Cất điện thoại xong, Dương Phàm có chút đau đầu, nên nói việc này với Tào Ny Ny như thế nào đây? Con bé này rất cố chấp, không dễ động vào. Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Phàm cuối cùng vẫn gọi cho Tào Ny Ny.
"Ái chà, sao tự dưng lại nghĩ tới việc gọi cho tớ thế?" Tào Ny Ny vừa mới tan làm, trên mặt tràn ngập niềm vui, bước đi cũng gần giống như đang khiêu vũ.
Dương Phàm cảm giác được rõ ràng sự vui vẻ trong lời nói của Tào Ny Ny, không khỏi càng đau đầu hơn.
"À, thật ra có một việc tớ muốn nhờ cậu giúp. Xin lỗi nhé, vốn nên mời cậu ăn cơm mới phải, nhưng quả thật tớ rất bận, gần đây còn đang lo việc hội chợ chiêu thương vào tháng sau nữa." Dương Phàm vội tìm cớ, tránh để cho Tào Ny Ny tìm ra cớ hẹn gặp.
Tào Ny Ny ngược lại lại không phát giác ra rằng Dương Phàm đang lấy cớ, dù sao thì Dương Phàm cũng vừa mới tới cục, cần thời gian để làm quen hoàn cảnh, khẳng định sẽ bận rồi.
"Ừ, tớ biết rồi, không sao cả. Cậu nói đi, tìm tớ có việc gì."
Dương Phàm đơn giản đem chuyện của Trương cục phó ra nói, Tào Ny Ny bên này vừa nghĩ vừa nói:" Việc này không khó khăn gì, lát nữa tớ sẽ tìm bố tớ hỏi cho, hay là làm ở cơ quan dân sự nhé, cậu cảm thấy thích hợp không?"
Dương Phàm không ngờ Tào Ny Ny lại đồng ý dứt khoát như vậy, không khỏi do dự nói:" Cái này, có làm khó cậu không đấy? Bố cậu là người nguyên tắc lắm."
Tào Ny Ny cười hi hi nói:" Nói thế nào bây giờ nhỉ? Còn phải xem đó là ai nữa? Tớ từ nhỏ đến lớn chưa từng xin bố cái gì, mở miệng lần đầu tiên ông ấy nhất định không từ chối đâu."
Nói tới phần này, Dương Phàm cảm thấy Tào Ny Ny đang thực lòng muốn giúp mình, mà cũng không lấy việc này để mặc cả với mình. Nghĩ xong Dương Phàm thầm cảm thấy xấu hổ, cảm tình của Tào Ny Ny đối với mình quả là được biểu lộ không hề che giấu gì. Nghĩ tới vấn đề tình cảm, trong đầu Dương Phàm có chút hỗn độn, bắt đầu từ Du Nhã Ny, quan hệ với đàn bà hình như cứ bắt đầu là không thể sửa chữa được nữa.
"Cậu đang nghĩ gì đấy? Sao lại im lặng? Đang làm thêm hả?" Tào Ny Ny có chút kỳ quái hỏi, Dương Phàm bên này vội nói:" Đúng thế, đang phải chỉnh sửa lại ít tài liệu. Đúng rồi, còn có một việc, cậu nói bóng gió với bố cậu một chút, để ông ấy chuẩn bị ngồi vào ghế thư ký chính pháp ủy đi. Ha ha, cậu nói thế, ông ấy chắc chắn sẽ hiểu."
Dương Phàm nói xong, liền chào rồi cúp máy, sau đó thấy Lý Tình Tình đứng ở cửa, cười nói:" Khoa trưởng, tan làm rồi, anh còn chưa đi sao?"
Mấy ngày nay Dương Phàm chỉ dùng uy nghiêm để chấn áp ba đứa nhân viên này, hiện tại phải mềm mỏng hơn tí rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Lý Tình Tình, Hầu Bình và Cát Ny đều chưa về sao?"
Lý Tình Tình hơi dẩu mỏ, có điểm không cam lòng quay lại nhìn rồi nói:" Đều đang ở đây." Lúc này, Lý Tình Tình còn đang nghĩ tới việc mình có thể ăn cơm riêng với Dương Phàm hay không đây.
Biểu hiện của Lý Tình Tình, Dương Phàm không phải không nhìn ra, chắc Cát Ny cũng có ý định này, nói ra thì hai con bé này sắc đẹp đều không tồi, đáng tiếc Dương Phàm không định giống thỏ non ăn cỏ lề đường.
Dương Phàm vội thu dọn đồ đạc, đeo túi lên vai rồi đi ra, sau khi đóng cửa liền nói với những người đang bận rộn trong văn phòng lớn:" Nghỉ thôi, mấy ngày nay mọi người đều đã vất vả rồi, tối nay tôi mời cơm, khao mọi người một bữa."
