Sòng Bạc

CHƯƠNG 20

— Franz, tôi van anh, anh hãy cứ tin tôi đi. Anh đừng nói gì cả. Anh không nhìn thấy gì, anh không biết việc gì đã xảy ra. Không có tên bảo vệ, không có những tấm gỗ, cái cửa lối đi cấp cứu không bị chặn...

Marc thầm thì, nói thật nhanh. Những cảnh sát và lính cứu hỏa đang tiến lại phía chúng tôi, do người bảo vệ đã mời chúng tôi cà phê và bị Heidi cho một cú đá dẫn đường. Tôi cũng trông thấy hai người quay phim của một êkíp phóng sự truyền hình của hãng C.B.S. Marc nắm tay tôi và xiết chặt.

— Đồng ý không, Franz? Cậu đã hiểu chưa?

Ông còn thì thầm:

— Tôi van cậu. Không có tấm gỗ, không có tên bảo vệ. Lối ra không bị chặn. Vụ cháy là một tai nạn. Franz! Tai nạn!

Cảnh sát và cứu hỏa đã đến trước mặt chúng tôi rồi đến một ký giả truyền hình, tay cầm micro. Người ta bao quanh tôi, hỏi tôi dồn dập, rồi quay phim tôi rất nhanh, quay phim chúng tôi, tôi và hai đứa trẻ. Tôi bắt buộc phải giơ hai bàn tay đầy vết bầm máu và quần áo rách, bẩn: “Không, tôi không biết chuyện gì xảy ra, tôi hoàn toàn không biết gì về nguyên nhân của vụ cháy".

Cứ luôn luôn những lúc có thể được, tôi lại tìm đôi mắt của Lavater. Cứ mỗi lần như thế thì bức thông điệp của đôi mắt này truyền cho tôi lại hết sức rõ ràng. Một chữ cứ quay lộn không ngừng trong đầu óc tôi: “Tai Nạn".

Dĩ nhiên tôi biết, tôi biết một cách tuyệt đối chắc chắn, là vụ cháy đã đươc gây ra, được chuẩn bị và rất tỉ mỉ, người ta đã dự kiến trước từng cử chỉ của tôi: Cái tên bảo vệ mà tôi thấy trên màn ảnh đã chờ tôi ở đằng sau cánh cửa trong đường hào. Hắn chắc chắn là tôi sẽ chạy trốn cùng với tụi trẻ trước làn khói và hơi độc và thế nào tôi cũng phải ra bằng đường đó. Rõ ràng cái thuyết “Tai Nạn" là một điều nói dối thuần túy. Nhưng tôi nhìn chòng chọc vào Marc, và trong những giây phút ấy tôi đánh bạc với tất cả những năm tháng Lavater đã luôn ở cạnh tôi, với một sự trung thành và độ tin cậy đáng làm gương được. Tôi đầu tư tất cả số vốn tin cậy mà anh đã đạt được.

— Không, tôi không có một lý do nào để nghĩ rằng những nguyên nhân của vụ cháy có gì khác là một tai nạn rủi ro.

Marc nhắm mắt lại, dáng điệu như người vừa trút được một gánh nặng, và tôi tiếp tục trả lời các câu hỏi mà người ta đặt ra cho tôi, dưới con mắt kính của một camera di động, và trong tiếng lách tách của máy ảnh: Đúng, tôi đang ở trong hầm chống nguyên tử, khi thấy khói xuất hiện. Không, chúng tôi, hai đứa trẻ và tôi, không hề thấy có gì nguy hiểm đe dọa. Bởi vì căn hầm có nhiều cửa ra khi cấp cứu. Vâng, tất nhiên, cũng có hơi bị kích động một chút, nhất là khi vội vã nôn nóng, tôi đã vận hành không đúng mấy cái tay gạt của cái cửa sắt cuối cùng, nhưng mọi việc lại nhanh chóng trở lại trật tự (Xin ghi nhận là Marc Andréa và Heidi không thể nhìn thấy tên bảo vệ với cây gỗ trên màn hình và Marc Lavater cũng không phát hiện ra hắn, nên tôi là người chứng duy nhất về sự có mặt của hắn).

