Sòng Bạc

CHƯƠNG 16

Sáng hôm sau chúng tôi đi Colorado. Chúng tôi đây nghĩa là Sarah, Marc Andréa, Heidi và tôi, thêm Nữ Thần Chiến Tranh làm công việc giữ trẻ. Đó là một người khổng lồ dịu dàng, đầy căng nội tiết tố, trong suốt tuổi thiếu nữ ở quê hương Đông Đức đã được nhồi không biết bao nhiêu chất gây đồng hóa. Cô ta chắc chắn là có thể cõng nổi cả bốn chúng tôi trên lưng, nhưng cũng chỉ cần một câu nói hơi quá là có thể oà lên khóc nức nở ngay.

Ở Aspen, chúng tôi gặp lại Gunther Krans tức Goni, chồng chưa cưới của Anna Moser. Tôi cảm ơn anh ta một cách mỉa mai nhất có thể được về món quà anh tặng tôi. Anh ta thấy ngượng ngùng, cái anh Goni đẹp trai ấy:

— Tôi không dính gì vào đấy đâu, Franz. Tôi chỉ có nói rằng anh rất tốt, nhất là đối với trẻ em. Anh biết không, Anna nhiều khi có những ý kiến rất kỳ cục.

Đúng là anh ta muốn mua cái khách sạn ở Sankt Joham thật để cưới cái cô Anna của anh ta. Gunther là một huấn luyện viên về trượt tuyết như các bà thường mơ ước: Đẹp trai, rám nắng, vui tính, dễ dãi. Tất nhiên tất cả đều cho phép đoán trước được rằng trong gia đình tương lai của họ, thì Anna sẽ là người sỏ mũi chồng. Còn cái giả thuyết có một âm mưu chống tôi, với Heidi làm ngòi nổ và sự đồng lõa của Gunther, thì cái giả thuyết ấy không thể đứng vững được. Tôi biết anh ta đã bốn năm nay và đã cùng trượt tuyết với nhau nhiều lần, vì trượt tuyết là môn thể thao duy nhất mà khi lối chơi gây ra tức khắc một sự phá lên cười của tất cả mọi người chung quanh.

Như đã dự định, ba chị em Moser đổ bộ xuống Aspen vào sáng ngày 24. Chúng tôi đã cùng nhau qua lễ Noel một cách rất thích thú. Nhưng Colorado không phải là nơi tốt nhất để có thể từ đó chỉ huy mọi chiến dịch trên các thị trường tài chính quốc tế và theo dõi sự xây dựng một cái sòng bạc trên bờ Đại Tây Dương. Ngoài những lý do đó, theo chỉ thị của Sarah thì thời gian nghỉ đông của Heidi đã hết và nó phải về đi học nên chúng tôi đã trở lại Long Island.

Trở về đến nhà, vừa gặp lại ông láng giềng John Lennon người Beatle Cơ Đốc thì chuông điện thoại đã réo lên như điên.

Trước hết là người Anglais, anh ta gọi điện cho tôi chủ yếu là để chúc tôi năm mới tốt lành và để nói với tôi rằng anh ta chẳng có gì để nói với tôi cả. Rồi đến Hassan Fezzali, chúc mừng năm mới. Còn ông ta, tốt, cảm ơn, tim ông đã trở lại những nhịp đập bình thường. Ông nói thêm kín đáo, ông hiện đang ở Rome sau khi đã “có ở Caine và Riad. Hoàng thân và tôi đã cố giải quyết một vài vấn đề còn tồn đọng”. Ông không nói dài hơn, nhưng tôi hiểu, những nợ nần đã được thanh toán và có ai đó, ở đâu đó tại Ả Rập Saudi, hay ở Ai Cập, hay ở bất cứ nơi nào khác, đã lãnh đủ sự trừng phạt của Allah vì trong mười tám tháng ròng, đã làm cho hoàng thân Aziz phải thiếu sự giúp đỡ của vị cố vấn xuất sắc nhất của Ngài. Hassan hỏi tôi đã nhận được chưa phiếu chuyển ngân để hoàn lại tôi tất cả những phí tổn mà tôi đã phải bỏ ra trong vụ “kem mứt".

