Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 461: Scholes không cam lòng

Cái đuôi tên màu đỏ tươi giống như tia chớp màu đỏ rạch nát hư không, xuyên vào phần eo của một cái quang giáp, hợp kim cứng rắn không mang lại bất cứ ngăn cản nào đối với nó, thân đuôi trơn bóng rung một cái, cái quang giáp này liền vỡ ra thành vô số mảnh vỡ, bắn ra xung quanh, đánh lên người quang giáp xung quanh, tiếng lộp bộp giống như mưa rơi.

Đây đã là cái quang giáp thứ chín nó đánh chết!

Dáng vẻ hiện giờ của nó cũng chỉ có thể dùng thê thảm để hình dung, thâm tím mình mẩy, mình đầy thương tích, vết thương cắt ngang xẻ dọc nhìn thấy mà phát hoảng. Vẻ bóng láng của cơ nhục và làn da đã có chút khô quắt càng thêm ảm đạm, chỉ duy nhất còn cái đuôi tên màu đỏ tươi đó, giống như bởi vì sau khi uống máu mà trở nên càng thêm kiều diễm, trong tinh không tối đen chói mắt, nổi bật vô cùng!

Hai bên đánh tới giờ đã đỏ cả mắt, mức độ kịch liệt của chiến đấu làm Diệp Trùng ẩn mình ở một bên cũng không khỏi biến sắc.

Tiểu đội quang giáp đó tất cả đều là quang giáp viễn chiến, tuy phương thức phối hợp có vài chỗ đặc biệt, nhưng rốt cuộc không sở trường cận chiến. Bọn họ có thể bức con Xích vĩ thú này tới mức này, hoàn toàn là dựa vào khí thế hoàn toàn không sợ chết đó. Đánh tới hiện giờ, cảm thụ này đối với Diệp Trùng càng thêm mạnh mẽ.

Bọn họ hoàn toàn là lấy mạng đổi mạng!

Con Xích vĩ thú này cũng bị kích thích bản tính, thay đổi cách đánh né tránh vừa rồi, mà cũng giống như con trâu điên đâm ngang ủi dọc trong vòng vây của quang giáp. Mà cái đuôi tên màu đỏ không gì không phá được đó của nó chính là chỗ dựa lớn nhất của nó. Trên người mỗi khi dính thêm một vết thương, quang giáp chế dưới cái đuôi tên của nó sẽ thêm một cái.

Chiến đấu lâm vào trạng thái bế tắc, nhưng trận chiến vẫn dữ dội vô cùng. Số lượng quang giáp của một bên đang giảm mạnh, số lượng vết thương trên người bên còn lại mau chóng tăng lên, bây giờ chỉ xem ai có thể kiên trì được. Đây không chỉ là so đo dũng khí, kỹ xảo chiến đấu, đồng thời còn là so đo ý chí và sự kiên nhẫn!

Phụp. Phần bụng Xích vĩ thú lại thêm một vết thương dài không dưới nửa mét.

Khóe mắt đỏ tươi của Xích vĩ thú giật một cái, hiển thị ra nó đang nhịn đau kịch liệt. Không lùi mà tiến, thân thể cố sức cản cái quang giáp đó, cái đuôi tên sau lưng bỗng bắn ra. Giống như rắn hổ mang phát hiện ra con mồi, mau lẹ bắn vọt ra, chỉ lưu lại trên võng mạc mọi người một tàn ảnh nhàn nhạt.

Cái đuôi tên mềm mại lúc này lại giống như một cây lao sắc bén, hoàn toàn xuyên thủng, cái đuôi tên màu đỏ tươi lộ ra một khúc từ sau lưng quang giáp.

Nhưng điều làm nó không ngờ là, quang giáp bị xuyên thủng đột nhiên buông vũ khí trên tay, xoay người ôm chặt lấy Xích vĩ thú. Hai bên quả thật cách nhau quá gần, mười ngón tay trên hai cánh tay máy của cái quang giáp này nắm chặt lấy đôi tay của Xích vĩ thú! Một thú một giáp dán chặt vào nhau, dáng vẻ buồn cười nói không ra lời.

Lúc này lại không có ai có thể cười được, đám người Scholes ai nấy mắt căng muốn rách. Mười mấy cái quang giáp còn lại đột nhiên thay đổi phong cách đánh dây dưa liều chết vừa rồi, bất ngờ bay ra ngoài.

Mười mấy cái quang giáp vây môt vòng vây khổng lồ, mà ở trung tâm lại là một cái quang giáp cô độc và Xích vĩ thú dán sát vào nhau.

Xích vĩ thú liều mạng dãy dụa. Hết cách, thể lực của nó quả thật chẳng còn dư bao nhiêu, tứ chi mềm nhũn vô lực, thứ duy nhất nó có thể dựa vào hiện giờ chỉ có cái đuôi tên ở sau lưng đó.

