Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 9: Mạo nhận bạn trai

Lộ Minh nhớ ra, hồ ly my nhân mê chết người không thường mạng này, hôm nay muốn mình mạo nhân là bạn trai của nàng để đi lừa người nhà.
Nếu như đổi là trước đây, khẳng định là từ chối.
Nhưng mà lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn nói Nhiếp Thanh Lam biết tin tức của van thiết, bản thân mình có việc cầu nàng, vậy lời nói không thể qua tuyệt tình.
Lộ Minh ấn nút tiếp nhận cuộc gọi, lập tức nghe thấy giọng nói thiên kiều bách mị của vang lên: "Bạn Lộ Minh, đang ở đâu?"
"Quán rượu, cùng bàn bè so rượu!" Lộ Minh trong lòng tính toán, lam thế nào mới moi được tin về vẫn thiết từ nàng.
"Anh tìm được việc rồi? thế nào lại rảnh rỗi đi uống rượu?" Nhiếp Thanh Lam cười hỏi.
"Cô quản tôi?, tìm không được việc, mượn rượu giải sầu được không!!" Lộ Minh nhận thấy tư thể của mình phải cao, phải lấn áp hồ ly mỹ nhân đó, như thế mới dễ nói chuyện.
"Tôi bồi tiếp anh uống một ly, anh ở đâu?" Nhiếp Thanh Lam lại cười hỏi
"Hỉ Nhiếp Môn..." Lộ Minh vừa nói ra tên, hô ly mỹ nhân lập tứ đáp được rồi cúp máy, không cho Lộ Minh cơ hội từ chối.
Không tới 10 phút, Nhiếp Thanh Lam tự mình chạy chiếc HAMMER(hàng khủng đóa) tới, mấy em gái đứng cửa đón khách nhìn thấy nàng mặc cảnh phục, anh khí đầy người, liền vội vàng nghênh đón, quản lý của nhà hàng vội vàng đi tới giải thích về vụ đánh nhau trước đó, gã quản lý đó cho rằng nữ cảnh sát tới là để bắt mấy tên xã hội đen, vội vàng giải thích nhà hàng hoàn toàn không biết gì, rồi đưa nàng lên phòng rượu lầu 2, đem mấy người Lộ Minh chỉ điểm cho nàng.
Nhiếp Thanh Lam nhìn thấy Lộ Minh, cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn họa thủy đó, cộng với nụ cười tuơi tắn tụ nhiên, đem toàn bộ nam nhân trong phòng biến thành tượng đá.
Thậm chí đến mấy em phục vụ bưng đồ cũng quên cả bước đi ngơ ngẩn nhìn nàng.
"Mấy vị chắc là bạn học của Lộ Minh? xin chào tất cả, hôm nay thật không may, tôi định đưa Lộ Minh tới ra mắt trưởng bối trong nhà...ở đây, tôi xin kính mọi người một ly gọi là tạ lỗi". Nhiếp Thanh Lam thoải mái bước tới, đón lấy ly rượu đỏ trên tay một em phục vu, ra hiệu cho mọi người, rồi một hơi cạn ly.
"Tiểu Lộ, bạn gái cháu là cảnh sát?" Trương Phát Tài trong lòng đại ngộ, chẳng trách Lộ Minh hùng hổ như vậy, hắn không những quen biết đại ca xã hội đen mà bạn gái lại còn là cảnh sát.
Đếm đếm số sao trên vai nữ cảnh sát, đây còn là một chức quan không nhỏ à.
Chẳng trách cái đám xã hội đen hung hăng đó bị Lộ Minh trị cho gần chết mà đến cái rắm cũng không dám đánh.
Trương Phong Thạch Hoa mấy người lại nghĩ tới việc khác, Lộ Minh tên tiểu tử này lúc còn học đại học, nhận được rất nhiều thư tình, nhưng lại không yêu bất cứ cô gái nào, cứ như là khúc gỗ vậy, lúc mới đầu mọi người còn cho rằng tên này chắc sắp xuất gia làm hòa thượng. Hiện tại thì rõ ràng rồi, Lộ Minh tên tiểu tử này sớm đã có bạn gái, lại còn là người đẹp cảnh sát của thành Lam Hải, chẳng trách hắn trước giờ không có lo lằng gì về tuơng lai cuộc sồng hạnh phúc của bản thân.
