Tà Thiếu Dược Vương

Chương 131: Có bí ẩn, có vấn đề?

Chỗ tu luyện của lão Đan Vương tự nhiên không giống bình thường, bởi vì lúc trước khẩn cấp, cộng thêm lúc ấy lão Đan Vương cùng hơn mười cường giả siêu cấp ngưng tụ trận pháp hội tụ lực lượng, cho nên không có thời gian nhìn kỹ. Lúc này lại tiến vào mới phát hiện nơi này vô cùng to lớn, hai chỗ tu luyện rộng lớn thông nhau, mỗi một cái đều sử dụng phù văn và trận pháp đặc thù kiến tạo. Tuy rằng Ngọc Trường Không tu luyện và Cửu Đầu Long Vương công kích có chút hư hại, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Cao tới 30, 40 thước, Nhậm Kiệt nhìn thoáng qua, gần như sáng ngang tòa nhà mười mấy tầng, mỗi một cái lớn bằng mười tám sân bóng. Lúc này mới phát hiện, bên ngoài là trận pháp luyện công do nhiều cường giả siêu cấp tụ lên, mà bên trong lại có một cái luyện đan thất.

Chỉ có điều đan lô bị trận pháp ẩn đi rồi, nhưng hỏa khí nơi này nồng đậm hơi bên ngoài rất nhiều, địa hỏa chủ mạch hiển nhiên thông qua nơi này dẫn vào cả Minh Ngọc sơn trang.

- Ngươi thấy Ngọc Nhân Long thế nào? Đi tới không gian luyện đan, Nhậm Kiệt mới dừng lại nhìn về phía Tạ Kiếm nói, tên này nếu không để ý cứ như người vô hình vậy. Nhậm Kiệt đã xem qua tài liệu về Tạ Kiếm, thời khắc này Tạ Kiếm hoàn toàn khác với trước kia. Có lẽ là bị Lam Thiên đánh bại, sau đó lại có một năm bị tra tấn cho nên tính tình mới biến đổi.

- So với người bình thường thì cũng được coi là thiên tài, không có người quản thúc, điều kiện lại tốt, cho nên có chút kiêu ngạo của con cháu quý tộc mà thôi. Tạ Kiếm trả lời.

- So với người bình thường thì cũng được coi là thiên tài, nếu như so với ngươi thì sao? Cảm giác Tạ Kiếm trả lời có chút ý tứ, Nhậm Kiệt cười hỏi.

- Một năm trước thì hắn mạnh hơn ta một chút, nhưng nếu đánh nhau, không thể nghi ngờ gì hắn sẽ thua.

Tạ Kiếm vô cùng tự tin nói, tuy rằng đều là thiên tài siêu cấp trẻ tuổi, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Thần Thông Cảnh, đạt tới độ cao mà nhiều người cả đời cũng không với tới. Nhưng Ngọc Nhân Long dù sao cũng có Minh Ngọc sơn trang hỗ trợ, hoàn toàn khác với hắn.

- Tốt lắm, bây giờ ta giúp ngươi chữa lành tai trái, ngày mai ngươi đại biểu cho ta đánh với hắn một trận, đến đây, ngồi xuống, dựa theo ta nói mà làm.

Nguyên nhân Nhậm Kiệt chú ý Tạ Kiếm là do hắn tu luyện công pháp thượng cổ, nhưng ý chí của hắn mới là thứ mà Nhậm Kiệt thích nhất. Vì muốn bảo vệ gia đình sư thừa mà chịu đựng đủ loại ủy khuất, thậm chí làm một hoạt tử nhân nằm trong mộ. Nhưng khi hắn xuất thủ lại luôn vô cùng tự tin. Chỉ cỗ tự tin này, hắn hiếm khi thất bại, cũng là thứ hầu hết mọi người không có.

Một khi bị suy sụp, gặp khó khăn, đã trải qua khốn cảnh, con người ta sẽ biến đổi, nhưng Tạ Kiếm lại luôn thủ vững tinh thần này, vô cùng tự tin, không sợ thất bại. Cho nên hắn không chết, cho nên hắn có thể kiên trì, cho nên cuối cùng hắn lựa chọn đi theo Nhậm Kiệt.