Trong khi trả lời những câu hỏi trên, tôi đã do quán tính mà trở lại như cũ, nên có thêm thắt vào. Tôi lợi dụng dịp này để làm quảng cáo không mất tiền. Tôi ca ngợi những ưu điểm của Con Voi Trắng, ca ngợi cái sáng kiến thiên tài của tôi là xây dựng một sòng bạc chống nguyên tử, sòng bạc duy nhất vào loại này trên thế giới. Vâng, tôi tin chắc rằng Con Voi Trắng sẽ được nhanh chóng xây dựng lại, đẹp hơn nữa, và hàng triệu người đang sốt ruột chờ đón sự khai trương sắp tới của nó sẽ không bị thất vọng, nhiều lắm là họ chỉ phải chờ một hay hai tháng nữa thôi. “Vâng, Cậu bé đáng yêu không sợ sệt một chút nào này là con trai tôi, và cô bé đáng yêu này là một cô bạn của con trai tôi..."

Hai mươi phút sau, chúng tôi trốn vào một chiếc xe hơi đậu ở trước một cửa hàng cà phê, Heidi và Marc Andréa thì đang ăn ngấu ăn nghiến trong cửa hàng, còn Marc và tôi thì ngồi trên xe

— Franz, nhìn mắt cậu trong lúc người ta phỏng vấn mình biết là cậu đã hiểu...

— Tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu: Vấn đề bảo hiểm.

— Bảo hiểm. Con Voi Trắng được bảo hiểm chống cháy. Nếu họ xác lập được cháy là do nguyên nhân hình sự thì theo một điều khoản của bản hợp đồng, nhà bảo hiểm sẽ không bồi thường. Thậm chí nếu anh có bị chết cháy ra than và mấy đứa nhóc cùng với anh, thì chuyện ấy cũng sẽ không thay đổi gì. Nhiều lắm nó chỉ chứng minh sự vô tội của anh hay sự vụng dại của bọn đốt nhà thôi, không có gì hơn. Bảo hiểm vẫn không chi tiền

— Marc, bằng cách vứt những tấm gỗ đi, loại bỏ những chứng cớ do nó tạo nên bằng cách thuyết phục tôi đừng nói gì về cái tên bảo vệ mà tôi đã trông thấy trong màn truyền hình, anh đã kéo tôi vào một vụ lừa đảo bảo hiểm.

— Anh không có chọn lựa nào khác. Tôi cũng không có hơn anh. Những tấm gỗ để như vậy là những chứng cớ nặng trĩu không thể chối cãi được, vả lại còn chuyện khác nữa.

Vào lúc mười một giờ bốn mươi, anh ta chắc chắn về thờỉ điểm này - Henry Chance lúc đó đang tiếp anh ở nhà cũng sẽ xác nhận - Lavater có nhận được một cú điện thoại.

— Người gọi điện cho tôi tự giới thiệu là trưởng toán bảo vệ của Con Voi Trắng. Hắn nói rằng, có một thông báo của anh gửi cho tôi. Tôi phải đến gặp anh ta trong trong thời gian sớm nhất ở cửa hàng cà phê chúng ta đang ngồi đây.Tôi đi ngay, tôi vừa vào ngồi trong cáỉ quầy rượu thì lại có một cú điện thoại nữa gọi tôi, cũng của người ấy. Hắn nói gần nguyên văn như sau: “Một vụ cháy vừa xảy ra ở Con Voi Trắng. Ông Cimballi và hai đứa trẻ hiện nay đang bị mắc kẹt ở góc tây bắc của khu vườn, trong một đường cấp cứu của hầm chống nguyên tử, đường số 1. Chúng tôi nghĩ có thể giải cứu ông ta được. Xin mời ông đến ngay”. Hắn dập máy xuống trước khi tôi nói được một lời nào. Tôi chạy đến ngay, tôi đã trông thấy trước hết là Marc Andréa và Heidi, rồi anh, vừa đúng lúc anh chui ra.