— Tôi đã nhận được tờ phiếu ấy rồi và đã đem đóng khung để treo lên tường.

— Nhân danh Hoàng Thân, nhân danh cá nhân tôi, một lần nữa. Cảm ơn, cậu thanh niên Franz.

— Không lẽ cứ nói đến chuyện này mãi trong hàng năm nữa sao?

Sớm hay muộn ông cũng sẽ sang Hoa Kỳ. Dù là chỉ để ngắm cái đồ chơi mới của tôi, cái sòng bạc ấy. Tất nhiên là ông đã biết hết mọi chi tiết về công việc kinh doanh này. Biết, nhưng không phấn khởi lắm mà có lẽ lại còn hơi giận nữa là khác.

— Anh không nói một tí gì với tôi khi chúng ta gặp nhau ở Jersey.

— Ông lúc đó đã biết sự việc rồi, thậm chí ông còn nói một câu khôi hài nhạt nhẽo về việc đi săn voi nữa kia mà.

— Nhưng anh không đề nghị tôi góp phần vào.

— Không, vì lúc đó tôi đã quyết định hướng về phía những người Tàu. Liệu ông có chấp thuận không?

Ông ta cười. Rõ ràng là ông ta đã trở lại như cũ rồi, đôn hậu, nhưng bí mật như quỷ. Ông nói “Chỉ có Allah biết”. Tôi đã định tắt máy để sang hai đường dây khác, đang đổ chuông liên hồi.

— Franz này, coi chừng đấy.

— Cái gì kia?

— Không có gì chính xác.

— Martin Yahl, kẻ thù cũ của tôi lại lên đường chiến tranh hay sao?

— Tôi chưa thấy.

Vài giây im lặng. Thôi, tôi không moi được gì hơn nữa đâu. Hassan không phải là người đi quá những gì mà ông ta quyết định nói. Lần này thì tôi cúp máy thật sự và hơi bực mình.

Cú điện thoại tiếp theo là của tổng lãnh sự Áo ở New York. Có lẽ, hoặc vì sự cảnh cáo tôi vừa nhận được của Hassan, hoặc vì đã mấy tuần lễ nay, tôi vẫn có cái cảm giác mơ hồ nhưng dai dẳng là thực sự có “một cái gì không rõ ràng” trong tất cả câu chuyện: Baumer, Heidi, khách sạn, sòng bạc, Anna Moser, nên vừa nghe nói đến tổng lãnh sự là tôi đã gồng người lên ngay. Tiếng trong điện thoại giọng Đức, nhưng rất lịch sự.

— Thưa ông Cimballi, hiện nay ở nhà ông đang có một cháu nhỏ thuộc quốc tịch Áo, tên là Heidi Moser có phải không ạ?

Do bản năng, tôi đang lưỡng lự, nhưng sau lý trí đã thắng.

— Có, cháu bé ấy hiện đang ở nhà tôi.

Vậy một đại diện của Tổng lãnh sự quán liệu ngày mai có thế đến gặp tôi được không? Để trao đổi với tôi và trước mặt Heidi?

Ngay trong lúc nói chuyện điện thoại này, tôi có thể trông thấy Heidi và Marc Andréa đang chơi đùa với nhau. Tôi cảm thấy gần như hốt hoảng. Tôi trả lời:

— Thưa xin ông vui lòng cho, ngày mai không thể được. Mốt cũng vậy, vì tôi phải đi công chuyện vắng. Việc không đến nỗi cấp bách trong hai ngày chứ.

