Sợi Nắng Lúc Hoàng Hôn

Chương 6

Công việc của Cát Vân không thuận lợi và phát triển tốt đẹp như cô muốn, bao nhiêu vốn liếng đổ ra cứ phải chi trả nhiều khoản, từ mặt bằng đến tiền công, mặc dù đã cố gắng nhưng còn sự cạnh tranh nên Cát Vân phải chạy vạy rất nhiều, thật không dễ dàng khi bắt tay vào cuộc Khắc Hưng cứ kêu ca mãi về việc rút vốn đầu tư ở ''NaVi" để góp vốn với cô, hai người cứ lằn nhằn mãi, Khắc Hưng bảo:

Chẳng biết tại sao anh lại nghe em để đổ vốn vào cái công ty mới trình làng của em, có lẽ anh đánh giá cao năng lực của em, nhưng. Nhưng sao? Anh hối hận vì đã hợp tác với em à! Vậy mà nói yêu thương người ta, mới thất bại đã vội nản rồi, em là phụ nữ mà còn không ngại, anh là đàn ông phải biết chứ, không dễ gì ông bà mình ngày xưa đã đút kết kinh nghiệm..."thất bại là mẹ thành công" kia mà!

– Điều đó còn phải xét lại, đối với em.

– Ý anh là, em sẽ không bao giờ thành công ư?

– Anh không nói như thế...

– Anh tiếc vì đã hợp tác với em ư? Anh không xứng đáng là một kẻ đàn ông – Trời đất, chẳng lẽ anh là đàn bà à!

– Bởi vì anh ích kỷ, anh không có ý chí vươn lên, anh không thích làm chủ à?

Suốt đời chỉ là cổ đông hay sao? Vậy mà anh nói người thân của anh ở nước ngoài, theo em anh nên cầu cứu sự giúp đỡ đó.

– Còn em thì sao?

– Tất nhiên rồi, ông bà và cậu-em sẽ hỗ trợ cho em, chúng ta cố gắng em nghĩ chẳng lẽ em lại thất bại nữa hay sao? Tin em đi, em đang cầu viện ông bà của em đó. Còn anh cũng nên cầu viện đi nếu như muốn có sự tồn tại thì phải tranh thủ sự viện trợ của người thân.

– Với anh người này không biết có nên nồi để xin hay không.

– Sao vậy.

– Vì cô ấy là bạn của mẹ chứ không phải họ hàng chi cả.

– Bạn nhưng cô ấy đã để anh đứng tên cổ phần của cô ấy,. tại sao không lợi dụng điêu đó để cô tài trợ thêm. Nghe em đi, nếu anh vẫn muốn còn cổ phần ở công ty Na Vi.

– Em làm như công ty Na Vi là “cái chợ” không bằng.

– Sao lại là “cái chợ” chứ!

– Không chớ là gì nay người này, mai người kia thay phiến nhau làm giám đốc.

– Miễn sao công ty phát triển tốt đẹp, điều đó là quan trọng nhất, anh Hưng à! Hay là chúng ta tổ chức cưới nhau đi, em nghĩ cô của anh sẽ giúp đỡ chúng ta.

– Em tự tin như vậy sao?

– Vâng!

Khắc Hưng cười nói:

– Còn anh vẫn rất lo.

– Anh lo điều gì?

– Cổ phần anh đã để lại cho ông Thanh bạn của mẹ em rồi.

– Anh ngại cô ấy sẽ không giúp đỡ khi biết việc đó à! Cũng đúng thôi. Hay là để em bàn với mẹ, bảo đảm mẹ sẽ có cách.

– Cách gì?

– Tin em đi, mẹ em có nhiều diệu kế lắm.

– Vậy sao?

– Chuyện gì có mẹ thu xếp là xong ngay.

– Dù là chuyện xấu ư?

– Không phải như vậy đâu anh à? Hay là mình hạn mẹ đi ăn tối rồi nói với mẹ.

Khắc Hưng lắc đầu nói:

– Đi ăn tối thì được nhưng bàn với mẹ, em nên nói lúc không có anh.

– Em biết rồi.

Sau buổi tối cùng ăn với mẹ, Cát Vân thấy mẹ rất vui cô yên tâm vì công việc có lẽ tốt nên mẹ mới vui vẻ như thế.

Cát Vân kéo mẹ về phòng riêng của mình cô lên tiếng.

– Mẹ ơi! Sang chỗ con, con có chuyện nhờ mẹ.

Cát vân và bà Linh luôn có nhiều chuyện để bàn bạc, vả lại hai mẹ con vốn rất hiểu nhau.

Bà Lý Linh ngồi xuống giường và nói:

– Có chuyện gì định nói với mẹ phải không? Chẳng những nói mà để nhờ mẹ mãi đó.

Nếu là việc tốt mẹ sẽ sẵn sàng lo cho con.

