Sợi Nắng Lúc Hoàng Hôn

Chương 5

 – Ông ấy sống ở nước ngoài à?

– Ừ! À chuyện"bí mật"của ĐặngThanh chỉ mi biết thôi nhé!

Hương Nhu chợt nắm tay Thuỳ Nhiên, cô nói:

– Ta nghĩ mi đang dấn thân vào công việc mạo hiểm.

– Trời đất! Mi khéo tưởng tượng quá, làm gì có chuyện đó, vả lại ta chỉ là một người bình thường ai lại nhằm vào ta công ty ''Na Vi" có vấn đề...

Hương Nhu lắc đầu:

– Chúng ta chỉ là những kẻ làm công ăn lương... chúng ta ''vô sản'' sợ gì à!

Sao mi không vào làm ở đó để còn "theo dõi" Đặng Thanh với bà Lý Linh...biết đâu họ lại là "tình cũ"...

Thuỳ Nhiên đăm chiêu:

– À há!.... sao ta lại không nghĩ ra chuyện này, nhưng mà ta không muốn làm ở công ty đó...mi phải giúp ta theo dỏi họ đấy nhé.

Hương Nhu than thở:

Bỗng dưng chúng ta lại vướng vào chuyện mạo hiểm đầy nguy hiểm như thế này... hay à..Thùy Nhiên giơ tay ngăn:

– Không phải là mi đã nói là chúng ta là nhân viên ăn lương cho nên chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.

– Nhưng ta cảm thấy...

Thuỳ Nhiên đặt tay lên vai bạn, cô nói:

– Ta biết mi muốn nói gì... ta chỉ khuyên mi một điềụ. đừng nên quá “say đắm” vào một việc gì, cả con người cũng vậy... khi gặp thất vọng thì người đau khổ nhất chính là chúng ta đó biết chưa!

– Ghê chưa! Bây giờ còn ra vẻ ''lên mặt" với ta nữa.

– Không dám lên mặt đâu. Mi phải thật bản lĩnh.. ta biết mi hiền lành hơn nhỏ Cát Vân... con nhỏ đã nhắm vào anh chàng của mi, nó có ý đồ đó Hương Nhu, có lẽ nó thấy anh chàng này có "trọng lượng" nên nó tấn công tới tấp...

chứ mi, nhưng thôi ta thấy anh chàng Việt Khương tốt hơn.

– Ai mượn mi quan tâm đến chuyện đó của ta...sao mi không ưng "hắn" đi.

– Con khỉ nè, Việt Khương không thích ta. Vả lại ta quen với chú họ của anh ta kia mà!

– Sao mi quen biết nhiều quá vậy.

– Dễ thôi? Hoạt bát và nặng động một chút sẽ có dịp thôi. Nè! Ta đã nói rồi, đã đi làm thì nên tìm nhà trọ để ở... sống với người lớn mình thành bà lão không biết tự lúc nào? Thôi thế nầy vậy thích thì ở cùng ta còn không thì ta tìm một chỗ cũng gần đây để hai đứa được ở gần nhau.

Làm như con nít không bằng, đến lúc đó sợ không có thời gian dành cho ta.

– Khỉ nè, không cho mi chớ cho ai bây giờ.

– Làm sao ta biết được.

Hai cô trò chuyện thật vui, khi ấy điện thoại của Thuỳ Nhiên reo vang, con nhỏ nhìn Hương Nhu rồi đứng lên nói:

– Xin lỗi nghe!

Trả lời điện thoại xong, Thuỳ Nhiên trở lại nói:

– Mi thông cảm nghe, anh Thanh sẽ đến.

Hương Nhu chau mày:

– Vậy ta làm kỳ đà rồi.

– Không có đâu nhỏ?

Khoảng mươi lăm phút sau thật bất ngờ cho Hương Nhu có cả Việt Khương đến cùng với Đặng Thanh.

Hai người đến góc bàn của Thuỳ Nhiên.

Đặng Thanh lên tiếng ngay:

– Sao không bảo để anh đưa hai cô đi ăn một thể.

Đặng Thanh gật đầu chào Hương Nhu.

Thuỳ Nhiên lên tiếng:

– Xin giới thiệu đây là Hương Nhụ.bạn thân của em lúc còn đi học đến bây giờ, còn đây là ĐặngThanh, bạn Thuỳ Nhiên.. anh Thanh...anh giới thiệu đi:

Việt Khương cười nói:

Chú khỏi giới thiệu, cháu và Hương Nhu có biết nhau.

– Vậy thì hay quá rồi... thôi chúng ta dùng gì nữa nhé.

Đặng Thanh lên tiếng:

Thuỳ Nhiên vui vẻ nói:

– Thật ra bọn em đã ăn được gì đâu... đang trò chuyện.

