Sáng thứ Ba, Lisa lồng lộn và như ngồi trên đống lửa bên ngoài Randolph Media, nhăm nhăm chờ vào trong. Không bao giờ còn có chuyện cô sẽ phải chịu đựng một kỳ nghỉ cuối tuần như vừa rồi nữa. Buổi sáng hôm thứ Hai nghỉ lễ, cô buồn chán đến mức đi xem phim một mình. Nhưng bộ phim mà cô muốn xem đã bán hết vé, vì vậy cuối cùng cô đành phải xem thứ gì đó có tên là Rugrats Ttvo, ngồi chung trong rạp chiếu phim với dường như phải đến cả tỷ đứa trẻ dưới bảy tuổi hiếu động quá thể. Cô thực sự không biết là lại có nhiều trẻ con đến vậy trên thế giới. Và thật mỉa mai làm sao khi dạo gần đây những người được cô dành phần lớn thời gian của mình để ở bên lại là bọn trẻ...
Cô trừng trừng lườm người gác cổng tên Bill, trong khi từ phía sau cánh cửa kính ông ta xủng xoảng chìa khóa để cho cô vào. Tất cả là lỗi của ông ta, đồ khọm già lười nhác, trốn việc. Nếu như ông ta để cho cô đến làm việc vào cuối tuần vừa rồi thì cô đã không bao giờ phát hiện rằng cuộc đời mình mới trống rỗng làm sao.
“Lạy Chúa, cô đến sớm thế,” Bill lo lắng lầm bầm.
“Cuối tuần vui vẻ chư?” Lisa mỉa mai hỏi.
“Trúng phóc[Nguyên văn là "bedad", một thán từ cổ trong tiếng Anh của người Ireland, mang hàm ý suồng sã, bỗ bã.], với tôi thì đúng là thế thật,” Bill hồ hởi nói, rồi thao thao bất tuyệt kể lể về những chuyến thăm của lũ cháu, rồi những chuyến thăm tới chỗ lũ cháu...”
“Bởi vì với tôi thì không,” Lisa cắt ngang.
“Tôi rất tiếc khi nghe điều đó,” ông ta thông cảm, vừa tự hỏi chuyện này thì liên quan gì tới mình.
Nhưng xét về khía cạnh tích cực, Lisa tự nhủ khi đang đi trên thang máy, cô đã đưa ra một số quyết định. Nếu cô sắp bị sa lầy trong cái đất nước chết tiệt khốn kiếp này, cô sẽ thiết lập một mạng lưới những người bạn. Chậc, có thể không phải là bạn bè đến mức ấy, nhưng cũng là những người cô có thể gọi là “cưng” và kể lể nói xấu người khác với họ.
Và cô sẽ làm chuyện ấy với một ai đó. Một người đàn ông, cô hấp tấp chỉ rõ. Đừng có bận tâm đến trào lưu Tân Lưỡng tính mà cô miêu tả trong số tháng Ba của Femme - màn hôn hít ngượng nghịu với một cô người mẫu ở Met Bar là tất cả những gì cô có thể làm được. Cũng giống như Sensible Chic, làm chuyện ấy với phụ nữ hoàn toàn không dành cho cô.
Nỗi thôi thúc khủng khiếp muốn gọi điện cho Oliver vào cuối tuần đó là dấu hiệu rõ ràng rằng cô cần một người đàn ông. Jack, nếu có thể. Nhưng, với một quyết tâm ngày càng mạnh mẽ, cô quyết định nếu Jack muốn chơi trò Burton và Taylor với Mai, cô sẽ đi tìm một người khác vậy. Có thể cách đó sẽ giúp anh mở mắt. Dù có sao đi nữa, mọi chuyện cũng không thể tiếp tục như thế này được.
Tất nhiên, có khả năng cô sẽ không thể tìm được một người bạn trai phù hợp ngay lập tức. Nhưng cô tự thề với mình rằng cùng lắm là hết tuần này cô sẽ ngủ với một ai đó.
