Huyền Vũ Thác Hàn gần đây rất yêu thích phong cách thiết kế theo kiểu Versace. Anh chọn lựa ra mấy bộ quần áo xa hoa mang đậm phong cách quý tộc, làm nổi bật nét cổ điển, cực kỳ mỹ lệ. Lại còn lo lắng đầy đủ cả chuyện mặc vào có thể cảm thấy thoải mái thư giãn hay không, trang phục có thể biểu hiện thỏa đáng hình thể thục nữ hay không, mang ra cho Xá Cơ Hoa mặc thử. Đến lúc Xá Cơ Hoa theo thứ tự đi từ phòng thử áo ra ngoài, ngay cả nhân viên làm việc trong tiệm cũng đều cảm thấy kinh ngạc. Kỳ thật vóc người Xá Cơ Hoa vốn bé nhỏ gương mặt lại nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khi cô mặc những bộ trang phục này vào, lại hoàn toàn thành công trong việc bổ trợ cho sự không đồng đều giữa hình thể và khí chất, tuyệt đối làm cho tất cả những bộ trang phục kia khi mặc vào trở nên hài hòa, hòa thành một thể thống nhất.
Huyền Vũ Thác Hàn hít vào một hơi thật sâu nhìn Xá Cơ Hoa xinh đẹp đến bất ngờ, Dieenndkdan/leeequhydonnn đồng thời đưa ra chiếc thẻ tín dụng để thanh toán. Trong ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ và ao ước của nam nhân viên bán hàng, anh phi thường kiêu ngạo dùng thân phận vị hôn phu của mỹ nữ kết thúc màn mua bán này, thoáng cái liền mua luôn cả năm bộ trang phục.
Xá Cơ Hoa cũng không còn lạ lẫm gì đối với chiếc thẻ tín dụng này. Ngày trước khi còn đi học ở trường học, các học sinh thuộc loại con nhà có địa vị, phú quý đã từng khoe khoang với cô chiếc thẻ tín dụng, mà giá trị trong đó là cả một dãy số. Cho nên việc không cần xem giá cả mà đã ký luôn thế này... cô cũng biết rất rõ mức độ tình hình kinh tế trước mắt của bản thân không cho phép hoang phí như vậy được. Đương nhiên, cô cũng sẽ không đi tìm những thứ khiến cô phải tiêu tiền một cách uổng phí như vậy.
Nhưng mà Huyền Vũ Thác Hàn đã dùng ánh mắt ngăn cản cô nói ra những lời định nói..., vẻ mặt anh trong lúc này biểu hiện rõ không cho phép cô cự tuyệt, có vẻ bá đạo, nhưng phần lớn mang vẻ cưng chiều.
Trái tim Xá Cơ Hoa chợt rung động, Ddi◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn không hiểu sao cô cũng muốn cứ tuân theo ý định của anh, lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác được người khác nâng niu ở trên tay. Lần thứ nhất là tốt rồi, cho dù muốn cô từ nay về sau sẽ phải tự mình trả tiền cũng được, loại cảm giác này, làm cho cô cảm thấy không muốn mở miệng phá hư.
Huyền Vũ Thác Hàn cũng không thèm để ý đến chuyện tiền bạc, chỉ cần người phụ nữ của anh có thể cảm thấy được vui vẻ hơn một chút, trái tim cảm động một chút, công nhận đối với anh một chút, đó mới chính là điều anh thực sự quan tâm và để ý trong ngày hôm nay.
Đến khi kết thúc buổi đi dạo, diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Xá Cơ Hoa mới hiểu được, cái gọi là đi cùng để tham mưu giúp anh hoàn toàn chỉ là một sự ngụy trang, từ quần áo đến những vật phẩm trang sức, tất cả những đồ mà Huyền Vũ Thác Hàn mua thêm cực kỳ đầy đủ kia, đều là mua cho cô! Quả thực phải dùng từ xa xỉ để hình dung, bởi vì Huyền Vũ Thác Hàn lại không hề mua một thứ gì cho chính bản thân anh.