Bà Linh và Cát Vân tìm đủ mọi cách để giải quyết vấn đề thật hoàn hảo, bà Linh rất khôn khéo chuyện gì cũng dàn xếp tốt một cách hoàn hảo, Cát Vân luôn ỷ lại vào mẹ mỗi khi cần sự giúp đỡ của mẹ. Trong lòng rất nhẹ nhõm, Cát Vân vào phòng tắm rồi trang điểm và gọi điện cho Khắc Hưng, Khắc Hưng không trả lời chẳng lẽ anh đang trò chuyện với ai nên không muốn trả lời cô.

Cát Vân vừa tức vừa giận, cô phóng xe một mạch đến nhà trọ của anh, chàng lại không có ờ nhà.

Mở cửa phòng chờ đợi một lúc Cát Vân nhìn đồng hồ, giờ này biết đâu anh chàng lại đến vũ trường, nhưng đến đó với ai khi nàng vẫn ở đây, chẳng lẽ dạo này vẫn còn theo đuổi Hương Nhu, bỗng dưng Cát Vân không an tâm khi ngỗi chờ Khắc Hưng ở đây. Nàng lại phóng xe về hướng gò vấp. Hy vọng sẽ gặp anh chàng ở nhà hoa cúc của ông nội, cứ nghĩ đến khu nhà có nhiều vườn hoa cúc thường để người ta cúng, Cát Vân rất ghét loại hoa cúc này vì cô không thích,với cô loại hoa này không sang trọng quí phái.

Quả thật như sự tiên đoán của nàng, Khắc Hưng đang có mặt ở ngôi nhà hoa cúc, vừa bước vào đã thấy Khắc Hưng và Hương Nhu đang ở ngoài vườn hoa có cả ông nữa,. Cát Vân gật đầu chào ông rồi cau có nói với Khắc Hung, giọng trách móc.

– Vậy mà em cứ ngồi ở nhà mà đợi anh, vì công việc rất quan trọng và cần thiết nên em mới chờ để báo cho anh, không ngờ anh lại ở đây.

Ông Nghiêm lên tiếng.

– Kìa cháu, có chuyện gì thì hãy vào nhà chơi đã.

– Cháu không có việc gì phải vào nhà.

– Vậy đến đây để làm gì?

Cháu đến để tìm anh Hưng.

– Cậu Hưng à, cũng vừa mới đến.

– Cháu xin phép.

Cát Vân ra vẻ thân mật với Khắc Hưng, giọng còn nũng nịu.

– Anh Hưng à! Mẹ rất muốn gặp anh, mọi việc đã bàn với mẹ, mẹ đồng ý nên em tìm anh ngay, vậy mà!

Khắc Hưng lên tiếng:

– Việc gì, chúng ta sẽ bàn lại sau được không?

– Bây giờ anh không định về à!

– Em về trước đi rồi anh về:

– Em đợi anh.

– Không được?

– Sao lại không?

– Anh có việc.

– Ở đây anh có việc với ai? Anh đừng quên là anh không còn là người của Nng ty nữa đâu?

– Tại sao không... dù rất ít anh vẫn là cổ đông kia mà.

– Nhưng chỉ là danh nghĩa, nấu anh thật sự muốn thế em đã lo liệu mọi việc.

– Được rồi, anh về ngay.

Ông Nghiêm lên tiếng:

– Cháu không vào nhà chơi được hay sao?

– Cháu chẳng có việc gì ở đây cả, cháu đến để kéo anh Hưng về.

Nghiêm không biết nhiều vế mối quan hệ giữa các cháu của mình với gã đàn ông có bộ mã điển trai ông. Nghiêm không nói ra nhưng ông thích Việt Khương hơn. Biết Việt Khương theo đuổi Hương Nhu ông rất vui, ông Nghiêm tự tin ở sự đánh giá và cách nhìn của mình, không ngờ gã thanh niên này lại được cô cháu gái của ông si mê, ông Nghiêm lắc đầu rồi nói với Khắc Hưng:

– Cháu Hưng nè, hay là cháu về đi hôm khác đến, ông cũng có việc muốn nói với cháu.

Khắc Hưng lên tiếng:

– Cháu nghe nói dạo này ông có hơp đồng lớn phải không?

Ông Nghiêm cười nói:

– Có gì lớn lao đâu cháu, chỉ là vườn cúc của nhà ông được một công ty sản xuất trà đặt mua hết để làm hương liệu trà hoa cúc.

– Vậy là hay quá không phải ông.

– Hay gì mà hay, có gì là to tát đâu, có chỗ thu mua như thế là may mắn lắm rồi còn hơn là phải làm kẻ "bán hoa".

– Kìa Cát Vân em ăn nói gì kỳ vậy, em phải mừng cho ông chứ!

Ông Nghiêm đứng dậy bỏ đi, ông nói với. Thôi cháu về đi, ông mệt quá.

Ông em đã đuổi vậy mà sao anh cứ ở lì hoài vậy, hay là.

Cát Vân chưa nói dứt lời, Hương Nhu bước lên và nói:

Anh Hưng, anh về đi, cho ông tôi nghỉ ngơi.

