Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

Chương 58

"Họ Đổng a." Vương Tĩnh không biết câu hỏi của Thẩm Sở Sở có ý gì, nhưng vẫn trả lời.

Thẩm Sở Sở nghĩ, họ Đổng... cô đột nhiên liền nghĩ ra người phụ nữ này là ai. Để nghiệm chứng dự đoán của bản thân, cô nhìn vào hệ thống nhân duyên của người phụ nữ đang ngồi quay lưng với mình một cái. Quả nhiên là ở mục phối ngẫu, tên hiển thị ra chính là ngài Đổng đã gặp vào lễ khai máy.

Còn người đàn ông trẻ đang ngồi đối diện, nếu cô không đoán sai, hẳn là con trai của bà ấy. Vì thế, khi chuyện này lần nữa xuất hiện, cô rốt cuộc là cứu hay không cứu đây? Đặc biệt là cô và con trai của đối phương đã từng có duyên gặp mặt, không cần biết ra sao, đối phương cũng coi như là đã từng giúp cô.

Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Sở Sở không được tốt, Vương Tĩnh có chút khẩn trương mà hỏi: "Sở Sở, cậu sao thế? Có phải người có chỗ nào không thoải mái?"

Thẩm Sở Sở lúc này mới tỉnh táo lại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Không sao, nghĩ tới một chuyện thôi. Đúng rồi, cậu vừa nói gì thế, thị trường cổ phiếu có phần giảm sao?"

Loại chuyện như thế này, Thẩm Sở Sở không thể nói cho người khác, vậy nên nhanh chóng đổi đề tài.

Quả nhiên, là một người làm trong ngành tài chính, đối với mấy chuyện thế này vẫn là vô cùng có hứng thú, nói: "Đúng vậy, mấy ngày này còn đang trong kỳ biến động, nhưng qua một thời gian dự đoán là còn xuống nữa. Vì thế nếu cậu mua cổ phiếu thì nhanh chóng xử lý đi."

"Thế sao, mình đúng là mua hai nhánh, nếu cậu đã nói thế, thứ hai tới mình đem bán luôn là được."

Vương Tĩnh lắc đầu, nói: "Cũng không cần vội như vậy, trước tiên cứ xem xem là lên hay xuống đã. Ước tính là loại biến động này còn có vài ngày nữa, cậu chờ tới lúc rồi bán hết là được."

"Được." Thẩm Sở Sở nghĩ tới mình coi như là kiếm được một bút nhỏ từ cổ phiếu, vì thế sảng khoái đồng ý.

Sau khi uống cà phê xong, hai người định rời đi. Lúc hai người đi, vị Đổng gia thiếu gia và phu nhân vẫn chưa đi. Thẩm Sở Sở hơi gật đầu hướng Đổng thiếu gia thể hiện một chút, sau đó đi theo Vương Tĩnh rời khỏi. Chỉ là, chờ sau khi Vương Tĩnh đi rồi, Thẩm Sở Sở lại quay lại quán cà phê.

Cô nghĩ một lát, vẫn là không muốn khoanh tay đứng nhìn. Cô ít nhiều gì cũng được coi là có chút liên quan tới người thanh niên này, thật sự là không thể thờ ơ nhìn một sinh mệnh cứ thế mất đi. Cô tự an ủi thầm trong lòng, cứ coi như là báo đáp cho chuyện lần trước trên máy bay đi.

Kết quả, chờ cô đi tới quán cà phê, phát hiện ra hai người đó đã đi rồi. Cô nhất thời có chút lo lắng, vội vàng chạy ra ngoài tìm. May mà hai người họ chỉ mới vừa đi, còn có thể nhìn thấy bóng dáng họ.

"Ngài Đổng."

Theo tiếng gọi của Thẩm Sở Sở, Đổng Tử Nguyên và mẹ dừng bước. Nhìn thấy người đi tới là Thẩm Sở Sở, Đổng Tử Nguyên hơi có chút ngạc nhiên.

"Chào phu nhân." Đi tới gần, nhìn thấy Đổng phu nhân nét mặt dịu dàng, Thẩm Sở Sở hơi hướng bà cúi người chào.


Đổng phu nhân dường như đối với chuyện này đã quen, gật đầu với Thẩm Sở Sở, lại nhìn sang con trai mình, nói: "Tử Nguyên, mẹ ra phía trước chờ con."

Đổng Tử Nguyên nhận được ánh mắt thâm ý của mẹ mình, bất đắc dĩ gật đầu.