Như ai nhỉ? Có thể kể đến Jasper Ffrench, tay đầu bếp ngôi sao, hiển nhiên là anh ta đã có ý đồ rồi. Nhưng anh ta là một gã hâm quá sức chịu đựng. Còn có cái anh chàng Dylan gì đó mà cô nhìn thấy đi cùng với Ashling. Anh ta thật là hấp dẫn. Đáng tiếc là có vợ rồi, vì thế cô thực sự ít có khả năng tình cờ gặp anh ta trong một hộp đêm. Dành cả cuối tuần lang thang qua những cửa hàng DIY[Do It Yourself - Những cửa hàng bán dụng cụ để tự sửa chữa đồ lặt vặt tại nhà.] có lẽ còn khả dĩ hơn.
“Lạy Chúa,” cô thốt lên thành tiếng, và đứng khựng lại khi vừa bước chân vào văn phòng. Những chai champagne, ca cốc, giấy bạc và dây kẽm bừa bãi khắp nơi, và cả văn phòng bốc mùi như một quán rượu. Rõ ràng là người dọn dẹp không hề nghĩ bà ta có trách nhiệm phải dọn dẹp đống tàn tích của vụ nhậu nhẹt hôm thứ Sáu. Hừm, Lisa sẽ không rửa ráy bất kỳ thứ gì hết, cô còn phải nghĩ đến những cái móng tay của mình. Ashling có thể làm việc đó.
Trước sự khinh thường pha chút ganh tị của Lisa, mọi nhân viên khác đều đến muộn. Tất cá bọn họ đều có ba ngày hoang dại. Kể cả bà Morley, sau hai cốc champagne hôm thứ Sáu, cũng dành cả cuối tuần nhậu nhẹt lu bù.
Giờ là lúc phải trả giá - tất cả mọi người đều rên rỉ và ủ rũ, nhất là Kelvin, anh chàng đã chọc thủng mất cái ba lô màu da cam có thể thổi phồng của mình bằng chiếc nhẫn ở ngón tay cái trong một vụ tai nạn bi thảm tìm-cái-bút-bi đêm Chủ nhật.
Trong lúc mọi ngưòi cố tình tránh không nhìn đến những chiếc cốc bẩn, những lời so sánh cơn chếnh choáng cứ thế tràn ra.
“Lẩn nào nó cũng khiến tôi khó chịu trong bụng hơn là trong đầu,” Dervla 0’Donnell tầm sự với bàn dân thiên hạ. “Không gì ngoài hai chiếc sandwich kẹp giăm bông có thể ngăn được cảm giác nôn nao.”
“Không, với tôi lại là cảm giác hoang tưởng,” Kevin rùng minh, lén lút liếc trộm về phía cô, rồi lại thụp đầu anh ta xuống ngay lập tức.
Ngay cả bà Morley cũng bẽn lẽn thú nhận, “Tôi cảm thấy như thể bị một con dao găm cứ thế đâm liên tục vào mắt phải của mình.”
Lisa ao ước được tham gia cùng mà không thể. Lớp kem trên chiếc bánh uất hận của cô được phết nốt khi Mercedes lượn vào, lỉnh kỉnh với những chiếc túi dán đầy các loại nhãn hành lý hàng không. Hình như cô ta đã đến New York, chứ không phải đâu khác, vào cuối tuần. Đồ chó cái hư hỏng, Lisa cay đắng nghĩ. Đồ chó cái may mắn. Và thế nào mà tất cả mọi người đều có vẻ đã biết về nó trừ cô nhỉ?
Mercedes đã được nhờ mang về một số thứ: một chiếc Levis màu trắng cho Ashling - hình như giá bên đó chỉ còn bằng một nửa; một chiếc mũ Stussy cho Kelvin, thứ mà bạn không thể nào tìm được ở châu Âu; và một lô những thanh kẹo Babe Ruth cho bà Morley, bà này đã từng đến Chicago hồi những năm 1960 và suốt từ hồi đó đến giờ vẫn chưa thể nào yên phận với loại Cadbury. Những kẻ nhận quà may mắn rú lên sungsướng với món đồ của mình và tiền nong trao tay nhoang nhoáng.