Quay sang Cát Vân, Hương Nhu nói:

– Cát Vân, sao em lại nói năng lung tung vậy không sợ ông buồn hay sao?

Lúc nào Cát Vân cũng tỏ ra cay cú với ông, Hương Nhu rất bực mình và khó chịu, còn ông thì cũng chẳng than phiền mãi, ông thường bảo. "con bé đó có tính như vậy là do mẹ nó... không dễ gì thay đổi, đến khi nào nó thất bại, nó mới ngộ ra. Sau khi Khắc Hưng và Cát Vân ra về, Hương Nhu vào nhà phụ mẹ dọn cơm.

Ông nội lên tiếng trước trong bữa cơm:

– Thiếm của cháu đã làm chủ cả công ty rồi phải không?

Hương Nhu lắc đầu:

– Không phải đâu ông, có một người nữa, chú ấy mưa lại cổ phần.

– Vậy à! Công ty gì mà thay chủ hoài vậy cháu?

– Cháu không quan tâm chuyện đó khi nào thấy "chán" cháu sẽ tìm công việc khác.

Ông An cười:

– Chán là thế nào? Chẳng lẽ cứ mỗi lần ''chán" con lại nghỉ làm để tìm một nơi khác, như thế sẽ không hay đâu con.

Hương Nhu cười nói:

– Con biết mà, ý con là nếu công ty có vấn đề gì đó nên con mới nghỉ để tìm đến một nơi khác.

Ông nội hỏi Hương Nhu:

– Công ty thay đổi như thế mà không ảnh hưởng đến công việc, kể cũng khá đó cháu.

Giám đốc là thiếm nhưng người có cổ phần tương đuơng là ông Thanh. Ông ấy làm việc khoa học hơn. Nếu không phải là ông Thanh, cháu nghĩ công ty sẽ không tốt hơn và nhất là thiếm không được lòng mọi người.

Ông An góp lời:

Nghe chú Khiêm nói, chủ yếu là cậu Lý Nguyên của Cát Vân đầu tư:

Ông Nghiêm gật đầu:

– Chắc là vậy chứ vợ của thằng Khiêm làm sao có khả năng đó?

Hương Trà góp lời:

– Còn Cát Vân, sao lại tách ra làm ở công ty cũng “ăn trên ngồi trước” người ta rồi.

Ý Vĩ đắc ý xen vào:

– Làm giám đốc công ty thời trang không sướng hơn sao? Nhưng mà đâu phải ai cũng làm được "sập tiệm" rồi phải không chị Nhu...

– Cái thằng nhóc này, tại người ta chưa có điều kiện chớ phất lên mấy hồi.

– Em thấy bây giờ ai cũng có thể làm giám đốc hết, chỉ cần cớ mặt bằng rồi mở văn phòng, rồi kinh doanh hoặc là giao dịch công việc gì đấy cũng có thể coi như là giám đốc...

Cà nhà ai cũng nhìn ý Vĩ và cười vui, ý Vĩ thích thú nói tiếp:

– Con nhất định cũng sẽ tìm một mặt bằng và làm như thế.

– Em đã bảo là không "ngon ăn" sao lại có ý định đó, vả lại muốn làm thì phải có vốn.

Ý Vĩ tự tin:

– Em sẽ huy động vốn bạn bè để làm. Em sẽ học để khi làm sẻ có kết quả.

– Trời ạ... không có một chút của cải mà đòi làm giám đốc, thôi đi cậu út ơi!

Bà Mai cười vui và lên tiếng.

Hương Nhu cũng mỉm cười, không khí gia đình thật đầm ấm, Hương Nhu rất yêu thích mái nhà với những người thân. Nơi mà cô đã sống và lớn lên trong tình yêu thương trìu mến của ông và ba mẹ, nơi mà dù cuộc sống gia đình còn khó khăn nhưng ai cũng vui, khi ấy còn có bà, bà nội là người vui tánh, ông nội, tuy vui tính nhưng rất nghiêm khắc. Vậy mà Việt Khương và ông lại hợp nhau nhất là sau đợt vườn hon cúc của ông được ký hợp đồng.

Sáng chủ nhật rỗi rảnh, Hương Trà vừa định cùng Ý Vĩ đi siêu thị, thì có điện thoại của Thuỳ Nhiên, chỉ năm phút sau Thuỳ Nhiên đã đến.

Hai cô bạn rời khỏi nhà Hương Nhu, Thuỳ Nhiên đèo bạn trên xe rồi nói:

– Ta đưa mi đi ăn rồi về nhà, ta có chuyện này muốn nhờ mi.

Hương Nhu cười nói:

– Chà... có vẻ quan trọng dữ đây.

– Vô cùng quan trọng nữa đó, nhưng không có gì liên quan đến nơi đâu.

Đừng lo, chỉ giúp ta việc này.

– Sẵn sàng thôi.

