Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 462: Bóng lưng lốm đốm

Nhìn Xích vĩ thú đang đuổi theo hai đồng bạn còn lại của mình, một sự đau thương dâng lên từ trong lòng gã cứng cỏi này! Vì trận chiến này, mỗi người bọn họ đều dùng hết toàn lực! Vì trận chiến này, bọn họ thậm chí không tiếc thêm vào tính mạng của mình!

Nhưng, chỉ thiếu chút xíu thôi a! Nhìn quanh chiến trường, khắp nơi trôi nổi linh kiện, tàn chi của quang giáp, sự điêu tàn đầy trong mắt. Ở chỗ này, mấy đồng bạn đó của mình, yên nghỉ ở chỗ này! Mình, cũng sẽ yên nghỉ ở chỗ này thôi!

Lúc này, lại không có ai chú ý tới một cái quang giáp im hơi lặng tiếng lẻn tới sau lưng quang giáp Scholes. Scholes không chú ý thấy, Xích vĩ thú đang đuổi theo hai cái quang giáp cũng không chú ý thấy.

Nhìn thấy tên xấu xí đó đang đuổi theo bỡn cợt đồng bạn của mình, Scholes lửa giận bốc cao, nghĩ cũng không nghĩ, nhấc súng năng lượng lên bắn về phía con Xích vĩ thú đó!

Chùm năng lượng chính xác bắn trúng trên cái mai đen bóng trên lưng Xích vĩ thú, bắn ra từng điểm sáng, rồi biến mất trong tinh không. Còn sau lưng con Xích vĩ thú đó hoàn hảo không tổn hại, không thấy chút thương tích nào.

Một cú này, không thể nào tạo ra bất cứ thương hại nào cho Xích vĩ thú, nhưng lại thu hút sự chú ý của nó.

Xích vĩ thú xoay người lại, mở to cặp mắt đỏ ké, hung ác nhìn cái quang giáp sau lưng này.

Scholes không chút sợ hãi nhìn con quái vật xấu xí này lao bổ về phía mình, nhưng không hề có chút ý né tránh.

Cái đuôi tên đỏ tươi ở trong tinh không tối đen lại sáng rực rỡ như vậy, cái đuôi không gì không thủng của nó đã khắc sâu trong chỗ sâu nhất đáy lòng mỗi người.

Hai bên càng lúc càng gần, thân hình Xích vĩ thú ở trong mắt Scholes mau chóng phóng lớn. Điều bất ngờ là, trong lòng Scholes lúc này cũng không có chút hoảng loạn, đáy lòng hắn bình tĩnh trước giờ chưa từng có.

Có lẽ, lần này mình sẽ yên nghỉ ở đây rồi.

Một nụ cười mỉm, yên lặng nở rộ nơi khóe miệng hắn. Nhưng hắn không hề định bỏ qua cơ hội tấn công này mặc dù hắn biết, chỉ dựa vào một mình hắn hoàn toàn không thể nào tạo ra chút thương hại nào cho con Xích vĩ thú mạnh mẽ này. Nhưng là một sư sĩ, chết trong chiến đấu có ý nghĩa bó tay chịu chết rất nhiều.

Tin tức bọn hắn gặp phải Xích vĩ thú, hắn đã truyền về trung tâm, quân đoàn trưởng Alva lúc này chắc là đã nhận được tin tức này rồi. Một điểm này làm lòng hắn hơi an ủi.

Điều cần làm đều đã làm rồi, vậy bây giờ, chiến đấu tới chết đi! Trong mắt Scholes bùng phát quang mang!

Nhìn Xích vĩ thú càng lúc càng gần, Scholes không có bất cứ hành động gì, trừ cặp mắt nhìn chằm chằm màn hình. Hắn đang đợi, đợi khoảnh khắc Xích vĩ thú và mình tiếp xúc đó. Trước mặt tốc độ của Xích vĩ thú, bất cứ né tránh nào của quang giáp đều tốn công vô ích.

Scholes căn bản không biết ở sau lưng quang giáp hắn lại có một cái quang giáp đang dán sát sau lưng, ngay cả tư thế cũng giữ giống y chang.

