Sushi Cho Người Mới Bắt Đầu

Chương 33

Những bàn tay mềm mại, nhỏ xíu vuốt ve mặt cô... Chập chờn nửa mê nửa tỉnh, Clodagh mơ màng tận hưởng hơi ấm từ bàn tay của Molly đang chạm vào làn da nhạy cảm và mềm mại trên mặt cô. Nằm trên ngực Clodagh, Molly vừa khụt khịt thở dồn vừa lướt những ngón tay mũm mĩm và dinh dính của con bé dọc trên căm Clodagh, má cô, quanh mũi cô, trán cô và...Oao! ối! Sao văng tung tóe trong đầu cô.

“Con đấm vào mắt mẹ rồi, Molly!” Clodagh gào lên, tối tăm mặt mũi vì màn đánh thức đầy bạo lực.

“Mẹ dậy rồi,” Molly nói, giả vờ ngạc nhiên.

“Tất nhiên là mẹ dậy rồi.” Clodagh bụm tay lên con mất mù tịt đang giàn giụa nước như trào ra từ một con đập vỡ. “BỊ ăn một cú vào mắt thì có ai mà không thức.”

Hất Molly ra khỏi người, cô loạng choạng ra trước gương để kiểm tra thiệt hại. Hôm nay cô cần phải trông sao cho lộng lẫy nhất vì cô có cuộc hẹn tới một văn phòng môi giới việc làm.

Một bên mặt cô vẫn bình thường, phía bên kia là cả một thảm họa đỏ ngầu và đầm đìa nước. Chết tiệt. Rồi cô nhận ra đống quần áo trên ghế của mình, và lại cuống cuồng bắt tay vào màn dọn dẹp và treo treo mắc mắc trước-giờ-bà-Flor-đến mọi khi.

“Mặc quần áo vào đi, Craig,” cô gọi. “Molly, nhanh lên, mặc quần áo vào. Bà Flor sắp đến đấy.”

Lao ầm ầm xuống cầu thang, bữa sáng lại là chiến trường muônthưở.

“Không muốn All-Bran đâu,” Craig rền rĩ và ỉ ôi. “Muốn Coco Pop cơ.”

“Con không được ăn Coco Pop chừng nào chưa ăn xong All-Bran,” Clodagh nói, giả vờ trong giây lát là cô có thể được nghe lời.

Lần đi chợ hàng tuần của cô gồm một lô những hộp ngũ cốc sáu gói, trong đó Sugar-Puff và Coco Pop bao giờ cũng được ăn ngấu nghiến hết ngay lập tức, trong khi những gói tẻ nhạt kiểu như All-Bran cứ chất lại thành cả đống thừa mứa chẳng thèm đoái hoài. Cho tới khi chúng còn chưa được tiêu thụ hết, cô cố cưỡng không đế bị bắt nạt phải mở một lô mới. Để rồi lần nào cũng phải chịu thua. Đặc biệt là hôm nay vì thời gian là điều quan trọng nhất. Xé lớp giấy bóng bọc ngoài một hộp sáu gói mới tinh khác, cô đặt mạnh gói Coco Pop xuống trước mặt Craig. Rồi mặc nguyên chiếc váy ngủ của mình cô vội vã chạy ra ngoài xe lấy mấy túi mua hàng ra khỏi nơi giấu của chúng trong cốp. Cô thường làm vậy khi cô mua thứ gì đó mới để mặc. Mặc dù Dylan không bao giờ kêu ca về chuyện cô chi tiền mua quần áo, điều đó cũng không khỏi khiến cô cảm thấy tội lỗi.

Nhưng lần này thì khác. Trong khi Dylan phải làm việc cả trong ngày nghỉ lễ, thì Clodagh lại quẳng lũ trẻ cho bà mẹ thấp khớp của mình và lao vào một màn mua sắm bốc giời. Mấy chiếc túi mà cô hối hả mang vào nhà chứa đựng những bộ quần áo tiệc tùng trẻ trung và sành điệu, những bộ quần áo mà cô cũng không hoàn toàn tự tin là phải mặc như thế nào nữa. Cô cũng mua một bộ đồ công sở nhân cuộc hẹn với văn phòng môi giới việc làm - về chuyện này thì Dylan hoàn toàn không biết gì. Cô không biết tại sao cô lại không nói với anh nhưng cô thoáng lờ mờ nghi ngờ là anh sẽ không ủng hộ.

