Hai người bắt tay một lát.
Go Gunhee chỉ về phía một cái ghế đối diện.
“Xin mời ngồi.”
“Cảm ơn bạn.”
Sau khi Jinwoo ngồi xuống, Go Gunhee cũng ngồi theo. Điều đầu tiên thu hút ánh mắt của Jinwoo là huy hiệu vàng được ghim trên bộ đồ của Go Gunhee. Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn đồng thời là một thành viên của Quốc hội.
Một thợ săn hạng S nổi tiếng.
Go Gunhee không phải là một người đàn ông mà bất cứ ai cũng gặp được.
Nhiều chính trị gia của đất nước và thậm chí cả các chức sắc nước ngoài cũng phải chờ đợi đến dài cổ để được gặp người đàn ông.
Điều này càng khiến Jinwoo tò mò hơn nữa. Tại sao một người đàn ông như Go Gunhee lại muốn gặp cậu đến vậy.
Nhớ lại thì, cả Choi Jongin cũng vậy
Hai người đàn ông mà cậu gặp hôm nay, đều là những nhân vật cấp cao trong giới Thợ săn. Jinwoo thậm chí còn chưa chính thức được thăng lên hạng S.
Go Gunhee cất lời:
“Chúc mừng cậu đã trở thành Thợ săn hạng S”.
Jinwoo bối rối,
“Tôi tưởng rằng vẫn còn phải đo lại…”
Go Gunhee lắc đầu,
“Không cần thiết”
“Thưa ngài?”
Thấy Jinwoo hỏi lại với giọng hoài nghi, Go Gunhee mỉm cười và tiếp tục nói:
“Thực ra thì, thiết bị đo chính xác hơn chỉ dùng để phân tích kết quả của bạn. Còn xét về giới hạn đo, thì máy nào cũng như nhau”.
“Vậy thì tại sao…”
“Vì sao chúng tôi hẹn cậu đi đo lại ư?”
“Vâng. Nếu kết quả sẽ giống nhau, tại sao Hiệp hội lại khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn? Tại sao lại phải hẹn ngày đo lại”
Vị Chủ tịch trả lời:
“Để chúng tôi có thêm chút thời gian”.
“Thời gian?”
Trước khi Jinwoo kịp hỏi, Go Gunhee tiếp tục, với giọng ngượng ngùng,
“Thời gian để chúng tôi có thể gặp gỡ và thương lượng với những người như cậu…”
À
Jinwoo hoàn toàn hiểu những gì Chủ tịch Hiệp hội đang nói.
“Có lẽ cậu cũng biết, Hiệp hội có quy mô lớn nhưng lại không có nhiều Thợ săn xuất sắc như Trưởng Woo Jincheol”.
Jinwoo biết tại sao.
“Là do các bang hội lớn”.
Jinwoo gật đầu.
“Các Hội lớn có thể mang lại tiền tài và danh vọng khổng lồ. So với điều đó, đâu ai muốn làm việc cho chúng tôi trong Hiệp hội?”
Mức lương mà Hiệp hội chi trả cho các Thợ săn không phải là nhỏ. Tuy nhiên, so với số tiền được cung cấp từ các Bang Hội lớn, chúng chỉ như muối bỏ biển.
Sự nổi tiếng cũng vậy.
“Mọi người có thể nhận ra tên của các thành viên nổi tiếng trong các Bang hội. Nhưng không ai biết đến quản lý Woo Jincheol của chúng tôi”.
Nói về các thành viên nổi tiéng, Jinwoo nhớ tới Kim Cheol.
Chỉ số Sense có nhiều công dụng. Một trong số đó là phân biệt khả năng của mọi người.Ngay bây giờ, Jinwoo có thể nói rằng Woo Jincheol mạnh hơn hẳn Kim Cheol.
“Cùng là hạng A, nhưng đẳng cấp của họ khác hẳn nhau”.
Jinwoo quay đầu lại nhìn vị quản lý HSD. Như thể xấu hổ vì lời khen ngợi của Chủ tịch Hiệp hội, bắt gặp ánh mắt của Jinwoo, Woo Jincheol cúi đầu.
‘Nhưng…’
Vì Kim Cheol là một Thợ săn đột kích, anh ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn Woo Jincheol. Chưa kể nổi tiếng hơn nhiều. Đó là sự khác biệt giữa Thợ săn của Hiệp Hội và Thợ săn của Bang Hội.