Với sự thông minh của Tạ Kiếm, hắn có thể mơ hồ đoán được mục đích của Nhậm Kiệt khi y bảo mình tỷ đấu với Ngọc Nhân Long.

Nhưng khi nghe Nhậm Kiệt nói, tim hắn vẫn không tránh khỏi đập nhanh hơn. Giờ khắc này lại tới nhanh như vậy, hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Nhậm Kiệt thật ra cũng không nghĩ tới, nếu như không phải lúc trước giết chết tên sát thủ kia chiếm được lượng lớn linh ngọc, dưới tình huống lão Đan Vương, cảnh giới của mình lại lần nữa gia tăng khi nghe Thánh nhân luận đạo, đạt tới Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ nhất, nếu không ít nhất phải đợi một thời gian nữa mới có thể giúp Tạ Kiếm khôi phục. Nhậm Kiệt nhìn rất rõ tình huống cánh tay của Tạ Kiếm, dù sao Tạ Kiếm cũng chỉ tu luyện đến Thần Thông Cảnh mà thôi.


Đương nhiên hiện tại làm được như vậy là có một nguyên nhân trọng yếu khác... sừng rồng Cửu Đầu Long Vương. Nhậm Kiệt lấy nó ra, giải khai lực lượng phong cấm tạm thời của lão Đan Vương, lại từ trong túi đồ lấy ra dụng cụ, dược vật, cho tới khi rút ra hai thành máu trong sừng rồng Giao long mới ngừng tay.

Tay trái Tạ Kiếm bị phế lâu như vậy, da thịt đã sớm héo rũ, yếu nhược vô cùng rồi. Cho nên rất khó khôi phục, chứ đừng nói hắn đã trở nên cường đại rồi, nhưng có máu trong sừng rồng Giao long thì lại khác.

- Đặt tay trái lên trên, sau đó dựa theo lời ta vận chuyển lực lượng, không ngừng chữa trị trận pháp và phù văn trong tay ngươi.

Nhậm Kiệt nói, cầm tay trái Tạ Kiếm đặt vào trong.

Tạ Kiếm tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rạo rực. Máu sừng rồng Giao long cực kỳ trân quý, điều này tu giả nào cũng biết. Chính vì vậy, cho nên khi lão Đan Vương Ngọc Trường Không giao cho Nhậm Kiệt, đám cường giả siêu cấp kia đều hâm mộ. Vậy mà hôm nay Nhậm Kiệt lại không tiếc cho mình dùng...

Có một số người, có một số việc không cần nói, trong lòng Tạ Kiếm hiểu rõ, tay dựa theo lời Nhậm Kiệt đặt vào trong máu Giao long. Cửu Đầu Long Vương chính là Vương của yêu thú, là dương hồn đại yêu đỉnh phong, đã gần đạt tới cấp bậc Thiên Yêu rồi. Huyết dịch của nó mạnh tới mức khó có thể tưởng tượng, hơn nữa trong huyết mạch của nó ẩn chứa sinh mệnh lực mạnh mẽ. Tạ Kiếm vừa để tay vào, cánh tay khô héo như một quả cầu bơm khí phồng lên.

Trong nháy mắt như muốn nổ tung vậy, cũng may hắn kịp thời vận chuyển công pháp, đồng thời chữa trị phù văn, trận pháp hư hại trong cánh tay. Theo thời gian, cánh tay dần dần khôi phục, lớp da ngoài dần dần vỡ vụn, mạch máu, bắp thịt, xương cốt ở trong máu Giao long càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.

Thật con bà nó sảng khoái, đáng tiếc còn thiếu một chút, nếu như chém chết Cửu Đầu Long Vương đó, sau đó trực tiếp tắm trong máu của nó tu luyện nhất định rất sảng khoái. Thấy Tạ Kiếm tu luyện, Nhậm Kiệt vừa quan sát, vừa khống chế cục diện, trong lòng lại thầm nghĩ.

Nếu ý định này để người khác biết được, tuyệt đối sẽ kích động muốn xông tới đạp chết hắn. Muốn dùng thứ này luyện đan cũng chỉ mua được mấy giọt, một bình nhỏ giá trị của nó đã vượt qua tưởng tượng rồi, vậy mà Nhậm Kiệt lại muốn tắm trong đó tu luyện, ngẫm lại cũng chỉ có hắn là có can đảm này.

