Thuận lợi bất ngờ sau khi Ngô Yến tiếp quản cục công thương làm cho nhiều người ngồi chờ xem trò hay cũng không thể xem được gì cả. Khoa nghiệp vụ vẫn luôn khó phục vụ giờ trái lại lại trở nên đoàn kết, đây đã trở thành xu thế mới trong cục. Dương Phàm cả ngày ngồi trong văn phòng không ra ngoài, trừ đi WC ra thì không đi đâu nữa cả. Hầu Bình mỗi ngày sau khi đi làm, trước tiên là tới chỗ Dương Phàm báo cáo, rồi chiều trước khi tan làm cũng vẫn đến báo cáo một lần nữa. Cát Ny cũng sáng thì xin chỉ thị, chiều thì báo cáo kết quả, Lý Tình Tình lại chăm chạy đi chạy lại, làm như thân với Dương Phàm lắm vậy.
Ngô Yến hằng ngày cũng đi làm tới tối, đối với các ban ngành trong cục cũng không có điều chỉnh gì lớn lao. Căn bệnh không có việc gì cũng chạy tới văn phòng cục trưởng của lão Tạ, sau khi bị Ngô Yến làm mặt lạnh tiếp đón mấy lần cũng từ từ ít đi. Ngược lại Trương cục phó thì lại rất bận rộn, cục công thương là một chỗ ngon, rất nhiều người muốn vào làm. Thành phố Uyển Lăng ngày hôm nay cũng không giống như những thành phố công nghiệp khác, công nhân viên mặc dù nói mình bị mất công việc làm ổn địn, nhưng đối với nhiều người, mất việc chẳng qua cũng chỉ là nói mà thôi.
Cả tuần nay, người bận nhất cục hóa ra lại là Trương cục phó, văn phòng ngày nào cũng có người tới thăm hỏi. Bên Ngô Yến thì lại điện thoại không ngừng, tự nhiên là vì việc tuyển người, nhưng Ngô Yến cũng đùn đẩy hết sang bên Trương cục phó thôi.
Sự tôn trọng của Ngô Yến khiến Trương cục phó gần đây khi đi lại đã dám ngẩng cao đầu hơn một chút. Trương cục phó tâm tình tốt một cái, thái độ đối với Ngô Yến cũng thay đổi, đối với người trẻ tuổi rất khách sáo như Dương Phàm cũng tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Không có cách nào không nhiệt tình được, ống trà đó Trương cục phó đã tìm người hỏi thăm, là hàng đặc biệt chỉ dành cho lãnh đạo cấp tỉnh trở lên, thứ đồ này có tiền cũng không mua được.
Còn có một điểm khiến Trương cục phó nhìn Dương Phàm thuận mắt đó là tràng trai trẻ này mấy ngày nay, trừ cấp trên cho gọi ra, chưa từng chủ động tới văn phòng của lãnh đạo một lần nào. Không phải là trừ ngày đầu tiên ra, cũng không lên văn phòng thêm một lần nào nữa sao? Lại nhìn tới khoa nghiệp vụ, quản lý gọn gàng ngăn nắp, người nào cũng làm việc như được lên dây cót, cảnh tưởng hi hi ha ha lúc bình thường cũng không còn thấy nữa. Đây là cái gì? Đây là biểu hiện của năng lực, Trương cục phó luôn luôn yêu thích cấp dưới có năng lực.
Hà Tiến ủ rũ đi vào văn phòng của Dương Phàm, cười miễn cưỡng nói:" Ông em, trưa nay rỗi chứ? Cùng nhau ăn cơm nhé, đây là ý của chị cậu đó."
Dương Phàm nhìn tư thế này là biết Hà Tiến bị ông già mắng cho một trận rồi, chắc bao nhiêu tức giận của vợ cũng trút hết lên người lão. Có một điểm Dương Phàm biết đó là hôm qua Hà Tiến gọi điện cho Trầm Ninh, khi đề nghị Trầm Ninh lên tiếng nói đỡ, Trầm Ninh không âm không dương cười đáp:" Bảo Dương Phàm giúp đỡ hả? Việc của em thì em còn nói được, chứ việc của người khác em không lên tiếng được đâu, mặt mũi ở đâu ra mà làm thế."
Lời nói của Trầm Ninh, quan trọng nhất chính là câu cuối cùng.