Chờ sau khi mẹ rời khỏi, Đổng Tử Nguyên có chút hứng thú mà nhìn vào cô gái trẻ trung xinh đẹp trước mắt. Anh đối với cô gái này có ấn tượng khá sâu, đặc biệt là lần trên máy bay kia. Mới đầu anh thật sự cho là đối phương cố ý, kết quả sau đó lại không có động tác hay liên hệ gì, vì thế cũng cho là mình đoán sai rồi. Không ngờ lần này gặp lại, lại chủ động đến chào, chẳng lẽ lại muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch hay sao?

"Này cô, cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Nói vậy, Đổng Tử Nguyên lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo, nói, "Đây là danh thiếp của tôi, nếu như có gì cần tôi giúp thì cứ gọi điện cho tôi là được."

Thấy biểu cảm của Thẩm Sở Sở có chút sững sờ, Đổng Tử Nguyên ái muội nhìn cô một cái, đưa tay ra nắm lấy tay Thẩm Sở Sở, định đem danh thiếp đặt vào tay cô.

Lúc tay anh ta chạm vào tay Thẩm Sở Sở, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng phản ứng lại, từ chối: "Ngài Đổng, tôi nghĩ là ngài có thể hiểu nhầm rồi. Tôi không có gì cần ngài giúp cả.

Đổng Tử Nguyên nghe được lời này, nhướn mày, nói: "Ồ? Không có gì cần tôi giúp à? Đến tôi là ai cũng biết rồi mà còn nói là không có gì cần tôi giúp sao?"

Thẩm Sở Sở thấy thái độ của Đổng Tử Nguyên hoàn toàn khác so với lần trước, có chút hối hận bản thân nhiều chuyện, vì thế nên lành lạnh nói: "Xin lỗi, ngài Đổng chắc là nghĩ nhiều rồi, biết ngài là ai thì không có gì là lạ, dù sao tôi cũng là xuất thân chuyên ngành tài chính, cha của ngài cũng thường xuyên lên tin tài chính."

Nhìn thấy ánh mắt Đổng Tử Nguyên có chút thay đổi, Thẩm Sở Sở nói tiếp: "Hơn nữa, ngài dường như cũng từng lên tin tức giải trí."

Tin tức này là do Vương Tĩnh cho cô biết. Tuy cô ở trong ngành giải trí nhưng gia nhập ngành muộn, thời gian mấy năm trước đều không chú ý tới tin tức giải trí.

Đổng Tử Nguyên thu lại biểu tình đùa cợt, có chút chế giễu nói: "Vậy cô gọi tôi là có chuyện gì?"

Thẩm Sở Sở nghĩ tới ý định của mình, bình tĩnh lại, vẫn quyết định nói ra. Đứng trước sinh mạng, mấy chuyện ngày dường như chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, đối phương có nghe theo cô hay không còn chưa nói chắc được.

"Mấy lời tôi sắp nói ngài có thể không tin, nhưng tôi vẫn là muốn nói cho ngài. Nhà chúng tôi có một người già biết xem tướng, tôi cũng từng đi theo học được phần nào. Vừa rồi tôi quan sát sắc mặt của mẹ ngài, hình như sắp tới sẽ có tai nạn đổ máu. Vì vậy ngài vẫn nên chú ý bà ấy nhiều hơn."

Đổng Tử Nguyên nghĩ tới vô số loại khả năng, cũng không thể nào nghĩ tới Thẩm Sở Sở sẽ nói như vậy.

"Cô nói sao?" Anh ta nắm chặt cổ tay Thẩm Sở Sở, nheo mắt, lạnh lùng nói, "Đây sẽ không phải là thủ đoạn để thu hút sự chú ý của tôi chứ?"


Thẩm Sở Sở bị anh ta nắm chặt khiến cho cơ thể hơi nghiêng tới trước, vội vàng đứng vững, cố sức muốn kéo lại cổ tay của mình.

"Anh bỏ tay ra! Anh không tin thì không tin, sao lại như thế này."

Đổng Tử Nguyên không chỉ không buông tay Thẩm Sở Sở mà còn nắm càng chặt, nói: "Tôi nói sao mà trông cô lại quen mắt như vậy, cô thực ra là một tiểu minh tinh đúng không? Mấy hôm trước đi xem điện ảnh với mẹ hình như đã nhìn thấy cô."

Thẩm Sở Sở nghe thấy ngữ khí khinh thường của Đổng Tử Nguyên, càng thêm gắng sức muốn rút tay ra, cũng may là lần này Đổng Tử Nguyên đã thả lỏng lực đạo. Nhìn thấy cổ tay mình bị nắm tới đỏ lên, Thẩm Sở Sở ngẩng đầu mạnh mẽ nhìn vào anh ta, nói: "Tôi là một tiểu minh tinh thì sao? Còn có, tôi đã nói hết rồi, ngài muốn tin thì tin."