— Thế anh có thấy tên bảo vệ không? Cái thằng đã cất bỏ tấm gỗ, và chắc cũng chính nó đã chặn hết các cửa?

— Tôi không nhìn thấy gì cả.

— Marc, không thể như thế được! Từ lúc nó vừa đi khỏi, đến lúc tôi đứng trước mặt anh, chỉ khoảng mười lăm đến hai mươi giây đồng hồ là cùng.

— Trong hai mươi giây đồng hồ người ta có thể đi được bao nhiêu đường đất và có thể nó đã nấp vào sau một cái cột ốp của đường hào.

Tôi bực mình một cách yên lặng. Marc nói:

— Tại nó không định giết cậu, Franz. Tất cả đã được dự kiến trước, đến những chi tiết nhỏ nhất. Chúng đợi cho đến khi cậu và bọn trẻ con vào đến căn hầm dưới đất. Tôi chưa biết chúng làm cách nào để nhóm lửa lên...

— Có lẽ trong vài phút nữa người ta sẽ phát hiện ra rằng đáám cháy là do có người đốt. Và những lời nói dối của tôi sẽ vô ích.

— Để rồi xem. Không, tôi nghĩ rằng tụi nó chỉ tìm cách để cho anh hiểu một điều gì đó thôi.

— Thí dụ như: Tôi đừng có dí mũi vào cuộc đời của Baumer chẳng hạn.

— Đúng thế! Anh nghĩ coi, chúng còn cẩn thận đến mức làm cho tôi phải chạy đến tận nơi.

— Để ngăn không cho tôi kể với cảnh sát.

— Để ngăn không cho cậu làm một việc điên rồ. Tất cả đã diễn ra rất nhanh trong đầu óc tôi, ngay khi vừa nghe anh nói đến tên bảo vệ và những tấm gỗ. Tôi đã hành động theo một phản xạ. Tôi không hối tiếc gì cả. Nếu phải làm lại, thì tôi sẽ như thế. Vụ cháy này sẽ làm mất hàng chục triệu, thậm chí hơn thế nhiều nữa. Có thể là một trăm hay hai trăm triệu cũng nên. Không có sự bồi thường của bảo hiểm thì anh làm thế nào đế trả được. Bọn chủ ngân hàng ở Philadelphie sẽ làm thịt anh. Chúng ta có thể thuyết phục họ lùi kỳ hạn trả một hay hai tháng, nhưng họ sẽ không chấp nhận hơn nữa. Anh lại còn bọn Tầu nữa, họ sẽ đòi hỏi anh phải trả, có bảo hiểm hay không có, được bồi thường hay không, cũng mặc. Chính anh đã nói với tôi thế kia mà. Trong trường hợp tốt nhất thì anh chỉ chết về mặt kinh tế thôi. Anh chỉ có một hy vọng: Lại đưa Con Voi lên đường bằng mọi cách, kể cả cách lừa đảo về bảo hiểm. Tôi đã cân nhắc kỹ những lời nói của tôi. Trong cuộc đời tôi, tôi chưa bao giờ làm bất cứ một điều phạm pháp nhỏ nào

— Cả tôi cũng thế, mẹ kiếp!

— Thế thì đây là tội ác thứ nhất của chúng ta. Và nếu lương tâm của anh cũng cắn rứt anh như đang cắn rứt tôi, thì chẳng có gì ngăn cản anh là một ngày nào đó, anh sẽ đến tìm bọn bảo hiểm, nói cho họ rõ sự thật và bồi thường cho họ. Nhưng muốn thế thì anh cần phải có Con Voi Trắng. Anh cần phải có nó nguyên vẹn, được xây dựng lại để có thể cung cấp cho anh những phương tiện để cho anh được lương thiện. Đấy là hy vọng duy nhất của anh, Franz, hy vọng duy nhất. Nếu không thì anh tiêu rồi!

