Editor: Lei Hino
Tiếng đàn thanh u, róc rách như tiếng nước chảy trong đêm mùa hè vắng vẻ, tiếng côn trùng kêu cộng hưởng với tiếng đàn như một bản giao hưởng mê người trong đêm hè.
Vĩnh Dạ đế lắng nghe tiếng đàn được gảy ra từ mười đầu ngón tay thon dài kia của mỹ nhân, chợt nghĩ đến những chuyện chính sự ban ngày đầy trong đại não giờ đã có thể buông lỏng.
Một khúc kết thúc, Vĩnh Dạ đế vẫn chưa thỏa mãn.
Nhìn mỹ nhân ngồi ngay ngắn dưới ánh đèn, lòng Vĩnh Dạ đế khẽ động.
“Cùng là một khúc nhạc nhưng tối hôm nay nghe lại động lòng người như vậy.”
Đối với tán thưởng của Vĩnh Dạ đế, tất nhiên Ân Như Tuyết tiếp nhận không chút ngại ngùng nào rồi. Tuy rằng đây chỉ là kĩ năng nhưng mà nàng cũng phải nỗ lực cố gắng mới có được, cho nên nàng đón nhận mà không chột dạ chút nào cả.
Thấy mỹ nhân trước mặt đã thay đổi, trước đây biểu tình lạnh lùng trong trẻo, bây giờ lại thông minh thức thời, hài lòng vì tiếng đàn của mình mà thích thú đắc chí. Vĩnh Dạ đế cau mày, trong lòng càng cảm thấy thú vị hơn.
Nhìn ra mỹ nhân này cũng không phải lạnh lùng như vẻ bề ngoài như vậy, ừ, chính mình phát hiện nàng lại không giống như những gì người khác nói.
Nắm chặt tay của mỹ nhân, lại nghe được âm thanh mỹ nhân cố gắng nhịn đau, Vĩnh Dạ đế có chút nghi hoặc, lực tay của mình cũng đâu có mạnh đến mức đó.
Mở tay ra, thấy ngón tay ngọc ngà của mỹ nhân lại ửng hồng.
“Ừ, lúc sáng học thêu không cẩn thận nên đâm vào tay.”
Vĩnh Dạ đế đưa ngón tay vào miệng mút, Ân Như Tuyết đỏ mặt.
Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, tất nhiên là không nên phụ lòng cảnh đẹp như thế này. Vĩnh Dạ đế tất nhiên sẽ như vậy.
Bế bổng mỹ nhân trước mặt, bước đến giường lớn trong phòng.
Ân Như Tuyết bị đặt lên giường bỗng nhiên thất thần, nhìn bộ màn rèm màu xanh da trời treo trên giường, nghĩ nếu có thể đổi thành màu đỏ tím xem ra sẽ đẹp hơn.
Vĩnh Dạ đế nhìn mỹ nhân kiều diễm ở trên giường, mềm yếu, từ từ tiến tới. Chợt thấy mỹ nhân trước mắt có chút mê man, nhìn theo ngọn đèn, tựa như trong mắt có tinh quang. Nhịn không được hôn lên mắt nàng.
“Đang suy nghĩ gì?”
“Ta nghĩ đổi rèm che giường thành màu đỏ tím chắc sẽ đẹp hơn.” Ân Như Tuyết ngây ngô trả lời.
Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, còn có mùi hương hoa hồng thoang thoảng bên dưới vải sa giường màu tím…
Vĩnh Dạ đế đột nhiên cảm thấy khát khô, hung hăng hôn lên miệng mỹ nhân dưới thân.
Ân Như Tuyết lớn lên ở hiện đại, đã tiếp thu tư tưởng giáo dục giới tính, tư tưởng rất cởi mở, đối với những chuyện thế này, cũng ôm tâm tình hưởng thụ, tất nhiên là tận lực buông thả chính mình để phối hợp với động tác của Vĩnh Dạ đế.
Vốn dĩ Vĩnh Dạ đế đã động tình ngay từ đầu, lại cảm thấy người ở dưới thân còn có ý hùa theo, động tác càng thuần thục lướt qua toàn thân người bên dưới.
Nhiệt độ gia tăng nhanh chóng, hai người đều trải qua một hồi nhẹ nhàng vui vẻ.
Thái giám cung nữ canh phòng bên ngoài đều cuối đầu im lặng, cứ như không hề nghe được bất cứ tiếng động nào từ bên trong truyền ra.
Tâm phúc của Vĩnh Dạ đế Tân Thuyên ở ngoài cửa phòng nhìn thấy như vậy, hài lòng gật đầu. Lại không cẩn thận nghe được tiếng nữ nhân duyên dáng hét to truyền ra từ bên trong, lại lắc đầu.
Nhìn xem gió lại sắp đổi chiều rồi. Nhưng mà, hắn chỉ là người của Hoàng thượng, đâu có liên hệ gì đâu chứ?
Nghĩ vậy, lại nghe thấy tiếng gọi ở bên trong, vội vội vàng vàng đi chuẩn bị.