- Bịch... Trận pháp và phù văn trong cánh tay Tạ Kiếm dần được chữa trị, lực lượng bản thân lại lần nữa tiến vào, trong nháy mắt hấp thu lực lượng trong máu Giao long, Tạ Kiếm thiếu chút nữa kích động ngửa mặt lên trời thét dài.

- Ha ha... Ráng nhịn, ráng nhịn ngày mai bạo phát, mặc dù không thể chém chết Ngọc Nhân Long, nhưng mà vừa khôi phục có thể dùng người thừa kế của Minh Ngọc sơn trang luyện tập, cũng là chuyện rất sảng khoái.

Nhậm Kiệt vội vã khuyên bảo. Tay trái Tạ Kiếm vốn không bị phế, bị phế chẳng qua là do hắn tu luyện công pháp. Mà công pháp này hắn lại chưa hoàn toàn hiểu rõ, tự nhiên không có biện pháp khôi phục, không dùng cánh tay này một thời gian dài tự nhiên xảy ra vấn đề. Mà hôm này Nhậm Kiệt giúp hắn đả thông, chữa trị, dùng máu rồng để khôi phục lại.

- Nhân Long, hài tử thông minh như ngươi sao lại làm ra chuyện như vậy, ngươi bảo ta nói được gì tốt đây! Từ bên trong đi ra, Ngọc Thành nhìn thấy Ngọc Nhân Long bất đắc dĩ lắc đầu. Ngọc Nhân Long nhìn Ngọc Thành, vô cùng kiên định nói: - Gia gia, ta biết rõ mình làm gì, tuy rằng không biết hắn ta đã làm gì, nhưng ta nói là giữ lời, nếu như Minh Ngọc sơn trang ta nợ hắn, khi cần ta có thể dùng tính mệnh trả hắn, nhưng muốn ta cúi đầu với tên phế vật, quần là áo lụa này thì tuyệt đối không thể nào.

- Ngươi... A... Ngọc Thành là người bảo thủ, cũng không phải người cá tính, nghe Ngọc Nhân Long nói vậy, hắn không biết nói sao cho phải.


Nói gì, từ nhỏ tên này đã hiếu thắng, kiêu ngạo rồi, hắn còn biết nói gì đây.

- Tóm lại Nhậm gia chủ có ơn với Minh Ngọc sơn trang ta, hơn nữa Minh Ngọc sơn trang ta giao hảo với Minh Ngọc Hoàng Triều nhiều thế hệ nay, sống nương tựa vào nhau, ngươi ngàn vạn lần đừng làm quá, tránh cho tổn thương hòa khí lẫn nhau.

Ngọc Thành cũng không biết chuyện Ngọc Trường Không, hắn lo lắng vạn nhất Ngọc Nhân Long chém chết thuộc hạ của Nhậm Kiệt, như vậy sẽ không hay.

- Vô Song, ngươi khoan hãy đi, ở đây chờ, lát nữa lão tổ muốn gặp ngươi.

Ngọc Thành vừa thấy Ngọc Vô Song muốn rời đi, vội vàng gọi nàng lại. Bởi vì chuyện đã rồi, lại không biết nói gì cho tốt nữa, cho nên thở dài rời đi.

Nghe lời này của Ngọc Thành, Ngọc Nhân Long dùng ánh mắt phúc tạp nhìn vào trong, đồng thời lại lạnh lùng nhìn Ngọc Vô Song, sau đó xoay người rời đi.

Một ngày sao, hừ, đừng nói Tạ Kiếm đã bị phế thành Chân Khí Cảnh, cho dù hắn vẫn là Thần Thông Cảnh thì mình cũng vẫn đánh bại được hắn.

Nhậm Kiệt, ta sẽ dẫm ngươi dưới chân, để cho ngươi biết phế vật vĩnh viễn là phế vật, ngươi vận khí tốt, ngươi khôn vặt, nhưng ngươi vĩnh viễn là phế vật. Con người ta càng về sau thì càng phải tự dựa vào mình, gia tộc, thế lực cũng chỉ là phụ trợ, cũng chỉ là ngoại lực, chỉ có mình cường đại mới là chính đạo, mình chẳng những phải mạnh, còn phải vượt qua lão tổ tông.

