Sòng Bạc

CHƯƠNG 27

Không có một phút nào tôi lại nghĩ rằng Hassan Fezzali, và đằng sau ông ta, hoàng thân Aziz, lại đến tiếp cứu tôi chỉ vì cái lý do là tôi đã kéo được Hassan ra khỏi một tình trạng khốn khó. Không thể có một nền tài chính tốt với những tình cảm tốt đâu. Tình bạn gắn bó chúng tôi, mà câu chuyện kem mứt đã củng cố thêm, chỉ có thể cho phép tôi, nhiều lắm là được người ta nghe tôi nói thôi.

.... Khi, vào khoảng giữa tháng Ba, ngay sau khi được sự đồng ý của Miranda ở Macao, tôi đã bí mật gặp Fezzali ở Rome, thì ông có nghe tôi nói thật, nhưng chỉ chờ đợi, mà không bình luận gì. Tôi nói:

— Tất nhiên, những gì mà tôi đề nghị là một vụ kinh doanh. Vụ kinh doanh này không phải không mạo hiểm, nhưng có vụ kinh doanh nào mà lại không có mạo hiểm, nhất là trước mắt lại có những lãi suất quan trọng như vậy? Bởi vì đi hết đường...

— Nếu mọi việc đều suôn sẻ cả.

—... Bởi vì đi hết đường “nếu mọi việc đều suôn sẻ cả" thì ông sẽ chỉ đầu tư một tỷ dolars thôi, một tỷ nhỏ trong số những tỷ dolars dầu mỏ mà ông quản lý. Và cái tỷ dolars này sẽ đem lại cho ông một số lãi khoảng ba mươi phần trăm trong không đến một năm nữa kia. Tôi đã nói rồi đó. Amen.

”Lòng ham muốn tăng thêm sự giàu sang của ngươi, ám ảnh ngươi,... nhưng chẳng lâu nữa ngươi sẽ biết,... sẽ thấy địa ngục,... và người ta sẽ hỏi tội ngươi về những thú vui trên cõi đời này...” - Sourate 102đoạn thơ 1 đến 8.

”Tất cả chúng ta đều chờ sự tận cùng. Ngươi cũng chờ, và ngươi sẽ học được ai trong chúng ta đã đi đường thẳng, và ai bị dắt đi chệch đường” - Sourate 20, đoạn 135.

— Nếu tôi không nhầm.

Ông nghiêng đầu nói:

— Dường như người ta đã chữa lại cả kinh Coran thì phải.

Về mặt sức khỏe, Hassan đã hoàn toàn phục hồi sau vụ giam cầm ông. Trong ông, sự vĩnh cửu như đã đứng sững lại: Một cái đầu của con lạc đà già sầu não, trên một bộ xương chằng chịt đan vào nhau. Cộng thêm một cái lưỡi thật lớn để mút mát kem. Ông gãi cái sống mũi Bédouin to tướng của ông.

— Thế theo anh, thì tôi phải mua lại cả cái công ty bảo hiểm ấy à? Cái công ty Herschell ấy...

— Thưa, Getchell ạ. Hãng Getchell and Harkin New Jersey Insurance Company. Không phải là một công ty lớn lắm. Phải trả một trăm năm mươi triệu tiền bồi thường đã làm cho nó khá lúng túng, thăng bằng chi thu của nó bị lung lay dữ dội. Thêm nữa, chủ tịch hiện nay của hãng, Jack Getchell, là một người đã già, lại không có người nối dõi trực tiếp. Ông ấy sẽ bán thôi.

— Hãy cứ cho là thế. Rồi sau sao nữa?

— Sau đó, người mà ông đặt lên đầu công ty để đại diện cho quyền lợi của ông sẽ phải bí mật cho mở lại ngay tức khắc cuộc điều tra về vụ cháy Con Voi Trắng. Ông ta sẽ giao cuộc điều tra mới này cho một người tên là Donald Yarrow. Tôi đã có hỏi rồi: Yarrow là tên cớm tư giỏi nhất trong lĩnh vực này.

— Và Yarrow sẽ tìm ra là vụ cháy có nguyên nhân hình sự.

— Vâng.

— Và sẽ cho anh vào tù.