Thuỳ Nhiên và Hương Nhu ghé vào một hiệu lăn ngon mà Thuỳ Nhiên thường đến cừng Đặng Thanh... nàng giật mình khi thấy bà Linh ngồi vào chiếc du lịch của Đặng Thanh, nàng chỉ kịp nhìn chiếc xe di chuyển mà thấy trong lòng dâng lên một nổi tức giặn vô cùng mà không sao thốt được nên lời.

Hương Nhu càu nhàu:

– Ê! Đi ăn sao không chịu vào?

Thuỳ Nhiên kêu lên:

– Mi biết ai vừa rừi khỏi quán này không? Làm sao ta biết được.

– Họ! Là họ đấy!

– Nhưng họ là ai?

– Đặng Thanh và bà Linh.

Hương Nhu cười nói:

– Vậy mà cững nói chú Thanh và bà Linh là chỗ cùng quan hệ làm ăn:

– Quan hệ lằm ăn gì? Ta thấy bà ấy ở nhà của Đặng Thanh, mi nói đi nếu không có quan hệ mờ ám tlù làm sao sáng nay lại cùng đi ăn.

– Thì ra đây là nguyên nhân rủ ta đi ăn đây ừ! Ăn đi rồi về chỗ của ta. Ta đang muốn phóng theo họ đấy!

– Cái con này, làm gì ăn ớt dữ vậy?

– Ừ ta ăn ớt mà ớt hiểm nữa đó. Đúng là hai mẹ con họ có một “sách lược”.

– Gì mà cay cú quá vậy.

Thùy Nhiên kể lể mọi việc cho Hương Nhu nghe, càng kể Thuỳ Nhiên càng nổi giận cô nói:

– Ta nhất định hai người này có mối quan hệ khác thường, mi thấy có đúng không?

Nghe bạn kể lể suốt buổi, Hương Nhu càng ngạc nhiên, cô chỉ nghĩ hai người đều là cổ đông nên có mối quan hệ trong công việc.

Nếu đúng như sự nhận xét của Thuỳ Nhiên thì sao? Có thể lắm chứ, Cát Vân đã lôi kéo Khắc Hưng, nói đúng hơn là quyến rũ và chinh phục anh nên bây giờ chẳng biết trên lĩnh vực mới là kinh doanh thời trang... anh có thật sự thành công hay không? Chẳng biết bây giờ anh vừa lòng hay hối hận khi vại vàng trước một quyết định hoàn toàn bị động, bị đuà đẩy vào cuộc một cách mù quáng. Nhưng biết đâu anh lại cho nó là hạnh phúc thì sao?Hương Nhu bất chợt lắc đầu rồi trách mình, "sao lại lo lắngvà nghĩ ngợi đến anh chàng nhiều như thế'' nhất định họ có vấn đề Hương Nhu rùng mình, rất có thể là bà Lý Linh dùng chiêu bài như Cát Vân, Thuỳ Nhiên giận quá đến hoá khôn, cô dặn dò:

– Nhất định mi phải theo dõi họ và báo cho ta biết, ta có thể chia tay với anh ấy bất cứ lúc nào... Nè! Mi nhớ báo cáo đấy!

– Được rồi nhắc hoài:

– À! Ta đã báo Việt Khương biết mi đang ở đây anh ấy sẽ đến.

– Ai mượn mi báo với anh ấy làm chi.

– Vì ta thấy anh chàng thật tội.

– Sao lại tội.

– Chuyện đó mi biết mà.. à!.Nghĩ cũng tức cười, Khắc Hưng lấy tư cách gì mà lên mặt với Việt Khương.

– Về việc gì?

– Mi không biết sao? Anh ta tưởng mình là ai chứ, chưa hề là gì của mi có đúng không? Vậy mà hắn tuyên bố với Việt Khương...

Thấy Hương Nhu thản nhiên, Thuỳ Nhiên mất hứng cô nói:

– Ủa mà mi có nghe ta nói gì không... người ta lo cho mi mà, mi thật là không biết điều, ta mặc kệ mi đó, Việt Khương là một thanh niên tốt.

Hương Nhu che miệng cười:

– Trời đất! Làm như "bà thiếm" của Việt Khương nên nói giúp cho anh chàng phải không?

– Nếu đúng như vậy thì sao?

– Nè... Việt Khương là thần tượng của các cô ở công ty đấy.

– Đừng nói chuyện của ta, hãy nói chuyện của mi với chú Thanh bao giờ thì làm lễ cưới?

– Mi không đổi cách gọi Đặng Thanh được sao?

– Được thôi, nhưng ta quen gọi thế và rất thích gọi như thế.

– Nếu vậy, hãy tận dụng điều kiện tốt để xem bà Lý Linh muốn gì?

– Biết đâu họ là "tình đầu" thì sao?

– Tình đầu cũng mặc vì hiện tại bà ấy đã không còn là ngày. Một gia đình rất tin bà ta, chẳng lẽ bà ta đành đănh đổi hay sao? Còn Đặng Thanh thì sao?