"Tên này là khúc gỗ, trước giờ không có ở trước mặt người khác giới thiệu tôi..." nàng Nhiếp Thanh Lam này dám thừa nhận, Lộ Minh thiếu chút phun rượu ra.

"Ra mắt trưởng bối rất quan trọng, sớm biết chúng tôi đã không làm phiền các bạn" Truơng Phát Tài vội vàng xin lỗi.
"Không sao, nếu rảnh nhất định mời mọi người mấy ly" Nhiếp Thanh Lam giả trang làm bạn gái Lộ Mịnh có thể nói là rất đạt tiêu chuẩn, so với lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn hơn cả trăm lần, nàng cầm lấy bao thuốc lá trên bàn, hướng Trương Phát Tài, Trương Phong mọi người mời mỗi người một điếu, lại chuẩn bị giúp mọi người châm lửa. Mọi người ai dám để nàng giúp châm lửa, vội vàng tự mình châm lấy, trong lòng không ngừng khen người bạn gái này của Lộ Minh thật hiệu việc.
Bạn trai trước khi đi ra mắt trưởng bối, chạy đi uống rượu với bạn bè, nàng không những không tức giận, còn cho mọi người mặt mũi, hết kính rượu lại đến thuốc, chỉ bằng nhữ điểm đó, nàng đã là một người bạn gái hợp cách.
Trương Phong mấy người ngưỡng mộ suýt rớt nước miếng, một người bạn gái tốt như vậy tìm ở đâu ra a?
Là một đại mỹ nữ, nghề nghiệp cảnh sát, nhưng nàng lại không chút kiêu căng, tính cách hòa hợp, lại nhận biết thư lễ, đại lượng rộng rãi, thật là quá hoàn mỹ rồi.
Nhiếp Thanh Lam như một cô dâu nhỏ đáng yêu, mấy người Trương Phát Tài đều cảm thấy Lộ Minh rất may mắn, có người bạn gái tốt như vây, đàn ông cầu đâu ra? Chỉ có bản thân Lộ Minh mới biết, nàng ta tìm mình là để qua cầu, lợi dụng mình giả trang thành bạn trai ra mắt gia đình nàng, đúng là hồ ly tinh từ đầu tới đuôi.
Lộ Mịnh đang định phân biện 1 lời, sườn liền bị Nhiếp Thanh Lam dùng ngọc chỉ ra sức cấu véo, nàng cảnh cáo hắn, cẩn thận lời nói, không được phép lật tẩy nàng, nếu không sẽ có đại hình hầu hạ. Mặt nàng cười tươi như hoa, một tay kéo cánh tay Lộ Minh, nửa người áp vào thân Lộ Minh, biểu hiện thân mật, kỳ thực là đang dùng sự ôn nhu mê chết người đó của nàng để che đậy phần bạo lưc kia(cấu véo).
Hôm nay không đi không được rồi.
Lộ Minh trong lòng nghĩ, dù sao mình củng phải hỏi nàng tin tức về vẫ thạch, trước tiên cùng nàng ta đi gặp trưởng bối, rồi sau đó tống tiền nàng.
Nếu nàng ta không muốn việc của mình bị vỡ lở, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời.
Chiếc HAMMER hướng về ngoại ô thành phố chạy như bay.
"Nếu anh giúp em qua được cửa này, vậy những việc trước kia một cục xóa hết! anh cùng Cảnh Hàn tư tình, em cùng không hỏi tới nữa" lời nói của Nhiếp Thanh Lam khiến Lộ Minh động tâm, mặc dù bản thân thanh bạch, nhưng cũng sợ phiền phức, nếu như 1 cục xóa hết là tốt nhất.
Lộ Minh nhìn nhìn một bên mặt Bạch ngọc vô khuyết của Nhiếp Thanh Lam, lại cảm thấy nàng đúng là tuyệt thế mỹ nhân, đặc biệt là trên người nàng có một loại anh khí khó thấy ở những cô gái khác, phối hợp với khuôn mắt kiều diễm của nàng, khiến nam nhân có cảm giác muốn chinh phục.