Quay vào phòng mình, cô cuống cuồng giật bỏ cuống giá và nhãn dán ra khỏi chiếc váy và cái áo khoác màu xám rồi diện lên người. Bộ đồ công sở này rất đắt tiền. Nghĩ đến đã thấy phát ốm, nhưng cô cho là mình sẽ phải mặc đi mặc lại nó nhiều lần khi kiếm được một công việc. Tiếp theo đó là tất chân 15-denier, giày đen cao gót và một chiếc sơ mi trắng. Sau khi đã thoa son và vấn lại mái tóc thành một búi kiểu Pháp gọn gàng, cô cảm thấy trông mình cũng ổn.

Ngoại trừ một bên mắt vằn đỏ của cô, thế đấy.

Sáng nay thì cô không kịp tránh mặt Flor. Bà ta đang kềnh càng đi qua cổng vừa đúng lúc Clodagh đang lùa Craig và Molly ra khỏi cửa.

“Bà khỏe không, Flor?”

“Hôm thứ Sáu vừa rồi tôi đến chỗ Frawley,” Flor trả lời. Frawley là bác sĩ của bà ta. Mặc dù Clodagh chưa bao giờ gặp ông ta, nhưng cô cảm thấy mình biết ông ta quá rõ.

“Thế ông ấy bảo sao?”

“Thì nó phải ra ngoài thôi.”

“Cái gì phải cơ?”

“Dạ con của tôi, chứ còn gì nữa?” Flor ngạc nhiên thốt lên.

“Quái quỷ thật, đúng là tin khủng khiếp.” Clodagh tập trung hết năng lượng để tỏ vẻ thông cảm và thấu hiểu giữa phụ nữ với phụ nữ. “Không phải thế đâu!”

“Bà không buồn sao?”

“Sao tôi lại phải thế?”

“Chẳng lẽ bà không thấy lo là mình sẽ cảm thấy...” Clodagh ngập ngừng. Cô đang định nói, “bớt giống một ngưòi phụ nữ sao?” Nhưng nếu thế thì thiếu tế nhị quá. Thay vào đó cô lựa lời, “Chẳng lẽ bà không thấy lo là mình sẽ cảm thấy mất mát sao?”

“Hoàn toàn không,” Flor hoan hỉ nói. “Lôi nó ra. Chắc chắn rồi, nó chỉ tổ gây phiền. Chưa bao giờ được tích sự gì cả. Hôm nay cô muốn tôi làm gì cho cô nào?”

“À.” Clodagh hổ thẹn. “Là một ít quần áo, nếu bà có thể. Và có lẽ là phòng tắm. Thật ra thì bất kỳ việc gì bà có thể..”

***

Vừa đẩy mở cánh cửa văn phòng môi giới việc làm ở trung tâm thành phố, nỗi sợ hãi và kích thích hiện ra qua những bàn tay run rẩy của Clodagh. Cô dừng lại trước mặt một cô gái trẻ có búi tóc màu nhạt, với làn da tươi tắn màu hoa mơ chết ngạt vì lớp kem nền dày bịch.

“Tôi có hẹn với Yvonne Hughes.”

Cô gái đứng dậy. “Xin chào,” cô ta điềm tĩnh nói, với vẻ tự tin đáng ngạc nhiên. “Tôi là Yvonne Hughes.”

“À.” Clodagh đã chắc mẩm phải là ai đó nhiều tuổi hơn.

Rồi Yvonne trao cho cô một cái bắt tay đáng là mẹ của tất cả những cái bắt tay chắc nịch, cứ như thể cô ta đang trong quá trình huấn luyện để trở thành một nam chính trị gia vậy. “Xin mời ngồi.”