— Không ạ.

— Tiếc nhỉ. Thế tại sao anh lại không vào tù, hả cậu thanh niên Cimballi Franz?

— Bởi vì Yarrow sẽ phải phục tùng những lệnh cực kỳ chính xác mà người chủ mới của hãng Getchell và Harkin, nghĩa là người đại diện của ông, sẽ ra cho hắn. Hắn sẽ phục tùng vì hắn biết rằng tất cả các hãng bảo hiểm đều ưng một sự dàn xếp dù dở một trăm lần hơn là một vụ án dù tốt. Vả lại Yarrow không có chọn lựa: Nếu hắn không phục tùng thì sẽ không được trả tiền.

— Và thế là cái hãng bảo hiểm mà tôi mua đó, sẽ nhận được hai trăm ba mươi triệu của bọn Caltani và của anh.

— Đúng thế.

— Một trăm mười lăm triệu của mỗi người?

— Tôi nghĩ rằng có thể thuyết phục bọn Caltani phải trả một trăm ba mươi. Dù sao, cũng chính chúng là người đã châm lửa đốt cái sòng bạc của tôi.

— Và anh sẽ trả một trăm triệu?

— Vâng, tròn như thế.

— Nhưng anh lấy đâu ra cái số ấy.

— Người Thổ Nhĩ Kỳ sẽ mua lại những phần của tôi ở Con Voi Trắng với cái giá sáu mươi lăm triệu. Đấy là giá thật.

— Người Thổ Nhĩ Kỳ làm gì có nhiều tiền thế.

— Anh ta sẽ có. Khi ông đưa cho anh ta. Thực ra không phải anh ta, mà là ông sẽ mua lại bốn mươi chín phần trăm cồ phần Con Voi Trắng của tôi.

— Thấy rồi. Nhưng anh vẫn còn thiếu ba mươi lăm triệu nữa. Anh lấy đâu ra số tiền ấy?

— Lý và Lưu sẽ cho tôi vay với lãi suất mười lăm phần trăm.

Người con của Sa Mạc cười gằn:

— Cái lòng tin của anh đối với mấy ông con trời khùng khùng này vẫn cứ làm tôi ngạc nhiên. Họ cũng điên không kém gì tôi, đã ngồi nghe anh nói mê sảng. Thế tôi còn phải mua gì nữa không?

— Phần còn lại của Con Voi Trắng, mua lại của bọn Caltani, và cả toàn bộ cái sòng bạc của chúng nữa. Qua trung gian một nhóm Thụy Sỹ dỏm, mà chúng tôi sẽ tạo ra để dùng vào việc này, với Adriano Letta làm giám đốc thương mại.

— Đức Tiên Tri cấm cờ bạc.

— Chắc chắn là Đức Tiên Tri có nói một cái gì ở đâu đó, về cái bọn Caltani này. Và về số phận phải dành cho chúng. Và chắc ngài cũng có dặn dò là phải thưởng cho những tên Cimballi đáng yêu.

— Điều ấy sẽ không làm tôi ngạc nhiên. Ngài nói biết bao nhiêu điều mà.

Người Bédouin yêu quý của tôi đáp lại như vậy. Nhưng ông ta nói một cách như lơ đãng. Và tôi gần như có thể thấy những con số đang diễu qua trong cái đầu một người bán thảm len chuyển sang làm kinh tế cao cấp của ông. Chưa bao giờ tôi thấy ông sử dụng một cái máy tính nào. Tất cả trong đầu thôi. Và ông nghiêng cái đầu ấy xuống:

— Và sau đó bán lại tất cả, có phải thế không?

Ông suy nghĩ thốt ra thành lời. Lúc đó tôi biết rằng ông sẽ chấp thuận.

Không, thật không phải là đơn giản. Nhưng cũng không đến nỗi phức tạp một cách khủng khiếp. Nếu muốn hiểu Hassan Fezzali có lợi gì khi tham gia vào cái đòn trấn lột của tôi, chỉ cần đặt ra một vài con toán. Trước hết những gì ông ta bỏ ra, nói cách khác là phần đầu tư của ông.