Diệp Trùng bình tĩnh nhìn chằm chằm Xích vĩ thú trên màn hình. Hắn vốn dĩ chẳng qua chỉ định ẩn mình phía sau cái quang giáp này, sau đó chờ đợi Xích vĩ thú tới để tấn công. Không ngờ cái quang giáp này lại phối hợp không ngờ, lại dùng súng năng lượng tấn công Xích vĩ thú, dụ mục tiêu tới.

Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra mình?

Ý nghĩ này lóe lên rồi mất trong đầu Diệp Trùng, hắn không hề có thời gian đi suy nghĩ vấn đề đối với hắn mà nói không hề quan trọng này.

Tất cả đầu óc của hắn toàn bộ đều dùng trên người con Xích vĩ thú đang mau chóng tới gần.

Tốc độ giảm cực kỳ dữ dội, vẻ lấp lánh toàn thân cũng mau chóng ảm đạm. Cơ nhục căng phồng cũng có dấu vết co lại cực kỳ rõ ràng, trạng thái tinh thần cũng rõ ràng không như vừa rồi.

- Đây chắc là hậu di chứng. Phán đoán của Mục và suy đoán trong lòng Diệp Trùng cực kỳ trùng khớp: “Dưới cơ chế sinh lý hưng phấn cưỡng chế tạm thời, hậu di chứng thông thường đều khá nghiêm trọng.”

- Ừm. Các loại chỉ số của nó đều đang giảm. Diệp Trùng đối với quan điểm này của Mục cực kỳ tán đồng: “Đáng tiếc, nếu như nó tấn công hai cái quang giáp đó trước, chúng ta càng nắm chắc hơn.”

- Ngươi quá tham lam rồi. Mục không cho là đúng nói.

Đương nhiên, Diệp Trùng chẳng qua chỉ nói mà thôi, tình huống trên chiến trường biến đổi vạn lần trong nháy mắt, nào cho phép mình từ từ mà lựa chọn. Càng huống chi bây giờ đối với hắn mà nói, đã là cơ hội khó mà gặp được.

Nhìn Xích vĩ thú càng lúc càng gần, đồng tử của Diệp Trùng bắt đầu từ từ co lại, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đánh lén!

Ánh mắt Scholes lờ đờ, trong lòng lại bình tĩnh vô cùng, thứ hắn hiện giờ bày ra là tư thế chiến đấu tiêu chuẩn. Cái khiên tay trái bảo vệ trước người, tay phải cầm kiếm hơi buông thong, thân hình quang giáp hơi cong.

Tốc độ của Xích vĩ thú quả thật quá nhanh! So với quang giáp của hắn nhanh không phải một, hai phần cho dù Scholes chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi Xích vĩ thú xông tới trước mặt, tốc độ quá nhanh vẫn mang lại cho hắn cảm giác xung kích cực lớn.

Đường nét quanh rìa thân thể Xích vĩ thú bởi vì tốc độ quá nhanh mà trở nên có chút mơ hồ, điều này làm nó trông ra có vài phần cảm giác như giả như thật.

Chính là lúc này! Scholes quát lớn một tiếng, mắt giận trợn tròn. Động tác huấn luyện cực khổ vô số lần ngày thường, lần này không chút cản trở được hắn sử dụng.

Trong buồng lái, tiếng cảnh báo bỗng vang lên. Ánh sáng đỏ chớp chớp làm cả buồng lái xem ra tràn đầy nguy hiểm.

Quang giáp của mình đã bị đánh thủng rồi! Uy lực của cái đuôi tên quả nhiên kinh người, nhưng đã sớm đem sống chết đặt ở bên ngoài, Scholes căn bản không để ý tới, một loạt động tác của hắn một hơi liền hoàn thành, không có bất cứ ngập ngừng nào.

Tay trái đột nhiên hơi thu vào trong, tiếp đó cái khiên liền giống như cái lò xo bị nén lại bỗng bật ra, vỗ vào mặt Xích vĩ thú. Mà ở phía dưới tấm khiên, là mũi kiếm hợp kim im hơi lặng tiếng.