– Ta thấy mình cũng chưa hiểu hết anh ấy, có vội vàng qúa hay không? Ta chỉ biết một điều anh ấy đã “bỏ người” để trở về quê nhà...

Thảo nào mà có nhiếu vốn đầu tư. Không phải đâu, của người chị họ của anh ấy đó.

– Xem ra mi cũng nắm rõ mọi việc đó.

– Ừ! Cũng có biết.

Huơng Nhu nghe Thuỳ Nhiên nói thật nhiều mà không có ý kiến gì bởi cô mù tịt vả mọi việc trong giao tiếp với Đặng Thanh. Hương Nhu cảm thấy dễ chịu vì cách làm việc khoa học nhưng cũng tình cảm nói chung lý và tình rất hợp lý. Nhưng điều đó có thể sẽ gây hiểu lầm cũng nên, càng nghĩ Hương Nhu không biết phải làm sao.

Thuỳ Nhiên vui mừng khi Việt Khương đến, cô vội chuẩn bị và cười trừ với Hương Nhu, Thuỳ Nhiên nói:

– Nhờ anh Khương đưa Hương Nhu về, Thuỳ Nhiên có việc phải đi.

Thật tự nhiên, cô nói với Việt Khương, có vẻ như họ thân thích với nhau.

– Việt Khương đưa Hương Nhu về dùm Thuỳ Nhiên nhé! Nhưng truớc khi về hai ngừơi đi chơi nghen. Bây giờ mình cũng đi, giao nhà lại cho mi đó Nhu.

Hương Nhu lên tiếng:

– Mi đi đâu? Sao không đưa ta về lươn một thể?

– Ngộ chưa! Chẳng lẽ Việt Khương ở nhà của ta?

Thuỳ Nhiên vừa nói vừa cười rồi bỏ đi:

Hương Nhu bối rối nhìn Việt Khương không thốt được nên lời.

Việt Khương hoạt bát nói:

– Chúng ta đi câu cá Hương Nhu nhé? Em đã đi câu bao giờ chưa?

Hương Nhu lắc đầu:

– Vậy đi với anh nhé, đi chơi đến chiều xem chúng ta câu được bao nhiêu cá.

Hương Nhu cười nói:

– Tôi thích đi câu nhưng tôi câu không được cá bởi vì tôi nặng bóng vía lắm!

Em đọc câu ấy nhi còn nhỏ, không phải là do em nói đâu đấy. Vậy mình đi nghen?

– Cũng được!

– Đi mà "yếu xìu" vậy.

Người ta đi là đạt yêu đủ rồi, sao còn cằn nhằn, em thay đổi ý bây giờ.

– Anh biết rồi.

Việt Khương và Hươg Nhu mải mê câu cá, nàng câu rồi lại thả, cứ thế suốt buổi đến quên cả thời gian.

– Em không đói à? Mình ăn trưa đi chứ.

– Mải câu em không cảm thấy đói.

Nhưng vẫn phải ăn trưa chứ. Bữa ăn được dọn ngay nời chỗ đâu dưới tàn cây, cá được nướng bằng rơm ăn thật ngon và ngọt, Hương Nhu thích thú nói:

– Cám ơn anh!

– Về cái gì?

Hương Nhu,cười:

Về buổi đi câu và buổi tiệc cá.

– Nếu em thích anh sẽ đưn em đi câu thường nhất hơn.

– Chúng ta còn phải đi làm.

– Ngày nghỉ chúng ta đi nhé!

– Em không hứa đâu.

– Anh vẫn cứ mong, cứ hy vọng.

– Để rồi thất vọng,đó.

Thất vọng vì em, cũng có thể được đấy chứ, anh tình nguyện đó.

– Trời ơi? Sao anh "sến" thế!

Đã bảo vì Hương Nhu, anh sẵn sàng mà.

– Lại "sến" nữa rồi.

– Anh nói thật đó, Hương Nhu này. Hôm nào anh mời em đi chơi.

– Thế hôm nay không phải là đi chơi sao?

– Sao em thích bắt bè anh thế, anh muốn mời em đi nghe nhạc, đi xem phim.

Anh sẽ đến đón em đó, anh mong rằng em không từ chối.

– Được rồi, em hứà với anh đó.

Đã mạt lần rung động đón nhận tình yêu nhưng cái cảm giác đó phút chốc tan biến nên hàng rất dè dặt. Rất may hai người họ đã rời khỏi công ty để mỗi người không phải khó xử, còn đối với việt Khương, Hương Nhu cảm thấy chưa hiểu gì về anh dù anh tìm mọi cách để tiếp xúc cô.

Thuỳ Nhiên lúc nào cũng ca túng anh, có lẽ con nhỏ thường đến với Đặng Thanh nên hiểu rõ về anh chàng:

Cũng như hôm nay, tình cờ hay cố ý. Hương Nhu không muốn gán điều đó cho Thuỳ Nhiên, bỗng dưng suốt ngày nàng và Việt Khương câu cá bên nhau, cô chưa bao giờ có được giây phút tuyệt vời này. Trước đây mải lo học và giúp đỡ gia đình, Hương Nhu chẳng hề đi đâu, dẫu sao cũng cám ơn Việt Khuơng anh đã mang lại cho cô những khoảnh khắc thật dễ chịu này.

