Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 129: Đi dạo phố

Huyền Vũ Thác Hàn đi vào phòng làm việc, Hạ Tuyền Vũ cũng đi theo phía sau, đồng thời cũng đưa một đống tài liệu giao cho anh.
"Lão đại, có chuyện gì vui vẻ mà cười thành ra như vậy?" Sáng sớm, rất ít thấy lão đại cười vui vẻ như vậy nên Hạ Tuyền Vũ tò mò hỏi.


"Vậy sao?" Khẽ ném áo khoác trên ghế sa lon, Huyền Vũ Thác Hàn ngồi trên ghế sofa với bộ dạng lười biếng hỏi: "Sao không thấy Hàng?"


Nhìn bộ dáng anh lúc này mà còn có hứng thú hỏi thăm về tình hình của người khác sao? Giờ phút này trông anh như kẻ mới biết yêu lần đầu, nét yêu đương còn thể hiện trên mặt. 


"Hàng sao? Tôi cũng không biết tình hình của anh ta nữa. Hiên nói anh ta ở nước Pháp còn có việc xử lý chưa xong nên chưa trở về được. Mà gần đây, hình như có việc rất quan trọng phải làm, chỉ gặp anh ta lúc họp hội nghị còn sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa. Không biết anh ta đang muốn giở trò quỷ gì nữa đây."


Lúc trước, chuyện của Xá Cơ Hoa khiến anh rầu rỉ không ít. Với lại, dạo gần đây chuyện ở công ty cũng rối ren, toàn bộ đều giao cho anh nên khi vừa gặp Huyền Vũ Thác Hàn, Hạ Tuyền Vũ không nhịn được oán trách nói.


"Gần đây công ty cũng không có gì quan trọng, tôi cũng muốn thoải mái một chút." Huyền Vũ Thác Hàn nghe vậy cũng chỉ nhíu mày nói.
Nghe vậy, Hạ Tuyền Vũ cũng không nói thêm gì. Đúng lúc này, thư ký đưa cà phê vào nên anh ta ngồi xuống ở ghế bên kia nói: "Lão đại, chuyện của A Hoa xử lý như thế nào?"


"Ha ha, tạm được." Vừa nghe hỏi, tròng mắt đen của cậu con trai chợt cười híp lại.
"Vậy còn chuyện của bác gái?" Nhắc đến Xá Tinh Hoa, Hạ Tuyền Vũ không nhịn được lạnh lẽo, thật sự cảm thấy run rẩy, bà ta đúng là một mụ không biết xấu hổ. 


"Cũng rất tốt." Huyền Vũ Thác Hàn gác hai chân lên, tiện tay ném một chuỗi chìa khóa cho anh ta nói: "Tối nay cậu giúp tôi đón bà ấy đến chỗ bà nội tôi."
Năn nỉ bà nội nhiều ngày như vậy, chuyện cầu hôn cũng dinendian.lơqid]onxong luôn rồi sao?
"Cái gì? Lão đại, anh......"


"Được rồi, lão đại đã lên tiếng rồi, có thể không được sao?"
Thấy lão đại cũng ra tay rồi, khoé miệng Hạ Tuyền Vũ nhìn chiếc chìa khoá trong tay, lại nhìn vào ánh mắt Huyền Vũ Thác Hàn thầm nghĩ làm thủ hạ của lão đại thì dễ dàng lắm sao?


Nhìn nét mặt của cậu ta, Huyền Vũ Thác Hàn tốt bụng nói: "Tối nay có việc gì không?"
"Buổi ký kết hợp đồng với công ty Thừa Thiên tối nay sẽ được dời sang tối mai. Vì thế tối nay có thể nghỉ ngơi." Hạ Tuyền Vũ buồn bực nhấp một hớp cà phê nói.
"Có việc gì quan trọng không?"


Hạ Tuyền Vũ nhướng mày ngạc nhiên, bởi vì lúc trước Huyền Vũ Thác Hàn vốn không tham gia bất kỳ hoạt động cá nhân nào, nhưng anh vẫn nói: "Mấy quản lý cao cấp hẹn nhau đi uống rượu tại hội quán Phong Nhĩ.”
"Tốt, hẹn mấy giờ?"


"Sáu giờ, nếu bọn họ biết Tổng giám đốc của chúng ta cũng tham gia thì chắc sẽ rất vui. " Hạ Tuyền Vũ nửa đùa nửa thật nói.
"Ha ha, cùng đi chứ."
"......" Cứ như vậy hai người thản nhiên trò chuyện câu được câu không.
......


