Tà Thiếu Dược Vương

Chương 132: Cứu chữa Tả Thủ Tà Kiếm

- Oanh... Mặc tiên sinh điên cuồng vận chuyển, dược lô nhanh chóng bành trướng, vọt lên nghênh đón hư ảnh long trảo của Cửu Đầu Long Vương.
- Phụt... Tuy rằng Cửu Đầu Long Vương bị thương không nhẹ, nhưng dù sao cũng là bát đại vương. Cho dù Mặc tiên sinh đã là Âm Dương Cảnh ngưng tụ dương hồn, nhưng cũng không thể sánh được với bát đại vương. Miệng phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân vỡ vụn. Tuy rằng hắn toàn lực thúc giục pháp bảo, nhưng có hai chỗ nổ nát, pháp bảo không thành vấn đề, nhưng lại không có biện pháp thúc dục lực lượng đủ để chống lại Cửu Đầu Long Vương được.

- Cửu Đầu... Long... Vương ngươi dám động vào ta... Ta là phụng... mệnh sư huynh ta tới, nếu ngươi giết ta... Hải Vương nhất định không tha cho ngươi, Vân Hải Đế Quốc nhất định không tha cho ngươi...

Mặc tiên sinh miệng rỉ máu, tới đường cùng cũng phải nói ra cái tên Hải Vương.

Người đứng đầu bát đại vương, cũng không phải nói giỡn à.

- Lăn! Cửu Đầu Long Vương lông mày hơi giật giật, long trảo quét ngang, trực tiếp đánh bay Mặc tiên sinh ra ngoài.

- Hừ, ta biết chuyện sẽ không có đơn giản như vậy mà, muốn lợi dụng bổn Long Vương, bản Long Vương gần quan được ban lộc, ta cũng muốn xem một chút người ngay cả Hải Vương để ý ra sao, một tiểu công chúa Minh Ngọc sơn trang, sao lại khiến Hải Vương để mắt tới. Còn có tên Ngọc Trường Không kia, đáng ghét... Cửu Đầu Long Vương hừ một tiếng, lập tức ra lệnh cho người do thám Minh Ngọc sơn trang, nhất là phải chú ý tới Ngọc Trường Không và Ngọc Vô Song.

Bên trong luyện đan thất của Minh Ngọc sơn trang không rõ ngày đêm, nhưng Nhậm Kiệt lại rất thanh thanh tỉnh, hắn biết đại khái đã qua bảy, tám canh giờ, thấy Tạ Kiếm đã hoàn toàn hấp thu máu Giao long, cánh tay cũng từ từ khôi phục, hắn cũng thở phào một hơi.

Nếu là người bình thường, cho dù là tồn tại Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn cũng chưa chắc có thể hấp thu được nhiều máu rồng trong thời gian ngắn như vậy, nhưng Tạ Kiếm lại tu luyện công pháp thượng cổ, hơn nữa cánh tay hắn cũng khác với người khác. Lực lượng khổng lồ như vậy mà hắn lại hấp thu sạch. Nhưng lại hấp thu vào trong cánh tay trái, cho dù tiêu hóa không tới 1/10, nhưng mà cũng rất kinh khủng rồi.

Số còn lại từ từ tu luyện, từ từ dung hợp, đây không phải là chuyện một sớm một chiều.

- Bịch... Oanh! Tạ Kiếm vươn tay trái ra, cách không chụp xuống, không khí bị chụp cho ầm ầm nổ tung, mà pháp lực ngưng tụ trên cánh tay hắn, nhìn có vẻ kinh khủng dị thường.

- Khôi phục được mấy thành? Thấy Tạ Kiếm khôi phục, Nhậm Kiệt cũng cảm thấy cao hứng.

Tạ Kiếm nhìn cánh tay đã cường tráng hơn trước nói: - Pháp lực khối phục 7 thành, lúc đánh với Lam Thiên, ta vừa mới đột phá Thần Thông Cảnh tầng thứ ba, hiện đang khôi phục đến Thần Thông Cảnh tầng thứ hai đỉnh phong, bất quá bây giờ ta cảm giác còn cường đại hơn trước.