Cái đuôi tên màu đỏ điên cuồng hết lần này tới lần khác xuyên thủng tên người thép quấn chặt lấy mình! Mỗi một lần xuyên thủng của cái đuôi tên màu đỏ đều mang theo một đám linh kiện bắn ra như mưa, cái quang giáp đó đã giống như một cái bánh bị đập tan ra từng mảnh. Nhưng điều làm người ta cảm thấy không thể tin được là một cái quang giáp đã hoàn toàn có thể coi như là vứt đi thế này, cánh tay máy của nó vẫn tóm chặt lấy đôi tay của Xích vĩ thú!

Diệp Trùng ở trong bóng tối không khỏi kính trọng đối với vị sư sĩ này. Buồng lái của cái quang giáp này đã bị cái đuôi tên của Xích vĩ thú xuyên thủng không dưới ba lần, xác suất sư sĩ bên trong ngay cả một phần trăm cũng không tới. Nhưng hắn trước lúc chết vẫn vì chiến hữu của mình mà sáng tạo một cơ hội cực tốt!

Không! Phải nói là cơ hội trí mạng! Đồng tử của Diệp Trùng bắt đầu co lại, tay từ từ thò về phía bàn điều khiển.

Hắn bắt đầu điều chỉnh hô hấp. Hơi thở chậm dài làm hắn rất mau liền tiến vào trạng thái chiến đấu, tim bình lặng như nước, mỗi một chi tiết trên màn hình đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Hắn đang chờ đợi, chờ đợi cơ hội một kích tất sát!

Tuy hắn cũng không biết mấy cái quang giáp này sẽ có cử động kinh người gì, nhưng hắn tin rằng, mấy tên tràn đầy nhiệt huyết này, tuyệt không lãng phí cơ hội mà đồng bạn của bọn họ dùng sinh mạng tạo ra thế này!

Xích vĩ thú đã cảm giác được mười ngón tay thép tóm chặt lấy mình đó đã có chút thả lỏng, cái đuôi tên của nó càng liều mạng khuấy động bên trong quang giáp. Nó biết, chỉ cần cho nó chút thời gian, nó sẽ có thể đánh nát tên người thép này thành một đống nát vụn.

Nhưng Scholes lại không định cho nó cơ hội này!

- Xông lên! Scholes bình thường trông khá trầm mặc, ít lời đã lâm vào trạng thái cuồng nhiệt triệt để, tác phong và kỷ luật trước giờ đều giữ nghiêm giờ này đã bị hắn thô bạo quăng đi, cơ bắp toàn thân gồ lên, liều mạng quát lớn, dẫn đầu điều khiển quang giáp xông về phía Xích vĩ thú!

Toàn thân quang giáp giãn ra, kích hoạt vũ khí cận chiến, duỗi thẳng giống như một cây lao, vì nghĩa quên thân lao về phía con Xích vĩ thú!

Theo tiếng quát lớn này của Scholes, trong kênh liên lạc vang lên tiếng quát chỉnh tề: “Xông lên!”

Mười mấy cái quang giáp vẫn theo thứ tự, giống như mười mấy ngôi sao băng rớt xuống, cả người lẫn quang giáp dữ tợn lao bổ tới Xích vĩ thú.

Phụp!

Tuy Xích vĩ thú cố sức tránh, đáng tiếc tên người thép đáng chết sau lưng đó đã ảnh hưởng di động của nó. Cho dù cái quang giáp đó đã bị nó phá hoại gần như chỉ còn dư lại nửa người, nhưng chính nửa người này vẫn liều chết nắm chặt lấy nó. Kiếm hợp kim trên tay quang giáp Scholes rạch lên bụng của Xích vĩ thú.

Máu bắn vọt ra! Phần bụng vừa nóng lên, cơn đau dữ dội tiếp đó giống như thủy triều đập vào nó. Vết thương này so với bất cứ vết thương nào lúc trước của nó đều nghiêm trọng hơn nhiều, chỉ cần sâu thêm năm cm, nó hiện giờ đã bị rách toang bụng rồi!

Cũng không biết là vì lần bị thương này hay là cảm giác tử vong mạnh mẽ kích thích, tiềm năng của Xích vĩ thú lại một lần nữa bùng phát!

Cặp mắt đỏ ké bỗng rực rỡ giống như chảy ra máu vậy, mà cái đuôi tên càng hiện ra màu đỏ yêu dị. Thân thể Xích vĩ thú đột nhiên giống như trái bóng bắt đầu phồng lên, cơ nhục trở nên đáng sợ dị thường, mạch máu toàn thân có thể thấy được rõ ràng, mặt nó gần như đã nhăn nhúm lại, hiển thị cơn đau khổng lồ mà nó cũng đang chịu đựng!

Bộp! Đôi vai của nó hơi co lại, nửa thân trên của cái quang giáp đang bám chặt lấy nó đó gẫy ngang ở giữa, giống như giấy dán.

Eo cong một cái, xuýt xoát tránh một cái quang giáp lao thẳng tới nó với tốc độ cao, cũng trong lúc này, một cái đuôi tên màu đỏ nâng cao giống như con rắn bỗng cử động!

Binh, một tiếng trầm muộn vang lên, trên người cái quang giáp kề vai lướt qua Xích vĩ thú để lại một vết lõm rõ ràng.

Không để ý tới cái quang giáp đó, Xích vĩ thú nhẹ nhàng gỡ bỏ hai cánh tay máy tóm lấy đôi tay của nó.