Tung!

Mặt khiên của cái khiên mạnh mẽ đập trúng Xích vĩ thú, Scholes mừng rỡ trong lòng. Một cú này chính là phương pháp hắn vắt hết óc mới nghĩ ra, nhưng tấm khiên không thể nào tạo thành vết thương trí mạng cho Xích vĩ thú, sát chiêu thật sự lại là thanh kiếm hợp kim ở dưới sự yểm hộ của tấm khiên!

Sự mừng rỡ vừa rồi vẫn chưa lắng lại, nhưng trên kiếm hợp kim lại không có bất cứ xung lực nào truyền lại. Giống như từ đỉnh núi đạp xuống đáy vực, trong lòng hắn không khỏi lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng… đâm hụt rồi!

Đây là cơ hội duy nhất của hắn, nhưng lại thất bại rồi! Mặt Scholes mặt xám ngoét, trong lòng thất lạc nói không ra lời. Hắn không hề để ý cái chết của mình, nhưng hắn lại muốn dùng tính mạng của mình, có thể tạo ra cơ hội sống sót cho hai đồng bạn khác của mình.

Nhưng hắn thất bại rồi!

Hắn có chút ngơ ngẩn nhìn màn hình, lúc này cho dù hắn vẫn muốn cố gắng chút gì đó khác, nhưng lý trí nói cho hắn, mọi thứ đều vô ích. Phản ứng của Xích vĩ thú quả thật quá nhanh, kiếm hợp kim của mình vừa rồi chính là dán sát vào phần eo của nó mà đâm vào khoảng không. Sau khi chịu một kích nặng như thế, con Xích vĩ thú này lại vẫn có thể tránh được một kích kín đáo như vậy, Scholes cảm thấy mình bại mà không thể nói gì.

Liếc nhìn màn hình, hai mắt Scholes đột nhiên trợn tròn, hắn bỗng dựng thẳng người, nhìn dán vào màn hình, trên mặt đầy vẻ không thể tin tưởng.

Nhìn mọi thứ trước mắt, đầu óc hắn trống rỗng, hắn không biết đôi tay hắn nắm mép bàn điều khiển, bởi vì quá dùng sức mà trắng bệch.

- Làm sao có thể… Thất thanh lầm bầm nói với mình, đầu óc Scholes đã đoản mạch triệt để. Hắn làm sao cũng không biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Ở chỗ không xa hắn, con Xích vĩ thú vừa rồi hãy còn cường hãn tới mức không ai sánh được đã trở thành bảy tám miếng tay chân vụn trôi nổi trong vũ trụ. Đầu của nó vừa may đối diện Scholes, cặp mắt thậm chí không kịp nhắm lại, cặp mắt đỏ ké từ từ ảm đạm, mất đi ánh sáng. Vết cắt của mỗi một khối thi thể đều cực kỳ trơn bóng, vừa nhìn liền biết là bị vũ khí cực kỳ sắc bén cắt thành.

Rốt cuộc là chuyện gì? Thế giới này rốt cuộc sao thế này? Scholes ngơ ngác nhìn xung quanh, ở bên cạnh hắn, hắn không phát hiện bất cứ vật sống nào.

- Thủ… lĩnh! Mau xem, hướng mũi tên bốn mươi bốn độ. Phải chỉnh dùng phương thức quang học! Trong tần số liên lạc đột nhiên truyền tới tiếng kêu gấp gáp của một đồng bạn còn sống, trong giọng nói của hắn tràn đầy kích động không thề kìm chế.

Hướng mũi tên bốn mươi bốn độ, phương thức quan sát: phương thức quang học. Scholes có chút ngơ ngẩn điều khiển trên bàn điều khiển, không chút để ý tới tiếng cảnh báo điên cuồng.

Trên màn hình, một cái quang giáp cực kỳ đặc biệt dùng tốc độ kinh người bay ra xa. Khoảng cách nhìn thấy được của phương thức quang học lạc hậu không hề làm hắn nhìn rõ hình dáng cụ thể của cái quang giáp này, chỉ để lại một bóng lưng nhỏ xíu mà lốm đốm.