- Ngọc Nhân Long là Thần Thông Cảnh tầng thứ ba, sức chiến đấu vượt qua Thần Thông Cảnh tầng thứ tư, trên người lại có pháp bảo, đan dược, cho nên cũng chưa chắc kém Thần Thông Cảnh tầng thứ năm, thế nào, có lòng tin hay không?

- Ngươi khẳng định không cần hắn xin lỗi? Lực lượng, Tạ Kiếm đã rất lâu rồi chưa cảm nhận được lực lượng, lực lượng tay trái khiến hắn càng thêm tự tin, càng thêm kiên định.

- Xin lỗi cũng không mất miếng thịt nào, nếu như Minh Ngọc sơn trang thật sự để hắn xía vào, vậy đừng tới cũng được. Đây không phải là lúc cần liều mạng, ta muốn là thắng lợi, đi thôi.


Nhậm Kiệt nghe ra trong lời của Tạ Kiếm có ý tứ khác, dù sao hắn vừa mới khôi phục, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Ngọc Nhân Long cũng không phải Thần Thông Cảnh tầng thứ ba bình thường có thể sánh được, cho nên hắn chỉ có 5 phần nắm chắc, nhưng mà có 5 phần nắm chắc có thể liều mạng, cùng lắm xấu lắm là đồng quy vu tận.

Nhưng Nhậm Kiệt không hy vọng nhìn thấy kết quả này, hắn thua chỉ là một lần đánh cuộc, xin lỗi cũng chẳng sao. Hắn không hy vọng Tạ Kiếm vì vậy mà đồng quy vu tận. Cùng Tạ Kiếm nói chuyện, không cần nhiều lời, chỉ lời này là đủ rồi.

- Ta sẽ thắng. Tạ Kiếm nghĩ nghĩ nói, theo Nhậm Kiệt đi ra ngoài, đột nhiên Tạ Kiếm nghĩ tới lúc tu luyện ở trong Luyện Đan thất cảm nhận được gì đó, nơi này hẳn là Ngọc Trường Không lúc trước tu luyện để lại, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Ngọc Trường Không đó, là ngươi giúp hắn? Ngọc Nhân Long có thể đoán được, Tạ Kiếm sao không đoán được, huống chi chuyện xảy ra lúc trước hắn rất rõ ràng. Lời nói của Nhậm Kiệt, phản ứng của Ngọc Thành và các trưởng lão phản ứng, thái độ đối đãi của Ngọc Trường Không với Nhậm Kiệt cũng đủ nói rõ hết thảy.

- Ngươi rất thông minh, đã đoán đúng. Nhậm Kiệt đi trước, cười nói.

Tạ Kiếm lập tức ngây dại, có thể giúp mình khôi phục đã đủ kinh khủng rồi, Ngọc Trường Không chính là Minh Ngọc Đan Vương chân chính à, vô hạn đến gần Thái Cực Cảnh rồi. Vậy mà cũng làm được, trách không được thái độ của Ngọc Trường Không với Nhậm Kiệt lại như vậy, đổi thành mình chỉ sợ cũng như thế...

Người như vậy nếu là phế vật, ngu dại, vậy mình, thậm chí Lam Thiên là cái gì, quá kinh khủng.

Lại nghĩ tới lúc phá trận, lại nghĩ tới lúc Nhậm Kiệt cứu chữa thị vệ, Tạ Kiếm đột nhiên có cảm giác, Nhậm Kiệt này còn cái gì mà hắn không biết. Hơn nữa những thứ hắn biết đều bằng người khác tinh nghiên mấy chục năm mới được, chẳng lẽ lúc trước hắn không chịu tu luyện, chấp nhận để người gọi là phế vật là để dành thời gian nghiên cứu những thứ này sao?

Nhưng mà cho dù hắn nghiên cứu từ trong bụng mẹ, trong mười mấy năm thì cũng không thể nào biết được tình huống tu luyện của Đan Vương Ngọc Trường Không, có thể tùy ý phá hết thảy trận pháp của Minh Ngọc sơn trang, có thể sử dụng phương thức đó cứu thị vệ, có thể...

Đi sau Nhậm Kiệt, Tạ Kiếm nhìn Nhậm Kiệt mà càng lúc càng có cảm giác mơ hồ, theo Nhậm Kiệt càng lâu, biết càng nhiều lại càng cảm giác được Nhậm gia chủ này sâu không lường được, vĩnh viễn đoán không ra.