"Sức đề kháng của tôi đối với sự quyến rũ là rất thấp, nữ cảnh sát, y tá, hộ lý, mấy em hoc sinh... kỳ thực không thích lắm" Lộ Minh lẩm bẩm nói ra nhưng lời không đúng với tim như là đang đọc thần chú.
"Đại sắc lang" (câu này chắc ko cần tìm từ khác, 35 của viêt nam) Nhiếp Thanh Lam quay mặt lại trợn mắt lên cáu giận nhìn Lộ Minh.
"Đừng cười, mỗi lần cười đều rất giống hồ ly tinh" nhìn thấy biểu tình đầy nữ tính của nàng, tim Lộ Minh đập mạnh, nhưng chết sống cũng không thừa nhận.
"Đây, tiền hôm trước cô trả hộ tôi tiền phòng trọ", Lộ Minh móc ví lấy tiền đưa cho Nhiếp Thanh Lam.
Nhiếp Thanh Lam cười cười nói, chờ chút ăn xong bạn trai tất nhiên phải thanh toán, số tiền này để chút nữa trả.

Lộ Mình thầm toát mồ hôi, chút nữa hết bao nhiêu còn chưa biết.
Nếu như gọi nhiều cá to thịt lớn, 500 đống có lẽ không đủ cho con số 0 ở đầu, Lộ Minh cũng không nói ra mấy câu suy nghĩ trong lòng náy, dù sao tiền tiêu nhiều, rồi cũng từ nàng lừa trở lại, quyết không để thua thiệt, tốt nhất là trao đổi 1 cục vẫn thiết.
"Mẹ à? mẹ vẫn đang họp? vậy cuộc gặp tối nay hủy bỏ? vẫn không hủy sao!!" Nhiếp Thanh Lam nghe điện, sau đó không đừng được thở dài.
Xem ra, nàng ta cũng không thích gì hành vi đem bạn trai về ra mắt trưởng bối.
Tới địa điểm gặp mặt "Hữu Phụng Lai Nghi" trà trang(một loại quán trà như cafe vườn nhưng lại chia thành các phòng nhỏ riêng biệt), Lộ Minh phát hiện có điểm kỳ lạ, Nhiếp Thanh Lam hình như có chút khẩn trương.
Đi đến trước cửa phòng hẹn, phát hiện bên trong có 2 bóng người, Lộ Minh vừa định tiến vào, liền bị Nhiếp Thanh Lam kéo lại, đôi môi hướng qua, dí sát bên tai Lộ Minh, thổ khí như lan, nhỏ giọng nói: "Đừng có làm hỏng việc, nếu như người nhà có hỏi, thì phải nói là anh tốt nghiệp ở Thanh Hoa, ngành Tài Chính loại ưu, hiện giờ vừa học Thạc sỹ vừa khởi nghiệp hiện tại độc lập mở một công ty có vốn là 500 vạn... "
Lộ Minh nghe thế mắt trợn trắng, hướng nàng giơ ngón cái, lừa đảo thấy qua, nhưng chưa lần nào thấy qua vụ lừa khủng khiếp như vậy.
Nhiếp Thanh Lam trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào của một tiểu tình nhân, vỗ vỗ vào mặt, khiến cho hai bên má hiên lên chút hồng nhuận, như là đạt được sự tưới tắm vô hạn của tình yêu, Lộ Minh nhin thấy thế, trong lòng thầm kêu lên, nữ nhân ở phương diện biểu diễn quả thật là thiên tài, lần diễn này nếu đem đến Bollywood(ngành cn điện ảnh của ấn độ.wikipedia), nàng ta khẳng định sẽ đoạt được oscar cho vai diễn nữ nhân vật chính xuất sắc nhất.
Đang định cắp tay Lộ Minh tiến vô trong cùng người nhà chào hỏi, từ eo Nhiếp Thanh Lam chợt truyền đến vài tiếng hú.