“Lúc trước tôi đang nghĩ đến chuyện tự tử,” Kelvin hớn hở chưng diện chiếc mũ mới của anh ta, “nhưng giờ thì thôi rồi.”
Lisa cáu kỉnh ngồi nhìn. Lẽ ra cô đã có thể nhờ Mercedes mang về loại kem dưỡng thể của Kiehl. Không có chuyện cô sẽ nhờ cô ta đầu. Nhưng hẳn cô sẽ lấy làm thích thú được từ chối nhờ cô ta.
Ngoài những món đồ được nhờ mua riêng, Mercedes còn mang đến những món quà hào phóng cho cả văn phòng - bốn mươi hương vị kẹo nhân mềm, hàng túi kẹo chocolate viên Hershey, và hàng ôm những cốc kem chocolate bơ lạc của Reece. Nhưng khi Mercedes mời cô một túi kẹo viên Hershey, Lisa rùng mình, “Ô không. Lúc nào tôi cũng nghĩ chocolate Mỹ có vị hơi buồn nôn.”
Bà Morley - mồm đầy cứng một thanh Babe Ruth - há hốc mồm trước câu nói báng bổ đó và, trong giây lát, đôi mắt đen cá mập của Mercedes nhìn xoáy vào mắt Lisa. Lisa nhìn thấy sự khinh bỉ, thậm chí là cả vẻ thích thú trong đó.
“Xao cũng được,” Mercedes nói lạnh te. Và Lisa suýt nữa nổ tung. Mercedes vừa đến New York hai ngày. Có hai ngày! Vậy mà cô ta đã nói giọng New York.
Người cuối cùng trong đám nhân viên không thuộc ban chức sắc đến văn phòng là Trix, đóng góp đáng kể vào cái hỗn hợp mùi thơm ngào ngạt.
“Lạy Trúa trên cao,” bà Morley thốt lên, bất ngờ thể hiện xu hướng chiều theo thị hiếu đám đông. “Cái, e hèm, chỗ này bốc mùi.”
“Ha ha,” Trix khinh thường nói.
Chuyện này khơi mào cho cả tấn những trò chơi chữ liên quan đến
“Người cô tanh như cá, Trix!” Kelvin thốt lên.
“Ô, đừng có cá chê[Nguyên văn là "carp”, vừa có nghĩa là "cá chép" vừa có nghĩa là "chê bai, bới móc.]? Ashling xoa dịu.
“Lượn[Nguyên là từ "shoalong", trong đó "shoal" có nghĩa là "đàn cá”, cà cụm này phát âm giống "so long", từ lóng nghĩa là "tạm biệt nhé", "lượn đi."]đi thôi, tốt nhất là cô nên về nhà,” Mercedes khiến tất cả mọi người ngạc nhiên với câu đó.
Kelvin tỏ ra rất có năng khiếu trong trò này. “Salmon chanted evening,” anh ta ngân nga, hai cánh tay giang rộng, “you might meet a straỵ-ayne-ger.[Nguyên là lời trong bài hát "Some enchanted evening” rất nổi tiếng. Trong trường hợp này cụm "Some enchanted" được đọc chệch thành "salmon chanted" nghĩa là "cá hồi."]