Đã quá giờ cơm trưa một chút, Huyền Vũ Thác Hàn lôi kéo Xá Cơ Hoa đi tới một nhà hàng mỳ Ý. Huyền Vũ Thác Hàn nói cảm thấy nơi này món ăn có hương vị ngon nhất, tốt hơn so với mấy nhà khác.
Bởi vì đã qua khoảng thời gian cao điểm, cho nên không bị cảnh chen chúc trong đám người đến dùng cơm, cho nên hiện tại cảnh vật xung quanh lộ rõ vẻ êm ả, thanh nhã.
Huyền Vũ Thác Hàn đưa thực đơn cho Xá Cơ Hoa chọn món, gọi phần ăn cho đủ ba người, sau đó cũng không đành lòng trả lại menu cho nhân viên phục vụ sinh. Chỉ cần được cùng với cô ở chung một chỗ, anh liền không sao kiềm chế được muốn dành cho cô tất cả những gì tốt nhất.
Có đôi khi Xá Cơ Hoa cũng âm thầm cảm thấy Huyền Vũ Thác Hàn kỳ thật cũng không tồi, rất đặc biệt, nhất là trên phương diện ăn uống anh lại càng giống như một cậu bé trai chưa trưởng thành. Cô cũng không biết rằng, cũng bởi vì Huyền Vũ Thác Hàn là một người chỉ thích ăn ngon, cũng không ít lần anh bị mấy người bạn tốt của mình xem thường.
Huyền Vũ Thác Hàn nhận ra hôm nay Xá Cơ Hoa rất vui vẻ, mà sự vui vẻ này là được xuất phát từ đáy lòng khoái hoạt, điều này làm cho anh cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Nhưng mà hiện tại có điều làm cho anh do dự, nếu như khi nói chuyện anh đưa ra một số vấn đề có chút nhạy cảm, liệu có thể làm cho toàn bộ những gì tuyệt vời trước mắt trở về con số không hay không.
Anh đảo đều đĩa mỳ Ý lên xong xuôi rồi mới đưa cho Xá Cơ Hoa, sau đó anh cầm lấy đĩa mỳ đang để ở trên bàn phía trước mặt Xá Cơ Hoa, đặt lại trước mặt mình.
Hôm nay Xá Cơ Hoa cũng có điểm hơi khác thường, cô không hề cự tuyệt mà chỉ nhẹ giọng nói cám ơn, sau đó từ từ ăn.
"Ăn ngon không?"
"Rất ngon!"
"Bởi vì hiện tại em đang có cục cưng, cho nên anh đã dựa theo khẩu vị em ưa thích gần đây gần nhất, mà đưa em đi ăn đồ Tây cho ngon miệng."
Xá Cơ Hoa ngẩng đầu lên mỉm cười, trong nội tâm có chút cảm động, bất quá, cũng chỉ có vậy không hơn, sau đó, cô lại cúi xuống bắt đầu ăn tiếp.
Trong đầu Huyền Vũ Thác Hàn chọn lọc từ ngữ đến nửa ngày, mới cẩn thận từng ly từng tý để hỏi cô: "Em có muốn về thăm nhà một chút không? Anh có thể đi cùng với em, chuyện này..., tối nay, chúng ta cùng nhau đi gặp bác gái có được không?"
Xá Cơ Hoa lắc đầu, trong nhà cô hiện tại đều không có người, trở về nhìn cái gì chứ? Nhưng mà, có phải là anh vừa mới nói “bác gái” hay không nhỉ?
"Mẹ của em sao?"