Nhiếp Thanh Lam vừa nhìn, thần sắc liền biến đổi, âm thanh cấp bách hướng Lộ Minh nói: "Trụ sở có việc gấp, em phải lập tức quay vê, anh tự mình lo liệu".
"Hêy, hêy, hêy một mình tôi làm sao được..." Lộ Minh chưa nói hết Nhiếp Thanh Lam đã như mũi tên lao xuống lầu, xem ra đúng là có vụ án lớn sảy ra rồi, Lộ Minh hít lấy một hơi, hy vong thuận lợi quá quan.
Lộ Minh lấy hết dũng khi mở của, thấy bên trong có một nam một nữ. Nam khoảng 50 tuổi, sắc mặt hồng nhuận, khí sắc không tồi, nhưng trên đầu đã có chút tóc bạc, nữ xem ra chỉ khoảng hơn 30 tuổi, nhưng lại có vẻ không chỉ như vây, cực kỳ thành thục, yêu mị, chì nhìn bên ngoài rất khó phán đoán tuổi tác thực cùa bà.
Lộ Minh đoán đây là cha mẹ của Nhiếp Thanh Lam, vì thế ra vẻ thoải mái giới thiệu: "Hai người là bác trai và bác gái? cháu chào hai bác, cháu tên Lộ Minh, hai bác có thể gọi cháu là Tiểu Lộ, vừa rồi Thanh Lam vì Sở có án lớn nên phải quay về... ".
Nhưng đôi nam nữ đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lộ Minh một lúc lâu, rồi lại nhìn nhau, sau đó nam nhân đứng lên dùng giọng nói pha chút xin lỗi nói: "anh bạn nhỏ, chúng tôi không phải là người mà anh bạn cần tìm, vửa rồi trà trang(tiệm trà) đầy khách, chúng tôi thấy chỗ này còn trống, vì vậy yêu cầu được ngồi một lát".
"Hôm nay chúng tôi kỷ niêm ngày 2 người kết hôn, trước đây chúng tôi quen nhau ở đây, chúng tôi chỉ muốn hoài niệm một chút không khí năm đó, anh bạn tới rồi, vậy chúng tôi lập tức rời đi..." nữ nhân cũng đứng lên, nàng đỡ lấy tay của chồng mình, nhìn căn phòng có chút không nỡ rời đi, mục quang nhu tình như nước, như là rất hoài niệm năm đó.
"Thì ra là kỷ niệm ngày kết hôn, vậy thì đừng đi". Lộ Minh nhìn thấy trong vẫn còn 1 bàn, tâm niêm nhất động nói: "nếu hai bác không để ý, cháu ngồi đợi ở bàn bên kia, có lẽ cháu sẽ rất nhanh kết thúc cuộc gặp này, hai bác cứ ngồi đi".
"Cám ơn, rất cám ơn anh bạn!!" đôi vợ chồng đó rất vui, liên tục cám ơn Lộ Minh.
em gái phục vụ đi vào, thấy Lộ Minh chấp nhận nhượng bô, cũng rất vui mừng, còn nói với Lộ Minh là chỉ tính hắn 80%.
Đang uống trà, một người đeo cặp kính đen rất to, trên cổ là sợi giây truyền vàng to như sợi thừng trâu, trên tay cũng là chiêc đồng hồ vàng rất to, giống như 1 kẻ vừa mới phất lên đi vô, ông ta nhìn thấy trong phòng có 3 người, lại ngồi phân làm 2 bàn, nhất thời ngạc nhiên hỏi: "ài, đây không phải là phòng con gái tôi đặt trước sao?".
Lô Minh trong lòng khiếp sợ toát mồ hôi, thì ra kẻ mới phất này mới là cha Nhiếp Thanh Lam à.
Nhưng mà dù thế nào đi nữa, kịch vẫn tiếp tục phải diễn.
Vì vẫnn thiết, vì Nhiếp Thanh Lam 1 cục xóa hết, Lộ Minh trong lòng lấy hết dũng khí, đứng lên chào hỏi: "Người là bác trai? cháu là bạn trai Thanh Lam, vừa rồi Thanh Lam vì Sở có việc gấp,nên phải quay về... ".