Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 4: Chương thứ tư

Diệp Trùng mồm nhai thịt chuột đã nướng chín, 2 mắt nhìn chằm chằm vào bản phác họa động cơ bên trong Mục Thương trước mắt. Diệp Trùng đã phí không ít công sức yêu cầu mới được Mục Thương đồng ý. Thật là quá phức tạp, quá xảo diệu, Diệp Trùng trong lòng không nhịn được khen. Từ nhỏ đã được hun đúc bởi cha nuôi, Diệp Trùng đối với cơ giới tuyệt đối có thể xem như là chuyên gia, nhưng bản phác họa trước mặt làm hắn nhìn hoa cả mắt. Hết cách, chỉ có thể từ từ suy diễn từng chút một, càng làm như thế, càng làm cho hắn phục sát đất người thiết kế cái động cơ này.

Xem cả nửa ngày, Diệp Trùng cảm thấy mắt có chút xót, mới rời mắt khỏi bản phác họa, liếc Mục Thương yên lặng ngồi một bên, không nhịn được đả kích: “Mục, ngươi không cần phí công nữa. Cái trạm trung chuyển này làm sao lại dễ xâm nhập như vậy. Nhớ năm đó, cha ta cũng thử rất nhiều lần, vậy mà không thành công lần nào.”

Mục Thương không một cử động, giống như không nghe Diệp Trùng nói.

Diệp Trùng lại bệnh cũ tái phát, tự nói một mình, vừa chăm chú xem bản phác họa, vừa dông dài nói: “Mục, không phải ta nói ngươi, việc không thể thành công này không cần phải thử nữa, ngươi có thời gian chi bằng tới chỉ ta một tí. Bản phác họa rách nát này, ta đã coi cả nửa ngày rồi, xem đến nổi đầu ta to ra luôn. Nhưng người thiết kế bản phác họa này thật sự là một thiên tài, khặc khặc, giỏi thật, giỏi thật…”

Mục Thương đột nhiên mở miệng: “Xâm nhập thành công!”

Ánh mắt Diệp Trùng như cũ, không rời bản phác họa, vô thức nói: “Cái gì? Xâm nhập thành công? Ta nói ngươi, ngươi lúc nào cũng học cách nói đùa vậy? Ha, không tồi, không tồi, có tiến bộ, có tiến bộ. Nhưng mà Mục nè, không thành công thì không thành công. Đối với loại việc vốn không thể thành công này, ngươi không thành công cũng là tất nhiên thôi, cho nên, sẽ không ai cười ngươi đâu…”

Mục Thương mặc kệ Diệp Trùng, tiếp tục nói: “Bản tin quan trọng tuần này của thiên hà Farr, thành phố mới Hủy Đàm (1) tuần này bắt đầu tuyển dân, những dân cư mới đầu tiên tới sẽ được hưởng những chính sách ưu đãi sau…”

Ánh mắt Diệp Trùng ngưng trệ trong chốc lát, động tác trên tay cũng cứng đờ, ngẩng vội đầu lên, không tin nói: “Ngươi, ngươi thật sự thành công rồi sao?”

Mục Thương bình tĩnh nói: “Không chút nghi ngờ.”

Diệp Trùng cẩn thận hỏi: “Ngươi chắc chứ?”

Mục Thương đáp: “Ta chắc chắn.”

- Ha ha ha, ta rốt cuộc có thể biết thế giới bên ngoài rồi, ta rốt cuộc có thể biết thế giới bên ngoài rồi…” Diệp Trùng vui vẻ nhảy cẫng lên, “binh” một tiếng, dùng sức quá mức làm hắn mạnh mẽ đụng vô trần nhà, Diệp Trùng tựa hồ không có cảm giác, chỉ hưng phấn chạy tới chạy lui trong nhà, phát tiết tâm trạng của mình.

Mục Thương nhìn hình dáng kích động của Diệp Trùng, gương mặt băng lãnh nổi lên những đường nét nhu hòa, nhưng chỉ lóe lên, trong chớp mắt hồi phục hình dáng thường ngày. (DG: giống tả người quá).

Diệp Trùng cẩn thận ngồi trong buồng lái bên trong Mục Thương, đội lên mũ chiến đấu, sau đó yên lặng nằm trên ghế dựa mềm mại, trong lòng hồi hộp không thôi, hưng phấn, khát vọng, tò mò, còn có một chút sợ hãi đối với hoàn cảnh lạ lẫm, các loại cảm xúc đan xen trong lòng làm hắn không thể bình tĩnh được.

Giọng nói của Mục Thương vang lên bên tai Diệp Trùng: “Diệp tử, chuẩn bị xong chưa?”

Vừa nghe được giọng nói của Mục Thương, không biết tại sao, Diệp Trùng có chút hoảng loạn liền dần dần dịu lại. Diệp Trùng hít sâu một hơi, trầm ổn trả lời: “Chuẩn bị xong rồi.”

Vừa nói xong, cảnh vật trước mắt Diệp Trùng đột nhiên có sự thay đổi lớn.

Diệp Trùng lắc lắc cái đầu có chút choáng váng, giọng nói của Mục Thương đúng lúc vang lên trong đầu Diệp Trùng: “Người nào lần đầu sử dụng mạng thực tế ảo đều có hiện tượng choáng váng nhẹ, đây là hiện tượng bình thường, không có hại cho cơ thể.”

Diệp Trùng có chút hiểu, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đập vào mắt đầu tiên là một màn ánh sáng được tạo bởi các loại tia sáng giao nhau. Những tia sáng rực rỡ này giống như vật sống, biến ảo bay lượn, không ngừng tạo ra những màu sắc khác nhau.