Không biết ngồi được bao lâu, Phù Nhược Nhi mới đi thang máy xuống, túi xách trong tay cô không có thứ gì, thậm chí tiền cũng không có mà cô lại không quen thuộc nơi này. Cô thầm nghĩ không biết mấy giờ mình mới có thể về được đến phòng trọ nhỏ đây.


Cô đứng chờ ở cửa ra vào cả ngày nhưng cũng không thấy chiếc xe taxi nào chạy ngang qua đây. Sau lại suy nghĩ mới biết nơi đây là hội quán cao cấp, người ra vào nơi đây đều là những nhân vật cao cấp, sao lại có thể đi xe taxi đến đây.


Nghĩ vậy, cô đi bộ về phía trước, hi vọng trên đường có thể bắt được chiếc xe taxi.


Người ra kẻ vào đều có xe riêng đưa đón, đôi giày cao gót nhọn như muốn xuyên thủng chân mình, lại đứng trong thời gian quá lâu nên chân cô bắt đầu đau nhức. Lúc này vừa đúng có một chiếc xe taxi chạy ngang qua, ánh mắt cô sáng lên giống như trông thấy vị cứu tinh, cô vội vàng phất tay nhưng xe taxi lại chạy đi luôn. 


Cô cúi đầu nhìn mình, trừ bộ y phục đắt giá thì cô chỉ có hai bàn tay trắng.


Chẳng lẽ tài xế taxi cũng đoán được cô không có tiền sao? Cô thất bại khập khiểng đi về phía trước, thấy buồng điện thoại công cộng, muốn gọi cho thư ký Mã Lai nhưng trên người không có tiền xu. Cô thề về sau nhất định phải mang theo tiền phòng thân.


Đúng lúc này một chiếc xe nhẹ nhàng đậu bên cạnh cô.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao cao cấp, khuôn mặt lập tức có cảm giác mất mát và cô độc. Khi thấy chiếc xe thể thao kia cứ theo sát gần mình, đôi mắt u ám của cô mới mở lớn.


Cửa sổ xe chậm rãi được kéo xuống, Long Húc Hàng rõ ràng nhìn thấy tia sáng trong con ngươi đen kia. Thế mà trong phút chốc cũng biến mất không dấu tích.
Khuôn mặt anh tuấn đang tươi cười trong nhất thời có một vạch đen.
"Lên xe." Anh nói.


Anh cũng nhìn thấy tia oan ức xẹt qua gương mặt xinh đẹp của cô nhưng sau đó cô cũng không nói gì, chỉ tiếp tục chải tóc, quật cường xoay người khập khễnh đi về phía trước.
Long Húc Hàng mở cửa xe, thô lỗ bước đến kéo cánh tay cô: "Anh nói em lên xe."


"Thả ra, anh cút ngay, tôi không muốn ngồi xe của anh." Phù Nhược Nhi rít gào, xưa nay cô không phải là người không nói lễ phép nhưng cũng không biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt anh thì cô sẽ mất khống chế như vậy.


Hơn nữa, cô trở nên như vậy đều do anh giở trò quỷ. Vừa nghĩ tới điều này, cô chính là muốn trở mặt không muốn tử tế ở trước mặt anh nữa. 


Khuôn mặt Long Húc Hàng đầy vạch đen, anh không để ý đến sự phản kháng của cô mà trực tiếp ôm lấy cô nhét vào xe thể thao. Trong quá trình này, Phù Nhược Nhi vẫn rít gào kịch liệt phản kháng nhưng sức lực thì cô không bằng anh. 
"Dừng xe, thả tôi xuống." Phù Nhược Nhi trừng mắt nhìn Long Húc Hàng.


Long Húc Hàng không thèm nhìn cô, lập tức khởi động xe, nói: "Em cho rằng anh rất nhàn rỗi chạy tới đây để em mắng sao? Em nghĩ nơi này có thể gọi được xe taxi à? Vì vậy, tốt nhất bây giờ em nên câm miệng trước đi thì hơn."
"Anh --- dừng xe lại." Phù Nhược Nhi tức giận nắm tay lái, xe rung chuyển một cái.