"Các cô mấy tiểu minh tinh không phải là thích nhất đi câu dẫn thiếu gia nhà giàu sao? Người như cô, tôi thấy nhiều rồi. Tôi cảnh cáo cô, nếu như muốn hấp dẫn sự chú ý từ tôi, còn không bằng dùng cách lần trước. Tôi ít nhiều cũng có thể nhớ được cô. Dùng cách như lần này, sẽ chạm tới giới hạn của tôi." Đổng Tử Nguyên từ nhỏ đến lớn chỉ có một ranh giới, đó chính là mẹ anh ta, ai chạm vào ranh giới này, anh ta sẽ liều mạng.

Tại thời điểm này, Thẩm Sở Sở lắng nghe những lời lạnh lùng vô tình của Đổng Tử Nguyên, vô cùng hối hận mình đã hành động ngu ngốc. Trước đó dựa vào hệ thống để bói mệnh đúng là quá thuận lợi rồi, vì thế đã quên mất nguy hiểm như thế này. Cô hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi, nếu như lời vừa rồi của tôi tạo ra quấy nhiễu cho ngài, ngài cũng không cần phải nghe, cứ coi như hôm nay tôi chưa gặp ngài đi. Tạm biệt."

Nói rồi, Thẩm Sở Sở liền định quay người rời đi.

"Chờ đã, tôi còn chưa cho cô đi đâu."

Vừa quay người, Thẩm Sở Sở liền nghe được giọng nói từ phía sau. Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông lạnh lùng kia một cái, có chút tức. Rốt cuộc còn muốn thế nào?

"Cô vừa rồi nói, mẹ tôi sẽ có tai nạn đổ máu, là thật hay giả?" Nếu mẹ là giới hạn của anh, không cần biết chuyện là thật hay giả, Đổng Tử Nguyên vẫn vô cùng để ý tới chuyện như vậy.

Thẩm Sở Sở nghe thế, sắc mặt hơi tốt hơn một chút. Tuy rằng hối hận đã chọc vào phiền phức thế này, nhưng chuyện nên nói vẫn là phải nói cho rõ ràng.

"Nếu như ngài tin tưởng, tất nhiên là thật rồi."

"Cô nói sắp tới, là ngày nào?"

Vấn đề này lại khiến cho Thẩm Sở Sở bị bí. Cô tất nhiên là biết ngày nào. Nhưng con số cụ thể như thế tuyệt đối không thể nói cho người đàn ông trước mặt. Cô ngẫm nghĩ, nói: "Khoảng mười ngày tới."

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thẩm Sở Sở không để ý tới hậu quả mà mạo hiểm đến nhắc nhở. Bởi vì thời gian chết của vị phu nhân kia sắp tới rồi. Cô cho rằng ngày hôm nay để cho cô gặp được vị phu nhân này là do ông trời sắp đặt. Vì vậy, cô mới muốn cứu bà ấy.

"Ồ? Bây giờ xem bói đến thời gian tử vong của người ta cũng có thể biết sao, cũng thật lợi hại nha!" Đổng Tử Nguyên có chút mỉa mai mà nói.

Thẩm Sở Sở dù sao cũng không phải là một thầy bói thật sự, nhưng lại rất muốn giúp Đổng Tử Nguyên cứu mẹ anh ta, vì thế mới nói ra giới hạn hẹp như vậy. Cô vốn còn cho là khá mơ hồ rồi, kết quả đối phương lại cảm thấy vô cùng cụ thể. Cô ngại ngùng sờ sờ mũi, nói: "A, đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi mà thôi."

"Hừ! Này cô, không thể không nói, cô rõ là có được một khuôn mặt xinh đẹp, đủ hấp dẫn đàn ông, nhưng thủ đoạn đúng là quá vụng về." Nói đến đây, Đổng Tử Nguyên quay người định đi.

Thẩm Sở Sở tuy là lại bị nghẹn một lần nữa, nhưng ít nhiều cũng cảm nhận được sự quan tâm của đối phương với mẹ của mình, miệng còn nhanh hơn não mà nói thêm một câu: "Anh nhất định phải chú ý những nơi cao, như là đỉnh núi, vách đá, hoặc ví dụ, ví dụ như cầu thang."

Nói xong, trước khi Đổng Tử Nguyên kịp phản ứng lại liền nhanh chóng quay người chạy khỏi. Cô tự nhiên là không biết được, người đàn ông ban đầu không hề quan tâm tới nhắc nhở của cô trên mặt giờ lại mang theo thần sắc nghiêm túc.