Đặng Thanh đề nghị:

– Vậy bây giờ tôi đề nghị đến nhà hàng X trên đường... có được không hai người đẹp.

Hương Nhu cứ lắc đầu, Việt Khương lên tiếng:

– Hay là mình gọi thêm gì đó... Ăn xong chúng ta đi phòng trà nghe nhạc chú nhé!

Đặng Thanh gật đầu:

– Vậy đi, hai cô ăn gì gọi nhé... thức ăn này nguội rồi để tôi kêu đổi lại.

Thuỳ Nhiên chợt nhớ ra điều gì, cô hào hỡi nói:

– Em quên giới thiệu để anh Thanh rõ, Hương Nhu là nhân viên trong công ty của anh đó.

– Ủa vậy sao!

– Nhưng! Công ty mới của anh đó... công ty "Na Ví'.

– À! Vậy mà anh tuởng ở Thanh Khương nên Việt Khương mới quen.

Nhìn Hương Nhu, Đặng Thanh lên tiếng:

– Cô thấy công ty thế nào?

– Dạ! Thời gian Hương Nhu làm ở công ty chưa nhiều nên không rõ lắm, có điều.

Đặng Thanh cười, nói:

– Thì Hương Nhu cứ nói đị. Thuỳ Nhiên xen vào:

– Anh Thanh kỳ ghê, mới gặp mà bắt Hương Nhu trả lời về công ty của anh, con nhỏ không bao giờ đánh giá đâu vả lại chúng ta không nên đưa công việc tư riêng vào những cuộc vui như thế này phải không anh Khương?

Việt Khương cười nói:

– Nếu như chúng ta làm cùng công ty chắc sẽ rôm rã như thế thôi Nhiên ạ!

– Biết ngay anh sẽ nói như thế.

Đặng Thanh cười, nói:

– Thôi được rồi, chỉ vì xã giao nên anh cần biết về công ty à! Hương Nhu nè!

Cô không có ý định bỏ "Na Vi" để sang. Sang đâu hở anh? Thuỳ Nhiên hỏi Đặng Thanh rồi quay sang Hương Nhu.

– Hương Nhu này hay là mi sang ''Thanh Khương"anh Khương sẽ để mi làm ở phòng thiết kế... rất phù hợp với mi đó.

Việt Khương cười vui:

– Có người chờ dài cả cổ mà chẳng thấy có ai đến cả.

Đặng Thanh cảm thấy bất ngờ và vui khi biết cô bạn gái của Thuỳ Nhiên đang làm ở công ty ''Na Vi" và bất ngờ nữa là Việt Khương, đứa cháu của anh lại rất cảm tình với cô bé Hương Nhu Hương Nhu thật khả ái, dịu dàng... còn con gái của Lý Linh lại là một cô gái ồn ào khó chịu, không giống như hai cô gái này:

Không khí im lặng khiến cho mỗi người một suy nghĩ.:Thuỳ Nhiên cảm thấy nặng nề nên lên tiếng:

– Mọi người ăn đi... Hượng Nhu nầy mi thích nghe nhạc Trịnh phải không?

Vậy ăn xong mình đi nghe nhạc anh Thanh nhỉ?

Đặng Thanh gật đầu nói:

– Ừ! Hai cô thích đi đâu thì đi.

Việt Khương gấp thức ăn vào chén của Hương Nhu, anh hỏi:

– Dạo này ông em thế nào?

– Dạ ông em vẫn khoẻ.

– À! Hoa cúc đã đến thời kỳ chưa em? Anh định hôm nào đưa bạn anh đến đó.

Hương Nhu cười:

– Ông em chắc cũng mong anh...

– Anh sẽ đến thăm ông:

– Vâng!

Đặng Thanh lên tiếng:

– Ủa hai cô cậu thân thiết rồi, không cần chúng tôi giới thiệu làm gì?

– Ai mong anh giới thiệu. Thuỳ Nhiên xen vào!

Hương Nhu chỉ biết nhìn và nghe Thùy Nhiên với ĐặngThanh trò chuyện nàng thật bất ngờ trước việc này, thì ra Khắc Hưng Cát Vân thành lập công ty, thảo nào họ lại thân thiết và anh đã thất hẹn với nàng, mặc kệ đã cố lãng quên chuyện nầy, điều bất ngờ Thuỳ Nhiên và Đặng Thanh đã quen nhau, con bé cũng đáo để thật. Khéo chọn một người yêu vừa có tiền vừa có địa vị, chẳng biết nó đã gặp đúng đối tượng hay chưa Đặng Thanh trông chững chạc, đề đạm có lẽ điêu khiển được con bé, vả lại vầ tuổi hình như Đặng Thanh là chỗ thân quen của chú thiếm của nàng, Hương Nhu chẳng biết phải gọi Đặng Thanh như thế nào?Anh hay chú vì ông ấy là bạn của Thuỳ Nhiên kia mà.