Chung quy vẫn là người trẻ tuổi, thấy sếp mời khách, tất cả đều hoan hô. Ba người vây quanh Dương Phàm lên trên xe, Dương Phàm chưa lái xe đi vội, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Thiết nói:" Quán Dê béo là của mày đúng không? Giữ cho tao một phòng? Sao? Hết phòng rồi hả? Không có phòng thế tao ăn ngay trong phòng giàm đốc của mày vậy."
Dương Phàm cười ha hả rồi cúp máy, trong lòng đã đoán ra Lưu Thiết đang nói đùa. Khi Dương Phàm lái xe có thói quen hút thuốc, vừa mới lấy thuốc ra, Hầu Bình ngồi bên cạnh mắt sáng lên nói:" Wow, thuốc xịn thật."
Dương Phàm cười nói:" Trong túi còn một bao đấy, thích thì lấy mà hút. Nếu không lấy, phỏng chừng tôi cũng sắp hết hàng rồi đó."
Lý Tình Tình ở phía dưới cười hì hì thò đầu lên, lấy can đảm cười đùa nói:" Khoa trưởng, khi anh cười rất dễ thương đấy. Bình thường cứ phụng phịu, em nhìn mà sợ tới run chân."
Một ông sếp mà chỉ có thể khiến nhân viên sợ hãi tự nhiên không phải là một ông sếp giỏi. Muốn điều động tính tích cực trong công tác của cấp dưới, chỉ dựa vào uy thôi thì không đủ.
"Lý Tình Tình, khi đi làm và khi tan lam là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hiện tại cô nói tùy tiện bất cứ cái gì cũng được, đi làm phải gắng sức mà làm cho nó tốt, nếu không tôi sẽ làm mặt hầm hầm đối với cô. Tan làm rồi cũng thế!"
Dương Phàm bỗng sầm mặt nói thêm câu này, dọa Lý Tình Tình rụt cổ lại, Cát Ny ngồi bên cạnh trong ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị, cười khanh khách hỏi Dương Phàm:" Khoa trưởng, tôi thấy anh nói không giống người bản địa tí nào cả, giống người trên Bắc Kinh hơn."
Dương Phàm cười giải thích:" Quen rồi, ở Bắc Kinh những năm năm cơ mà." Khi nói câu này, Dương Phàm dùng tới giọng dân bản địa.
Bệnh lắm mồm của đàn bà lúc này đã lộ ra rồi, Lý Tình Tình ghé sát vào hỏi nhỏ:" Khoa trưởng à, em hỏi một việc nhé. Anh có bạn gái chưa vậy?"
Dương Phàm cảm thấy hỏi rất đúng lúc, cắt đứt ý định của con bé này ngay:" Ha ha, đương nhiên là có rồi, các cô nhìn tôi giống người không có bạn gái lắm hay sao?"
Cát Ny chua chát hỏi:" Là Tào Ny Ny hả?"
Dương Phàm cười nhạt nói:" Việc riêng tư, bí mật."
Khi Ngô Yến nghe thấy nhà đối diện có tiếng động, vội liếc sang bên đó, thấy Hiểu Nguyệt sau khi dọn dẹp xong đang đi xuống dưới nhà, trong lòng lảm nhảm:" Thuê người dọn vệ sinh cũng là một con bé xinh đẹp, tiểu tử này không biết đã phá hoại con bé tới mức nào rồi nữa?"
Dương Phàm mà biết Ngô Yến nghĩ vậy, khẳng định là oan uổng mà chết. Đối với Hiểu Nguyệt, Dương Phàm không hề có ý gì, con bé này số quá khổ, Dương Phàm có bị đánh chết cũng làm sao mà ra tay cho được.
Nghĩ xong Ngô Yến thấy không còn sớm nữa, nhưng Dương Phàm vẫn chưa về, không khỏi bấm số gọi cho Dương Phàm. Lúc này nhóm Dương Phàm vừa mới vào phòng ngồi xuống, hai con bé kia thì đang chọn món, Hầu Bình thì đang nói chuyện với Dương Phàm.
Nhận điện thoại Dương Phàm liền có ý thức đứng lên, tới cửa cười hỏi:" Ha ha, vừa rồi không tiện gọi điện cho chị, đang định nói tối nay em không về ăn cơm đâu."
Ngô Yến vừa nghe ra tiếng phụ nữ trong điện thoại, lập tức trở nên cảnh giác, hỏi khẽ:" Ăn cơm với phụ nữ à?"
Trong lòng Dương Phàm buồn cười, thấy hai con bé trong phòng cũng không chọn món nữa mà đang dỏng tai lên nghe, liền làm mặt hầm hầm, quay đầu đi, mỉm cười nói:" Em đang mời nhân viên ăn cơm, ơn hay uy đều có ích, cái này là học từ chị đó mà. À, em mua về cho chị nhé, chị thích ăn gì, thịt rán chỗ này ngon phết đấy."
