"Ngồi, ngội đi cậu nhóc, cậu tốt nghiệp trường nào?"
kẻ mới phất ra hiệu cho Lộ Minh, câu đầu tiên liền hỏi học về vấn.
"Ách, Thanh Hoa" Lộ Minh bắt đầu toát mồ hôi.
"Chuyên ngành của cậu là gì?" kẻ mới phất lại hỏi.
"Tài Chính..." Lộ Minh cảm thấy mồ hôi to như hạt đậu từ ngóc trán chảy xuống.
"Học tài chính, không tồi, giờ đang làm việc ở đâu" kẻ mới phất có vẻ như rất coi thường mấy người đi làm công, Lộ Minh trong lòng nhảy lên, chẳng trách Nhiếp Thanh Lam bắt mình nói khởi nghiệp, mở công ty.
"Ách, cháu tự khởi nghiệp..." Lộ Minh làm mặt dầy, cứ theo kịch bản của Nhiếp Thanh Lam mà diễn, đã chơi thì phải chơi tới cùng.
"Tôi biết rồi, vừa học thạc sỹ, vừa khởi nghiêp, công ty mặc dù nhỏ, nhưng có vốn đầu tư là 500vạn, dúng không? phương pháp này nát bét ra rồi, gần như lần nào cũng vậy, cậu nhóc, cậu là người thứ mấy nói với ta câu đó rồi? không chịu đổi mới chút nào, tai ta nghe nhiều đến nỗi nhàm ra rồi" kẻ mới phất nháy mắt đã bắt thóp Lộ Minh, cười lớn không ngừng.
"Vâng, là cháu mạo nhận, bác trai quả lợi hại,mới nhìn đã rõ". Lộ Minh nghe thế, cũng cười lớn lên, đã bị vạch trần, vậy thì giả vờ làm gì?
Sau khi bị vạch trần, trong lòng Lộ Minh ngược lại, cảm thấy nhẹ nhõm, như được giải phóng khỏi sức nặng.
Hiểu con không ai bằng cha, nhìn người cha này, mặc dù có chút giống kẻ mới phất, nhưng sớm đã hiểu rõ hết, khổ cho Nhiếp Thanh Lam vẫn còn cho rằng đưa một người con trai đến là có thể lừa được người nhà.
Xem ra nàng ta sớm biết người nhà nàng chắc chắn phát hiện ra nàng sẽ diễn vở kịch này, vậy với mình không chút quan hệ gì, mặc dù không giúp được nàng lừa qua cửa này, nhưng cũng không thể trách mình à.
Nhìn thấy Lộ Minh giơ ngón tay cái về phía mình, kẻ mới phất đắc ý ha hả cười lớn,vỗ vỗ vai Lộ Minh cười nói: "Đúng rồi, con gái ta bỏ ra bao tiền để nhờ cậu mạo nhận là bạn trai nó?"
"Tiền? a, giá tiền vẫn chưa có đàm phán, có điều hôm trước cô ấy có trả tiền thuê nhà giúp cháu, vâng, đây là 550đồng, nhờ bác đưa cho cô ấy, kỳ thực cháu quen con gái bác không lâu, cộng tất cả lại cũng không quá 3 ngày, gặp mặt cũng 3 lần... bác à, nếu không có việc gì, cháu xin phép ra về!!", Lộ Minh trong lòng thầm nghĩ, kịch này không diễn được nữa, vậy thì mình chuồn sớm chút hay hơn.
Sự việc đã bị hỏng, xem ra phải tìm cách khác để dò hỏi tin tức về vẫn thiết rồi.
Nhiếp Thanh Lam là tiểu hồ ly, tốt nhất là không nên giây vào.
Thế gian nếu thật là có tồn tại vẫn thiết, vậy thì nhẫn trữ vật của mình vẫn còn hi vọng.
Cảm nhận hiện nay của Lộ Mình là, hắn thà tiếp xúc nhiều một chút với nữ phi tặc Lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn, cũng không nguyện cùng với Nhiếp Thanh Lam hồ ly này giao tiếp.
"Tiền của nó, cậu trả cho nó, cậu nhóc, đừng vội đi, ngồi xuống, ta muốn tìm người bồi tiếp uống vài cốc trà." kẻ mới phất đem tiền đưa cho Lộ Minh, vỗ vỗ ghế ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
"Bác có việc gì cần phân phó cho cháu?" Lộ Minh cũng không khách sáo, cầm tiền về, nếu như lát nữa hằn phải trả tiền, không có tiền, vậy phải lưu lại mà rửa đĩa rồi.