Hương Nhu không đi vũ trường với Thuỳ Nhiên, nàng và Việt Khương đến hại quán nghe nhạc Trịnh...

Vừa trông thấy bóng của Khắc Hưng và Cát Vân, Hương Nhu đòi về ngay khiến cho Việt Khương cảm thấy bất ngờ, anh ngạc nhiên hỏi:

– Sao em về vội thế... đã nghe được bài nào đâu nè!

– Dạo nầy ở đây có nhiễu ca sĩ hát nhạc Trịnh tuyệt lắm!

Hương Nhu lắc đầu nói:

– Để lúc khác....nghe anh.

Hương Nhu nói mãi Việt Khương đành đưa cô rời khỏi quán:

Việt Khương hỏi:

– Bây giờ em muốn đi đâu anh sẽ đưa đi.

– Tuỳ anh...

– À! Thuỳ Nhiên nói em đã báo cho cả nhà tối em ở lại chỗ của Thuỳ Nhiên.

– Có chi không anh?

– Vậy thì tốt rồi, anh sẽ đưa em đi vòng quanh thành phố này nhé?

– Vâng!

Dù biết Khắc Hưng chỉ là một gã không thật tình nhưng Hương Nhu cũng thấy nhoi nhói ở trong tim, nàng tự nhủ không quan tâm đến anh ta nữa.

– Em có chuyện gì suy nghĩ phải không?

– Dạ đâu có.

– Vậy thì vui đi cô bé, kìa em xem những vì sao toả sáng hết một vùng em có mơ gì không?

– Anh xạo rồi, bao giờ có sao rơi mới ước chứ!

Việt Khương cười nói:

– Thì em suy nghĩ sẵn trong “đầu” khi nào thấy sao rơi là mình cầu nguyện ngay.

– Vậy anh có định cầu nguyện hay không?

– Có chứ! Anh cầu nguyện một điều, một điều duy nhất thôi.

– Em biết có được không?

– Đã là lời nguyện cầu... tại sao phải nói cho người khác biết, ngộ nhỡ không "linh thiêng" thì sao?

Hương Nhu cười:

– Con trai gì mà "mê tín" quá vậy.

– Đàn ông là đàn ông, con trai là con trai chứ sao gọi anh như thế.

– Dùng từ đồng nghĩa là người ta có ý đồ đấy!

– Hương Nhu à! Đôi khi "mê tín nhẹ" cũng niềm vui đấy chứ!

Đôi mắt Hương Nhu mở to nhìn Việt Khương nàng cười nói:

– Sao lại là "mê tín nhẹ".

– Em biết điều đó mà, Hương Nhu này, ngày mai anh đến thăm ông và xem hoa cúc của ông hôm nào thì "thu hoạch".

Hương Nhu cười thầm trò chuyện với Việt Khương thật thú vị, nàng không ngờ mối quan hệ tình bạn của nàng với Việt Khương thật tự nhiên dù biết bóng dáng của Khắc Hưng vẫn chờn vờn đâu dây. Anh chàng quả thật tham lam, buổi đầu quen nàng rồi lại bị loá mắt bởi một Cát Vân giàu sang nhưng vẫn không buông lơi cho nàng. Anh đã nói với nàng rằng. "Anh vẫn không bỏ ý định theo đuổi em đâu Hương Nhu" – Trời ạ! Anh chàng tưởng mình là ai chứ, vả lại bên cạnh đã có Cát Vân vậy mà còn tán tỉnh nàng mãi. Ngay cả mợ Lý Linh dường như cũng đang đổi thay cách sống, sự giàu sang đã làm cho con người đánh mất phẩm chất tốt đẹp của mình cũng như sự nhẫn nhịn, chịu đựng của nàng trong suốt thời gian qua... Cát Vân đã rời khỏi công ty đó là điều mong mỏi của cô, còn việc Cát Vân có hay không thành lập công ty không là vấn đề quan trọng.

Làm việc cùng với chú Đặng Thanh thật dễ chịu so với bà Lý Linh và cả cô con gái đỏng đảnh. Mặc cho dòng suy nghĩ của nàng, Việt Khương bất chợt nói:

– Em sẽ rất dễ chịu khi làm việc với chú Thanh.

– Em cũng mong như vậy... nhưng sao chú lại có nhiều công ty quá vậy!

– Vì chú ấy có nhiều tiền.

– Nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa có vợ ư?

– Chuyện đó anh không biết nhưng anh thấy chú ấy rất thật lòng với Thuỳ Nhiên.

Hương Nhu thắc mắc:

– Đã sống ở nước ngoài sao chú ấy trở về Việt Nam.