Lúc Vĩnh Dạ đế tỉnh lại, Ân Như Tuyết cũng tỉnh theo.
Ân Như Tuyết theo thói quen cọ cọ đầu lên gối, sau đó lại chui vào trong chăn.
Động tác đã làm được một nửa, đột nhiên phát hiện hình như có gì đó không đúng.
Sao gối lại cứng như thế?
Đang mơ mơ màng màng nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, một bàn tay đã vớt thân thể đang tuột xuống dưới của nàng lên. Ân Như Tuyết giật mình, mọi chuyện xảy ra chạy xẹt qua đầu nàng, còn có chút ngượng ngùng và hắc tuyến.
Đại khái người trong lòng làm Vĩnh Dạ đế hài lòng, Vĩnh Dạ đế ngừng lại một chút giọng nói tràn đầy sung sướng:
“Như Tuyết, tỉnh lại sớm vậy.”
Ân Như Tuyết không chịu trả lời, chỉ lo cuốn chăn, vuốt thẳng hai bên trái phải.
Vĩnh Dạ đế cất tiếng cười, sau đó gọi cung nhân đến hầu hạ hắn thay y phục, chuẩn bị lâm triều.
Trước khi đi, còn cố ý dặn dò Anh Đào và Nguyệt Nha: “Không cần vội vả gọi chủ tử của các ngươi dậy, hôm nay không cần thỉnh an. Trẫm sẽ phái người đến nói với Hoàng hậu.”
Lúc rời khỏi Cẩm Tú hiên, thái độ của Vĩnh Dạ đế giống như đã thường lui tới, nhưng cả người lại thoải mái, làm cho mọi người xung quanh đều biết hôm nay tâm tình hắn rất tốt.
Nhưng mà hắn không thấy được, lúc hắn sắp đi đôi mắt của nữ nhân đang thẹn thùng nằm trên giường lại thanh tĩnh không chút gợn sóng.
“Hệ thống thông báo, chúc mừng người chơi: độ hảo cảm của Vĩnh Dạ đế với ngươi đã là 60.”
Ân Như Tuyết miễn cưỡng chống đỡ rồi lại ngủ say. Đợi đến lúc nàng tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao từ lâu. Đã qua khỏi thời gian thỉnh an Hoàng hậu từ lâu.
Anh Đào ở bên cạnh búi tóc cho nàng, lo lắng: “Tiểu thư, người vừa mới được cưng chiều đã không chịu đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, có sao không?”
Ân Như Tuyết cầm kim thêu trong tay, nghe xong lời này, trái lại nở nụ cười.
“Anh Đào ngốc, ngươi không hiểu sao? Với dung mạo của ta, có đi thỉnh an không, đối với người khác đều như nhau thôi. Không có khác biệt gì đâu.”
Anh Đào lại dường như không hiểu.
Nguyệt Nha đứng bên cạnh lại rất tán thành cách nghĩ của chủ tử nhà mình.
Ân Như Tuyết vừa thấy biểu tình của Anh Đào, thì biết ngay là tiểu nha đầu này không hiểu. Nhưng Nguyệt Nha thật ra lại hiểu ý mình.
Nếu Nguyệt Nha thật sự muốn làm người một nhà, có thể sẽ là một cánh tay đắc lực. Anh Đào thực sự quá đơn thuần, nhưng mà cũng là người sẽ tuyệt đối trung thành với mình.
“Mỹ nhân chủ tử, Hoàng thượng ban thưởng cho người đưa tới.” Phương Vân đến bẩm báo.
Ân Như Tuyết gật đầu, bảo Anh Đào đỡ nàng.
Vĩnh Dạ đế ban cho chẳng qua là vàng bạc trang sức, tơ lụa. Nhưng dường như có gì đó không đúng.
“Tiểu thư, đây là cái gì vậy? Anh Đào thấy lạ lắm, màn che giường?” Anh Đào nghi ngờ.
Ân Như Tuyết đột nhiên nghĩ đến chuyện tối qua, vừa khéo. Có thật không vậy?
Sau đó quà của Hoàng hậu và các vị phi tần nương nương có địa vị cao cũng được đưa đến.
Ân Như Tuyết không thèm để ý, chỉ bảo người cho vào khố phòng.
“Nguyệt Nha, ngươi nguyện ý giống như Anh Đào sao?” Trên đường trở về phòng, Ân Như Tuyết đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Anh Đào còn đang mơ hồ, nhưng Nguyệt Nha đã hiểu, khẽ cắn môi, quỳ xuống.
“Nô tỳ nguyện ý, chỉ hy vọng chủ tử sẽ không chê nô tỳ.”
“Ừ.” Ân Như Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng, cho Nguyệt Nha đứng lên, Anh Đào đỡ tay nàng dìu vào phòng.
Còn Nguyệt Nha vẫn đứng tại chỗ, đầu tiên là mắt choáng váng, sau đó kinh hỉ.
“Hệ thống thông báo: Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ phụ: Thu phục Đại cung nữ Nguyệt Nha. Hệ thống thưởng cho 100 điểm tích lũy.”