Tiếng nói vẫn bình tĩnh và lễ phép:

— Xin đồng ý, thưa ông Cimballi. Tôi cũng nghĩ rằng trong hai ngày cũng chẳng thay đổí được cái gì. Vậy xin ông thứ năm, mười giờ có được không ạ?

— Xin đến chiều tối, nó phải đến lớp học. Sáu giờ.

Cái người vô danh nào đó gọi tôi trên đường giây thứ ba cuối cùng đã ngã lòng và thôi luôn. Tôi gọi cho Rosen:

— Jimmy, tôi muốn biết là những người ở lãnh sự quán muốn gì ở tôi.

Bốn mươi phút sau thì anh gọi lại, trong lúc tôi đang còn lao vào một cuộc nói chuyện điện thoại khác, lần này là với Henry Chance đang có chuyện trục trặc với người thầu khoán và muốn tôi can thiệp. Tôi cắt những lời than phiền thật ra rất bình tĩnh của ông, và Rosen nói:

— Franz, lãnh sự quán đã nhận được một lá đơn của cơ quan Cứu Tế Xã Hội Áo gửi đến.

— Thế nghĩa là thế nào?

— Thế nghĩa là ở nơi nào đó bên nước Áo, một cơ quan Cứu Tế Xã Hội hay là một cái gì gần giống như thế cho rằng, một người dân Áo, lên tám tuổì là phải đi học ở một nhà trường bên nước Áo.

— Tất cả chỉ có thế thôi à?

Câu chuyện đối với tôi có vẻ đơn giản quá, nên tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Nhưng Rosen đã không để cho tôi được yên tâm.

— Franz, đừng coi nhẹ vấn đề như thế.

— Heidi đang đi học ở đây, Sarah trông nom việc này. Chỉ cần giải thích tất cả những gì đã xảy ra cho cái Cứu Tế Xã Hội mắc dịch ấy hiểu. Nếu cần thì tặng cho họ một chuyến đi khứ hồi Vienne - New York.

Tôi còn đang run cả người lên về tức giận, thì chuông điện thoại lại đổ, có lẽ liên tục đến lần thứ ba mươi hay bốn mươi gì đó.

— Ông Cimballi? James Olliphan. Bao giờ tôi có thể gặp ông được?

Thật kỳ lạ, từ ngày gặp nhau vào tháng chín năm ngoái đến giờ, không có tuần lễ nào là tôi không nghĩ đến con người này. Với sự linh cảm là sớm hay muộn gì anh ta cũng sẽ đứng chắn trên con đường tôi đi. Anh ta nói:

— Tôi có một việc riêng muốn nói chuyện với ông. Ngẫu nhiên tôi lại có mặt ngày hôm nay ngay ở Long Island, không xa nơi ông lắm. Tôi không phiền ông lâu đâu, tôi có thể đến được không?

Anh ta đến vào khoảng bốn giờ chiều. Sarah, Nữ Thần Chiến Tranh và hai đứa trẻ vừa đi khỏi, vì ngày mai Heidi mới tựu trường. Tôi ở nhà có một mình cùng với hai vợ chồng người Cuba làm các việc lặt vặt. Anh ta nói:

— Nhà đẹp lắm, chính tôi cũng thường nghĩ đến việc mua một cái gì đó ở miệt này.

Tôi chờ. Chúng tôi ngồi trong phòng làm việc của tôi, trên tường có treo mấy cái tranh vẽ Con Voi Trắng, như là nó sẽ xuất hiện trong ngày mở cửa sắp tới. Đôi mắt của Olliphan nhìn về hướng ấy, anh ta gật đầu

— Ông đã tiến hành việc này với một bàn tay bậc thầy. Tôi chắc chắn là sự thắng lợi sẽ ngang tầm với công sức của ông. Ông sẽ không có vấn đề gì phải lo về phía những người hàng xóm của ông.

