Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Chương 53

Một đêm này trôi qua tương đối là an toàn, mãi đến tận hừng đông ngày thứ hai mà vẫn chưa xuất hiện cái gì nguy hiểm cả, Đoạn Ngọc Giác lúc thức dậy còn cảm thấy được có một lạnh, nhanh chóng nhét một viên thuốc vào trong miệng mình, rồi sau đó lại nhét thêm một viên cho Phong Minh. Phong Minh tuy rằng không biết Đoạn Ngọc Giác cho mình ăn cái gì, nhưng bởi vì tâm lý sùng bái mù quáng của fan não tàn đối với thần tượng, hắn không chút do dự mà nuốt xuống, sau đó hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đan dược cấp một ‘Thanh’.” Đoạn Ngọc Giác nói một cách bình tĩnh, Phong Minh lại kinh ngạc mở to mắt, đến nửa ngày cũng không thể nói được chữ nào, sau đó đột nhiên trở mình, một tay chống đất, một tay đào cổ họng của mình, hết sức khụ sách mấy lần, Đoạn Ngọc Giác nhìn ra mê man, nói: “Cậu làm cái gì vậy?”

Bởi vì nam thần thắc mắc, Phong Minh không thể không quay đầu lại trả lời, bởi vì động tác mới vừa rồi, trong con ngươi khó tránh khỏi có chút hơi nước, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu như một động vật nhỏ bị ủy khuất, Đoạn Ngọc Giác trong lòng đột nhiên có mấy phần thương tiếc quỷ dị, Phong Minh nói: “Đây là đan dược nam thần làm a!”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

“Đan dược nam thần làm a, cần phải cất giấu mới đúng!”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

Cái bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng này, Đoạn Ngọc Giác đột nhiên cảm thấy mình dĩ nhiên không có gì để nói.

“Tôi có thể lại cho cậu một viên…”

“Nam thần tuyệt vời nhất!” Phong Minh biểu thị chính mình rất kích động.


Phong Minh không nhịn được bổ nhào vào người Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác nhất thời không có phát hiện trực tiếp bị hắn nhào ở trên mặt đất, áp đến sắp tắt thở!

“Phong, Minh ——!” Đoạn Ngọc Giác hữu khí vô lực hộc ra vài chữ, Phong Minh luống cuống tay chân muốn đứng lên từ trên người Đoạn Ngọc Giác, nhưng không nghĩ gót chân đụng phải cái gì, trực tiếp liền nhào tới trên người Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác còn không có lên lại bị đè nặng, trực tiếp kêu rên lên tiếng, chỉ còn dư lại khí lực hô hấp.

Thất Sân bất động thanh sắc thu hồi chân của mình, thật sâu cảm giác ác khí mình tụ tập tối hôm qua đã phát ra ngoài được một nửa.

Thực sự là sảng khoái a!

Chờ Phong Minh luống cuống tay chân bò dậy từ trên người Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác đều có ý niệm muốn bóp chết hắn, phỏng chừng Phong Minh cũng nhìn ra được Đoạn Ngọc Giác tức giận, xoay vài vòng ở chỗ cũ rồi đi sang bên cạcnh, cúi đầu cùng một đóa Linh Hoa nói cái gì, mấy phút sau trở lại, cười híp mắt cầm một trái cây đỏ thẫm đưa cho Đoạn Ngọc Giác, lấy lòng nói: “Nam thần nam thần nhanh ăn chút gì, mùi vị của trái cây này tốt vô cùng!”

Đoạn Ngọc Giác nhìn trái cây trong tay mình một chút, tay cầm lấy trường đao của Tây Hoán Doanh, trái cây bị chia làm hai bộ phân, một phần Đoạn Ngọc Giác tự mình gặm, một phần cho Phong Minh. Phong Minh nước mắt lả chả tràn đầy cảm động nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác cơ hồ cảm giác sau lưng của hắn có một cái đuôi đang lay động.

