Ta Ở Taobao Tính Nhân Duyên

Chương 57

Thẩm Sở Sở nghĩ, điều này đúng là quá kì quái đi. Cô cho dù là chưa từng yêu đương, tình cảm lại trì độn, cũng có thể nhận ra trong này có gì đó bất thường.

Cả một đoạn đường về cô chính là đang ngẫm lại từng chút những chuyện trước đây cô và Hàn Hành Ngạn nhận thức. Từ khi bắt đầu đến nay, đối phương dường như luôn đối với cô rất nhiệt tình. Nhưng nhìn dáng vẻ anh ta, lại nghe được tin đồn, anh ta không phải là kiểu người nhiệt tình. Vì thế, mục đích anh làm như vậy là gì?

Hơn nữa, anh vừa rồi còn giải thích với cô nhiều chuyện như vậy. Điều này hình như có chút khiến cho người ta nghĩ nhiều...

Hàn Hành Ngạn lắc đầu, quay đầu sờ vào tay lái, nhìn về phía trước, nói: "Không phải, nghiệp vụ là ở thành phố bên cạnh. Tôi là đặc biệt tới Hoành Điếm."

"Vậy ngài sao lại đặc biệt tới đây? Là có chuyện gì sao? Hay là nói... muốn đến gặp ai?" Thẩm Sở Sở nín thở hỏi tiếp.

"Cô Thẩm, cô nói xem?" Ánh mắt cúa Hàn Hành Ngạn lại bắt đầu nhìn qua.

"Tôi... tôi không biết." Thẩm Sở Sở máy móc lắc đấu, có chút căng thẳng mà nói.

Hàn Hành Ngạn nghe được đáp án như vậy, thở dài một hơi, nói: "Cô Thẩm, cô..."

Hàn Hành Ngạn đang định nói gì đó, đột nhiên điện thoại vang lên. Vừa nhìn thấy là điện thoại của mẹ mình, anh nhỏ giọng nói xin lỗi với Thẩm Sở Sở rồi bắt máy."

"Hành Ngạn, con ở đâu đấy, tối nay có kịp về không, ông con đột nhiên phát bệnh rồi. Mẹ và cha con đang định đến bệnh viên luôn đây, nếu như không quá bận thì con mau quay lại."

Hàn Hành Ngạn vừa nghe, tim cũng thắt lại, nói: "Con lập tức trở về."

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Hành Ngạn gắt gao nhìn Thẩm Sở Sở vài giây, định nói gì đó, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.

"Xin lỗi, cô Thẩm, trong nhà có chút việc, tôi phải về gấp."

Thẩm Sở Sở vừa rồi cũng nghe được vài câu, nhanh chóng đáp lại: "Không sao đâu, ngài nhanh đi làm đi. Chỉ là, ngài cũng đừng quá lo lắng, sẽ tốt hơn thôi."

Hàn Hành Ngạn mím môi cười một cái, nói: "Ừm, cảm ơn."

Chờ đến khi bóng lưng của Thẩm Sở Sở biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Hành Ngạn mới khởi động lại xe.

Sau khi Thẩm Sở Sở về đến khách sạn, buổi tối khó có được lại bị mất ngủ. Cũng may là hôm sau không có cảnh của cô, nếu không lại bị Điền đạo diễn mắng rồi.


Lại qua một tuần quay phim, cảnh của Thẩm Sở Sở có thể tạm thời nghỉ một thời gian. Nội dung còn lại phải chờ một tháng sau mới đến quay tiếp.

Đúng lúc công ty giúp cô nhận một quảng cáo, cô nhân cơ hội này có thể quay rồi.

Sau khi xuống máy bay, cô thực là cảm thấy mình cũng có chút danh khí rồi. Trong đám đông có phải là có một số người nhắc đến tên cô, còn có người ở bên cạnh chụp hình trộm. Cảm giác như thế này đối với cô mà nói là vô cùng mới lạ.

Một đường bảo trì nụ cười cho đến lúc lên xe bảo mẫu. Lúc này, không cần Thẩm Sở Sở hỏi, Vương Thiến đã trực tiếp nói: "Sếp, xem ra chị thật sự là muốn hot rồi. Chị đã có người hâm mộ rồi đó."

Nghĩ tới mấy cô gái nhỏ vừa rồi đến đón máy bay, trong lòng Thẩm Sở Sở có một cảm giác tự hào dâng lên. Nghĩ thầm, đây chính là mị lực của một diễn viên sao?

Biết được Thẩm Sở Sở từ Hoành Điếm trở về, Vương Tĩnh liền hẹn Thẩm Sở Sở ra ngoài. Lần này, cô có một tin tốt muốn chia sẻ với Thẩm Sở Sở. Cô gần đây nhìn trúng một người đàn ông đang theo đuổi cô, nhưng vẫn chưa thực sự quyết định có nên đáp ứng hay không. Nghĩ tới Thẩm Sở Sở trên phương diện này có chút đặc thù, cô vẫn là muốn thảo luận với Thẩm Sở Sở một chút, muốn nghe ý kiến của cô ấy.