Đôi mắt xanh của anh ta trở về tôi, vẫn biểu lộ một cái gì như sự mỉa mai cố hữu, dường như trong cuộc hội kiến mặt đối mặt này. Trong tất cả những sự liên hệ giữa anh ta và tôi từ trước đến nay, trong tất cả cái câu chuyện sòng bạc, có một cái gì rất hài hước mà chỉ có anh ta biết thôi. Đối với con người này, tôi cảm thấy một sự nghi ngờ khác thường, nhưng kỳ lạ hơn cả: Một mối cảm tình và phần nào cả sự thương hại nữa. Tôi nhớ đến cái ông phỗng khủng khiếp là vợ của anh ta, với đôi mắt lờ đờ và bất động như mắt ếch của bà ta.

— Tất nhiên là tôi nói về gia đình Caltani.

— Tôi đã hiểu.

— Họ sẽ để cho ông yên ổn đấy, ông Cimballi, hoàn toàn yên ổn. Họ sẵn sàng thiết lập những quan hệ láng giềng tốt với ông. Họ không thấy có gì trở ngại là Con Voi Trắng của ông sẽ là một sự thành công và trở thành sòng bạc được ưa chuộng nhất ở City. Sòng của họ với của ông gần như là sát vách nhau nên họ cho rằng sẽ đón được đủ một phần những người mà ông hấp dẫn đến đây, để cùng trở thành phồn thịnh được.

Nghe có vẻ có lý. Nhưng chắc chắn Olliphan đến gặp tôi hôm nay không phải chỉ là để báo cho tôi biết cái loại tin tức ấy. Tôi vẫn chờ, anh ta lại tiếp.

— Tất nhiên, tôi không đến đây với danh nghĩa là đại sứ của bọn Caltani. Thực ra...

Có tiếng xe hơi ở đằng sau nhà, Sarah với tụi trẻ vừa về.

— Thực ra, tôi đến đây với danh nghĩa cá nhân. Trái với những gì ông có thể nghĩ, bọn Caltani không phải là những khách hàng duy nhất ủy nhiệm cho tôi những quyền lợi của họ...

Những tiếng rú man rợ, Marc Andréa và Heidi ào vào trong buồng khách, nhảy lên bàn giấy của tôi, ôm lấy cổ tôi. Tôi hôn chúng, tống chúng ra ngoài và đóng cửa lại.

— Các con ông thật là đáng yêu.

— Cảm ơn.

Tôi đã bắt đầu sốt ruột, anh ta cũng cảm thấy thế, vì anh ta gật gật đầu với cái nụ cười nửa miệng kỳ lạ của anh ta.

— Tôi đã có nói với ông rằng tôi có một việc cá nhân muốn đề nghị với ông. Có thể tóm tắt trong một chữ thôi: Bophuthatswana.

Tôi tưởng anh ta hắt hơi, nếu anh ta muốn làm tôi phải ngỡ ngàng thì anh ta đã thành công. Anh nhắc lại:

— Bophuthatswana. Đó là một bautoustan.

Rồi lao vào giải thích: Một bautoustan là một vùng tự trị ở Nam Phi, có khoảng một chục vùng như thế, người da đen tập hợp ở đó, chỉ có riêng họ thôi, sự tự trị hiện nay của họ rồi sẽ đưa đến một nền độc lập, một thứ độc lập khá lý thuyết. Những vùng đất này nằm lọt vào giữa một Nam Phi Trắng, mà đây không phải là ngẫu nhiên, lọt đến nỗi mà sự độc lập của họ cũng có ý nghĩa như một tỉnh Clermont Ferrand độc lập ở giữa nước Pháp vậy.

— Tháng mười năm ngoái, ông Cimballi, cái bautoustan thứ nhất trở thành độc lập là Trauskei. Năm nay, vùng Bophuthatswana sẽ bắt chước nó.