Ngoài Minh Ngọc sơn trang 3000 dặm, Mặc tiên sinh khống chế bảo khí dừng lại, dù sao lão Đan Vương đó khí thế như hồng, một kiếm kinh thiên động địa, hắn tới giờ vẫn cảm thấy khiếp sợ.

- Đáng ghét, lại bị một tên tiểu tử quần là áo lụa làm hư đại sự, sớm biết như vậy, lúc đó giết hắn cho rồi. Mặc tiên sinh nghĩ tới chuyện lúc trước, càng nghĩ càng giận, kế hoạch vốn rất chu đáo, cho dù Hắc Man phá rối thì cũng có thể bắt được Ngọc Vô Song, kết quả cuối cùng lại một tên tiểu tử Nhậm gia phá hỏng chuyện tốt.

- Oanh... Đột nhiên bầu trời tràn ngập một cỗ máu tanh, một cỗ yêu khí kinh người tràn ngập thiên địa, trong nháy mắt bao trùm mười mấy dặm xung quanh.

Bên trong yêu khí, Cửu Đầu Long Vương đã khôi phục hình thể, bộ dạng chật vật cùng ba đại yêu hóa hình xuất hiện.

- Người đáng giết là ngươi đấy, lại dám đưa cho bổn Long Vương tin tức giả, lão già Minh Ngọc Đan Vương Ngọc Trường Không kia há chỉ sắp chết, mà còn sắp đột phá đấy. Mục đích của ngươi là bắt tiểu công chúa của Minh Ngọc sơn trang đó, nói, trên người tiểu công chúa đó rốt cuộc có bí mật gì, nói, bổn Long Vương còn cho ngươi chết nhanh một chút.

Cửu Đầu Long Vương lửa giận ngút trời, sát khí lăng nhiên, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Mặc tiên sinh vậy.

Mà ba đại yêu hóa hình, Mị Xà, Kim Sư, Hắc Man đều nghiến răng nghiến lợi, lần này chẳng những Tam Nhĩ Yêu Thử bị giết, mà bọn họ cũng bị dính kiếm trọng thương, kết quả Minh Ngọc sơn trang không những không bị tiêu diệt, ngược lại bọn họ còn hao binh tổn tướng, hiện tại bọn họ chỉ biết trút toàn bộ tức giận lên người Mặc tiên sinh.

Mặc tiên sinh cũng cả kinh, khóe miệng co giật, sau đó lạnh lùng nhìn Cửu Đầu Long Vương nói: - Long Vương, lúc đó quả thật ta thấy Ngọc Trường Không tu luyện xảy ra vấn đề, nhưng không có gì bảo đảm, hơn nữa việc ta đáp ứng đều đã hoàn thành. Về phần Ngọc Trường Không, tuy rằng hắn khí thế kinh người, nhưng tuyệt đối chưa đạt tới Thái Cực Cảnh, nếu như hắn đạt tới Thái Cực Cảnh, chỉ sợ lúc này Long Vương cũng không thể sống được mà đứng ở đây.

Còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh mà đã mạnh bực này, có thể nói hắn đã âm dương dung hợp, âm dương dung hợp tuy rằng cường đại, nhưng trong vòng một năm nếu hắn không đột phá tới Thái Cực Cảnh cũng chỉ có một con đường chết. Lần này hắn xuất quan trước thời hạn, nhưng cũng không đuổi giết, chỉ sợ là có chút vấn đề. Về phần ta chuyện ta làm, còn chưa tới phiên Long Vương ngươi xía vào.

- Ha ha ha... Không tới phiên bổn vương xía vào, ngươi lại dám nói như vậy với bổn vương.. - Oanh... Cửu Đầu Long Vương cũng không phải thiện nam tín nữ gì, đường đường là Vương của yêu thú, một lời không hợp liền động thủ, dậm chân một cái, hư ảnh long trảo to lớn lần nữa xuất hiện, trực tiếp chụp xuống.