Các thú nhân nhìn hai người đang dây dưa ăn trái cây trong sự bảo vệ của mọi người mà không nói ra nổi một lời oán hận. các bài kiểm tra trước kia, bọn họ đều nghe được những lời nói về giống cái kiêu căng đến cỡ nào, không chịu khổ được đến cỡ nào, so sánh với những tưởng tượng của mình, hiện tại hai giống cái trong tổ này quả thực chính là thiên sứ.

Thu thập thỏa đáng, sau khi đơn giản ăn mấy cái trái cây, Thất Sân mở miệng nói: “Tiểu Minh cùng Tiểu Giác có lực tương tác rất mạnh đối với Linh Hoa a, ” Thất Sân ý vị thâm trường liếc mắt nhìn người vừa ăn xong trái cây kia, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ với á giống cái Phong Minh này. Có thể lấy được trái cây từ trong tay Linh Hoa, vị này ở trong hệ linh thảo cũng có vai trò như là một thiên tài đi?”Như vậy có thể giúp chúng tớ tìm đường một chút được hay không? Vùng rừng rậm này thật sự là quá khó đi, nếu như chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là tìm tới chỗ liền cần thời gian rất lâu.”

Phong Minh cau mày nhìn Đoạn Ngọc Giác một chút, phát hiện cậu không nghĩ muốn nói chuyện, vì vậy liền thành thực nói: “Lực tương tác của tôi đối với Linh Hoa Linh Thảo cũng khá tốt, tôi từ nhỏ đã nuôi một chút Linh Hoa, cho nên lực tương tác cũng được, thế nhưng chỉ nhằm vào cấp thấp Linh Hoa Linh Thảo, hơn nữa còn là Linh Hoa Linh Thảo có tính tình tương đối ôn hòa, vừa nãy đó là Linh Hoa cấp một ‘Tây Mễ Hoa’, là loại ôn hòa nhất trong số Linh Hoa cấp một, cho nên ta muốn xin một vài quả của nó, cũng là mấy quả mà cây rơi xuống, nếu gặp được những loài khó tính hơn trong số Linh Hoa cấp một, tôi cũng hết cách rồi, ”

Phong Minh nói chân thành, Đoạn Ngọc Giác vẫn không có nói chuyện, cậu hiện tại cảm thấy được Thất Sân trước mặt rất đáng hoài nghi, thế nhưng cậu cũng chỉ là đem những chuyện này chôn ở trong lòng, vẫn chưa nói thẳng ra, Thất Sân nghe Phong Minh, cười cười nói: “Vậy thì nhờ các cậu.”


Phong Minh đầu tiên là nhìn Đoạn Ngọc Giác, sau đó liền đi tới trước mặt cây hoa ‘Tây Mễ Hoa’ vừa nãy đưa trái cây cho hắn kia, cúi người xuống nói nhỏ vài câu, Phong Minh ngẩng đầu lên nói: ” Vị trí chung chung của ‘Hỏa Ngân Ưng’ có biết, thế nhưng ‘Hạnh Tông Hoa’ thì không rõ ràng lắm, ”

“Vậy chúng ta trước tiên đi đối phó ‘Hỏa Ngân Ưng’ đi!” Tiếu Hồn Chi lớn tiếng nói, “Trước tiên từ độ khó lớn bắt đầu đối phó, chúng ta bây giờ đúng là lúc tinh lực tốt nhất!”

“Chờ đã, ” Kỳ Cảnh Lê đột nhiên nói, “Hỏi một chút nó có biết gần đây có chỗ nào có kim loại không, tôi là ‘Vật lý khoa học hệ’, nếu như không có những thứ đồ này căn bản không có một chút tác dụng nào, dựa theo lời nói của giáo viên hướng dẫn của tôi, sẽ có một ít kim loại ẩn giấu ở trong rừng rậm, nếu tìm được là có thể dùng, thế nhưng số lượng không nhiều.”

“Há, ” Phong Minh lại cùng ‘Tây Mễ Hoa’ nói mấy câu, quay đầu lắc đầu với Kỳ Cảnh Lê, nói, “Nó không biết.”

