Vài giờ trước
Hiệp hội thợ săn, Phòng Chủ tịch Hiệp hội.
Bác sĩ Joo Chiui đang nhìn Chủ tịch Go Gunhee với vẻ mặt nghiêm trọng. Ông tháo ống nghe ra khỏi ngực chủ tịch Go Gunhee.
“Chủ tịch…”
“Anh không cần nói bất cứ điều gì cả. Nhìn mặt anh là tôi đủ hiểu rồi”.
Go Gunhee cài cúc áo lên và cười khúc khích.
Vị bác sĩ im lặng thở dài
“Chủ tịch hiệp hội Go Gunhee… Ông ấy vẫn có thể làm việc được trong hoàn cảnh này. Đúng là phép màu…”
Thế nhưng, người đứng đầu Hiệp hội không thể dứt khỏi lịch làm việc bận rộn hàng ngày. Rốt cuộc, ông thậm chí không có thời gian đến bệnh viện và phải gọi bác sĩ đến văn phòng.
“Anh biết đấy…,”
Go Gunhee vừa nói vừa mặc đồ
“Tôi từng nghĩ rằng, với sự xuất hiện của Healers và phép thuật chữa bệnh của họ, tôi có thể trải nghiệm tuổi trẻ của mình một lần nữa. Tôi đã sẵn sàng nói lời tạm biệt với cơ thể già nua yếu đuối này….
Ông vẫn tiếp tục cười lớn.
“Nhưng mà, có vẻ chuyện đó là bất khả thi”
“Không có cách nào khác ư?”
“Ngay cả những Trị liệu sư cấp cao cũng không thể ngăn cản sự tàn phá của thời gian”.
Nếu các Trị liệu sư thực sự có thể loại bỏ mọi bệnh tật, các bệnh viện trong cả nước sẽ đóng cửa, và các bác sĩ sẽ nghỉ việc. Thế nhưng – không rõ là may mắn hay xui xẻo, điều đó đã không xảy ra.
Tái tạo cơ thể – đó là giới hạn của phép thuật trị liệu. Nó có thể phục hồi một cánh tay bị cắt đứt, nhưng lại không thể chữa khỏi cho một đứa trẻ bị cảm lạnh.
‘Vì thế nên tôi mới không bị thất nghiệp…’
Joo Chiui nhìn chằm chằm vào chủ tịch Hiệp hội, người chuẩn bị ra ngoài.
‘Để giúp được Chủ tịch Hiệp hội, cần một sức mạnh ma thuật phi thường….’
Thật không may, không có phép thuật chữa bệnh hoặc tiến bộ y tế nào có thể giúp đỡ ông ấy. Điều duy nhất các bác sĩ có thể làm, là đưa ra những lời hỗ trợ,
“Hãy chăm sóc bản thân, thưa ngài. Ngài cần nghỉ ngơi, dù chỉ một chút thôi”
“Tôi cũng muốn điều đó lắm.”
‘Nhưng nếu tôi nghỉ, điều gì sẽ xảy ra với Hiệp hội?’ – Go Gunhee vừa nghĩ vừa cười.
‘Một hiệp hội không có Go Gunhee này…’
Thời điểm này, các Bang hội lớn đang cạnh tranh quyết liệt để trở nên mạnh hơn. Sức mạnh của họ đã phát triển vượt xa sức mạnh quân sự thông thường của hầu hết các quốc gia.
Thực tế, Hiệp hội có ảnh hưởng đối với các Bang Hội, không phải do sự ủng hộ của Chính phủ, mà vì sức mạnh của Go Gunhee. Khoảnh khắc Hiệp hội mất đi sức mạnh đó, các Bang hội sẽ trở thành những con thú sổng chuồng.
Chưa. Chưa thể được.
Ông ấy chưa thể nghỉ hưu. Hiện tại, Hiệp hội là sự tồn tại duy nhất giữ cho các Bang hội được kiểm soát. Ông không thể rời nhiệm sở khi không có sự thay thế phù hợp,
‘Để chứng tỏ rằng Hiệp hội còn sống và mạnh mẽ, cần có sự hiện diện của tôi’.
Hạng S trong số các cấp S. Cái tên Go Gunhee phải gắn liền với Hiệp hội. Không cần biết trong bao lâu.
‘HMm!’
Go Gunhee ôm ngực đau đớn.
‘Chủ tịch, thuốc đây…’
Joo Chiui đã chuẩn bị một số loại thuốc giảm đau và nước.
“Cảm ơn anh.”
Sau khi uống thuốc, ông cảm thấy khá hơn một chút. Đột nhiên, điện thoại của ông reo lên,
‘Hmm?’