"Cậu nhóc, quậy ở đâu vậy?" kẻ mới phất khẩu khí giống một tên xã hội đen, đặc biêt là vào trong phòng những vẫn đeo kính đen ra vẻ ta đây, đúng là có chút cảm giác giống đại ca xã hội đen.
Có điều đại ca xã hội đen ở thành phố Lam Hải này không có tên nào là Lộ Minh không biết, kẻ mới phất này trước giờ chưa từng thấy qua, có vẻ như là 1 thương nhân thích chơi trội, Lộ Minh trong lòng nghĩ, không lẽ người này cũng bị film ảnh của Hông Kông độc hại rồi?
"Cháu? ách, vừa mới tốt nghiệp ra trường, còn chưa tìm được việc làm" Lộ Minh nói thật.
"Việc làm cũng không có? cậu nhóc, muốn cưới con gái ta, tuyệt đối không có cửa, đừng nói cửa ải của mẹ nó, đến ta cũng không chấm cậu!!" kẻ mới phất nói câu này cũng không sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người khác.
Có điều Lộ Ming cũng cảm thấy hợp lý, bản thân mình việc làm không có, nếu kẻ mới phất này mà chấm mình thì mới thấy kỳ.
Lộ Minh cười, dù sao mình cũng không phải là chư thần dưới váy Nhiếp Thanh Lam, cách nhìn của người nhà của nàng, muốn như thế nào thì như thế đó.
Đợi chút mọi người phủi đít rời đi, có lẽ vĩnh viễn cũng không gặp lại kẻ mới phất này, kệ ổng nói gì thì nói.
Kẻ mới phất vỗ vỗ vai Lộ Minh cười rất cởi mở nói: "Cậu nhóc, không bằng, cậu đi theo ta? công ty của ta hình như đang tuyển bảo an, ta thấy thân thể cậu khá cường tráng đó, chiều cao cũng hợp lệ, hay là đến công ty ta làm viêc?"
"Cám ơn bác, cháu chưa đi qua bộ đội, làm bảo an cũng không có kinh nghiệm", kỳ thực Lô Minh cũng không chấp nhặt phải làm việc gì nhưng hắn hy vọng cách Nhiếp Thanh Lam xa ra chút, nếu như bản thân mình chạy tới làm việc ở công ty cha nàng, vậy không phải để nàng biến thành con lừa điều khiển sao?
Nếu như là bình thường, kẻ mới phất này gọi mình đi làm bảo an, Lộ Minh nói không chừng sẽ đáp ứng.
Nhưng đây ổng lại là cha Nhiếp Thanh Lam, bản thân vẫn là trốn xa chút, cách xa hồng nhan hoạ thuỷ ra.
"Bảo an cũng không làm, xem ra cậu rất kén chọn việc làm a" kẻ mới phất đứng lên, cười lớn đi ra cửa bỏ đi, gã này tiền vậy mà không thanh toán, đúng là nhà giàu bủn xỉn.
Lộ Minh trong lòng thầm kêu lỗ vốn, cũng không biết phí phòng trá này là bao nhiêu. nếu như tiền không đủ bị người áp tải ra máy ATM rút tiền thanh toán, vậy thì ngượng chết được囧.
May là chỉ uống có 2 cốc trà, không gọi mấy thứ khác, Lộ Minh giơ tay gọi em phục vụ lại thoanh toán.
"Anh sao thế? bệnh tim lại tái phát? thuốc đâu, đừng doạ em... cứu mạng, cứu mang a!!" bên đó phu nhântuyệt mỹ đột nhiên la lên, cái đầu hơi bạc của lão đầu nghẹo sang một bên ngục trên bàn, hô hấp mỏng manh.
phu nhân tuyệt mỹ nhìn thấy Lộ Minh, như người chết đuối vớ được khúc gỗ cứu mạng, gấp gáp kêu cứu.
Lộ Minh thấy vị phu nhân tuyệt mỹ đó mặt đầy kinh hoàng thất sắc, trong nhãn thần tràn ngập nỗi sợ hãi và bơ vơ, xem ra đây không phải là dàn cảnh lừa người, vỗn dĩ trong lòng sợ chuốc hoạ vào người, giờ bị nhiệt huyết dâng trào đè xuống.
Không thể thấy chết mà không cứu.
Lộ Minh cắn răng, hướng tuyệt mỹ phu nhân gật đầu.
Nếu như là gẫy xương trật khớp, hay là băng bó ngoại thương, Lộ Minh không phí chút khí lực nào cũng có thể giải quyết, (nguyên văn là thành ngữ:手到那來 sho dao na lai) nhưng là bệnh tim thì hắn bó tay, chỉ có cách đưa đên bệnh viện.