Mặc dừ đã nghe Thuỳ Nhiên nói nhưng Việt Hương Nhu van không ngờ rằng bà Lý Linh quả là một người đàn bà thật lợi hại, bà tưởng mình còn trẻ nên dỏng nhan sắc để mê hoặc Đặng Thanh cũng như Khắc Hưng chăng.

Huơng Nhu hoảng hốt khi thấy bà Lý Linh vào phòng Đặng Thanh, bà sơ ý nên nghĩ rằng không có ai biết, sà vào ngồi lên đùi của Đặng Thanh khi ông ta đang ngồi chỗ làm việc. Đã thế giọng lại còn "nũng nịu" đến phát rợn:

– Anh à! Thấy em có khác xưa nhiều không?

– Hôm nào đi vũ trường nhé! Em vẫn bắt mắt chứ anh.

Những từ ngữ bóng gió của bà Linh thật khó nghe, bà quên là còn có Hương Nhu ở đây sao?

– Điều này chẳng bất lợi cho thiếm ấy hay sao?

– Thật đáng sợ còn gã Đặng Thanh rốt cuộc ông ta là người thế nào, Thuỳ Nhiên trẻ trung xinh đẹp thế mà ông vẫn còn bị quyến rũ bởi một người đàn bà.

Trời ạ! Những lo toan của Thuỳ Nhiên xem ra là có cơ sở, nhất định phải vạch mặt hai người.

Hương Nhu rời khỏi phòng và nghe thêm được lời của bà Linh.

– Hay là cho con bé đó sang công ty của anh đi, nó ở đây em không an tâm.

– Không thể nào đứng bên ngoài mà rình rập họ trò chuyện đườc nên Hương Nhu bỏ về phòng làm việc, không chịu được thái độ của bà Linh, Hương Nhu gọi điện cho Thuỳ Nhiên để cùng ăn trưa...

Suốt buổi sáng, Hương Nhu không sao tập trung cho công việc của mình cô chỉ mong đến giờ nghỉ trưa, Thuỳ Nhiên đến sớm, và chờ Đặng Thanh vừa hết giờ, Thuỳ Nhiên đã có mặt ngay tại phòng của Đặng Thanh, thấy Thuỳ Nhiên, Đặng Thanh vui vẻ nói:

– Em đến chơi sao không điện cho anh biết. Thuỳ Nhiên nhìn Đặng Thanh dò xét, cô nói:

– Em có hẹn với Hương Nhu đi ăn trưa...

Bà Lý Linh vừa đẩy cửa phòng vừa nói to:

– Anh Thanh ơi! anh đi ăn ở đâu đây ánh mắt của bà Linh sắc lên khi thấy Thuỳ Nhiên đang ngồi trên chiềc ghế của Đặng Thanh còn anh thì đứng sau lưng và tay đang vòng vào cổ Thuỳ Nhiên, anh buông tay khi Lý Linh bước Lý Linh không đợi Đặng giới thiệu, bà lên tiếng:

– Ủa! Anh quên là đã hẹn cùng ăn trưa với em rồi sao?

Đặng Thanh nhìn bà Lý Linh rồi cười nói:

– Làm gì có việc đó Lý Linh... tôi bận việc mà! đã Bà Linh cướp lời Đặng Thanh:

– Vậy thì mời cả cô bé này đi cùng, chắc là người quen.

Thuỳ Nhiên nhìn vẻ trơ tráo của bà Lý Linh, không nén nổi bực, cô lên tiếng dò xét bà.

– Dạ... thật ra em là người quen của anh Thanh:

Thuỳ Nhiên không muốn nói mình là bạn của Hương Nhu. Dấu tông tích để xem bà ta nói gì? Nếu biết cô là bạn của Hương Nhu lại càng phức tạp thêm thôi.

Bà Lý Linh vui vẻ:

– Vậy đi ăn trưa luôn nhé?

Đặng Thanh lắc đầu.

– Không được Lý Linh à! Anh có việc phải nói với Thuỳ Nhiên.

– Quan trọng lắm không?

Chuyện riêng của người khác cô cũng muốn Lý Linh cười trơ trẽn:

– Làm như chúng ta lạ lắm không bằng Thuỳ Nhiên phát cáu, cố dằn lòng, cô hết mái tóc ra vẻ bất mãn rồi hỏi:

– Ủạ. cô với... giám đốc Thanh là sao?

Bà Lý Linh cười tự đắc:

– Chúng tôi từng là bạn thân.

– Vậy sao? Bản thân có để trong dấu ngoặc tôi nhé.

– Cô hỏi làm chi? Vậy cô đi ăn trưa với chúng tôi nhé!

Thùy Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay của mình rồi nói:

– Xin lỗi thời gian không còn nhiều hai người đi ăn đi, tôi... tôi có hẹn với bạn.

