Sau khi Ân Như Tuyết trở lại Cẩm Tú hiên không lâu sau thì nhận được một cây đàn cổ do Vĩnh Dạ đế cho người đưa đến. Ân Như Tuyết tiện tay lướt qua mặt đàn, tiếng đàn thuần hậu. Không tệ, nhưng mà thật ra không thể so sánh với đàn tốt được.
Buổi sáng Vĩnh Dạ đế ban tặng cầm cho Ân Như Tuyết, đương nhiên mọi người ở hậu cung đều đã nhận được tin tức. Nhưng mọi người lại không hẹn mà cùng án binh bất động, bởi vì mọi người còn đang chờ xem, xem xem lần này Vĩnh Dạ đế rốt cuộc sẽ lật bài tử của ai.
Là chọn gương mặt xinh đẹp như hoa của Vân mỹ nhân? Hay là người có thân thế hiển hách như Hàn tiệp dư và Lý tiệp dư? Hoặc là bào muội của Dung phi nương nương Lưu tài tử?
Không ít lão nhân trong hậu cung đoán rằng hôm nay Hoàng thượng đã ban thưởng cho Vân mỹ nhân rồi, tất nhiên sẽ không sủng hạnh Vân mỹ nhân này nữa. Cho nên nhìn qua thì vậy thôi nhưng vẫn cảm thấy rất yên tâm, hơn nữa Hoàng thượng là một minh quân, chắc chắn sẽ coi trọng Hàn quốc công phủ và Túc Nghị Bá Hầu phủ hơn.
Hàn Thanh Hà và Lý Dạng cũng cho là vậy.
Ngay cả người được ban thưởng là Ân Như Tuyết cũng muốn như vậy.
Nhưng đâu có ai ngờ, vừa chạng vạng tối, thì có tin tức truyền đến hôm nay Hoàng thượng lật bài tử của Cẩm Tú hiên Vân mỹ nhân, làm cho một đám nữ nhân hậu cung kinh ngạc.
Lúc Ân Như Tuyết thấy tiểu thá giám đến báo hỉ thỉ đang hăng hái học thêu hoa với Nguyệt nha. Tay run run, làm kim thêu đâm vào tay. Đầu ngón tay trắng nõn lập tức hiện ra một giọt máu đỏ.
Nguyệt Nha và Anh Đào nghe vậy đều mừng rỡ vội chúc mừng chủ tử.
Anh Đào thận trọng hơn, luôn chú trọng đến thân thể của tiểu thư nhà mình, lập tức nhìn thấy ngón tay của tiểu thư bị thương, vội vàng bảo Hương Vân, Hương Thảo đi lấy thuốc trị thương. Bọn Nguyệt Nha thấy chủ tử bị thương cũng rất khẩn trương.
Vốn dĩ một chút thương tích này Ân Như Tuyết không để vào mắt. Đối với người hiện đại mà nói, một chút vết thương nhỏ đó cũng không là gì.
Nàng không thèm để ý chút nào đưa tay lên miệng mút nhẹ. Cuối cùng còn giơ ngón tay lên cho mấy người tiểu nha hoàn đang cuống cuồng đó xem, ý nói mình không sao cả.
Mỹ nhân như ngọc trước mắt nghịch ngợm đung đưa ngón tay như vậy, lại còn cười đến duyên dáng rạng rỡ như vậy, cứ như là thắng cảnh, làm cho mấy nha đầu đều nhìn say mê.
Anh Đào đã theo Như Tuyết lâu, đối với gương mặt xinh đẹp này còn có chút miễn nhiễm. Nhưng mà trước đây ở Túy Hồng lâu tiểu thư chưa từng tươi cười rạng rỡ như vậy nha, cho nên bây giờ nàng mới ngây dại như vậy.
Tâm tư Anh Đào đơn thuần, thì thào: “Tiểu thư, nếu mỗi ngày người đều có thể cười như thế thì tốt rồi.” Đám nha đầu xung quanh cũng phụ họa theo.
Ân Như Tuyết hiểu rõ tâm tư của Anh Đào, trong lòng cũng hết sức cảm động, tuy biết tình cảm của Anh Đào là dành cho tiểu thư thật sự của nàng, nhưng bây giờ, nàng không phải là Ân Như Tuyết sao?
Cho nên phối hợp theo trêu ghẹo nàng: “Sau này mỗi ngày ta đều cười như vậy cho ngươi xem có được không?”
Nguyệt Nha đứng bên cạnh thấy vậy, trong lòng cũng ước ao có được chủ nhân như vậy, tựa như là tỷ muội. Nhưng nàng cũng biết, Anh Đào đã sống cùng Vân mỹ nhân mười mấy năm rồi, người như nàng không thể so sánh được. Nàng lại lặng lẽ thu hồi bộ dáng vui vẻ, kính cẩn quay sang mỉm cười hỏi chủ tử, có muốn dùng bữa tối chưa.
Ân Như Tuyết nhướng mày,nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, gật đầu. Nguyệt Nha liền dẫn theo Phương Vân, Phương Phỉ đi truyền lệnh.
Trong nháy mắt, lúc Nguyệt Nha vừa bước ra khỏi nội điện, Ân Như Tuyết nghe được âm thanh của Hệ thống:
“Hệ thống thông báo, Hệ thống thông báo, người chơi đã nhận được nhiệm vụ ngẫu nhiên: Thu phục Đại cung nữ Nguyệt Nha.”