“Đây là bài hát khác cho cô đây!” Thế nào Bernard Tẻ nhạt lại cũng có lần hiểu đúng mọi chuyện. Dựng cổ áo sơ mi lên, và bất chấp cái áo gi lê đó cùng chiếc quần âu của mình, anh ta thử biểu diễn một màn tiếng lòng của mình. “Hake, rattle and roll! Isaid, hake, rattle and roll [Vốn là lời trong bài hát "Shake, rattle and roir nổi tiếng theo thể loại rock"n roll được đọc chệch đi. Ở đây từ "shake" được thay bằng từ "hake" có nghĩa là "cá meluc" một loại cá tuyết]”
Jack lững thững bước vào, tay đút túi, tươi cười hớn hở. “Chào tất cả mọi người,” anh vui vẻ nói. “Kak bạn biết không, chỗ này đúng là một cái lò mổ.”
Trix quay sang anh. “Jack - vâng, tôi biết, tôi phải gọi là anh Devine - tất cả bọn họ đang cưòi nhạo vì tôi có mùi cá. Họ đang hát hò về điều đó.”
“Hát hò kiểu gì?”
“Tiếp đi nào,” Trix ra lệnh cho một anh chàng Kelvin đang chưng hửng. “Hãy hát cho nhà lãnh đạo vẻ vang của chúng ta nghe đi.”
Kelvin miễn cưỡng tuân theo.
Jack cười nhăn nhở.
“Còn anh nữa,” Trix nói với Bernard.
Bernard thực hiện một màn giảm nhẹ tội rất gượng gạo cho trò khoe khoang trước đó của mình.
“Không được hay cho lắm,” Jack nói.
Trix gật đầu vênh váo.
“Tôi có một bài hay hơn,” Jack khiến mọi ngưòi sững sờ. Rồi vừa oai vệ bước với vẻ khệnh khạng đáng ngạc nhiên về phía văn phòng của mình, anh vừa hát to, “Im a SOLE ["Sole", vừa có nghĩa là "cô đơn, cô độc1", vừa có nghĩa là “cá bơn." Đầy là lời trong bài hát "Tam a sole man" rất ngộ nghĩnh, liên quan đến nhiều loại cá, nhại theo bài ""Soul man." "Sole" đồng âm với "soul nghĩa là "linh hồn. ] man. Bụp bà bụp bà bụp. I’m a SOLE man
Cửa văn phòng đóng lại, nhưng họ vẫn có thể nghe thấy anh tạo ra những những âm thanh ông ổng bên trong.
Mọi người trao cho nhau những ánh mắt ngỡ ngàng. “Có chuyện quái gì với anh ta thế?”
“Tôi có đang nghe[Nguyên văn là "herring" có nghĩa là ”cá trích," nhưng phát âm gần như "hearing" nghĩa là "đang nghe"] nhầm không?” Trix gần như không thốt nên lời. “Chẳng nhẽ anh ta đang hát ?” Cô chợt giật mình dừng phắt lại. “Chết tiệt, thậm chí cả tôi cũng đang thế nữa.”
Mặt Ashling như bị rút cạn hết sức sống. Cô chỉ vừa mới kịp nhớ ra lời khuyên say khướt về quan hệ tình cảm mà cô đã cho Jack tối thứ Sáu. “Ôi lạy Chúa,” cô rền rĩ, giơ tay lên che hai gò má nóng bừng.
“Không lẽ tôi tệ thế sao?” Trix có vẻ tự ái. Cô chờ đợi sự dè bỉu từ hầu hết những người khác nhưng không phải là từ Ashling.
Ashling lắc đầu. Giờ thì cô chẳng thể ngửi thấy mùi gì, tất cả đã bị cuốn phăng đi bởi con sóng bẽ bàng. Cô đành phải xin lỗi.
“Cái văn phòng tởm quá.” Lisa, kẻ phá đám bắt đầu hạch sách. “Kelvin, anh có thể thu dọn mấy cái chai rỗng, còn Ashling, cô có thể rửa mấy chiếc cốc được không?”
“Tại sao lại là tôi? Lần nào tôi cũng rửa,” Ashling lơ đãng nói, vẫn còn quá mắc kẹt trong nỗi kinh hoàng vì những gì cô đã nói với Jack Devine - Chúa ơi, thậm chí cô còn gọi anh ta là JD nữa!