Không thể bắt một mình Marc Lavater phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra. Cái lời khai báo gian của tôi với cảnh sát là tội “không nhận thấy có gì bất thường", chắc chắn là Marc đã phải khổ tâm lắm mới làm cho tôi thốt ra được. Tôi vừa qua những giây phút rất khó khăn, tôi còn đang bàng hoàng tôi đã làm theo lệnh của anh ta là im lặng, trong lúc tôi chưa hiểu hết những động cơ của anh. Tôi đã theo anh ta trên danh nghĩa sự tín nhiệm mà tôi đặt vào.

Nhưng tôi vẫn có thể hủy bỏ lời nói dối đầu tiên này. Tôi có thể giải thích rằng lúc đó tôi bị choáng váng, tôi bị chấn thương, và gì gì nữa, và bây giờ tôi mới nhớ lại dần dần.

Tôi đã không làm thế, không làm trong những giờ sau đó, trong những ngày sau đó. Tôi vẫn tiếp tục nói dối và chuyện ấy dễ dàng một cách kỳ lạ, thật buồn cười. Tất cả đều tập trung đưa tôi đến chỗ củng cố lời nói dối của tôi. Trước hết là mức độ thiệt hại, ước lượng trong thời gian đầu là một trăm triệu dolars, con số này đã được nhanh chóng nâng lên một trăm năm mươi triệu. Tôi lấy đâu ra số tiền đó bây giờ? Sự có mặt của hai đứa trẻ ở cạnh tôi cũng có vai trò của nó. Có ai lại có thể tưởng tượng rằng trong đám cháy này tôi không phải là một nạn nhân vô tội?

Sau hết, điều duy nhất mà tôi phải làm là cứ kể lại câu chuyện như nó đã xảy ra, chỉ đơn giản bỏ đi cái đoạn trông thấy tên bảo vệ cười mỉa mai trên màn hình và quên hết câu chuyện những tấm gỗ. Heidi và con trai tôi không nhìn thấy gì cả, những lời chứng của hai đứa xác nhận lời chứng của tôi. Trước những ống kính truyền hình và như vậy là trước hàng chục triệu khán giả theo dõi - tờ báo truyền hình buổi tối - làm sao có thể nghi ngờ những lời khẳng định của tôi được? Thậm chí người ta còn tỏ ra có cảm tình với tôi, thương hại tôi, báo chí đã dành cho tôi nhiều trang in: Nào là ván bài xuất sắc của chúng tôi, rồi sự hoảng sợ, rồi cuộc chạy trốn trong cái đường ống dễ gây ấn tượng kia, những cuộn khói độc dày đặc đuổi theo chúng tôi trong khi chúng tôi lùi dần, lùi dần. Tất cả những cái đó làm cho bài viết hết sức “sống động”. Những đôi mắt ngây thơ của hai đứa trẻ, tài khôi hài và sự vui vẻ của Heidi, mà miệng lưỡi chưa bao giờ lại lanh lẹn như vậy đã bổ sung thêm cho hoàn chỉnh. Hãng quảng cáo phụ trách việc “lăng xê” Con Voi Trắng đã gọi điện thoại cho tôi để nói rằng những hậu quả của câu chuyện mạo hiểm này đối với quần chúng còn cao hơn bất cứ một chiến dịch tuyên truyền nào.

***

Sarah đã từ Montego bay trở về ngay ngày thứ hai 28, hai ngày sớm hơn dự định. Lo sợ và điên lên vì tức giận. “Không phải vì anh đâu, Cimballi, mà vì chúng nó, hai đứa trẻ ấy. Anh, anh có thể bị nướng sống, điều ấy cũng không làm cho em thấy nóng lạnh gì".

— Câu ấy thật tuyệt vời, Sarah.

— Nhưng anh đã kéo cả Anda và con bé Heidi vào những chuyện lộn xộn ngu xuẩn của cái sòng bạc mắc dịch của anh, điều đó vượt quá sức chịu đựng của em!