Đặng Thanh vừa lên tiếng:

– Em đợi anh đi cùng vời.

– Không phải, em có hẹn bên ngoài.

Thuỳ Nhiên cướp lời Đặng Thanh, cô không muốn bà Lý Linh biết tình bạn thân thiết giữa cô với Hương Nhu, có thế Hương Nhu mới có thể tìm hiểu về họ cho cô biết. Để xem thái độ của Đặng Thanh như thế nào? Trời ạ! Chẳng lẽ đối vời họ tình cũ không rũ cũng tới".

Thuỳ Nhiên gọi điện và hẹn với Hương Nhu rồi bỏ đi. Đặng Thanh đi theo và nói với cô:

– Để anh đưa đi ăn trưa nhé Thuỳ Nhiên.

Thuỳ Nhiên hơi lẫy:

– Thôi được rồi... em có hẹn, anh vào mà đưa "người cũ" đi ăn đi.

– Anh đâu có hẹn với bà ta.

– Ai biết hai người có hẹn hay không?

– Anh đã bảo rồi mà. Nè! Em và Hương Nhu đem về cho anh một hộp cơm.

– Trời đất! Anh mà cũng ăn cơm hộp hay ủa! Vậy anh là gì mà không được ăn cơm. Ai nói không được, có điều một giám đốc.

– Ai lại ăn cơm hộp, cơm bụi như thế? Bà ấy đến kìa, em đi nhé. Bí mật nghe, bà ấy không biết em là bạn của Hương Nhu, lạy trời bà đừng biết.

Thuỳ Nhiên rời khỏi công ty và ăn trưa với Hương Nhu:

Huơng Nhu lên tiếng trước khi thức ăn và cơm được bày lên bàn:

– Sao... ăn với ta chắc là buồn lắm, vì chàng mời mà không đi. Hay là lo lắng họ đang cùng ăn bên nhau.

Thuỳ Nhiên bỗng cười và nói:

– Nghĩ thật tức cười bà ta tưởng mình là ai chứ. Chắc tưởng mình là cô gái "tuổi đôi mươi",còn lên giọng với ta là:

"chúng tôi từng là" mi nghĩ “chúng tôi”.

là sao?

Hương Nhu cũng cười:

– Mi có ''ghen" không đó?

– Ghen à! Ta tức và "nực cười" thì có... Nè!.Mi nghĩ sao về bà thiếm của mi?

– Biết nói sao bây giờ?

– Vạch trần bộ mặt “ngoại tình của bà ấy”:

– Trời đất nếu thiếm ấy ngoại tình với chú mi có "xù" chú ấy không?

– Chuyện đó à! Ta phải xem lạị. nhưng mà nếu Đặng Thanh có ý định trở lại với ''bà ấy" ta. Sẽ "cốc cần" được chưa?

Hai cô bạn vừa trò chuyện vừa ăn, bất chợt Thuỳ Nhiên đổi giọng:

– Hương Nhu ơi! Hay lậ bà ta có ý đồ...

– Ý đồ gì?

– Cũng như con gái của bà ấy...muốn cổ phần của Đặng Thanh rồi cũng sẽ là của bà ấy!

Hương Nhu cũng thoáng có ý nglũ đớ nhưng cô không dám nói rạ. vì Hương Nhu sợ đó là sự thật mà đlều này rất có thể...

– Sao? Mi có ý nghĩ như ta phải không? Nếu vậy chúng ta phải làm sao?

Không khéo Đặng Thanh sẽ giống như lữ lắc Hưng trở thành ''tình" hờ, đã thế mất cả của cải. Không ngờ Khắc Hưng lại nhu nhược đến thế, vậy mà đã có lúc anh lại len vào tâm hồn của cô... Hương Nhu giật mình.

– Trời ạ! Chẳng lẽ chú Đặng Thanh cũng rơi vào sự mù quáng đó? Bà ấy Linh là người như thế hay sao? Có nên cho cả nhà biết hay không? Nhất định không để cho thiếm ''cắm sừng" chú Khiêm, còn Đặng Thanh thì sao?Thật là một bọn đàn ông giống nhau cả... nếu họ khinh bên nội cô nghèo tại sao ngày trước lại chấp nhận gã thiếm. Bất chợt Thuỳ Nhiên lên tiếng hỏi Hương Nhu:

– Mi thấy ta có nên''xù" gã Đặng Thanh hay không?

– Tại sao phải "xù" chứ! Hãy xem Đặng Thanh là người như thế nào? Nếu gả cũng như bọn đàn ông"háo sắc"thì ''xù" cũng không muộn.

Thuỳ Nhiên cười:

– Không ngờ Hương Nhu của ta bỗng chốc thật khôn khéo... làm chung với những kẻ giả tạo chúng ta phải khéo léo, không khéo sẽ bị trù dập cho mà xem!

Hình như chúng ta lao vào trận chiến không bằng.

– Không trận chiến là gì?

Hai cô mãi mê trò chuyện quên cả ăn uống.