Hà Tiến quả thật có dẫn vợ tới xin Hà Trường Nhạc, đáng tiếc, bà vợ trẻ tuổi xinh đẹp của lão lại không đồng ý sống chung với ông cụ. Hà Trường Nhạc thì chỉ có một thằng con, mấy ông bạn già cả ngày đều nhắc tới việc này, tai nghe nhiều quá cũng chai rồi. Hai vợ chồng thằng con vừa về nhà là nói cục công thương cần bổ sung nhân viên, em họ của vợ muốn xin vào làm. Hà Trường Nhạc vừa nghe là biết bọn nó tới đây để làm gì, trong lòng bực bội ngay. Được, bình thường nhà cũng không muốn về, hiện tại có việc lại biết tìm tới ông đây, thế mà đòi ra sống riêng sớm làm cái gì? Hà Trường Nhạc bị bạn già lải nhải tới chịu không nổi, lúc đó lập tức vỗ bàn nói:" Mày tưởng tao là ai chứ? Tao bất quá chỉ là một phó thị trưởng, còn chưa quản tới được cơ quan bên đó. Tao chỉ tay năm ngón, đồng chí bên cục công thương sẽ nghĩ thế nào? Vạn nhất phản ánh tới lãnh đạo thị ủy, lãnh đạo sẽ nghĩ thế nào? Thằng ngu!"
Trong lời nói của Hà Trường Nhạc còn có một hàm nghĩa nữa, lãnh đạo thị ủy đang trong thời kỳ điều chỉnh, tao có thể ra tay làm loạn sao?
Hà Tiến đi một vòng, lại quay về chỗ cũ, lúc này mới nghĩ tới việc cầu xin Dương Phàm. Vợ lão cũng là một con mụ tinh tướng, đã mạnh miệng khoác lác với họ hàng rồi, hiện tại làm không được việc, rất là mất mặt. Hà Tiến đề cập tới Dương Phàm, vợ lão nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lập tức bảo mời Dương Phàm đi ăn cơm.
Dương Phàm thật ra không phải không giúp được, mà là cảm thấy lão Hà Tiến khốn nạn này thật sự là đáng bị đánh đòn. Cùng là người của cục, lần này cũng coi như là giúp lão điều chỉnh lại chút quyền lợi, không biết ơn thì thôi đi, đã thế còn muốn chỉ huy Dương Phàm cái này cái kia. Hiện tại biết lợi hại rồi sao? Suy cho cùng thứ Dương Phàm muốn chính là thái độ này của Hà Tiến.
"Khách sáo gì chứ? Người mình cả, anh cứ nói thẳng ra đi!" Vẻ mặt của Dương Phàm so với lần trước tốt hơn nhiều, luôn luôn mỉm cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Hà Tiến lần này không còn tùy tiện như lần trước nữa, thở dài một tiếng nói:" Còn không phải là việc tuyển người sao, bị vợ giận mấy ngày nay rồi. Theo vợ về nhà ngoại, mẹ vợ cũng lải nhải không ngừng, nói nào là một phó thị trưởng mà việc nhỏ như vậy cũng không làm được, thật là sai lầm khi gả con cho anh, vân vân."
Dương Phàm không lập tức tỏ thái độ, mà là trầm ngâm, lấy ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, một lúc lâu mới làm ra vẻ không có việc gì nhìn xung quanh, hạ thấp giọng, không nhanh không chậm nói:" Anh mang hồ sơ tới đây để em xem qua, nếu thích hợp thì em sẽ kiến nghị với lãnh đạo một chút, được hay không được thì không dám nói chắc. Còn về việc ăn cơm, không cần thiết đâu, đều là người mình cả, khách khí tới mức đó không có ý nghĩa."
Hà Tiến còn tưởng nhầm Dương Phàm đang tìm cớ, không khỏi mặt mày chán nản, ít nhiều cũng có chút không vui gật đầu, từ trong túi lấy ra một bản phô tô co py hồ sơ. Sau khi đặt xuống, trước khi đi khỏi còn khách sáo nói:" Việc này chú đừng miễn cưỡng, chị dâu chú, ài, không nói nữa."
Dương Phàm đợi Hà Tiến đi rồi, cầm hồ sơ lên, không thèm nhìn một cái đã cắp vào nách, thong thả đi tới văn phòng của Trương cục phó.
Trương cục phó đang nghe điện thoại, nhìn thấy Dương Phàm đi vào liền cười cười, ý bảo Dương Phàm ngồi chờ lát.
"Việc này còn phải thảo luận trong cuộc họp đảng ủy cục nữa, tôi sao có thể làm chủ? Nếu tôi làm chủ thì cục trưởng làm gì? Được rồi, tôi cúp máy đây, có đồng nghiệp đến."
Dương Phàm nghe giọng nói của ông ta, giống như đang dạy vợ vậy, cười cười hỏi thử:" Điện thoại của cô ạ?"
Trương cục phó thở dài nói:" Đúng thế, thằng con vừa mới tốt nghiệp đại học, tìm không được việc. Cô cháu lại nhớ lần này cục đang tuyển người, cũng tại chú, về nhà lỡ lắm mồm, nói việc này lãnh đạo đã giao cho chú làm rồi."