Tiếp theo là một bài đả kích, một bài diễn văn kiểm thảo, tóm lại là một chuỗi “mắng mỏ” ngang tầm với nỗi lo sợ của cô ta. Cuối cùng đến lượt tôi cũng nổi quạu lên, nhưng không nói tất cả sự thật cho cô ta biết. Có lẽ cũng vì thế và nhất là vì Marc và tôi sợ rằng những địch thủ của chúng tôi sẽ không chỉ ngừng lại ở đây, nên đã quyết định là Sarah, Nữ thần Chiến Tranh và hai đứa trẻ sẽ đi San Francisco đến nghỉ chơi ở nhà Lý và Lưu như đã dự định từ lâu. Ngày mồng một tháng ba, Sarah mang cả cái thế giới nhỏ của cô ta đi và hợp đồng là tôi sẽ về với toán này khi nào có thể được.

Những sự việc móc nối với nhau một cách rất nhanh trong một gia tốc mới! Ngày mùng hai tháng ba, trước hết là một sự thăm viếng nữa của những đại diện tổng lãnh sự quán. Họ đã có xem truyền hình, họ đã có đọc báo chí, họ đã nhận ra người công dân của họ và họ lo lắng. Nhưng họ đến vào giữa lúc tôi đang bàn cãi với Caliban. Sau hàng giờ trao đổi với những kiến trúc sư và nhà thầu để xây dựng lại Con Voi Trắng. Một Caliban căng thẳng và lạnh lùng, đối với anh ta, tình thế đã rõ ràng. Đám cháy làm thiệt hại sòng bạc, sẽ làm chậm ngày khai trương lại ít nhất là hai tháng.

— Như thế là mất bộn tiền đấy, Franz. Miranda sẽ không bằng lòng tý nào đâu.

— Thế tôi thì vui vẻ lắm à?

— Theo những điều khoản trong tờ hợp đồng của chúng ta, thì anh phải chịu trách nhiệm về sự quản lý sòng bạc. Anh và những người phụ tá của anh, nghĩa là Henry Chance và số nhân viên của ông ta trong đó có những người bảo vệ đã không ngăn cản được xẩy ra đám cháy.

— Tôi không thể coi như phải chịu trách nhiệm về một tai nạn rủi ro

Đôi mắt xếch và sáng chói vằn không rời tôi:

— Nếu đúng là một tai nạn. Franz. Đó là điều tôi cầu chúc cho anh, trên tình bạn của tôi đối với anh. Bởi vì trong trường hợp trái lại, nếu Miranda bị mất tiền bạc vì lỗi của anh...

Chúng tôi còn đang nhìn như đóng đinh vào mặt nhau bằng những cặp mắt không được thân thiện lắm, khi bọn người Áo của lãnh sự quán đến xin gặp với một mớ những giấy tờ có trời biết là những thứ gì, Quá sức! Tôi dứt khoát tống cổ họ ra ngoài:

— Heidi Moser bây giờ ở đâu, ông Cimballi?

— Đó là chuyện của tôi!

Và tôi dập cửa lại.

Hôm sau, thứ năm mùng ba tháng ba, cả một ngày tròn tranh luận mệt nhoài, nhất là bực dọc với những người của hãng bảo hiểm Getchell and Harkin New Jersey Insurance Company. Tôi không làm cách nào khác được là phải lên mặt với họ, như là một người không có gì phải chê trách

— Bao giờ thì các ông trả tiền?

— Ngay khi nào những người đi điều tra của chúng tôi nộp các báo cáo.