– Chuyện đó! Đợi khi nào Thuỳ Nhiên và chú ấy đám cưới xong em hãy hỏi cô bạn của em.

– Anh thật là...

– Là sao? À... có điều này muốn nói với em nhưng anh sợ.

– Sợ gì?

– Sợ em cho rằng anh là...

Hương Nhu khúc khích cười nói:

– Là... "bà tám" chứ gì, mà cũng dám lắm đó...

– Vậy thì anh sẽ không nói:

– Em đâu có yêu cầu anh nói, tại anh "rào đón" trước chứ bộ.

– Được rồi tại anh. Nè! Hình như bà Lý Linh có ý đồ gì đó đối với chú Thanh. An nghỉ chú Thanh không dễ dàng như cái gì... Khắc Hưng đâu nghe nói công ty thời trang là do ý đồ của bà Lý Linh.

– Em biết rồi, nhưng anh thấy bà Lý Linh thế nào...

Theo lời chú Thanh bà ấy đã muốn làm chủ cả công ty "Na Vi".

– Biết thế tại sao chú Thanh lại nhảy vào mua cổ phần mà Khắc Hưng đứng tên.

– Anh không biết?

– Thật ra em không muốn biết nhưng vì bà Lý Linh chính là thím của em. Họ không nhìn vì ông em nghèo thế đấy anh có thấy đáng cười không?

– Anh biết...

– Sao anh biết?

– Em quên Thuỳ Nhiên là bạn của chú Thanh hay sao?

– Cái con nhỏ thật nhiều chuyện.

– Em đừng trách Thuỳ Nhiên, chỉ vì anh muốn tìm hiểu về em.

– Để được theo đuổi em.

– Đừng tự tin về "kế sách" đó sẽ được em động lòng mà “chiếu cố”.

Việt Khương cười:

– Thì anh cứ chờ, cứ đợi... anh đã để ý đến em từ lúc dự sinh nhật của Cát Vân.

Những gì Việt Khương nói càng làm cho Hương Nhu thêm đau lòng...chỉ tội cho chú Khiêm - việc này không thể nào để cho ông biết nhưng nếu không thì cuộc sống của gia đình chú sẽ như thế nào và nhất là việc làm ăn của thím...

Trong thời gian qua khi Khắc Hưng và Cát Vân rời khỏi công ty, Hương Nhu cảm thấy thoải mái hơn khi làm việc trong phòng mà không thấy mặt của hai người, nhưng không biết được Cát Vân muốn gì, muốn mở công ty là có ngay...biết đâu con nhỏ lại thay đổi ý định nữa, ông nội đã từng nói "con cái thằng Khiêm, giống mẹ chúng nhiều quá! Thật tội." Tuy ông không nói ra nhưng ông rất buồn vì chú Khiêm còn là người con mà ông hài lòng như ba của cô, chú Khiêm đã thế, con cái của chú ấy lại càng tệ hại hơn, chẳng xem bên nội ra gì, ông nội buồn về việc này và không bao giờ tha thứ, kể từ khi bà ngoại mất, chú Khiêm lại càng cách xa gia đình.

Giờ đây gia đình riêng của chú Khiêm lại có nguy cơ rạn nứt, chẳng biết chú Khiêm đã biết hay vẫn chỉ là người ngoài cuộc, trong cuộc sống gia đình.

Chú Khiêm chỉ biết làm việc, nhất là sau khi ông bà của Cát Vân được cậu con bé bảo lãnh sang Mỹ...rồi thỉnh thoảng hai ông bà về nước...mặc dù công việc của chủ Khiêm rất tốt nhưng vẫn bị thiếm xem thường bởi vì.. họ có nguồn tài trợ từ nước ngoài để làm vốn, cõng có thể cậu Lý Nguyên của Cát Vân bỏ vốn đầu tư nhưng thiếm đứng tên cổ phần.

Ông nội rất cay đắng về việc bị gia đình thiếm coi thường nhưng ông và ba vẫn duy trì mãi loại hoa cúc để trỗng, ông bảo trồng hoa cúc và cảm giác được hương hoa cúc tỏa ra ngọt ngào là tâm hồn đã rất thanh thản, ông không cần bon chen, ông và ba chịu cực nhưng gia đình vẫn không khấm khá. Thời gian vừa qua tất cả hoa cúc ở vườn nhà được mưa một lúc với giá phải chăng, chính Việt Khương giới thiệu và hơp đồng với công ty sản xuất trà và dùng hoa cúc để ướp hương vị.... Hương Nhu cảm thấy ông nội có vẻ vui hơn. Mong sao vườn hoa cúc của ông sẽ đem hương vị độc đáo cho đời từ những cốc trà ngan ngát hương cúc thơm ngon.