Nhưng mà hắn hiểu rõ một chuyện, tuyệt đối không nên tin vào ánh mắt mình, không nên tin vào thực lực Nhậm Kiệt biểu hiện ra, nếu không cũng rơi vào kết cục tự cho là đúng như Cao Phi, Quách Tú, Ngọc Nhân Long thôi.

Khi Nhậm Kiệt dẫn theo Tạ Kiếm rời khỏi mật thất tầng chót tiến vào, lại phát hiện Ngọc Trường Không, Ngọc Thành, Ngọc Nhân Long còn có mập mạp đã sớm chờ ở đây rồi. Nhậm Kiệt lưu ý, nhưng lại không thấy Ngọc Vô Song đâu.

- Hừ! Rốt cục cũng chờ được Nhậm Kiệt và Tạ Kiếm đi ra, Ngọc Nhân Long khinh thường hừ lạnh một tiếng, hắn phải nhanh giải quyết, đuổi đám người đáng ghét này ra khỏi Minh Ngọc sơn trang.

Nhưng Đan Vương Ngọc Trường Không đang chào hỏi với Nhậm Kiệt đột nhiên ngoài ý muốn nhìn về phía Tạ Kiếm. Bản lĩnh ẩn tàng của Tạ Kiếm đúng là không bình thường, cho dù thân là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, Ngọc Thành cũng không nhìn ra biến hóa trên người hắn, nhưng lão Đan Vương Ngọc Trường Không hôm nay đã là tồn tại âm dương dung hợp, vô hạn đến gần Thái Cực Cảnh, huống chi lúc Tạ Kiếm chữa trị tay trái đã hấp thu lượng lớn máu Giao long và mượn lực lượng hỏa mạch trong lòng đất Minh Ngọc sơn trang để rèn luyện cánh tay, một lần nữa khôi phục được cánh tay.

Nếu như Tạ Kiếm là Âm Dương Cảnh, cho dù là Thần Thông Cảnh đỉnh phong, có lẽ bằng vào bí pháp độc đáo của hắn, ngay cả lão Đan Vương cũng không có biện pháp phát hiện ra. Nhưng bây giờ chênh lệch quá lớn, lão Đan Vương Ngọc Trường Không lập tức phát hiện một vài vấn đề, Thần Thông Cảnh, chỉ trong một đêm ngắn ngủi như vậy lại khôi phục tới Thần Thông Cảnh.


Một tên tiểu tử Thần Thông Cảnh ở trong mắt Ngọc Trường Không chẳng quá là một con kiến bự một chút mà thôi, nhưng vấn đề là hiện tại hắn đã biết tiền căn hậu quả của con kiến bự này. Cho nên hắn lập tức nhìn về phía Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt làm sao làm được, phá trận pháp Minh Ngọc sơn trang còn tự nhiên hơn so với mình, lại còn chỉ điểm trợ giúp mình, hôm nay chỉ trong một đêm lại có thể giúp một phế nhân khôi phục...

- Cây nhỏ phải uốn nắn, hài tử phải quản, lão Đan Vương, hôm nay để cho thuộc hạ của ta quản giáo hài tử một chút, ngươi không ngại chứ?

Nhậm Kiệt thấy lão Đan Vương nhìn mình với ánh mắt cổ quái, biết hắn đã nhìn thấu biến hóa của Tạ Kiếm, y cũng không muốn che giấu gì, nhìn Đan Vương Ngọc Trường Không cười nói.

Nhậm Kiệt tuy rằng không ưa Ngọc Nhân Long, nhưng lão Đan Vương làm việc lại không thành vấn đề. Đối đãi với mình như ân nhân không nói, còn lấy thái độ ngang hàng luận giao, mặc dù nguyên nhân không sống được bao lâu nữa, nhưng chủ yếu vẫn là tính tình, lòng dạ của lão Đan Vương cho nên Nhậm Kiệt cũng thẳng thắn.

- Nơi này là Minh Ngọc sơn trang, ta đã nói rồi, nếu như Minh Ngọc sơn trang ta thiếu ngươi. Nếu muốn tính mạng ta, ta sẽ không chút do dự trả cho ngươi, nhưng đây không phải nơi ngươi có thể càn rỡ. Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Ngọc Nhân Long liền nổi giận.