Anh ta tuôn ra cho tôi nghe bài học lịch sử ấy với một sự trang nghiêm bình tĩnh. Là nói về bộ mặt thì có cái vẻ trang nghiêm ấy, nhưng đôi mắt thì vẫn tiếp tục biểu hiện sự mỉa mai, như muốn nói rằng: “Để xem mày chịu đựng được tao đến đâu nào?”. Anh ta muốn đi đến đâu đây?

— Tôi muốn đi đến cái dịch vụ mà tôi định đề nghị với ông cùng làm với tôi. Với tôi, và với một trong những người bạn Nam Phi của tôi là Henrik Korber. Có thể là ông đã có nghe nói về anh ta.

Tôi cũng không biết là anh ta có ý định dỡn mặt với tôi hay không đây? Tôi lắc đầu:

— Người đó hoàn toàn xa lạ đối với tôi, ít nhất cũng xa lạ như cái “Bop" cột kèo gì ấy của ông. Nghĩa là xa lạ đến cái mức...

Thôi nào, tốt hơn hết là coi đấy như một chuyện để cười...

— Ông Cimballi, ở trên thế giới, ít có một xứ sở nào mà ở đó người ta lại buồn chán như ở Nam Phi, theo lời anh bạn Korber của tôi. Trong cái thời còn là thuộc địa của Bồ Đào Nha, thì người ta phải đi sang tận Mozambique để giải trí, nếu người ta là một người da trắng Nam Phi. Đến cái thời hết thuộc địa thì người ta đành phải trở về với cái mà ở đó người ta gọi là B.L.S - Botswana, Lesotho, Swaziland...

Cười. Anh ta có vẻ thích thú lắm.

— Nhưng đó là những vùng đất đai ở vào biên giới của Liên Hiệp khác với những bautoustan, các vùng đất này thì ở trong nội địa của nước Cộng Hòa, gần các trung tâm thành phố lớn và ở đó tập trung sức mua của dân da trắng. Henrik Korber đã có một ý kiến, ông Cimballi: Tại sao không sử dụng những quyền hạn đặc biệt về mặt pháp lý của những bautoustan, để tạo nên ở đó những Las Vegas mới chẳng hạn.

Cuối cùng anh ta cũng đã đi đến cái đích của anh ta. Tôi phá lên cười.

— Ông đến đề nghị với tôi xây dựng một sòng bạc cho những người Bautoustan phải không?

Càng điềm tĩnh hơn bao giờ hết, anh ta đáp:

— Chính thế, có điều không phải là một sòng bạc mà là nhiều sòng kia cộng thêm những khách sạn, những hàng ăn, tóm lại cả một thành phố thực sự cho việc nghỉ ngơi và vui chơi. Tất nhiên là sẽ thu hút được những khách hàng giàu có trong số da trắng Nam Phi. Bọn này buồn chán muốn chết được trong một xứ sở quá mộ giáo lý Calvin đến nỗi chỉ liếc nhìn hơi kỹ một phụ nữ da đen duyên đáng đã có thể dẫn anh thẳng vào nhà tù rồi. Còn trong các bautoustan thì... Henrik Korber đã phải nhận một sự từ chối của tân chính phủ ở Trauskei. Nhưng trái lại, anh ta tin chắc rằng dự kiến của anh ta sẽ được Lucas Maugrove chấp thuận.

— Là ai thế?

— Tổng thống tương lai của Bophuthatswana, mà nền độc lập sẽ được tuyên bố vào tháng chạp sắp tới. Thế mà Bophuthatswana chỉ ở cách Pretoria và Johannesburg không đến một hay hai giờ xe hơi.

Im lặng, tôi nhìn chăm chú Ollipihan. Có thể là anh ta đã hoàn toàn bị rối loạn tâm thần và thế thì khá phiền toái, trong hoàn cảnh là chính anh ta đã đứng ra bán cho tôi Con Voi Trắng. Hay là anh ta đang định mánh mung cái gì, để đưa tôi đến một chỗ nào đó. Nhưng có quỷ mà biết được anh ta định đưa tôi đi đến đâu. Hay là anh ta thực sự tin vào câu chuyện người Nautous này. Tôi rất phân vân. Nhưng chữ này yếu quá.