Vác nam nhân trung niên đang hôn mê đó lên, phi như bay xuống lầu, em gái phục vụ và tuyệt mỹ phu nhân cũng cấp tốc xuống theo, 1 vì tiền thanh toán, 1 vì lo lắng cho chồng, Lộ Minh cũng không nghĩ nhiều, bênh tim là chạy đua với thời gian, chậm một chút thì chết chắc, một lèo chạy tới bãi đỗ xe bên ngoài, đột nhiên nghe thấy băng, một tiếng đâm xe rất to truyền tới, 2 chiếc xe con đâm nhau phía trước, đập vào mắt chính là kẻ mới phất cả đầu đầy máu.(tới nữa)
"Cứu, cứu mạng..." kẻ mới phất mở miệng nói xong liền ngục xuống vôlăng hôn mê.
"Không phải vậy chứ?" Lộ Minh đầu to lên.
Ngoài mười mấy mét là chiếc xe gây tai nạn đang nhấn ga, như một mũi tên chạy mất, trong lúc hỗn loạn, biển số xe cũng không kịp nhìn rõ.
Nếu như không cứu kẻ mới phất, thì với cái đầu đầy máu đó tỉ lệ ngỏm là rất cao.
Lộ Minh nghĩ, nếu như bỏ không cứu kẻ mới phất, lại chỉ cõng người là này tới bệnh viện, để Nhiếp Thanh Lam biết được, nàng ta nhất định cùng mình chiến tới cùng!
Nhưng muốn cứu cả hai người, làm sao cõng?
Lộ Minh cuối cùng cắn răng, đem nam nhân trung niên sau lưng đăt xuống. tuyệt mỹ phu nhân cho rằng Lộ Minh bỏ không cứu chồng mình nữa, chuyển sang cứu kẻ mới phất, nhất thời khóc to lên, em bé phục vụ đuổi tới bị doạ kêu thét lên, hiện trường một phiên hỗn loạn.
Lộ Minh không thèm lý tới bọn họ, nhặt lấy một cục gạch bên đường, đập vỡ cửa kính xe của kẻ mới phất, kính vỡ nhỏ.
Kính mặc dù bị đập vỡ nhưng cánh phía trước của xe bi đâm 凹 lõm vào 1cục, Lộ Minh kéo liền mấy cái cũng kéo không ra.
Lộ Minh trong lòng bực tức, chẳng để y tới cái gì là kinh thế hãi túc, nội lực bộc phát, oành" một tiếng đem cánh cửa xe giật ra... cấp tốc đem kẻ mới phất dời qua ghế bên kia, lại mở cửa sau đem nam nhân trung niên đang bị bệnh tim phát tác nhét vô, sau đó quay qua phu nhân tuyệt mỹ nói: "Bác lái xe".
"Tôi, tôi lái không nổi..." phu nhân tuyệt mỹ hiện tại tâm thần hoảng loạn, chỉ biết khóc thút thít.
"Vậy cô lái" Lộ Minh lại chỉ tay vào em bé phục vụ.
"Tôi không biết lái" tay em bé đó vội xua loạn lên, hiện tại trong não nàng như có một cơn sóng lớn đập vào vậy, "anh lái, anh lái, tôi không biết lái".
"Lái xe cũng được, nhưng tôi không có bằng lái" Lộ Minh xấu hổ, nếu như trên đường tới bệnh viện bị cảnh sát bắt lại, mình chắc chắn sẽ bị bắt vô xà lim.
Phu nhân tuyệt mỹ lại khóc lớn lên, Lộ Minh bị bà ta khóc đến phát bực, liền nhét bà vô phía sau, em bé phục vụ không nguyện ý cũng bị hắn nhét vô nốt.
Lộ Minh nhảy lên xe, thò tay định đóng cửa, nhưng tay thò ra vẫy vẫy vài cái... không thấy gì.
Thì ra cửa xe sớm đã bị mình giật mất rồi.
Lộ Minh xấu hổ, liền đề máy, đạp ga, đánh vôlăng, cua một vòng rộng quay đầu, phi như bay ra đường lớn.
phu nhân tuyệt mỹ và em bé phục vụ kêu thét lên, nhưng Lộ Minh căn bản không thèm để ý, dù sao nếu bị cảnh sát bắt được thì chết chắc, liều mạng cho rồi, nói không chừng kinh động đến cảnh sát, Nhiếp Thanh Lam cũng kịp thời tới nơi.