Dương Phàm nghe vậy là biết Trương cục phó là một người rất nguyên tắc, tuyển nhân viên lần này mà cũng không định cho con của mình vào, trong lòng cũng nảy sinh sự khâm phục đối với ông cục phó 45 tuổi này.
Trương cục phó có điểm xấu hổ lắc đầu nói:" Không nói việc này nữa, cháu tìm chú có việc hả?"
Dương Phàm cười khổ, lắc lắc tập hồ sơ trong tay. Trương cục phó hiểu ngay, nói:" Tiểu Dương à, người cháu đề cử chú thấy được đó, mấy đứa ương bướng trong khoa nghiệp vụ đều bị cháu chỉnh cho ngoan ngoãn lại rồi, đã quá. Ha ha ha! Với cả, tuyển nhân viên lần này đều là nhân viên của cháu, cháu chấm chúng người nào, chú tuyệt đối sẽ không ngăn cản đâu."
Dương Phàm nghe xong, trong lòng không khỏi ấm áp, đồng chí lão thành đúng là rất có phong cách. Đừng nhìn quan trường hiện nay có rất nhiều thứ bẩn thỉu xấu xa, những cán bộ như Trương cục phó cũng vẫn còn rất nhiều.
Dương Phàm suy nghĩ một lúc nói:" Trương cục phó, mạo muội hỏi một câu, con chú học chuyên ngành gì vậy?"
Trương cục phó không thèm suy nghĩ, nói:" Nó học pháp luật, lúc thi đại học không có phát huy được nên miễn cưỡng lắm mới được vào hệ pháp luật của đại học Giang Nam. Lúc đó chú còn rất thỏa mãn, không ngờ tốt nghiệp xong lại không tìm được công việc thích hợp."
Dương Phàm mỉm cười, trầm ngâm một lúc rồi nói:" Thế này đi, cháu sẽ nghĩ cách, học pháp luật đúng không ạ?"
Trương cục phó có chút bất ngờ, không khỏi chần chừ một lát nói:" Cái này, không được đâu."
Dương Phàm cười nhẹ nói:" Cháu chỉ hỏi thôi mà, được hay không đã biết đâu."
Đây là lời khách sáo, Trương cục phó tự nhiên nghe ra, không có nắm chắc tám phần trở lên, Dương Phàm sẽ không chủ động nói việc này.
Dương Phàm nói rồi đứng lên chào, Trương cục phó tiễn tới cửa, đợi sau khi Dương Phàm xuống dưới tầng, không khỏi lộ chút hưng phấn, lần này việc của thằng con có hi vọng rồi. Chàng trai trẻ này quả không tồi chút nào.
Dương Phàm muốn giúp đỡ tự nhiên trước tiên phải đi tới chỗ Trầm Minh. Về tới văn phòng, Dương Phàm bình tĩnh cân nhắc, thế nào mới có thể làm được việc này. Việc em họ vợ Hà Tiến, chắc cũng xong rồi. Nhưng trước tiên cần phải rang lão một chút đã.
Trước khi tan làm, Dương Phàm lấy điện thoại ra, gọi cho Hồ Tiến Học bí thư của Trầm Minh. Hồ Tiến Học vừa nghe Dương Phàm gọi tới, lập tức vô cùng khách sáo nói:" Có việc sao? Trầm thư ký hiện đang bận họp với lãnh đạo ủy ban kỷ luật tỉnh."
Dương Phàm do dự một lúc, nói ngắn gọn:" Là thế này, con của một đồng chí lão thành tốt nghiệp xong không tìm được việc làm. Chú ấy rõ ràng có quyền điều phối nhân sự trong tay lại không vì con mình mà đi cửa sau, cán bộ như vậy khó tìm lắm. Cho nên em mới muốn hỏi thăm xem, cơ quan tư pháp gần đây có phải là có khả năng tuyển người hay không."
Hồ Tiền Học hình như phải suy nghĩ một lúc, mới hạ giọng nói:" Thế này đi, không phải cậu quen Tào Ny Ny sao, có thể nhờ nó hỏi thăm Tào Dĩnh Nguyên mà. Lão Tào gần đây được lãnh đạo ủy ban kỷ luật tỉnh đánh giá rất cao đó."
Nói được ba phần Hồ Tiến Học liền dừng lại. Dương Phàm lập tức rõ ràng, Hồ Tiến Học đang lấy lòng mình đây. Lãnh đạo ủy ban kỷ luật tỉnh đánh giá cao Tào Dĩnh Nguyên là có thể chi phối việc dùng người của lãnh đạo thị ủy sao? Khẳng định là có tin tức xác thực chứng minh Tào Dĩnh Nguyên sắp lên chức rồi.
Dương Phàm cười nói:" Thế hả, cảm ơn Hồ bí thư nhé. Hôm khác em mời anh ăn cơm."