Ông mua một công ty bảo hiểm Mỹ. Trong lĩnh vực này, việc đầu tư rất hiếm có khi nào là phiêu lưu. Trong trường hợp của hãng Getchell và Harkin, có thể là hơi bất trắc, vì hãng đang bị khó khăn trong vụ bồi thường một trăm năm mươi triệu dolars. Nhưng sau sự can thiệp của tôi, thể hiện ra bằng sự mua lại của Fezzali, sự ra trò của Yarrow, thì cũng chính cái hãng này sẽ thu hồi lại được một trăm năm mươi triệu, cộng với mười lăm triệu lãi, cộng với bẩy mươi lăm triệu tiền phạt. Lỗ vốn vào tháng ba, công ty sẽ rộng rãi có lãi vào tháng tám. Fezzali sẽ làm được một vụ kinh doanh tốt quá trời.

Ông mua Con Voi Trắng. Về việc này ông đã bỏ ra sáu mươi lăm triệu, và dùng người Thổ Nhĩ Kỳ làm người cho mượn tên. Cộng với bốn mươi trả cho bọn Caltani. Cộng với việc nhận lại món vay của ngân hàng, kể cả lãi, tức là bốn trăm bốn mươi triệu dolars. Vào tháng tám, thì Con Voi Trắng đã hoạt động được hai tháng và đã trả được hai kỳ góp cho ngân hàng ở Philadelphie. Tổng số Fezzali trả cho Con Voi Trắng: Sáu mươi lăm cộng với bốn mươi cộng với bốn trăm bốn mươi: Năm trăm bốn mươi lăm triệu dolars.

Ông mua sòng bạc bên cạnh, cái của bọn Caltani, với giá bốn mươi triệu, cộng với việc nhận lại số vốn vay ngân hàng (Sòng này đã mở cửa được bốn tháng và đã trả góp được bốn kỳ số tiền vay ban đầu ba trăm hai mươi cộng với lãi tức là ba trăm sáu mươi tám triệu). Vậy thì vào tháng tám số vay ngân hàng là ba trăm ba mươi tám. Tổng số trả cho sòng bạc thứ hai này: Tám mươi cộng với ba trăm ba mươi tám: Bốn trăm mười tám triệu.

Tức là tất cả cho hai sòng, năm trăm bốn mươi lăm cộng với bốn trăm mười tám: Chín trăm sáu mươi ba triệu dolars.

Bây giờ đến lãi.

Và một nhận xét đầu tiên. Được minh họa bởi một thí dụ, Con Voi Trắng chẳng hạn. Giá của nó là bao nhiêu. Chính xác là một trăm triệu làm vốn riêng (năm mươi triệu của tôi cộng với năm mươi của Miranda đầu tư vào). Thêm vào đó bốn trăm triệu vay của ngân hàng ở Philadelphie, tức là bốn trăm sáu mươi kể cả lãi. Vậy tổng số giá của Con Voi Trắng: Năm trăm sáu mươi triệu.

Hassan sẽ chỉ phải trả năm trăm bốn mươi lăm. Đã thấy số lãi thứ nhất là mười lăm triệu rồi. Nhưng tính theo kiểu đó là ngu. Bởi vì cái trị giá thật của Con Voi Trắng vào tháng tám 1977 không còn là năm trăm sáu mươi triệu nữa rồi. Bây giờ trị giá của nó hơn thế nhiều. Bởi vì nó đã bước vào hoạt động từ hai tháng nay, bởi vì nó có cái tên kinh khủng Henry Chance đứng đầu, và bởi vì nó đã có lãi suất hơn là người ta ước lượng. Đây là một vụ kinh doanh bằng vàng. Giá trị thật của nó bây giờ đã tăng lên khoảng hai mươi phần trăm (và tôi đã khiêm tốn trong sự ước lượng). Vậy ít nhất bây giờ nó trị giá sáu trăm bẩy mươi hay sáu trăm tám mươi triệu. Tạm cho là sáu trăm bẩy mươi lăm đi.

Hiện tượng cũng y hệt như thế đối với sòng bạc kia, mở cửa từ bốn tháng nay rồi, và nếu nó không có được cái hùng vĩ của Con Voi Trắng, thì cũng không phải là một vụ kinh doanh dở. Nếu có phải đem bán lại vào tháng tám, và bán trong những điều kiện bình thường, chứ không phải trong lúc dao kề cổ như bọn Caltani, thì chắc chắn cũng sẽ phải được từ năm trăm ba mươi đến năm trăm năm mươi triệu. Tạm cho là năm trăm bốn mươi đi.