Tiếp đó, con Xích vĩ thú này làm cho Diệp Trùng vừa mới tiến vào trạng thái bình tĩnh cả kinh. Động tác của nó mau như tia chớp, hoàn toàn nhìn không ra chút mệt mỏi nào. Trừ cái quang giáp đầu tiên đã tạo thành vết thương không nhỏ đó, quang giáp khác căn bản không đụng được một sợi lông của nó.

Hỏng bét! Vừa chuẩn bị xuất kích, trong lòng Diệp Trùng trầm xuống.

Điều quan trọng nhất mà đám quang giáp này vừa rồi có thể giằng co với Xích vĩ thú chính là dựa vào loại phối hợp chiến thuật đặc biệt đó của bọn họ, với lại, lúc đó Xích vĩ thú bị bọn họ thành công vây trong vòng vây, ưu thế tốc độ và linh hoạt không phát huy được.

Nhưng giờ đây, chỗ dựa lớn nhất vừa rồi của bọn họ bây giờ đã không còn nữa. Xích vĩ thú có đủ không gian hoạt động căn bản không phải thứ mà mấy quang giáp viễn chiến này có thể ứng phó. Càng huống chi, tới tận bây giờ, đám quang giáp này tổn thất thê thảm, bây giờ chỉ còn lại mười lăm cái quang giáp, chỉ còn một nửa lúc đầu.

Dưới tình trạng thế này, kết quả thế nào không nói cũng rõ.

Trong lòng Diệp Trùng không có chút vội vã nào, ngược lại, hắn vẫn như trước, chăm chú quan sát cả chiến trường. Đám người này cuối cùng là sống hay chết, không hề nằm trong phạm vi quan tâm của hắn, mặc dù đối với bọn họ, trong lòng hắn vẫn có chút hân thưởng. Chỉ là nhiều năm thế này, hắn đã sớm quen với sống chết, chết ở trên chiến trường, đối với một sư sĩ mà nói, vô nghi là kết quả tốt nhất!

Hắn hiện giờ cũng không có thời gian đi quan tâm mấy người này, toàn bộ tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên người Xích vĩ thú.

Hắn đang tìm cơ hội, tìm cơ hội ra tay!

Cho dù Xích vĩ thú hiện giờ trông chiếm hết ưu thế, xán lạn vô cùng, nhưng Diệp Trùng lại cảm thấy khả năng ngoài mạnh, trong khô của nó càng lớn hơn!

Trải qua truy kích nhiều ngày thế này của mình, Xích vĩ thú đã cực kỳ mệt mỏi, lại trải qua một trận đại chiến thế này, toàn thân vô số vết thương lớn nhỏ, nếu như vẫn có thể giữ được mạnh như rồng như cọp, điều đó quá trái lẽ thường rồi.

Xích vĩ thú không có lớp lớp quang giáp áp bức giống như mãnh thú ra khỏi lồng, hung ác khó cản. Phối hợp chiến thuật ba ba vừa rồi ép nó tới mức chật vật không thôi bị nó đánh cho thất linh bát đảo. Tốc độ siêu cấp, đổi hướng linh hoạt vô bì, cái đuôi tên màu đỏ không gì không phá, nó có đủ khu vực hoạt động là khắc tinh của tất cả quang giáp!

Trong nháy mắt, lại có sáu cái quang giáp bị nó xuyên thủng!

Lần này nó cũng học tốt rồi, lần nào cũng vừa tiếp xúc liền rời đi, cách đánh lấy mạng đổi mạng của đối phương hoàn toàn không có hiệu quả.

Trên chiến trường, Xích vĩ thú chiếm hết thượng phong.

Diệp Trùng không chút dao động, hắn giống như một thợ săn, quan sát tỉ mỉ con mồi của hắn.

Quả nhiên! Tốc độ của Xích vĩ thú đã bắt đầu giảm xuống từ từ, mấy người Scholes tuy cảm nhận không được, nhưng trong mắt kẻ cực kỳ mẫn cảm đối với tốc độ như Diệp Trùng, đây là một tín hiệu mất sức không ngừng của Xích vĩ thú.

Lại có sáu cái quang giáp bị tiêu diệt.

Tốc độ của Xích vĩ thú trở nên chậm hơn, dần dần cũng có chút trì trệ, so với nhẹ nhàng, tự nhiên vừa rồi thì thua kém không biết bao nhiêu.

Lần này, không chỉ là Diệp Trùng, ngay cả Scholes cũng nhìn ra con Xích vĩ thú này đã là cung mạnh hết đà, nhưng nhìn lại bên mình chỉ còn lại ba cái quang giáp đáng thương, trong lòng Scholes lạnh buốt. Cái tên nỏ không ngừng mất sức này tuy không xuyên nổi vải trắng, nhưng cũng không phải thứ mà tờ giấy trắng như mình có thể cản được.

Một chút… chỉ thiếu một chút… Trận chiến này bọn họ sẽ có một kết quả khác…

Scholes nắm chặt nắm tay, trong lòng đầy sự bất cam.

Phản hồi và góp ý:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451