“Vì vậy, chúng tôi đã tạo ra một kế hoạch nhỏ, sử dụng khi có ai đó mạnh mẽ xuất hiện tại Hiệp hội”.
“Chính là vụ “đo lại”?
Jinwoo hiểu ra vấn đề.
Một khi kết quả đã chính thức được công bố, cả nước sẽ biết thông tin. Hiệp hội không thể tiến hành một buổi gặp bí mật và trực tiếp như thế này.
Đó là một chiến lược khôn ngoan.
“Xin phép đi thẳng vào vấn đề nhé”.
Đột nhiên, nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của vị Chủ tịch hiệp hội.
“Chúng tôi không phải là một doanh nghiệp, vì vậy chúng tôi không thể hứa sẽ đem lại cho cậu nhiều tiền. Tuy nhiên…,”
Go Gunhee thò tay vào trong túi áo vét và lấy thứ gì đó.
“Chúng tôi có thể giúp đỡ cậu theo một con đường khác”.
“Ý ngài là gì…?”
“Có nghĩa là chúng tôi có thể giúp cậu phát triển theo những cách khác”.
Vị Chủ tịch xòe tay ra. Huy hiệu vàng của Quốc hội lấp lánh trong tay Go Gunhee.
‘Ông ấy muốn nói tới…. Chính trị?’
Tuy nhiên, Jinwoo vẫn nghi ngờ,
“Có điều này tôi không hiểu…”
“Hmm?”
“Tại sao các vị lại cố gắng chiêu mộ tôi như vậy?”
Đó là một câu hỏi thú vị. Đôi mắt Gunhee nhìn Jinwoo với sự thích thú.
‘Cậu ấy không để tâm đến địa vị của mình, cũng không tham lam trước lời đề nghị kia. Thay vào đó, cậu ta bình tĩnh hỏi mình một câu hỏi như vậy’
‘Có phải mình đã quá vội vã khi tiếp cận vấn đề?’ Go Gunhee khẽcười và nói tiếp.
“Cậu có biết về năm Bang Hội hàng đầu của đất nước chúng ta không?”
Ai mà không biết chứ! Jinwoo gật đầu.
“Hiện tại ở nước ta, có năm “ông lớn” gần như tạo ra thế cân bằng.
Vùng thủ đô có Hội Thợ săn, Hội Bạch Hổ, Hội Thần Chết.
Các tỉnh có hội Myungsung và Hiệp sĩ.
Không cần biết cậu tham gia bang hội nào, sự cân bằng mong manh đó sẽ bị phá vỡ. Bàn cờ sẽ bị hất tung.
Hiện tại, sức mạnh và quyền lực của các Bang hội lớn đã quá cao, đủ sức gây áp lực lớn lên xã hội.Nếu một trong số họ có thêm một Thợ săn hạng S và vượt lên những Hội khác? Liệu Hiệp hội có thể kiểm soát được Bang hội đó không?
Vốn dĩ, Hiệp hội là phe nắm giữ sự cân bằng của giữa các Bang Hội lớn.
Luật pháp, xã hội, quân đội. Những thứ đó không đủ để kìm hãm các Thợ săn.
Jinwoo đã từng nghĩ điều gì đó tương tự trong quá khứ. Ma thú không phải là mối đe dọa duy nhất. Các thợ săn có thể dễ dàng trở nên nguy hiểm.
Nói về sức mạnh đơn thuần, các Thợ săn còn đáng sợ hơn ma thú thông thường.
“Và đó là lý do tại sao Hiệp hội cần phải tồn tại”.
Gương mặt Go Gunhee trở nên rất nghiêm túc,
“Và hội đó cần cậu, Sung Jinwoo”.
‘Một Thợ săn mạnh mẽ như cậu’ – vị Chủ tịch thầm nghĩ.
Đôi mắt của ông trở nên sắc sảo,
‘Chà, giờ là lúc cho thấy cậu ta là loại người như thế nào’
Chỉ cần Sung Jinwoo đồng ý, Hiệp hội sẽ hỗ trợ cậu hết khả năng. Đó là giá trị của những người xếp hạng S.
“Tôi nghĩ tôi đã nói đủ rồi”.
Đã lâu lắm rồi vị Chủ tịch mới hồi hộp và căng thẳng như vậy. Go Gunhee trầm giọng và hỏi
“Câu trả lời của cậu là gì, chàng trai?”