“Vậy chúng ta phải đi tìm ‘Hỏa Ngân Ưng’ đi, ” Kỳ Cảnh Lê trong lòng thở dài, vẫn là tận lực bình tĩnh nói.

Mọi người tự nhiên là không có gì dị nghị đối với đề nghị này, vì vậy Tây Hoán Doanh cùng Kỳ Cảnh Lê ở phía trước, Đoạn Ngọc Giác cùng Phong Minh ở chính giữa, Tiếu Hồn Chi cùng Thất Sân bọc sau, đoàn người dựa theo phương hướng mà ‘Tây Mễ Hoa’ chỉ mà đi.

Đi mấy bước liền lạc đường, Phong Minh tiếp tục đi hỏi, thế nhưng đoạn đường này Linh Hoa cấp một càng ngày càng ít, Phong Minh không thể không tốn nhiều thời gian để thuyết phục Linh Hoa hơn, cuối cùng vẫn là Đoạn Ngọc Giác ra tay. Thế nhưng xung quanh vùng rừng rậm này đâu đâu cũng giống nhau, coi như dẫn đường đều có thể đi lăn lộn, cuối cùng Đoạn Ngọc Giác thật sự là không nhịn được, bất cứ người nào từ nơi này tới tới lui lui đi cũng sẽ không nhịn được.

Hơn nữa, bọn họ đã tìm được một chút kim loại cho Kỳ Cảnh Lê.

Vì vậy cậu nói với một cây Linh Hoa: ” Em có biết ‘Hỏa Ngân Ưng’?”

Linh thảo chỉ trỏ cánh hoa của mình, khéo léo cọ quần áo của Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác lại hỏi: “Vậy em có thể trực tiếp đưa chúng ta tới đó không?”

Linh thảo chỉ trỏ cánh hoa, liền lắc lắc cánh hoa, Đoạn Ngọc Giác cau mày nói: “Ý của ngươi là ngươi có thể đưa chúng ta, thế nhưng đưa không tới xa như vậy?”


Linh Thảo quyết đoán chỉ trỏ cánh hoa, tựa hồ là cực kỳ hưng phấn, “Vậy em có thể đưa chúng ta tới địa phương gần đây được không?”

Linh Thảo mãnh gật đầu, thẹn thùng cọ lòng bàn tay của Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác vừa động viên nó vừa nói với tổ viên của mình: “Chúng ta để cho Linh Hoa đưa chúng ta đi đi.”

Phong Minh: “… Oa oa oa!! Không hổ là nam thần a nam thần a!”

“…” x4

Sự tình phát sinh dọc theo đường đi nhiều lắm, mỗi một Linh Hoa Linh Thảo đều yêu thích Đoạn Ngọc Giác như thế, mỗi một cây Linh Hoa Linh Thảo đều đưa Đoạn Ngọc Giác không ít vật liệu, khi vừa bắt đầu nhìn thấy mấy người còn kinh ngạc la to, hiện tại nhìn thấy cái gì cũng quen thuộc giữ yên lặng.

Ngược lại tam quan đều bị hủy không sai biệt lắm, tiếp tục lại hủy xuống cũng không sao _(:3ゝ∠)_

Thừa dịp vào lúc này, Thất Sân phát ra một tin tức cho Mông Kình Nhận, “Cậu cho tôi một trăm vợt đập ruồi cũng vô ích, bởi vì… Bởi vì… Bởi vì tôi đều muốn truy đuổi cậu ấy!”

Cái tin này vừa phát ra ngoài Thất Sân liền tắt hệ thống phục vụ trò chuyện của quang não mình. Mấy người được lá của Linh Thảo bao lấy, cả người đều giống như bay lượn ở trên không trung, tư vị này đúng là —— tuyệt không thể tả!

Linh thảo đưa bọn họ đưa đến một chỗ rồi buông ra, Đoạn Ngọc Giác đưa tay sờ sờ vài phiến lá kia, chân thành nói: “Cám ơn em.”