Go Gunhee đã nghiêm khắc nhắc nhở cấp dưới, rằng họ không được làm phiền khi bác sĩ ở đây. Vị Chủ tịch nhíu mày và nhấc điện thoại lên,
“Bác sĩ đang khám cho tôi…”
Ở đầu dây bên kia đường, người thư ký của ông nói với giọng hoảng loạn,
“Tôi xin lỗi, thưa Chủ tịch. Điều này quá cấp bách…”
“Phía Nhật Bản liên hệ với chúng ta ư?”
“Họ đã liên hệ, nhưng tôi muốn nói về chuyện khác, thưa ngài”.
Lông mày Go Gunhee giật giật một lúc,
‘Có một vấn đề đáng quan tâm hơn lũ kiến trên đảo Jeju?
Nó có thể là gì?’
“Là chuyện gì?”
Trước khi Go Gunhee mất kiên nhẫn, người trợ lý cẩn thận nói,
“Có một thông báo từ Cục Kiểm tra”.
Bộ phận kiểm tra?
Một bộ phận quan trọng của Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc, chịu trách nhiệm đo sức mạnh ma thuật của Cổng và xác định thứ hạng của những Thợ săn mới thức tỉnh. Bộ phận đó hiếm khi thông báo khẩn như thế.
‘Trừ khi…’
Phải chăng họ đã nhầm lẫn một Cổng khác? Go Gunhee cau mày và nhớ lại vụ việc với Hội Bạch Hổ.
Tuy nhiên, cảm giác tồi tệ đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc.
Những lời của người thư ký vượt quá kỳ vọng của ông,
“Hiện tại, Phòng thử nghiệm cho biết có một Thợ săn Thức tỉnh, với kết quả là không thể đo được”.
—
Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Go Gunhee?
Jinwoo có nghe nhầm không? Jinwoo tự hỏi.
Thợ săn vĩ đại nhất của Hàn Quốc đã đến bệnh viện để gặp anh ta?
‘Không đời nào…’
Trong khi Jinwoo đứng đó hoài nghi, Woo Jincheol ra hiệu sau lưng và xác nhận,
“Phải, chủ tịch hiệp hội đang ở đây”.
Woo Jincheol chờ đợi câu trả lời của Jinwoo với một ánh mắt nghiêm túc. Người đàn ông rõ ràng không đùa.
‘… Ông ấy thực sự ở đây ư?’
Tại sao Go Gunhee muốn gặp cậu ta? Jinwoo thực sự bối rối.
Lý do duy nhất mà Jinwoo có thể nghĩ đến, là kết quả của bài kiểm tra lại
‘Họ muốn chiêu mộ mình vào Hiệp hội?’
Nhưng Hiệp hội là một tổ chức phi lợi nhuận. Họ sẽ không yêu cầu Quản lý của Cục Giám sát Thợ săn đến để chiêu mộ một Thợ săn đơn độc như thế này. Trên hết, kết quả kiểm tra lại Jinwoo anh vẫn đang chờ xử lý.
Càng nghĩ, Jinwoo càng bối rối.
“Đuợc.”
Jinwoo quyết định chấp nhận lời đề nghị. Khuôn mặt của Woo Jincheol đã bừng sáng ngay lập tức.
“Cảm ơn cậu!”
Lời cảm ơn đó thực sự chân thành.
‘Cái người trông lạnh lùng và nghiêm khắc như thế, lại cảm ơn mình như vậy sao?’
Vẫn còn kinh ngạc, Jinwoo theo sau Woo Jincheol. Ở góc hành lang, một người đàn ông lớn tuổi ngồi trên một chiếc ghế của phòng chờ bệnh viện.
‘Chính là ông ấy’
Jinwoo nuốt nước bọt.
Thợ săn vĩ đại nhất Hàn Quốc, hạng S của hạng S, Go Gunhee.
Phát hiện ra Jinwoo, Chủ tịch Go Gunhee đứng dậy.
“Thợ săn Sung Jinwoo đó à?”
Cơ thể ông ta không hề giống một người trên 80 tuổi. Nó gợi nhớ đến một đô vật đã nghỉ hưu hoặc một vận động viên võ cổ truyền. Tuy nhiên, ông ta không tỏa ra chút áp lực nào cả.
‘Không giống như mình tưởng tượng…’
Jinwoo nghĩ rằng vai vế và sự hiện diện của Go Gunhee sẽ tỏa ra áp lực khủng khϊế͙p͙. Thế nhưng, thực tế hoàn toàn khác. Người quản lý của Cục Giám sát còn tỏa ra áp lực đáng sợ hơn nhiều.
“Vâng, tôi là Sung Jinwoo”
Jinwoo trả lời. Go Gunhee vui vẻ chìa bàn tay ra.
“Rất hân hạnh. Tôi là Go Gunhee”.