Clodagh nắm lấy bản cv hơi bị nhăn một chút vì để trong túi xách. “Nào chúng ta cùng xem qua một chút.” Yvonne có kiểu sử dụng hai bàn tay rất nhẹ nhàng và thong thả. Cô ta vuốt đi vuốt lại bản cv bằng những đầu ngón tay bè bè, như của trẻ con, làm nó phẳng ra, xếp thật ngay ngắn, đặt nó thẳng hàng với mép bàn làm việc của mình. Rồi trước khi lật sang trang cô ta còn cẩn thận nắm chặt lấy góc giấy giữa ngón cái và ngón trỏ rồi vê vê như điên trong giây lát, chỉ để chắc chắn là cô ta không lật cả hai trang cùng một lúc. Không hiểu sao, trò đó khiến Clodagh thực sự khó chịu.

“Chị đã không đi làm một thời gian dài rồi đúng không?” Yvonne nói. “Tổng cộng là...bao nhiêu... hơn năm năm.”

“Hồi đó tôi sinh con. Tôi không bao giờ có ý định nghỉ ở nhà lâu đến thế, nhưng rồi tôi lại sinh một đứa con nữa, và không có thời điểm nào thích hợp cho tới bây giờ.” Clodagh vội vàng tự thanh minh liền một hơi.

“Tôi...hieeeeểu...” Yvonne tiếp tục đùa cợt với thần kinh của Clodagh khi cô ta săm soi những thông tin chi tiết về sự nghiệp của cô. “Từ khi ra trường, chị đã làm việc nhân viên đặt phòng khách sạn, lễ tân ở một phòng thu thanh, thu ngân nhà hàng, nhân viên văn thư trong một văn phòng luật sư, nhân viên tiếp nhận hàng cho một công ty quần áo, thu ngân ở vườn thú Dublin, lễ tân ở một công ty kiến trúc và nhân viên đặt vé tại một công ty du lịch?” Clodagh bắt Ashling liệt kê tất cả những gì cô đã từng làm, chỉ để chứng tỏ rằng cô rất tháo vát. “Cô làm việc ba ngày ở vườn thú Dublin?” “Là do cái mùi,” Clodagh thú nhận. “Bất kể đi đâu tôi vẫn ngửi thấy cái mùi chuồng voi. Tôi sẽ không bao giờ quên được. Ngay cả những chiếc sandwich cũng có vị...”

“Thời gian làm việc lâu nhất của chị là ở công ty du lịch,” Yvonne ngắt lời. “Chị làm ở đó trong hai năm?”

“Đúng thế,” Clodagh hăm hở nói. Không hiểu thế nào cô đã nhích về phía trước thành ra cô đang ngồi ngay trên mép ghế.

“Chị có được thăng chức trong khoảng thời gian đó không?”

“À, không.” Clodagh bị bất ngờ. Làm thế nào cô có thể giải thích rằng bạn chỉ có thể được cất nhắc lên làm nhân viên giám sát và rằng tất cả mọi người vừa khinh thường vừa thương hại các nhân viên giám sát.

“Chị đã trải qua kỳ thi nào trong ngành du lịch chưa?”

Suýt nữa thì Clodagh phá lên cười. Nghĩ thế quái nào thế! Chẳng phải đó chính là lý do bạn rời khỏi trường học sao? Như vậy bạn không bao giờ phải trải qua kỳ thi nào nữa.

Yvonne xoay xoay những ngón tay của cô ta trong không khí, trước khi lần lượt đặt từng ngón tay xuống, để khoan thai, đều đều như thôi miên vuốt phẳng trang giấy lần nữa. “Ở đó chị sử dụng phần mềm gì?”

“À...” Clodagh không tài nào nhớ nổi.

“Chị biết đánh máy và ghi tốc ký chứ?”

“Có”

“Bao nhiêu từ một phút?”