Câu trả lời này khiến Lisa chết điếng người lặng thinh. Cô nhìn Ashling với ánh mắt tóe lửa đầy đe dọa, nhưng tâm trí Ashling còn đang ở tận đẩu tận đâu, thành thử cô đành trút giận lên Trix. “Được rồi, cô chả, cô đi rửa đi.”
Sững sờ vì bị nói như vậy bởi chính Lisa, người từ trước tới giờ vẫn đối xử với cô như đệ tử ruột, Trix ương bướng, hậm hực quẳng loảng xoảng những chiếc cốc lên khay, đặt mỗi chiếc trong vòng nửa giây dưới vòi nước chảy trong phòng vệ sinh nữ, rồi tuyên bố chúng đã được rửa xong.
Ashling chờ cho đến khi mọi người đã ổn định bắt tay vào công việc rồi cô mới run rẩy bước tới văn phòng của Jack, những dây thần kinh quanh đầu gối cô nhảy loạn cả lên.
“Xin chào Cô Gỡ rối.” Jack gần như tán tỉnh khi anh mời cô vào. “Cô đang đi kiếm thuốc lá phải không? Bởi vì tôi đã tính rằng tuần trước là vụ chỉ làm một lần thôi. Nhưng nếu cô nhất định yêu cầu thì...”
“Ô không! Đổ không phải lý do tại sao tôi tới đây.” Rồi cô im bặt, đột ngột bị vướng vào cái cà vạt của anh. Trùm lên nó là hình Bart Simpsons[Một nhân vật trong loạt phim hoạt hình "The Simpsons." ]màu vàng chóe. Anh có mấy khi đeo những cái cà vạt cợt nhả như thế đâu nhỉ?
“Vậy thì tại sao cô tới đây?” Đôi mắt đen của anh lấp lánh nhìn cô vui vẻ. Kể cũng lạ, căn phòng của anh dưòng như không còn nặng nề và u ám như mọi khi.
“Tôi muốn nói là tôi rất xin lỗi vì đã cho anh lời khuyên về mối quan hệ của anh hôm thứ Sáu. Lúc đí có, à...” cô cố nở một nụ cười giả lả, nhưng thay vào đó nó vọt ra thành một cái nhăn nhó nhạt thếch. “Lúc đó có chút hơi men.”
“Không vấn đề gì,” Jack nói.
“À ừm, nếu anh chắc chắn
“Cô nói đúng, cô biết đấy. Mai là một cô gái đáng yêu. Tôi không nên cãi nhau với cô ấy.”
“À ừm, ờ, tuyệt.”
Ashling đi ra, cảm thấy - thật lạ lùng - hầu như còn tệ hơn cả trước khi cô bước vào. Trong khi cô đang về chỗ, Lisa trừng trừng lườm cô.
Ngay sau đó một người đưa thư đến mang theo những bức ảnh chụp quần áo của Frieda Kiely. Mercedes cố vồ lấy chúng, nhưng Lisa đã chặn trước được cô ta. Cô xé toang chiếc túi giấy và rơi ra ngoài là cả một đống nặng trịch những bức ảnh bóng loáng chụp các cô người mẫu mặt dính vết bùn khoáng, rơm vương trên tóc, ngả ngớn quanh đầm lầy.
Lisa lướt qua chúng trong sự im lặng đáng sợ, phân chia chúng thành hai chồng không đều nhau.
Chồng nhỏ hơn gồm bức ảnh một cô gái bẩn thỉu, đầu bù tóc rối mặc một chiếc váy buổi tối lả lơi kết hợp với đôi ủng lấm lem, cặp chân trần của cô ta nhem nhuốc vết bùn. Cũng cô gái đó diện một bộ đồ công sở cắt may rất trang nhã, ngồi trên một cái xô lật úp, giả vờ như đang vắt sữa bò. Và một cô người mẫu khác trong chiếc váy màu bạc ngắn, bó sát, làm ra vẻ đang lái một cái máy kéo. Chồng lớn hơn gồm những bức bồng bềnh kỳ ảo chụp những cô gái diện váy dài bồng bềnh kỳ ảo nhảy múa trong khung cảnh cũng bồng bềnh kỳ ảo nốt.