— Thế ông bạn Korber của ông cần đến tôi à?

— Tôi có nói chuyện với anh ta về ông, anh ta sẽ rất sung sướng nếu được gặp ông. Ông không phải là một người thường, ông Cimballi, mặc dầu là ông còn trẻ, mới hai mươi bẩy tuổi, có phải không ạ. Có phải chính ông là người đã có ý kiến xây dựng một cái thế giới Disney khác ở Florida mà ông gọi là Safari không? Cũng lại chính ông đã nghĩ ra trò “Đánh Quần Vợt Trên Trời" bằng cách sử dụng những mái của các gara và nhà cao tầng trong các trung tâm các thành phố để làm các sân quần vợt không? Hai dịch vụ mà bây giờ tỏ ra rất phồn thịnh. Bây giờ ông lại đang ở trong việc kinh doanh một cái sòng bạc, tất cả đều cho thấy đây cũng lại sẽ là một thành công tuyệt đẹp. Để dựng cái dịch vụ này lên, ông đã tìm được đến bốn trăm năm mươi triệu dolars trong một thời gian kỷ lục, ông không phải là một người vô danh đối với Rik, ông có thể là người hợp tác mà anh ta đang tìm kiếm. Ông bắt đầu có một số kinh nghiệm nhỏ về môi trường cờ bạc, ông đã có những tư liệu tham khảo về các hệ thống tổ chức các nơi nghỉ ngơi, về mặt tài chính mặc dù ông có những khả năng tương đối quan trọng, nhưng dù sao ông chưa có được cái sức mạnh uy hiếp của một công ty dầu lửa hay của một Howard Hughes. Cuối cùng - nụ cười của Olliphan nở rộng một cách ranh mãnh - cuối cùng mặc dầu cái tên của ông có những âm tiếng Ý đấy, nhưng ông không có một mối liên hệ nào với một Gia Đình nào đó chẳng hạn. Tất nhiên ngoài cái việc là ông có mua của một trong số họ, một cái khách sạn cũ kỹ. Nhưng địa vị tôi không cho phép tôi chê trách ông điều ấy.

Cái gã này quả là có một sự cả gan đến ma quái! Hắn đứng lên:

— Tôi hy vọng rằng đã không làm phí mất thì giờ của ông, ông Cimballi. Chắc chắn là tôi không thể chờ đợi ở ông một câu trả lời tức khắc. Tôi ngờ rằng thể nào ông cũng phải đi lấy tài liệu đã. Xin ông cứ làm cho thoải mái. Ông đã biết chỗ liên hệ với tôi.

Hắn đi, tôi còn trông thấy hắn lên một cách cực kỳ lịch sự vào đằng sau tay lái của chiếc Ferrari 3G8 màu xanh đậm, đi găng vào tay rồi mới lái xe. Giữ cho đến giây cuối cùng đôi mẳt màu lục của hắn cắm vào mắt tôi, mỉa mai ngạo nghễ như để nói rằng: “Mày chẳng hiểu một tí gì cả, có phải không, Cimballi?”.

Mọi chuyện xảy ra, hình như các sự kiện chỉ đợi tôi ở Colorado trở về để tăng tốc độ lên một cách kinh khủng. Nào cú điện thoại đầu tiên của Người Anglais, rồi của Fezzali, của Olliphan với sự đến thăm sau đó của hắn, bây giờ lại đến lượt người Anglais nữa, chưa quá ba mươi tiếng đồng hồ sau cú điện thứ nhất của anh ta.

— Tôi nghĩ rằng - anh ta nói với cái giọng Oxford và thái độ phớt bình thường của anh ta - Tôi nghĩ rằng, bây giờ chúng ta đã có thể điểm lại tình hình trong cuộc điều tra mà ông đã yêu cầu tôi tiến hành.