“Ôi, tôi không biết. Tôi chỉ gõ bằng hai ngón trỏ,” Clodagh giải thích, “nhưng tôi gõ rất nhanh. Nhanh bằng những người đã học qua một khóa.”

Đôi mắt như trẻ con của Yvonne nheo lại. Cô ta đang khó chịu, mặc dù không đến mức mà cô ta muốn bạn tin. Chẳng qua cô ta đang đùa giỡn, thích thú với quyền lực mà mình có. “Vậy là tôi có thể coi là thực ra chị không hề học qua khóa ghi tốc ký nào?”

“À ừm, tôi nghĩ thế, nhưng tôi vẫn luôn có thể... Không,” Clodagh thừa nhận, khi đã hết sạch sức lực.

“Vậy chị có kỹ năng xử lý văn bản cơ bản nào không?”

“À, không.”

Và mặc dù Yvonne đã biết câu trả lời, cô ta vẫn hỏi, “Và chị không có bằng cấp gì.”

“Không,” Clodagh thừa nhận, chằm chằm nhìn Yvonne với một con mắt bình thường và một con mắt vằn đỏ.

“Được rồi.” Yvonne thở ra với vẻ nhẫn nại, liếm một ngón tay và dùng nó để vuốt phẳng một góc nhăn nhúm của bản cv. “Cho tôi biết chị đọc gì.”

“Ý cô là sao cơ?”

Có một khoảng ngưng, rất nhỏ đến nỗi hầu như không tồn tại, nhưng Yvonne đã tạo ra nó để biểu thị rằng cô ta nghĩ Clodagh mới thật đần độn làm sao.

“FT? Time? Yvonne gợi ý. Không hẳn là cô ta thở dài, nhưng cũng có thể nói là cô ta đã làm thế. Rồi cô ta nói thêm một cách ác nghiệt, “Bella? Hello?”

Tất cả những gì Clodagh đọc là các tạp chí về nội thất. Và những cuốn sách kiểu Chú mèo đội mũ. Và thỉnh thoảng là mấy cuốn sách bom tấn về những người phụ nữ tự gây dựng công việc làm ăn riêng của minh và không phải ngồi qua những cuộc phỏng vấn nhục nhã như thế này khi họ muốn có một công việc.

“Và tôi thấy chị có đề cập đến tennis trong những sở thích của mình. Chị chơi ở đâu?”

“Ô, tôi không chơi “Clodagh bật ra tiếng cưòi khúc khích như trẻ con. “Ý tôi là tôi thích xem môn đó.”

Giải Wimbledon sắp bắt đầu, trên ti vi đã có chiếu rất nhiều màn quảng cáo trước khi tường thuật.

“Và chị tới phòng tập thể dục phải không?” Yvonne đọc. “Hay là chị cũng chỉ thích xem thôi?”

“Không, tôi tới thực sự ấy chứ,” Clodagh nói, một cách quả quyết hơn rất nhiều.

“Mặc dù khó có thể coi đó là một sở thích, đúng không?” Yvonne hỏi. “Như thế cũng giống như nói rằng ngủ là một sở thích. Hay ăn.”

Câu đó như xát muối vào lòng Clodagh.

“Và chị là ngưòi thường xuyên tới nhà hát?”

Clodagh do dự, rồi thú nhận, “Không hẳn là thế. Nhưng thì cũng phải kể ra thứ gì đó chứ, đúng không?” (Khi mà cuối cùng Clodagh và Ashling chấm dứt trò bịa ra những sở thích trò cười như đua xe đường trường và tôn thờ quỷ dữ, và cố gắng tập hợp một danh sách sở thích thật sự, những thứ mà họ lượm lặt được rất lèo tèo.)

“Vậy thì những điều chị quan tâm là gì?” Yvonne cật vấn.

“À...” Những điều cô từng quan tâm là gì nhỉ?

“Sở thích, niềm đam mê, đại loại như vậy,” Yvonne sốt ruột nói.