Thẩm Sở Sở tất nhiên cũng rất là vui vẻ tham mưu cho Vương Tĩnh một hồi.

Kết quả, sau khi nhìn thấy ảnh của người đàn ông kia, Thẩm Sở Sở phát hiện ra đối phương không phải là chồng tương lai của Vương Tĩnh. Điều này đúng là làm khó cô. Cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải một vấn đề khó giải quyết như vậy.

Thấy Thẩm Sở Sở cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại mà cau mày, Vương Tĩnh căng thẳng hỏi: "Sở Sở, anh ấy có phải là có vấn đề gì hay không, sẽ không phải là cũng kỳ ba giống như người trước của mình chứ?"

Thẩm Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ căng thẳng của Vương Tĩnh, đột nhiên liền nghĩ thông, cô cười một chút, nói: "Thế thì không phải. Chỉ là mình cảm thấy hai người các cậu dường như không có duyên vợ chồng. Chẳng qua, làm bạn trai bạn gái thì không có vấn đề gì."

Vương Tĩnh nghe được lời của Thẩm Sở Sở, thở ra, cười nói: "Mình còn cho là vận khí kém cỏi lại gặp được một tên tra nam chứ. Chẳng qua, không thành vợ chồng cũng không sao. Xã hội bây giờ, có mấy người yêu một lần liền có thể gặp được chồng tương lai của mình cơ chứ? Xác suất cũng quá là nhỏ đi."

Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: "Cũng đúng. Nói không chừng yêu vài lần rồi, ngươi liền nhận ra người như thế nào mới thích hợp với mình."

Vương Tĩnh vô cùng đồng ý mà gật đầu, nói: "Chính là ý này. Tuy nhiên, Sở Sở, mình thấy cậu hình như chưa từng yêu đương. Giới giải trí nhiều cám dỗ như vậy, cậu chẳng lẽ không có người khiến mình tâm động sao?"

Thẩm Sở Sở sau khi nghe thế, đang định phản bác, kết quả trong đầu liền xuất hiện một người. Nghĩ tới người ngày đã hơn nửa tháng rồi không liên hệ, cô lắc đầu, nói: "Tạm thời chưa có, mình muốn lấy sự nghiệp làm trọng. Chờ ngày nào đó đứng vững trong giới rồi nghĩ tới yêu đương."

Vương Tinh vỗ vỗ vai Thẩm Sở Sở nói: "Cũng đừng làm khó mình quá, thả lỏng một chút, gặp được người thích hợp liền dũng cảm theo đuổi."

Trên mặt Thẩm Sở Sở nở nụ cười, nhưng trong lòng lại nghĩ, bởi vì có được một hệ thống như vậy, liền định sẵn là cô không thể nào gặp được người phù hợp để theo đuổi đó. Vì mỗi lần mở ra hệ thống nhân duyên của người khác, vợ của đối phương không phải mình, cô còn có thể có nhu cầu theo đuổi gì được?

Còn nữa, gặp được nam minh tinh vừa đẹp vừa hấp dẫn, vừa thấy hệ thống nhân duyên của họ, cô cũng chẳng có được tâm trạng gì khác. Điểm này được thể hiện rõ ràng trên người Hạ Thần. Cô thực sự là đối với những người này không nảy sinh được cảm tình gì. Cứ như là nếu có sản sinh tia tình cảm nào, sẽ có cảm giác như mình là kẻ thứ ba sẽ đến phá hoại tình cảm của người khác vậy.


Thẩm Sở Sở cười nói: "Không nói cái này nữa, chúng ta tìm chỗ nào nghỉ chút đi."

Đối với đề nghị này, Vương Tĩnh vui vẻ đáp ứng.

Ngồi trong tiệm cà phê ở tầng một của Bách hóa trung tâm, nghe âm nhạc du dương trong đó, cả người đều cảm thấy vô cùng thoải mái, mệt mỏi vì vừa rồi đi dạo cả một buổi chiều cũng dần dần giảm đi rất nhiều.

Hai người đang nói chuyện, Thẩm Sở Sở bổng nhiên cảm thấy người phụ nữ trung tuổi đang tiến tới từ đối diện có chút quen mắt. Chỉ là, lại nhìn lần nữa vẫn không nghĩ ra là đã thấy qua người này ở đâu. Điều này có chút kỳ lạ, rõ ràng cảm thấy đối phương là người cô mới gặp gần đây, nhưng lại không làm sao mà nghĩ ra được là đã thấy ở đâu.

Nghĩ lại những nơi gần đây cô đã đi qua, chẳng lẽ là Hoành Điếm? Hình như cũng không giống lắm.