Thị giác bị kích thích mãnh liệt, làm cho Diệp Trùng có những rung động trước giờ chưa từng có.

Trong thế giới của Diệp Trùng từ nhỏ lớn lên ở hành tinh rác chỉ có màu trắng đen của kim loại, màu cam của tia sáng mặt trời, còn có một màu gỉ sét rộng mênh mông. Hắn chưa từng nghĩ rằng màu sắc có thể rực rỡ thế này, có thể phong phú thể này.

Diệp Trùng bất động đứng ngây tại chỗ, si ngốc nhìn màu sắc mê người trước mặt.

Một người đi qua bên người Diệp Trùng, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, thấp giọng mắng: “Đồ ngốc.”.

Câu này đã thức tỉnh Diệp Trùng khỏi cơn mê, trong lòng Diệp Trùng không khỏi chua xót, kẻ có cuộc sống ưu việt thế này, làm sao biết được cuộc sống cực khổ của mình. Còn may là Diệp Trùng không phải kẻ oán trời trách đất, sau một hồi bần thần, Diệp Trùng liền trở lại bình thường.

Giống như cảm ứng được tất cả, Mục Thương vốn im lặng từ đầu tới giờ nói: “Diệp tử, bây giờ ngươi có thể ra khỏi tấm màn ánh sáng.”

Diệp Trùng nghe lời đi ra, một cái quảng trường rộng lớn hiện ra trước mắt, trên quảng trường đặt đủ loại máy móc mà Diệp Trùng không biết tên, ở chính giữa quảng trường có một tấm màn phản quang điện tử lớn, ở trên phả ra các loại tin tức, thông tin quan trọng.

- Quảng trường trung tâm là khu tin tức, ta cũng là lần đầu tiên tới, ngươi tự mình đi dạo đi. Nếu gặp khó khăn gì thì trong lòng gọi ta, ta có thể thu được sóng não của ngươi. Được chưa. Cứ vậy đi.”

Giọng nói Mục Thương vang lên rồi dứt, sau đó im lặng như tờ.

Diệp Trùng dở khóc dở cười, nhưng phiền não nhanh chóng bị sự tò mò thay thế. Diệp Trùng tò mò đánh giá xung quanh, bước chân bất giác bước đi.

Bản năng sinh tồn mười mấy năm làm cho Diệp Trùng lúc nào cũng cảnh giác trong hoàn cảnh lạ lẫm. Hắn lúc nào cũng duy trì khoảng cách 2m với người khác, đây là khoảng cách tấn công tốt nhất của hắn, bảo đảm hắn có thể ứng biến dễ dàng với bất kỳ tình huống đột ngột xảy ra, bất cứ lúc nào. Trên hành tinh rác, di chuyển với tốc độ cao giữa đám rác nhiều như rừng, cực kỳ lộn xộn cũng là bản năng của thân thể hắn. Nó làm cho hắn giống như một con cá bơi giữa đám đông, thoải mái mà ưu nhã. Không chỉ như vậy, so với người xung quanh nhàn nhã chậm rãi, Diệp Trùng xem ra điên cuồng giống như có việc gì đó gấp rút. Thật ra chỉ là vì mỗi một giây trên hành tinh rác đều rất quý báu, có thể ảnh hưởng tới mỗi một phần thu hoạch của ngươi, thậm chí có thể ảnh hưởng tới sống chết của ngươi.

Diệp Trùng giống như một con cá ăn thịt hung hãn bơi giữa một đám cá chậm rì rì nửa tỉnh nửa mê, rõ ràng không ăn khớp, cũng có chút gai mắt.

Cha từng nói, ngoài hành tinh rác, cuộc sống con người vui vẻ hạnh phúc, không có những biến dị sinh vật đếm không hết, lúc nào cũng có thể cướp đi mạng sống, không có gió bão đúng giờ nổi lên mỗi ngày, không cần tìm đồ ăn giữa đống rác. Bọn họ mặc trang phục đẹp đẽ, ăn những món ăn tươi ngon, trải qua một cuộc sống yên bình, nhàn nhã. Bọn họ mỗi ngày đi làm, lên lớp, có rất nhiều bạn bè, hơn nữa còn có rất nhiều các loại quang giáp.

Diệp Trùng từng khao khát hỏi cha nuôi thiên đường là ở đó phải không, cha lại nói là không phải. Diệp Trùng rất phiền não, nơi như vậy không là thiên đường thì là gì? Diệp Trùng lúc nhỏ đã từng vô số lần phác họa thế giới bên ngoài của mình trong lòng, một nơi thần bí, ngập tràn vô số mộng tưởng.

Bây giờ, Diệp Trùng cuối cùng có thể tiếp xúc với thế giới mà hắn vô số lần mơ thấy này.

Diệp Trùng không biết trong lòng mình rốt cuộc có cảm giác gì, hắn mơ màng đi, cũng không biết cuối cùng mình đang ở đâu.

---------------------

Diệp Trùng ngây ngốc nhìn trần nhà đến xuất thần.

Hôm nay khi hắn trở về hắn cũng không nhớ rõ làm sao mà về, đầu óc hắn lởn vởn một loại tâm trạng không tên, hắn cũng không rõ là tại sao. Tất cả mọi thứ hôm nay, hắn cần một thời gian mới tiêu hóa được.

Mục Thương không nói lời nào, hắn trầm mặc thực sự là làm người khác khó đoán được bộ não tinh vi của hắn đang tính toán cái gì.

Trần nhà vẫn như cũ không có gì thay đổi, đêm cũng vắng lặng như trước.

(1):Nguyên văn: 新兴太空浮卉昙浮, trong đó: 浮: 太空城市的专用名称: tên chuyên dụng của thành phố trong không gian. (Lời tác giả)