- Mục, lần này chúng ta cuối cùng có thức ăn rồi. Trải qua bay nhiều ngày như vậy, cho dù thức ăn của Hàm gia tồn trữ phong phú nhưng cũng đã thấy đáy rồi. Nếu như không được bổ sung, chắc chắn phải đói chết trong vũ trụ mênh mông này. Vừa rồi, trước khi rời khỏi chiến trường này, Diệp Trùng đã tìm thấy hộp cất giữ thuốc dinh dưỡng từ trong đống mảnh vụn trôi nổi. Điều này cũng làm hắn thở phào một hơi. Hơn nữa, vừa rồi đã giải quyết mối họa trong lòng cũng làm tâm tình của hắn vô cùng tốt.

- Ừm, nhưng mà Diệp tử, chúng ta cần mau chóng tìm thấy chỗ có thể bổ sung tiếp tế gần đây. Ngoài ra, còn phải mau chóng làm rõ vị trí cụ thể hiện giờ của chúng ta. Mục nói đâu vào đấy.

- Cho nên ngươi cần cái này? Thứ Diệp Trùng chỉ là mấy khối linh kiện quang giáp hỏng quấn mấy sợi thân mềm ở ngoài. Bên trong mấy món linh kiện hỏng hiện giờ gần như không khác gì sắt vụn này lại có tư liệu Diệp Trùng và Mục cần, chúng từng là quang não bên trong quang giáp.

- Đúng vậy, Diệp tử, bất quá điều chúng ta phải làm đầu tiên là cần ngươi tách con chip bên trong ra.

- Tách? Nhìn khối linh kiện hư hỏng lớn này, trong bụng lại xác nhận lại một lần nữa với Mục: “Mục, ngươi nói là cần tách con chip từ bên trong ra?” Quang não là một trong những bộ phận phức tạp nhất của cả cái quang giáp, tháo bỏ cần kỹ xảo rất cao.

- Cách nói chính xác.

- Không có bất cứ thiết bị nào, không có bất cứ công cụ nào, chỉ có thể dựa vào cánh tay máy thô to của quang giáp mà hoàn thành công việc tỉ mỉ này?

- Tuy rất khó khăn, nhưng Diệp tử, chúng ta không có lựa chọn. Mục bình tĩnh phi thường chỉ ra Diệp Trùng than vãn không có chút giá trị nào, lập tức bổ sung một câu: “Vì tăng thêm tỉ lệ thành công, cho nên ta vừa rồi kiến nghị ngươi thu thập thêm mấy khối, dùng để luyện tay. Điều đáng để tán thưởng là ngươi đã chấp nhận kiến nghị của ta.”

Nhìn linh kiện hư hỏng phức tạp bên ngoài, lại nhìn cánh tay máy thô to, vụng về của Hàm gia, trán Diệp Trùng không khỏi nổi lên vài sợi tơ đen.

- Ừm, đúng rồi, Diệp tử, có một tin tức tốt, ta cảm thấy phải nói cho ngươi biết.

- Tin tức tốt gì? Điều Diệp Trùng hiện giờ nghĩ đầy trong đầu là làm sao dùng cánh tay máy thô to, vụng về của Hàm gia tách con chip yếu ớt từ trong những linh kiện hư hỏng này, đáp án của hắn có chút tư tưởng không tập trung.

- Công việc chỉnh đốn của Thương lập tức sẽ hoàn thành, kế hoạch đổi ca, chúng ta đã đạt được hiệp nghị, trong khoảng thời gian một trăm năm mươi ba ngày sau khi hắn tỉnh lại sẽ thuộc về thời gian hắn lên mạng. Hy vọng các người có thể sống vui vẻ.

- Mục, đây thật sự là một tin tức xấu. Diệp Trùng ỉu xìu rên rỉ, vừa nghĩ tới Thương, đầu đã có chút đau của hắn càng thêm đau nhức.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451