"Đúng vậy, đến tối nay chúng ta sẽ cùng nhau đi gặp mẹ em, thừa dịp hiện tại bụng em vẫn còn chưa nhìn thấy rõ ràng lắm, chúng ta tranh thủ thời gian lựa chọn thời gian để kết hôn nhé." Như vậy, anh sẽ không cần phải chịu đựng cảnh mỗi ngày chỉ khi ăn cơm mới được nhìn thấy cô trong một khoảng thời gian không nhiều lắm.
Cái loại cảm giác này, thật sự là rất đau khổ!
"Không cần đâu!" Xá Cơ Hoa bật thốt ra một câu không chút suy nghĩ, trong nội tâm cô cũng còn chưa nắm chắc, chưa biết trước sẽ như thế nào!
Có điều cô cũng không ngờ mình lại nói ra nhanh đến như vậy mà thôi, nhưng khi câu nói kia lọt vào đến trong tai của Huyền Vũ Thác Hàn, thì anh lại nghe ra thành ý khác, anh cho rằng Xá Cơ Hoa vừa cự tuyệt mình, liền lập tức quát lên rát bá đạo: "Không thể không cần được!"
Xá Cơ Hoa bị cái tiếng quát đột ngột kia làm cho càng thêm hoảng sợ. Cô chống lại cái ánh mắt đầy bất mãn kia, cơn nóng giận liền nổi lên: "Anh hung dữ cái gì chứ? Anh có để cho tôi ăn cơm nữa hay không?"
Người phụ nữ này, có phải là gần đây đã quá cưng chiều cô rồi?
"Được được, trước mắt chúng ta không nói đến những chuyện kia nữa, em mau chóng ăn cơm đi, ăn nhiều thêm một chút..." khuôn mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn trở nên hòa hoãn lại, anh ân cần vội vã đưa những đồ ăn ở trong đĩa của mình sang đĩa của cô.
"Không cần nữa, tôi không thể ăn hết nhiều như vậy đâu."
"Em phải ăn nhiều thêm một chút, em xem em đó, trên người chẳng có một chút thịt nào cả."
"......"
**********
Trong lòng Huyền Vũ Thác Hàn mang đầy nỗi buồn bực, Xá Cơ Hoa xuống xe cũng buồn không lên tiếng. Ánh mắt Huyền Vũ Thác Hàn nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Xá Cơ Hoa, cào cào đầu tóc đầy vẻ bực bội, không biết phải làm sao. Chính anh cũng không biết mình lại vừa làm gì đắc tội với cô gái nhỏ này nữa! Lúc trước, khi cơm nước xong vẫn còn nói là muốn đi đến rạp xem phim, nhưng vừa mới mua vé xem phim xong, cô lại thay đổi ý kiến, bắt đầu nổi cơn cáu giận.
"Thiếu gia, Trì tiểu thư ở phòng khách thường, chờ ngài đã lâu rồi." Bọn họ vừa mới vừa vặn xuống xe, một người hầu nữ vội ra nghênh tiếp cung kính nói.
"Trì tiểu thư à?" Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày, suy nghĩ một chút: "Vì sao lại để cho cô ấy ở phòng khách thường, mà không đưa cô ấy đến phòng khách riêng?" (*)
(*) Nguyên văn tiếng Trung: 客厅 – Phòng khách: âm đọc là khách thính: nghĩa là phòng tiếp khách. Nhưng từ “khách thính” dùng để chỉ phòng tiếp khách nói chung, nơi tiếp đón tất cả các loại khách.
Nguyên văn tiếng Trung: 客室 – Phòng khách: âm đọc là khách thất: cũng có nghĩa là phòng tiếp khách. Nhưng từ “khách thất” dùng để chỉ phòng tiếp khách dành riêng cho những người khách đặc biệt của chủ nhà. (xét theo địa vị, mức độ thân quen, mức độ quan trọng của người khách đó)
Mẹ Bầu dùng từ “phòng khách thường” và “phòng khách riêng” để bạn đọc dễ hiểu và làm nổi bật được vị trí của người khách đến chơi.