Đến khi phát hiện sắp hết giờ hai cô mới đùng bữa và chợt nhận ra sự có mặt của Cát Vân với Khắc Hưng.

Thùy Nhiên lên tiếng:

– Mong sao họ không thấy mình.

– Thấy thì thấy, có sao đâu?

– Ta muốn theo dõi họ.

Hương Nhu cười nhạt:

– Mi đã có chút hoài nghi rồi phải không?

Đối với đàn ông không nên đặt trọn niềm tin, hãy chừa lại đôi chút phần trăm để "dò xét".

– Hay mình đi về Nhiên.

– Chúng ta chưa dùng xong bữa kia mà... hay là sợ phải gặp “hắn” ta sẽ lại chỗ của anh chàng được chứ!

– Để làm gì con khỉ.

– Ta sẽ vạch mặt con nhỏ xấu xa đó...

– Đồ khùng.. lấy cớ gì chứ!

– Ta biết phải làm gì rồi mà!

– Thôi đi nhỏ... chuyện chẳng có gì quan trọng cả.

– Sao lại không quan trọng chứ? Giựt bồ của người khác không là xấu à?

Nhưng thôi... bữa nay ta không thèm nói đến bọn họ....mi có đứa em chú bác thật vô liêm sỉ... tại mi chưa biết đó... có lần ta đã gặp bà ta đến nhà Đặng Thanh.

– Sao lúc ấy mi không vào?

– Để làm gì? Ta đang theo dõi để xem bà ta là người như thế nào và cả Đặng Thanh nữa tại sao Đặng Thanh lại giàu có đến thế.

– Người ta giàu mi cũng muốn biết cả lý do nữa hay sao?

– Ngộ nhỡ mình yêu phải "tên trùm" thì sao?

– Trời đất, lo xa như vậy sao nhỏ?

– Ừ? Khi yêu cái gì cũng phải đặt chữ "ngờ" lên trên cả...

– Yêu mà khổ dữ vậy sao?

– Ừ thơ văn cũng ví von như thế đấy! Mi không nhớ là thi sĩ Xuân Diệu có những câu thơ thật tuyệt vời khi nói về tình yêu hay sao? "yêu là chết ở trong lòng một ít... vì mấy khi yêu mà chắc được người yêu..." – “cho rất nhiều, song nhận chẳng được bao nhiêụ." vậy mà ai cũng cứ yêu.

Thuỳ Nhiên cười nói:

– ''yêu thì khổ, không yêu thì lỗ..."thôi thì"lỗ" một chút để được yêu mi nhỉ?

– Ta thà là ''khổ".

– Không dám khổ đâu? Có người mê mệt đấy!

– Ta à! Không dám mơ chuyện đó đâu?

– Ta hỏi Việt Khương đấy nhé!

– Mi thân với anh chàng có vẻ nhiều hơn cả ta nữa...

Thuỳ Nhiên gật đầu:

– Bởi vì có một ''bí mật" mà ta chưa thể nói cho mi biết.. nhưng mi hãy yên tâm đi, ta chỉ muốn tốt cho cả hai đứa mình mà thôi.

– Ta không biết mi muốn nói gì.

– Đừng thèm biết mệt thần lắm. Hãy nhìn bọn nó kìa.

– Nhỏ này... đừng xen vào chuyện của họ đi có được không?

– Mi khờ quá Hương Nhu ơi! Bọn nó chỉ là những kẻ hám tiễn, hám danh, cái gã Hưng đó để rồi xem sẽ "thân bại danh liệt" vì con nhỏ đó.

Địa vị thần tài đang ờ trong tay phút chốc tan thành mây khói.

– Dẫu sao bây giờ họ cũng chỉ là một ''côngty" Thuỳ Nhiên cười nhạt nhẽo:

– Hắn bị lừa vào đó rồi. Chỉ là hư danh thôi, đến lúc phá sản nó chẳng là gì cả. Anh chàng sẽ bị đá ra ngoài để thế vào một gã khác. Đừng nói với ta là mi đang ngờ vực Việt Khương.

– Đúng ta không loại trừ tên nào cá, một khi bà Lý Linh đã lợi dụng "tình xưa nghĩa cũ" để quyến rũ Đặng Thanh thì con gái bà ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ đó với cả Việt Khương, bởi lẽ họ biết mối quan hệ giữa Đặng Thanh và Việt Khương và hơn thế nữa.

– Nghĩa là sao?

– Có một bóng phụ nữ ẩn nấp đâu đó trong công việc của Đặng Thanh.

– Trời ạ! Chuyện mi nói, ta không hiểu gì cả...

Thuỳ Nhiên chợt bàng hoàng.

– Trời ạ. Ta đã lộ dần điều "bí mật" ra rồi...mi đừng hỏi gì ta nữa nhé, hãy để ta âm thầm tìm hiểu, nhưng hãy nhớ là việc ta làm chỉ vì hai đứa mình thôi, chỉ vì hai đứa mình thôi...