Có nghĩa là nếu đem cộng những giá bán thật của cả hai sòng (bán được lắm, vì không thiếu những người muốn mua) thì là sáu trăm sáu mươi lăm cộng với năm trăm bốn mươi bằng một nghìn hai trăm mười lăm triệu.

Mà Hassan, tôi nhắc lại, chỉ phải trả có chín trăm sáu mươi ba.

Lãi trông thấy vào tháng tám, nếu Hassan muốn bán lại ngay, nhưng không vội vã, trong ba mươi hay sáu mươi ngày: Một nghìn hai trăm mười lăm trừ chín trăm sáu mươi ba: Hai trăm năm mươi hai triệu dolars.

Không tồi, có phải không? Nhưng còn hơn thế nữa kia! Bởi vì phải là thật ngu đần (mà tôi nghĩ rằng không phải lúc nào tôi cũng ngu, còn Hassan thì chắc chắn là không ngu rồi), phải thật ngu đần mới đem bán riêng rẽ hai cái sòng này ra.

Rõ ràng là phải hợp nhất hai cái làm một hay nhiều cầu nối và lắp bằng khoảng phi chiến sự ở giữa, không đến một trăm thước, ngăn cách hai sòng. Người ta sẽ đi đến một cái gì thật đồ sộ.

Đắt giá hơn (rất nhiều).

Thực ra đến hơn một tỷ rưỡi dolars. Rất chính xác là một tỷ sáu trăm bốn mươi triệu dolars. Và đó đúng là số tiền mà Hassan Fezzali đã thực sự thu được vào tháng tư 1978, khi ông bán lại tất cả cho một công ty dầu hỏa muốn bắt rễ vào Atlantic City, sau khi đã có ở Vegas hai sòng bạc rồi.

Thế còn cái anh hùng Cimballi đáng yêu ấy, trong tất cả chuyện này thì thế nào?

Tôi chỉ xin nhận có một hoa hồng khiêm tốn mười phần trăm trên số tiền bán cuối cùng vào tháng tư 1978. Cũng cái mười phần trăm mà Miranda đã được lĩnh theo những thỏa thuận giữa tôi với nàng ở Macao. Vậy thì tôi được hưởng một trăm sáu mươi tư triệu dolars, mà Hassan trả sòng phẳng ngay tức khắc. Thực ra ngay từ ngày 9 tháng tám 1977, vì tôi đang thiếu thốn, ông đã ứng trước cho hàng tháng rồi. Ông có thể làm thế được.

Làm lại một lần cuối cùng nữa những con tính về phía ông, người ta sẽ thấy rằng nếu đem cái số một nghìn sáu trăm bốn mươi triệu mà ông thu được tháng tư 1978, trừ đi chín trăm sáu mươi ba mà ông đã đầu tư vào việc mua hai sòng bạc, ba mươi mà ông bỏ ra để hợp nhất hai sòng lại làm một, một trăm sáu mươi tư tiền hoa hồng của Miranda (1640 trừ 963 + 30 + 164 + 164) thì dù sao trong cột lãi, ông cũng còn ghi được con số khiêm tốn là Ba Trăm Mười Chín Triệu Dolars, cho một số vốn đầu tư thực là chín trăm sáu mươi ba.

Tôi đã để ông hy vọng một lãi suất ba mươi phần trăm, nhưng kết quả lại còn hơn thế nữa. Nhất là nếu người ta chưa quên là, với công ty bảo hiểm, ngoài số tiền lãi mười lăm triệu, ông còn thu thêm một số lãi bẩy mươi lăm triệu nữa (tiền phạt).

Ba trăm chín mươi tư triệu lãi nếu nộp cả lãi về dịch vụ sòng bạc và dịch vụ công ty bảo hiểm.

Đấy, vì sao mà Hassan Fezzali đã nghe tôi nói và làm theo tôi.

Và cũng vì sao mà Đức Allah thật vĩ đại.