Lá cây cà cà lòng bàn tay của cậu, từ từ biến mất, các thú nhân suy tư nhìn Đoạn Ngọc Giác, chân thành cùng cảm tạ trong lời nói vừa nãy qua rõ ràng, bọn họ muốn quên cũng khó khăn.

Bọn họ đột nhiên rõ ràng, tại sao những Linh Hoa Linh Thảo kia sẽ yêu thích Đoạn Ngọc Giác như vậy.


Tiếu Hồn Chi vung vung tay, vui vẻ nói: “Cái phương pháp này thực sự là quá dễ dàng! Tiểu Giác sao lúc nãy cậu không nói?”

Động tác vừa nãy của Đoạn Ngọc Giác ngừng lại, quyết định làm như không nghe thấy, sự thực là mình hoàn toàn bởi vì mệt mỏi không muốn đi mới làm ra sự tình thay đi bộ này có thể tùy tiện nói ra ngoài sao? Biết sao biết sao?!

Phong Minh lườm một cái, nói: “Vừa nãy đang tìm kim loại a!”

Đi xung quanh mười mấy phút, mới rốt cuộc tìm được một đóa Linh Hoa khác, lần này bọn họ rốt cục được đưa đến phụ cận của ‘Hỏa Ngân Ưng’.

Khi mấy thú nhân dọc theo đường đi nát tan vô số tam quan cùng tự ái nhìn thấy con ưng dài đến mấy mét trên vách núi không xa kia mới rốt cuộc tìm được một chút điểm tồn tại.

Mấy chuyện như là dẫn đường hay là đi tìm đồ ăn đều do giống cái làm, mấy người thú nhân bọn hắn quả thực chính là trang trí, chuyện này quả thật quá thương tổn tự ái của thú nhân bọn họ!

Vì vậy lúc này nhìn thấy những con ưng kia, thú nhân làm nóng người, nóng lòng thử xem, tranh thủ biểu hiện tốt một chút, cứu lại một chút lòng tự trọng đã bị phá vụn của họ!

Hơn nữa, thú nhân giống như Tây Hoán Doanh đang muốn theo đuổi Đoạn Ngọc Giác, càng là hận không thể biểu hiện tốt một chút một phen, làm cho Đoạn Ngọc Giác mến mộ sự anh dũng của mình.

Thế nhưng ‘Hỏa Ngân Ưng’ là quần cư a! Nếu như không lạc đàn, mấy người cũng chỉ có đường chạy trốn!

Lúc này khoa học quái nhân Kỳ Cảnh Lê lấy ra một vật, mọi người cũng hoàn toàn xem không hiểu, chỉ biết là hắn thao túng mấy lần nhân tiện nói: “Đi về phía sau đi” dứt lời xoay người rời đi.


Còn chưa đi bao nhiêu, một con đại ưng to lớn dài đến năm mét đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, hai cái cánh kịch liệt lay động, hình thành gió mạnh, bên trong cơn gió ấy giống như có lửa đang cháy, cơ hồ muốn đem người thiêu cháy!

Các thú nhân toàn bộ biến thành thú hình, Tiếu Hồn Chi cùng Tây Hoán Doanh cùng nhau quấn lấy con chim kia đấu, Thất Sân cùng Kỳ Cảnh Lê một người bắt được Đoạn Ngọc Giác một người bắt được Phong Minh, dùng thân thể đi giúp bọn họ ngăn trở gió mạnh. Trong tay  Đoạn Ngọc Giác nắm thật chặt một viên đan dược màu đen tím, tinh thần sốt sắng cao độ. Mái tóc màu đen lúc này bay tứ tung, đôi mắt bởi vì bão cát nên không thể không nhắm chặt lại, cho dù có người che chở, có mấy viên đá vẫn đánh vào trên người cậu, thế nhưng Đoạn Ngọc Giác hết thảy không có chú ý, lỗ tai chỉ nghe được âm thanh của gió.

Nói thì chậm làm thì nhanh, cậu ra tay rồi ——!