụ cận Đông Hoang nơi hán trấn thủ lại có nhiều tà giáo như vậy? Năm đó sơn trang thành lập, bệ hạ có chỉ tất cả kẻ tạo dựng thế lực đều phi pháp. Về phần có người Cổ Thần Giáo hay không, không phải Ngụy Thế Long hắn có thể định đoạt được. Lập tức phái người tra rõ cho ta, những người có quan hệ với Cổ Thần giáo diệt sạch. - Tuân lệnh! Người kia tuân lời, tiếp đó cẩn thận hỏi: - Vậy... Phải nói thế nào với người Ngụy Thế Long phái tới?

- Nói cho hắn biết, bản tướng quân phụng chỉ hành sự. Phương Viêm lạnh lùng bỏ lại một câu, cũng không nói tiếp. Ngụy Thế Long thì thế nào? Tuy rằng bây giờ mình còn chưa phải là đại tướng quân, nhưng bàn về quyền thế, bàn về thế lực Ngụy Thế Long hắn làm sao có thể sánh được? Hiện tại mình là lưỡi đao cho hoàng đế, động thủ khắp nơi, nhưng cũng không thiếu chỗ tốt. Chờ mình đủ thực lực, đao của mình đủ sắc bén, hừ.

- Tướng quân. Có người ở dưới chân núi phát hiện bảo vật. Lại có một tên tướng sĩ tới bẩm báo.

- Ha ha... Tốt lắm. Làm rất tốt. Chúng ta đi! ...

Dưới một chân núi phát hiện một cái không gian độc lập nhỏ khoảng mười mấy cây số. Bên trong linh khí sung túc, nhưng quan trọng nhất là một phát hiện một món bảo vật. Tế Đàn Phương Viêm cầm trong tay lấy từ một khối hài cốt to lớn. Cũng không thể nói là hài cốt, phải nói chỉ là một phần xương cánh tay phải mà thôi. Nhưng mà một phần này đã dài khoảng trăm thước. Có thể thấy chủ nhân của nó cao lớn bực nào.

Trên xương tay phong ấn vô số văn lộ, mặc dù chỉ là xương cốt, nhưng mà lại tản ra một cỗ hơi thở và lực lượng độc đáo.

- Không sai, thực sự có bảo vật. Ha hả. Trời cũng phù hộ Phương Viêm ta rồi. Ha ha... Rất nhanh y thu lại cánh tay này, lại làm bộ như chưa từng tới đây. Lại còn trực tiếp hủy hiệt không gian độc lập này, không để người khác phát hiện.

- Giết! Không chừa một mống, giết sạch cho ta. Sau khi ra ngoài, nhìn thấy chiến đấu đã sắp xong, nhìn thấy không ít kẻ bị bắt làm tù binh, Phương Viêm trực tiếp hạ lệnh diệt sát.

Tiến vào đại trướng, lập tức có một gã thủ hạ xông vào bẩm báo tình huống, còn lấy ra một phần tình báo để ở trước mặt gã, Phương Viêm không khỏi sửng sốt. Phương Viêm biết có đại sự, lại nhìn tình báo kinh thành, trái tim hắn không khỏi run lên.

- Rầm! Xem qua tin tình báo, Phương Viêm tức giận một chưởng chụp xuống, cái bàn biến thành tro bụi, mà hắn xông thẳng ra ngoài.

- Đáng ghét! Người đâu, lập tức theo bản tướng quân hồi kinh. - Hừ! Hạ lệnh xong, Phương Viêm nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dữ tợn nói:

- Bổn tướng muốn cho tất cả mọi người biết. Bất kể là Nhậm Kiệt hay là yêu nghiệt cho má gì, còn khai phủ lập tông, quả thực không biết sống chết, còn dám hủy diệt phủ đệ của bổn tướng.