Long Húc Hàng cũng không ngờ đột nhiên cô ấy lại làm như vậy, anh cũng không nhịn được nhất thời nắm hai tay cô lôi ra phía sau, tay còn lại vẫn tiếp tục cầm lái. 
"Ngồi im, em muốn chết sao? Em muốn về nhà với đôi chân đầy thương tích không? Nếu không muốn thì tốt nhất em nên câm miệng và ngồi yên cho anh."


Anh ta hung dữ cái gì? Trong lòng Phù Nhược Nhi thầm phản đối kịch liệt.
"Nếu chân tôi có bị thương tích thì việc đó cũng không liên quan đến anh. Dừng xe lại mau."
"Em im lặng một chút đi."
"Long Húc Hàng, anh thật sự không dừng xe?"
"Câm miệng."
"Anh..."
...


Trong bữa điểm tâm, Huyền Vũ Thác Hàn tự tay múc hai bát cháo, một bát đặt ở trước mặt mình, còn một bát khác thì đặt phía trên một chút.


Vừa mới bị đánh thức, Xá Cơ Hoa trắng mắt vừa nhìn Huyền Vũ Thác Hàn với một tay đang cầm bát cháo bốc hơi nóng nghi ngút, lại nhìn anh chậm rãi đưa cháo ngang mặt mình. 


Xá Cơ Hoa khẽ ngẩng đầu, nụ cười tươi của Huyền Vũ Thác Hàn như đang chiếu vào ánh mắt cô: "Vẫn còn nóng này, em ăn nhanh đi, em vẫn thích nhất món cháo thịt nạc Bì Đản này mà."


Xá Cơ Hoa muốn nói  nhưng cô thật sự không biết mình nên nói gì với người đàn ông này. Cô thấp giọng hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.


Huyền Vũ Thác Hàn cũng ăn cháo, sau khi ăn xong, anh lau miệng nói: "Hôm nay công ty không có việc gì, anh dẫn em đi dạo phố, mua sắm quần áo và mỹ phẩm. Em thấy thế nào?"
Thật sao? Hai mắt cô sáng lên nhưng trong đầu đột nhiên có suy nghĩ, tại sao hôm nay anh ta đột nhiên tốt như vậy?


Theo bản năng, cô liền lắc đầu nhưng Huyền Vũ Thác Hàn không cho cô có cơ hội từ chối: "Anh cũng cần mua đồ, đúng lúc đi ra ngoài một chuyến để giải quyết vấn đề luôn. Sau này sẽ rất bận bịu, sợ rằng chúng ta cũng không còn thời gian rảnh nữa. Hay là em coi như giúp anh chọn, anh không biết mua sắm. Lúc trước việc này đều do thư ký của anh mua thay nhưng phong cách  quần áo do anh ta chọn thì không thích hợp với sở thích của anh."


Xá Cơ Hoa không chút nào lưu ý câu cuối cùng, trong lòng do dự một chút, lại nhìn ánh mắt kiên quyết của Huyền Vũ Thác Hàn. Cuối cùng, cô không thể làm gì khác hơn là mừng thầm gật đầu.


Trung tâm thành phố buôn bán đông đúc, người ra vào tấp nập  khiến lòng người buồn bực: Rõ ràng không phải ngày nghỉ nhưng đâu đâu cũng có người?
Huyền Vũ Thác Hàn cho xe dừng ở bãi đậu xe đầu phố, sau đó nắm tay kéo Xá Cơ Hoa đi bộ vào trong.


Lúc đầu Xá Cơ Hoa còn vùng vẫy dùng chút sức lực rút tay mình về nhưng cô căn bản không thể thoát khỏi sự mạnh mẽ của Huyền Vũ Thác Hàn, lại nhìn dòng người hỗn loạn, hoàn toàn có thể bị lạc giữa dòng người đông đúc này nên cô đành thôi.


Tâm tình Huyền Vũ Thác Hàn lại rất tốt, anh vững vàng nắm bàn tay nhỏ nhắn của Xá Cơ Hoa, đi qua mấy gian hàng trưng bày trang sức ngay vỉa hè gần đó.


Bàn tay ấm áp bao trùm những ngón tay lạnh lẽo của Xá Cơ Hoa khiến cô đột nhiên cảm thấy rất an tâm, không muốn vùng vẫy nữa, thầm nghĩ mình không nên để mất cơ hội này. 


Cô đi theo sát phía sau Huyền Vũ Thác Hàn, cẩn thận né tránh những sạp bán hàng rong cũng như những người bộ hành đang hăm hở bước đến.


Xá Cơ Hoa vẫn luôn có cảm giác mắt mình nhìn th