Đầu óc Clodagh đã đông cứng lại. Điều duy nhất cô có thể nghĩ được là cô thích nghịch những đầu tóc chẻ ngọn, tước phần bị chẻ dọc theo thân sợi tóc, để xem nó lên đến tận đâu. Cô có thể dành hàng giờ liền tự giải trí cho mình bằng cách đó. Nhưng có gì đó đã ngăn cô không chia sẻ điều này với Yvonne. “Cô biết đấy, tôi có hai đứa con,” cô yếu ớt nói. “Chúng choán hết tất cả thời gian của tôi rồi.”

Yvonne vụt liếc vào cô một ánh nhìn nếu-chị-đã-nói-vậy. “Chị tham vọng đến mức nào?”

Clodagh co người lại. Cô hoàn toàn không tham vọng chút nào. Những người tham vọng thật quái đản.

“Khi làm việc ở công ty du lịch, điều gì trong công việc khiến chị hài lòng nhất?”

Qua quýt cho hết ngày, đó là tất cả những gì Clodagh nhớ được. Tinh thần là - cũng giống hệt như với tất cả những cô gái khác mà cô làm cùng - họ đến văn phòng, tạm gác cuộc sống thực sự của mình lại trong tám tiếng đồng hồ, và dồn toàn bộ sức lực vào việc chịu đựng sự chờ đợi.

“Giải quyết với khách hàng?” Yvonne gợi ý. “Tháo gỡ những vướng mắc? Hoàn thành một lần bán hàng?”

“Được trả tiền,” Clodagh nói, rồi chợt nhận ra là lẽ cô không nên nói thế. Vấn đề là, đã lâu lắm rồi cô mới lại có một cuộc phỏng vấn. Cô đã quên sạch những lời sáo rỗng phù hợp. Và, theo như cô nhớ, từ trước đến nay cô toàn được những người đàn ông phỏng vấn, và họ đều tử tế hơn nhiều so với cái đồ bò cái oắt con chết tiệt này.

“Tôi không thực sự quan tâm đến việc lại đi làm cho một công ty du lịch,” Clodagh nói. “Tôi sẽ không phiền nếu cô tìm cho tôi một công việc tại một...tạp chí.”

“Chị muốn làm việc tại một tạp chí?” Yvonne làm ra vẻ cô ta thấy khó có thể kiềm chế được một nụ cười.

Clodagh thận trọng gật đầu.

“Chẳng phải tất cả chúng ta đều muốn thế sao, cưng?” Yvonne ngânnga.

Clodagh quả quyết là cô căm ghét cô ta, đồ ranh con hám quyền và tàn nhẫn này. Dám gọi cô là “cưng” trong khi cô ta chỉ bằng nửa tuổi cô.

“Chị đã tính đến mức lương như thế nào?” Yvonne hỏi, siết dần những con ốc vít.

“Tôi không...à...tôi chưa nghĩ đến...Cô nghĩ sao?” Clodagh chuyển nốt chút quyền lực còn rơi rớt của mình cho Yvonne.

“Thật khó mà nói được. Hiện tôi không có nhiều lắm để xem xét. Nếu chị cân nhắc đến chuyện đào tạo lại...”

“Có thể,” Clodagh nói dối.

“Nếu có gì đó mới, tôi sẽ liên lạc.”

Cả hai cùng biết rằng cô ta sẽ không làm thế.

Yvonne tiễn cô ra đến cửa. Clodagh cảm thấy một nỗi hài lòng độc ác khi nhận ra cô ra có những ngón chân hơi quặp vào trong.

Ra đến ngoài phố, trong bộ đồ công sở đắt tiền, lố bịch, đáng ghét của mình, cô chậm chạp bước ra xe. Sự tự tin của cô vỡ tan tành. Buổi sáng hôm nay là cả một bài học kinh hoàng về việc cô đã già nua và vô dụng đến nhường nào. Cô đã đặt tất cả hy vọng của mình vào một công việc nhưng, rất hiển nhiên, thế giới của công việc là một nơi quá nhanh trong khi cô không còn những kỹ năng để thuộc về đó nữa.

Cô sẽ phải làm gì bây giờ đây?