- Nhân Long, câm miệng. Ngọc Thành quát, khi lão tổ tông cùng người khác nói chuyện, hắn cũng dám chen vào, thật không có quy củ.

- Nhậm gia chủ chê cười, nếu Minh Ngọc sơn trang ta có người thừa kế như Nhậm gia chủ đây, cho dù lúc này trắng tay, một lần nữa kiến tạo một tòa Minh Ngọc sơn trang mới ta cũng yên tâm.

Ngọc Trường Không nhìn Nhậm Kiệt bất đắc dĩ cười khổ.

Ngọc Thành cũng được lão tổ tông kể cho mọi chuyện, nghe được mà tim không khỏi đập nhanh.

Nhưng lời này lọt vào tai Ngọc Nhân Long lại trở nên vô cùng chói tai, hắn thật nghĩ không ra, Nhậm Kiệt chẳng qua chỉ là một tên quần áo lụa là, một tên phế vật mà thôi, tới bây giờ vẫn chỉ là Luyện Thể Cảnh, thế mà lão tổ tông lại đối tốt hắn như vậy.

Nói giỡn sao, nếu mình giống như phế vật như hắn, không bằng chết đi cho rồi. Lão tổ tông không biết suy nghĩ gì vậy... Hồ đồ a!

- Tuổi trẻ thường tưởng thiên hạ đều xoay quanh mình, mình chính là vô địch, là vạn năng, chỉ khi nào trải qua thật nhiều chuyện mới hiểu được, thế giới này không thiếu người nào đó. Người tuổi trẻ ngông nghênh là rất bình thường, nhưng mà ngạo mạn quá cũng không tốt, người mình mài giũa một chút cũng tốt, vẫn còn hơn để người khác dạy dỗ, đợi tới lúc hiểu ra đạo lý thì đã trễ rồi.

Nhậm Kiệt căn bản không để ý tới Ngọc Nhân Long, làm như không có sự hiện diện của hắn, dùng ngữ khí trưởng báo răn dạy hài tử.

Mà Ngọc Nhân Long như muốn phát điên, tên này dám phớt lờ mình, nếu không phải có lão tổ tông ở đây thì hắn đã sớm phẫn nộ rồi. Hơn nữa những lời kia của Nhậm Kiệt khiến cho Ngọc Nhân Long thở dốc, tức giận tới mức không khống chế được, pháp lực trên người dao động.

Người tuổi trẻ con mẹ nó ngươi mới mấy tuổi a, ngươi còn nhỏ hơn ta đấy, còn ở đó ra giọng trưởng bối.

Nhậm Kiệt, đáng ghét, ngươi cho là ngươi là cái thứ gì, lại dám dùng cái giọng điệu này nói chuyện với ta. Ngươi chờ đó, chờ sau hôm nay đuổi ngươi ra khỏi Minh Ngọc sơn trang, Ngọc Nhân Long ta sớm hay muộn sẽ khiến ngươi quỳ gối dưới chân ta, để ngươi hối hận vì những lời nói hôm nay.

Nhậm Kiệt nói vậy là có lý do, nhưng cũng cảm khái. Những lời này bắt nguồn từ địa cầu, ngẫm lại hai kiếp người Nhậm Kiệt mới thể hội sâu sắc những lời này.

Mà lời này lọt vào tai Ngọc Trường Không lại vô cùng cao thâm, hắn liên tục gật đầu, càng có cảm giác vị Nhậm gia chủ này sâu không lường được.

- Oa, nói hay lắm. Mập mạp thấy Ngọc Nhân Long tức muốn bể phổi tán thường, phiếu cơm lão đại bây giờ nói chuyện càng ngày càng có học vấn, lời lẽ thâm sâu như vậy hắn cũng nói ra được.

- Nói rất đúng, nếu như hắn gặp được ngươi sớm một chút thì sẽ khong như hôm nay rồi. Lời của Nhậm Kiệt là triết lý đời trước trải qua trăm ngàn năm tổng kết, tự nhiên thâm sâu, uyên bác, Ngọc Trường Không nghe xong tự nhiên không ngừng cảm thán.