Lisa cầm chồng nhỏ hơn nhiều trong số hai chồng lên. “Những bức này chỉ vừa đủ tạm dùng được,” cô lạnh lùng bảo Mercedes. “Những bức còn lại đều là rác rưởi. Tôi cứ tưởng cô là một nhà báo thời trang cơ đây.”
“Chúng bị làm sao nào?” Mercedes hỏi, với vẻ bình tĩnh đầy đe dọa.
“Chẳng có chút mỉa mai nào hết. Không có sự tương phản. Những bức này...” cô chỉ vào những bức ảnh chụp mấy chiếc váy bồng bềnh, “...lẽ ra phải được chụp trong khung cảnh đô thị. Cũng vẫn những cô nàng này với cùng với những bộ mặt bẩn thỉu và váy dài điên rồ đó, nhưng lần này là đang đi lên một chiếc xe bus hoặc đang nhận tiền từ một điểm rút tiền hay sử dụng máy tính. Hãy liên hệ với văn phòng báo chí của Frieda Kiely. Chúng ta sẽ cho chụp lại vụ này.”
“Nhưng...” Mercedes trừng trừng một cách xầm xì.
“Đi đi,” Lisa bực dọc nói.
Tất cả những người khác trong văn phòng bỗng chợt thấy mũi giày của mình rất, rất thú vị làm sao. Không ai dám nhìn cảnh bẽ mặt đó, thật là kinh khủng.
“Nhưng...” Mercedes cố vớt vát lần nữa.
“Đi đi?
Mercedes nhìn trừng trừng, rồi chộp đống ảnh lên và lao rầm rầm về bàn mình. Khi cô đi qua, Ashling nghe thấy cô lầm bầm, “Đồ chó chết,” gần như là thì thầm.
Ashling đành phải đồng tình. Lisa là hạng người như thê nào.
Bầu không khí ngột ngạt vì căng thẳng. Ashling phải đi mở một cửa sổ, mặc dù ngày hôm đó không ấm áp gì. Chút không khí trong lành là điều cần thiết để làm thanh lọc tâm trạng thù địch này.
Người duy nhất tươi hơn hớn là Jack. Thỉnh thoảng anh lại đi ra từ văn phòng của mình, vô tư không để ý đến sự căng thẳng, làm công việc của mình, ban tặng những cái cười nhăn nhở ra khắp xung quanh, rồi lại biến mất. Dần dần chất độc tan đi, cho tới khi tất cả mọi người trừ Mercedes lại thấy gần như bình thường trở lại.
Lúc mười hai rưỡi, Mai đến. Cô chào chung mọi ngưòi rồi hồi gặp Jack.
“Vào đi,” bà Morley hất đầu chiếu lệ.
Mọi người hăng hái ngồi thẳng dậy khi cánh cửa đóng lại sau lưng
“Quả này sẽ cuốn phăng nụ cười trên mặt anh ta,” Kelvin nhận xét.
Chỉ còn thiếu mỗi màn Trix đi loanh quanh bán bánh mì kẹp xúc xích nóng nữa là đủ bộ, bầu không khí thật huyên náo và phấn khích.
Nhưng không có trận cãi vã nào nổ ra và họ xuất hiện một cách thanh bình, rất là tâm đầu ý hợp, Mai cười mãn nguyện bên cạnh thân hình cao lớn của Jack khi họ ra khỏi văn phòng.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. “ Thế là thế quái nào nhỉ?”