Nghe nói là mời nhân viên ăn cơm, Ngô Yến tự nhiên yên tâm rồi, không còn lằng nhằng thêm mà cúp máy ngay, nghĩ tới việc Dương Phàm còn nhớ mua về cho mình, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, không còn tâm tư đâu mà đi nấu cơm nữa.
Bữa cơm cũng gọi là náo nhiệt, Hầu Bình đề nghị gọi rượu trắng, Dương Phàm cười từ chối, lí do là có phụ nữ ở đây, hai thằng đàn ông uống rượu không có ý tứ gì cả, vân vân.
Kết quả Lý Tình Tình cười hì hì nói:" Sếp uống rượu trắng thì bọn em cũng uống rượu trắng." Cát Ny cũng gật đầu theo, Dương Phàm nhìn thấy điệu bộ này có gì đó không đúng, tại sao lại giống như đã gài sẵn bẫy chờ mình nhảy vào vậy.
Vội nghiêm mặt lại nói:" ̉u tả, phụ nữ uống rược trắng cái gì? Uống nước ngọt đi. Tôi cũng uống nước ngọt."
Cát Ny luôn ít lời lúc này cũng nói:" Khoa trưởng kỳ thị phụ nữ!"
Hầu Bình cười nói:" Khoa trưởng, anh không biết rồi, hai con bé này ngồi vào bàn rượu đều máu lửa lắm. Hờ hờ, vừa rồi tôi còn ngẫm nghĩ, vạn nhất khoa trưởng bị chuốc say rồi, bọn nó muốn phi lễ với anh, tôi nên cứu hay là không nên đây."
"Hầu Bình, cái đồ hán gian này!" Hai người phụ nữ lúc này lại dị khẩu đồng thanh, cùng chung mối thù.
Dương Phàm thầm lau mồ hôi, xem ra công tác tình báo chưa đến nơi đến chốn, với cái tửu lượng rẻ rách của mình, gặp hai con mụ này, thật là chết cũng không biết chết vì sao. Hổ thẹn quá!
Sau khi làm loạn một hồi, bữa cơm cũng kết thúc vui vẻ, thấy Dương Phàm mua về, hai cô kia liền lộ ra vẻ ngưỡng mộ, Lý Tình Tình nói:" Khoa trưởng mua về cho bạn gái à?"
Dương Phàm nghĩ:" Cô bỏ ngay cái ý định quyến rũ tôi đi!" Miệng lại bảo:" Đúng thế!"
"Làm bạn gái của anh quả là hạnh phúc!" Lần này Cát Ny cũng không nghĩ một đằng nói một nẻo nữa.
Tính tiền xong, mỗi người đi một hướng, Dương Phàm lái xe về nhà, vừa mới đỗ xe xong đã thấy một chiếc Ferrari quen quen đỗ ngay cạnh.
"Ài! Ai nói trái ôm phải ấp là khiến người ta ngưỡng mộ chứ?" Khẽ thở dài xong, Dương Phàm đi vào tòa nhà, quả nhiên, thấy Chúc Vũ Hàm đang cười tươi nhìn mình ở cổng.
"Tiểu lưu manh, có nhớ chị không?"
Chúc Vũ Hàm cười mập mờ nhào tới, thấy trong tay Dương Phàm có hộp cơm, ngẩn ra hỏi:" Em mua cho ai đấy?"
Dương Phàm ho khan hai tiếng nói:" Ăn khuya! Hôm nay làm muộn quá nên mua về để ăn khuya thôi, quay lò vi sóng một lát là ăn được ấy mà."
Ài, trong lòng lại thở dài, nghĩ tới nhà đối diện còn có một bà chị khác đang chờ mình. Nếu có thể chơi ba thì tốt biết bao.
Nghĩ tới chơi ba, Dương Phàm không khỏi thầm toát mồ hôi lạnh, nếu quả thật có màn đấy thì chắc khó mà giữ được thằng em.
Chúc Vũ Hàm lại không phát giác ra tâm tư của Dương Phàm, ôm lấy Dương Phàm đi lên nhà, vừa đi vừa ghé sát vào tai nói khẽ:" Tiểu lưu manh, nhanh lên nào, chị ngứa ngáy lắm rồi. Đi đường nhớ đến em suốt, nghĩ tới rỉ nước luôn đây này."
Lúc này, ở nhà đối diện, Ngô Yến hoảng loạn chạy vào phòng ngủ, mặt vẫn còn xấu hổ, cầm lấy cái gối đấm bùm bụp.
"Chị đánh chết em, cái đồ xấu xa bắt ca hai tay!" ( Không phải hai tay đâu.)
Dương Phàm và Chúc Vũ Hàm vừa mới vào nhà, còn chưa kịp bật đèn thì Chúc Vũ Hàm đã ôm lấy cổ Dương Phàm, ở bên cạnh tai nỉ non nói:" Tiểu lưu manh! Nhanh nào, chị chờ không được nữa rồi."