Hay có thể là người mà trước đây cô đã tính nhân duyên cho nhỉ? Nhưng cô gần đây hình như không bói nhân duyên cho người nào có tuổi tương đối cao cả.

Vì vậy, cho đến khi đối phương ngồi quay lưng đối diện với cô, cô vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc là đã gặp người này ở đâu.

"Nhìn gì thế, Sở Sở?"

Nói xong, Vương Tĩnh hiếu kỳ quay người lại nhìn theo ánh mắt của Thẩm Sở Sở, nhất thời, ánh mắt sáng lên.

Thẩm Sở Sở đang định trả lời là không nhìn gì cả, kết quả lại thấy Vương Tĩnh ở đối diện thần tình kích động mà nói: "Sở Sở, ánh mắt cậu không tồi nha, vị kia vừa nhìn liền biết là một người đàn ông tinh anh chất lượng cao, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi, có thể xem xét."

Nghe được lời nói của Vương Tĩnh, Thẩm Sở Sở có chút không hiểu lắm. Người đàn ông chất lượng cao? Nhưng cô vừa rồi nhìn là một dì trung niên mà. Nghĩ vậy, Thẩm Sở Sở lại nhìn qua, lần này nhận thấy người đàn ông trẻ đang ngồi đối diện người phụ nữ trung niên kia cũng đang mỉm cười với cô.

Thẩm Sở Sở hướng tầm mắt tới, người này cô còn nhớ! Đây không phải là người đàn ông cô gặp trên máy bay đi Hoành Điếm sao? Không ngờ đối phương còn nhớ cô. Nghĩ tới tình huống có chút xấu hổ hôm đó, Thẩm Sở Sở thật sự vô cùng mong muốn đối phương có thể quên mất cô, rõ ràng là ý nghĩ này của cô không thành hiện thực.

Đối phương vẫn hướng cô biểu lộ một nụ cười thân thiện, Thẩm Sở Sở cũng cười với bên kia.

Vương Tĩnh lại giống như đang xem chuyện vui, nhìn Thẩm Sở Sở một cái, lại quay đầu nhìn người đàn ông kia một cái. Lúc quay lại, nhỏ giọng bát quái: "Trách không được cậu cứ nhìn mãi vào anh ta, hóa ra hai người quen biết nha."

Thẩm Sở Sở sợ Vương Tĩnh hiểu lầm, giải thích ngay: "Cũng không tính là quen, gặp trên máy bay, có duyên gặp mặt một lần."

Vương Tĩnh gật đầu, biểu tình trên mặt càng thêm hào hứng, nói: "Cách gặp gỡ thật lãng mạn a. Sở Sở, cậu nói có trùng hợp hay không chứ, chúng mình vừa rồi còn đang tham khảo vấn đề này, duyên phận chính là như thế này mà đến. Cậu nếu như không nắm chắc lần này thì thật đáng tiếc."

Thẩm Sở Sở không biết mình nên đáp lời Vương Tĩnh thế nào, cô cũng không thể giải thích việc xấu hổ lần trước. Chẳng qua là vì đối phương cách bọn họ khá gần, lại thêm lời của Vương Tĩnh, cô cũng tiện thế mở ra hệ thống nhân duyên của đối phương xem một lượt, hơn nữa chủ yếu là xem tên phối ngẫu của đối phương.

Nhìn thấy không phải tên mình, cô lập tức hồi thần. Toàn bộ quá trình chỉ không quá năm giây, sau khi uống xong một ngụm cà phê, Thẩm Sở Sở nói: "Người này vừa nhìn đã biết không phải chồng tương lai của mình, mình vẫn là không cần thử. Hơn nữa mình cũng không có cảm giác gì với anh ta."

Vương Tĩnh thấy Thẩm Sở Sở nói thế, cũng không nói thêm gì nữa. hai người chuyển qua nói chủ đề khác. Chỉ là nói tới chuyện công việc, Vương Tĩnh bỗng nhiên bất giác đề cao thanh âm, nói: "Mình nhớ ra rồi!"

Thẩm Sở Sở ngẩng đầu nhìn cô ấy, chờ cô nói tiếp. Một câu nói không đầu không đuôi như vậy, rất dễ thu hút lòng tò mò của người khác.

Nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, Vương Tĩnh cũng ý thức được tiếng nói của mình dường như hơi lớn, cô dùng ánh mắt và động tác nói xin lỗi với mọi người, sau đó nhỏ giọng nói với Thẩm Sở Sở: "Mình nhớ ra người đàn ông ngồi sau mình là ai rồi. Người này là thái tử gia của Tập đoàn Đổng thị. Chỉ là không nghĩ ra người này sao lại đến quán cà phê ở đây, thật là kỳ lạ."

Thẩm Sở Sở nghe được vậy bỗng chốc ngây ngẩn cả người, hỏi lại: "Cậu nói anh ta họ gì cơ?"