Lisa, vốn đang định đi kiểm tra những phòng ngủ ở khách sạn Morrison về yếu tố “sexy” của chúng, bất thình lình bị nỗi trống vắng giày vò. Cô phải ngồi xuống và khó nhọc nuốt khan để cố xua đuổi cảm giác mất mát lạnh lẽo và khổ sở. Nhưng có chuyện gì đâu cơ chứ? Cô đã biết là anh có bạn gái rồi mà. Chẳng qua là với tất cả những trò cãi vã ầm ĩ mà họ thể hiện, cô chưa bao giờ thực sự đánh giá chuyện đó một cách nghiêm túc.
Ashling cũng hơi hoang mang. Mình đã làm gì thế này?
Khi Lisa đặt taxi để đưa cô đến khách sạn Morrison, cô yêu cầu – với thoáng chút bối rối - gọi Liam. Cô đã bắt đầu làm thế dạo gần đây. Cô chỉ có thể cho là mình thích Liam, với tất cả những câu chuyện phiếm dân dã kiểu Dublin của anh ta.
Đến khi tới khách sạn thì cô đã chế ngự được nỗi khó chịu của mình về Jack và Mai và biến nó thành thứ gì đó có thể điều khiển được. Chẳng phải chính cô đã tự hứa với mình ngay trong buổi sáng hôm đó là cô sẽ phải tự kiếm lấy một anh chàng hay sao? Và đó không nhất thiết cứ phải là Jack. Chưa nhất thiết, nói gì thì nói.
“Cô muốn tôi thả xuống đâu, Lisa?” Liam cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Ngay trên kia, ở tòa nhà với những cửa sổ màu đen ấy.”
Có một người thanh niên, bảnh bao trong bộ vest may đo màu xám tuyệt đẹp, đang thơ thẩn bên cửa trước của khách sạn.
“A, nhìn kìa, cưng,” giọng của Liam dịu xuống. “Anh chàng của cô đang ngóng cô. Và lại còn ăn mặc điệu ngất trời với bộ vest và cà vạt nữa chứ. Hôm nay là sinh nhật cô à? Chúc mừng sinh nhật nhé. Hay là ngày kỷ niệm của hai người?”
“Đó là người gác cửa,” Lisa lầm bầm.
“Vậy sao?” Nỗi thất vọng làm giọng của Liam nghe the thé. “Tôi lại cứ tưởng anh ta là anh chàng của cô chứ. À mà. Cô có muốn tôi chờ cô không?”
“Vâng, làm ơn, tôi sẽ chỉ đi khoảng mười lăm phút thôi.”
Rất hăng hái, Lisa kiểm tra độ nẩy của những chiếc giưòng khách sạn Morrison, độ quăn của những tấm ga trải giưòng, kích thước của bồn tắm - nó đủ rộng cho hai người - lượng champagne trong mini-bar, những loại thực phẩm tốt cho “chuyện yêu” mà dịch vụ phòng có thể đáp ứng, những chiếc CD trong phòng và, cuối cùng, những cơ hội còng tay. Về tổng thể, cô kết luận, bạn có thể có một khoảng thời gian rất tuyệt ở đây. Thứ duy nhất còn thiếu là ngưòi đàn ông thích hợp.
Trên đường quay về chỗ làm, mắt cô chợt bị thu hút bởi một tấm biển khổng lồ quảng cáo cho một loại kem mới được gọi là Truffle. Cô đang dự định tới buổi lễ giới thiệu sản phẩm, đúng tối hôm đó. Rồi cô để ý đến người đàn ông quyến rũ trên tấm biển, cái miệng đẹp mê hồn của anh ta trùm quanh một chiếc Truffle, mắt anh ta đờ đẫn ý làm ra vẻ ham muốn, nhưng cũng hoàn toàn có thể làm như vậy một cách dễ dàng với hai viên Mogadon[Một loại thuốc an thần, có thể gây nghiện ]
Mình muốn làm tình với anh ta.
Lạy Chúa, cô nhận ra, mình đang biến thành một bà cô già rầu rĩ. Đi tơ tưởng về một bức ảnh. Mình phải làm chuyện ấy càng sớm càng tốt.