Vì thế, trên đường đi vượt vô số xe, tiến vào khu vực náo nhiệt của thành phố, vẫn như cũ trên 100km/h mà chạy.
Lúc phong phong hỏa hỏa, xông vào Quang Minh số 2 là bênh viện gần đó nhất, đạp thắng(phanh) gấp, lực dư còn làm một cú như đại long bái vĩ (bác nào hay xem đua xe sẽ hình dung ra được tốc độ nhanh phanh gấp kéo thắng trước nó như thế nèo.180độ), quệt đít xe vào một chiếc xe cấp cứu của bệnh viện.
Lộ Minh đem kẻ mới phất nhấc ra, lại đem trung niên nam nhân kẹp vào bên sường.
Mỗi tay một người, đem 2 người cần cấp cứu đó ôm lấy, chạy như bay vô khách sảnh của bệnh viện, một tiếng "cứu người" như tiếng sấm giữa trời quang đem trực ban của bệnh viện dọa cho nhảy dựng lên.
"đặt xuống đặt xuống... để cho chúng tôi, người nhà các vị đóng tiền, chuẩn bị thủ tục nhập viện", bác sĩ trực ban vội vàng ra hiệu cho Lộ Minh đặt hai người xuống.
Lộ Minh còn định giải thích bện tình, nhưng mấy người y sĩ đã vây quanh kiểm tra, làm hắn hết việc, bác sĩ trực ban lại bắt đầu hỏi han phu nhân tuyệt mỹ và em bé phục vụ, đem vị anh hùng cứu người này vứt 1 bên hóng gió.
Hắn đang định mở miệng nói, thì một người y sĩ chỉ vào khoang cửa sổ cách đó không xa nói: "nhanh đi đóng tiền, làm thủ tục nhập viện". (đã nghèo còn mắc cái eo)
Lại có một vị y sĩ lớn tuổi hướng Lộ Minh nói: "bệnh nhân lập tức phải tiến hành phẫu thuật, bởi vì phẫu thuật tim rất nguy hiểm, vì vậy người nhà ngoài ký tên ra, còn phải đóng phí cam kết phẫu thuật là 5vạn, nếu không không làm phẫu thuật được... ngoài ra vị sọ não bi thương này, ngoài băng bó, cong phải chụp X quang, cậu nhanh chuẩn bị 5vạn, nếu chậm trễ bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm".
"Trước tiên hãy làm phẫu thuật, tiền thuốc thang, viện phí nhất định sẽ không thiếu các vị đâu", Lộ Minh choáng váng, bản thân đi đâu kiếm 5vạn ?
"Bệnh viện có quy định, trước tiên đóng 1 khoản đảm bảo...đừng nói với tôi, đó là quy định của viện trưởng, tôi cũng không cách nào làm khác, hàng năm số người không trả tiền bệnh viện quá nhiều, bắt buộc phải trả tiền trước rồi mới tiến hành phẫu thuật", bác sĩ trực ban trước tiên để các y sĩ đưa kẻ mới phất và trung niên nam nhân vào phòng phẫu thuật, đẩy đẩy gọng kính, ra hiệu cho Lộ Minh chớ có tức giận, lập tức gọi điện gom đủ tiền mới là thượng sách.
"Mẹ kiếp, các người đây không phải là có sữa mới là mẹ nuôi(vú em) sao?, tiền không phải là không trả, trước tiên cứu người, chúng tôi 1 xu cũng sẽ không thiếu cho các người", Lộ Minh tức tới nỗi sắp thi triển bạo lực.
"hu hu hu...." phu nhân tuyệt mỹ quá độ thương tâm, khóc tới mức hụt hơi, ngất xỉu dưới đất, lại có một bệnh nhân cần được cấp cứu (pó toàn thân)
Mặc dù được mọi người vội vàng cứu tỉnh, nhưng phu nhân tuyệt mỹ hư nhược vô cùng, cứ thế khóc tỉ tê, Lộ Minh muốn cùng bà thương lượng một chút cũng không được.
em bé phục vụ đứng giúp Lộ Minh không ngừng gọi vào di đông của Nhiếp Thanh Lam. Nhưng máy của nàng không mở, có lẽ đang bận phá án. Đến cha bị tai nạn sắp chết mà cũng không biết, ai.
Lộ Minh bị bác sĩ trực ban hối thúc liên hồi, không có tiền hắn không chịu cứu người, cũng không thèm sợ câu dọa sẽ xé xác Lộ Minh.
Thực sự hết cách rồi, đúng vào thời điểm tuyệt vọng, trong não Lộ Ming linh quang chơt lóe, vẫn còn một cách....