Và cũng chính những người đi điều tra này, mà tôi đã gặp hai hôm trước đây, lại một lần nữa vặn vẹo tôi, tôi lại phải nhắc lại câu chuyện của tôi. Thêm vào những câu hỏi mới: Tôi có nhận được những lời đe dọa dưới bất cứ hình thức nào không? Tôi có hay không có những kẻ thù có thể gây ra vụ cháy với mục đích duy nhất là để làm hại tôi? Tôi có biết những người nào cạnh tranh với tôi và cái sòng bạc này làm cho họ khó chịu không? Vân vân và vân vân. Họ biết tất cả về những công việc kinh doanh cũ của tôi, về những thể thức khi mua Con Voi Trắng (trừ việc trả tiền làm hai lần, mà họ không biết lần trả thứ hai bằng mười lăm triệu chuyến đến Curacao). Phải mất từ năm đến sáu tiếng đồng hồ thẩm vấn chặt chẽ, rồi cuối cùng họ mới chịu nhả ra cái thông tin mà tôi cần. Từ những sự khám xét đầu tiên của họ, thì có thể là: Xin ông Cimballi chú ý cho, chúng tôi nói “có thể là”, vì đây chỉ mới là giả thuyết thôi. Vụ cháy chỉ do tai nạn rủi ro mà xảy ra thôi. Có nghĩa là họ chấp nhận sẽ bồi thường một trăm năm mươi triệu dolars, không phải cho tôi mà cho ngân hàng ở Philadephie đã cho tôi vay bốn trăm triệu. Họ còn đồng ý chỉ cho tôi biết cả nguyên nhân của vụ rủi ro, theo nhận định của họ: Một trong những máy xu cũ để ở dưới tầng trệt, không xa cửa vào đường hầm gia cố, đã được cắm vào ổ điện, ở chỗ không được cắm, có lẽ bởi một người thợ. Do đó quá tải, do đó cháy cầu chì. Một tia lửa bắn ra rơi vào một thảm len, lửa lan ra các buồng thang máy, những ống thông gió lớn, bắt vào những thùng vernis và các thứ keo tổng hợp...

— Trong trường hợp ấy, ông Cimballi, rất có thể và gần như chắc chắn nữa là vụ cháy đã bắt đầu mấy tiếng đồng hồ trước khi ông đến. Cháy âm ỷ.

— Bao giờ thì các ông trả tiền?

Trả lời mơ hồ, nhưng tôi không lạ gì những nhà bảo hiểm Mỹ. Trái ngược với một số đồng nghiệp của họ ở các nước khác, may mắn là họ đã quen trả những tiền nợ của họ một cách rất nhanh chóng. Họ trả với một sự lẹ làng kỳ diệu ngay sau khi họ chắc chắn là không thể làm gì khác được. Họ bắt tôi ký vào một tờ khai, họ bắt cả Marc ký vì anh ta cũng có mặt ở nơi xảy ra hỏa hoạn (anh giải thích với họ là đến tìm tôi để đi ăn sáng, nên ngẫu nhiên mà có mặt như vậy. Một lời nói dối dễ dàng được chấp nhận, vì khi anh vào đến chu vi của Con Voi Trắng thì những người cấp cứu đầu tiên cũng vừa xuất hiện cùng với cảnh sát, bảo vệ, cứu hỏa và những người tò mò, và trong sự hoảng hốt chung không ai để ý đến ông giữa đám đông).

Rồi họ đi, để lại tôi một mình với Lavater Rosen, Vandenberg và Lupino, thấm mệt nhưng lạc quan.

— Có thể coi như nằm trong túi rồi, - Marc nói và hai mắt ông nhìn vào mắt tôi.

Giữa lúc đó, thì chuyện tồi tệ nhất đã đến, vòng xiết cuối cùng. Cú điện thoại cũng ngày thứ năm mùng ba tháng ba ấy, vào buổi tối:

— Ông Cimballi? James Olliphan. Tôi nghĩ rằng đã đến lúc rồi. Chúng tôi đợi ông ngày mai thứ sáu vào mười giờ sáng ở góc Đại lộ 5 và 54. Không... không ở trước Saint Régio, mà ở bờ hè bên kia, trước cửa vào của Gotham, ông hãy đến vào mười giờ đúng cho!

Hắn không xin một cuộc hẹn trước. Thực sự là hắn triệu tập tôi. Vả lại chỉ riêng cái câu “Tôi nghĩ đã đến lúc rồi” cũng đã đủ cho tôi hiểu tất cả. Tất cả, kể cả cái giọng điệu đặc biệt trong tiếng nói của hắn. Không phải hắn chỉ có một mình khi hắn quay số gọi tới. Tôi không có gì phải ngờ vực, không biết những ai đang ở đó với hắn?