Ân Như Tuyết nghe được tên Nguyệt Nha, khóe miệng khẽ nâng lên.
Lúc dọn thức ăn lên, một mình Ân Như Tuyết ngồi ở chủ vị, Nguyệt Nha hướng dẫn mấy nha hoàn nhị đẳng bày bàn ăn. Ân Như Tuyết tựa hồ như đột nhiên cảm thấy hứng thú với Nguyệt Nha, dùng thái độ bình thường, hỏi Nguyệt Nha liên tiếp mấy câu.
Nguyệt Nha tuy đang bận nhưng vẫn mỉm cười, bình tĩnh ứng phó tâm tình chuyển biến bất ngờ của chủ tử.
Vừa mới bắt đầu thì vấn đề chỉ vây quanh những tin đồn thú vị trong trung và thân thế của nàng, càng về sau thì bắt đầu hỏi đến trước đây nàng đã từng ở những cung nào, chủ tử trước đây là ai.
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, Nguyệt Nha hiểu rõ, chủ tử đang thăm dò mình.
Nguyệt Nha cắn răng, thành thật mà trả lời nguyên nhân mình tiến cung, còn nói rõ mình từng là một cung nữ vẩy nước quét nhà ở thiền điện của Di Hoa cung Bàng tiệp dư.
Ngyệt Nha suy nghĩ một chút, phi tần trong cung đều giống nhau, vừa mới vào cung thì không có tâm phúc, muốn tìm người có thể tin tưởng nhưng cũng không muốn dùng kẻ đã từng hầu hạ qua phi tần ở nơi khác. Nhưng Nguyệt Nha lại nghĩ vị chủ tử này không bình thường, tuyệt sắc giai nhân như vậy, mà tâm kế cũng không thấp. Chỉ là không biết người này có đáng để nàng phải một lòng trung thành hay không.
Quả nhiên sau khi Ân Như Tuyết thấy đồ ăn đã được dọn lên, cũng không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm dùng bữa tối.
Nguyệt Nha thả lỏng tâm tình, đứng ở một bên. Chuyện gắp thức ăn và sinh hoạt hàng ngày đều do Anh Đào làm, nàng căn bản không xen vào được.
“Chúc mừng người chơi, ta thấy nhiệm vụ có tiến độ rất nhanh nha. Người chơi, không nên khinh thường nhé, mau thu phục thiếu nữ kia đi.”
Ân Như Tuyết tay đang ở đĩa rau thì run một cái, đánh rơi đậu hũ từ trên đũa xuống.
Anh Đào nhìn nàng đầy nghi vấn.
Ân Như Tuyết tỏ vẻ không sao, ý bảo do mình không cẩn thận làm rơi đậu hũ.
Vì hôm nay thánh thượng đã lật bài tử của Ân Như Tuyết, cũng có nghĩa đêm nay muốn sủng hạnh Ân Như Tuyết, cho nên bữa tối phải phá lệ dùng sớm. Dùng xong cơm tối, đương nhiên là bắt đầu tắm rửa trang điểm.
Ân Như Tuyết để cho Anh Đào, Nguyệt Nha hầu hạ tắm rửa búi tóc.
Cũng không dùng phấn trang điểm gì, chỉ đánh một chút son môi.
Ân Như Tuyết vẫn rất tự tin với dung mạo của mình.
Hoàng đế bận rộn chính sự, đợi phê duyệt xong tấu chương thì màn đêm đã phủ xuống rồi.
Vĩnh Dạ đế khẽ vuốt trán, hỏi một câu: “Giờ Dậu rồi à?”
Tân Thuyên hầu hạ bên cạnh trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đã giờ Dậu rồi.”
Nói xong, suy nghĩ một chút, lại nhắc nhở: “Hoàng thượng, hôm nay ngài đã lật bài tử của Cẩm Tú hiên Vân mỹ nhân. Vân mỹ nhân chắc là đã chờ lâu rồi.” Nói xong cung kính đứng qua một bên.
“Đi thôi, đến Cẩm Tú hiên.”
Ân Như Tuyết cùng nha hoàn đã chờ ở ngoài của Cẩm Tú hiên từ sớm.
Vĩnh Dạ đế ngồi trên xe ngựa từ xa đã nhing thấy ngọn đèn nhu hòa ngoài cửa Cẩm Tú hiên, tâm trạng mất tự nhiên cũng buông lỏng xuống.
“Tần thiếp Vân Như Tuyết bái kiến Hoàng thượng.” Mỹ nhân dưới đèn động thân hành lễ, quả là một phen động lòng người.
Vĩnh Dạ đến tất nhiên sẽ không lãng phí mỹ cảnh như vậy, một tay đưa ra đỡ, tay còn lại cầm tay của mỹ nhân cười nói: “Như Tuyết”
Quả nhiên chỉ thấy mỹ nhân kia ngẩng đầu lên hình như có chút kinh ngạc nói:
“Ngươi… không phải là…” câu nói kế tiếp đã bị giữ lại trong miệng ngọc.
“Trẫm nghe nói nữ nhi Vân gia có tiếng đàn tuyệt đỉnh, chẳng biết hôm nay có được may mắn thưởng thức hay không?” Vĩnh Dạ đế nắm chặc bàn tay trơn bóng như ngọc.
Mỹ nhân cười đạm nhiên: “Tần thiếp may mắn.”