“Thử mặc cái này xem,” Mẹ nói, đưa cho tôi một đống quần áo. Chúng tôi đã đi mua sắm hàng giờ đồng hồ và mẹ mất cả buổi sáng để tìm ra những bộ váy đẹp, những chiếc áo cánh xinh và những chiếc váy điệu đàng nhất. Mẹ gặp ác mộng với đám quần thụng, jeans, áo len của tôi mà không nhận ra tôi đã có đủ số áo cánh tôi cần cho cả đời - tức là chẳng cái nào cả.
Mặc dù trong mấy tiếng đồng hồ qua mẹ nhận nhiệm vụ làm mới tôi, và mặc dù đây là lần đầu tiên sau sáu tháng tôi được ở cùng cả gia đình mình, tôi không sao ngừng tái đánh giá bạn trai của mình.
Greg Walterson
Tôi đã nghĩ đến Greg Walterson là một gã trai hư hỏng bởi vì hắn có thể như thế. Hắn có đủ điều kiện để làm việc đó: vẻ ngoài lịch lãm, một sức hút không cần màu mè, và sự bền bỉ dẻo dai. Greg là kiểu người mà hầu hết bọn đàn ông đều sẽ trở thành nếu sở hữu hai trong số những thứ trên chứ đừng nói là có tất. Ít nhất thì tôi nghĩ thế. Chẳng có gì biện hộ được cho cách hành xử của Greg - chẳng bao giờ có cách gì biện hộ cho những hành vi đồi trụy - nhưng giờ tôi đã biết có lý do đằng sau. Cái lý do đó không minh oan được cho hắn, nhưng giải thích được cho hắn. Và giờ thì tôi không thể không nhìn chằm chằm vào hắn. Khi Greg cười đùa với Eric, cố gây ấn tượng với Bố2 hay với Mẹ, tôi thấy mắt mình như nhìn xuyên qua hắn. Tôi tự hỏi mình, hắn là ai, tự hỏi liệu còn gì ở hắn để khám phá và để khiếp sợ nữa không.
*
Nhưng sao tôi lại hoảng sợ, bồn chồn, bải hoải vì cái phát hiện này đến thế? Đây là tin tốt lành mà, phải không? Sự hé lộ Greg “Đồ khốn” Walterson thật ra là một con người có trái tim, có chiều sâu, một hợp tuyển sô-cô-la chứ không chỉ là một miếng ca cao pha sữa vón cục, chẳng phải rất đáng ăn mừng hay sao? Hắn lúc nào cũng bất chấp mọi phân loại. Hắn có đôi mắt kẹo Minstrels, dĩ nhiên rồi, nhưng hắn lúc nào cũng thay đổi, biến hóa. Trong ba năm quen biết, hắn đã biến thành tất cả các loại bánh kẹo trên đời. Đầu tiên hắn là thứ sô-cô-la màu mè, trông bóng bẩy và ngon lành, mà khi ăn phải sẽ xộc thẳng vào chỗ răng hơi hở một chút xíu dây thần kinh và gây cho bạn một cơn đau mà bạn không bao giờ khỏi hẳn được. Trước khi tôi ngủ với hắn, hắn đã trở thành một thỏi Twirl - tôi sẽ mua loại này nếu không tìm được loại sô-cô-la yêu thích của mình. Lựa chọn thứ nhì trong danh sách của tôi.
Việc hé lộ hắn có thể là Flake, loại sô-cô-la giòn và dễ vỡ, có thể tan nát dưới áp lực, chỉ có thể là một tin tốt lành. Cho thấy khả năng yêu. Cho thấy hắn có một trái tim, một trái tim có thể bị tan vỡ. Đã từng tan vớ. Hắn biết thế nào là đau. Cũng có nghĩa là tôi sẽ không trở thành người đàn bà để hắn làm phép thử với những cảm xúc của mình.
Trước giờ tôi chưa bao giờ bận tâm về việc bạn trai tôi đã từng trải qua cái điều bí ẩn có tên gọi “tình yêu” trước tôi. Chính điều này đặt ra câu hỏi: tại sao tôi lại cảm thấy kỳ lạ về việc này đến thế? Tại sao tôi lại phải cảm thấy bất cứ thứ gì về nó? Câu trả lời, dĩ nhiên, đã quá rõ ràng. Câu trả lời ấy đang trừng mắt nhìn mỗi lần tôi thoáng thấy bóng mình trên mọi mặt phẳng phản chiếu. Đấy là loại câu trả lời mà tôi không bao giờ muốn công nhận.
Nếu tôi thừa nhận tại sao lại buồn bực - đảo lộn, bối rối - thì tôi sẽ phải thừa nhận rằng mình không được thuần khiết về suy nghĩ và hành động như mình mong muốn. Tôi sẽ phải thừa nhận rằng mình, mặc dù bề ngoài có thể hoàn toàn ngược lại, lại có một cái tôi to bằng sản lượng ca cao vụ gần nhất của Ghana[13]! Tôi không muốn nghĩ về mình như thế. Nó cũng như việc bố mẹ mình làm tình với nhau - bạn biết chuyện đó có xảy ra, nhưng nếu không nghĩ về nó, bạn không bị nó làm cho buồn bực. Tôi không muốn làm người đàn bà ích kỷ có vấn đề với bạn trai đã từng yêu ai đó trước mình.
[13] Ghanast1:country-region>: quốc gia châu Phi có sản lượng ca cao lớn vào hàng nhất thế giới.
Trong khi tôi vật lộn với cái tôi của mình và đánh giá lại Greg thì mẹ tôi đã khoắng sạch giá để quần áo.
“Con không có tiền mua mấy thứ này đâu,” tôi nói, nhấc đống đồ ra khỏi tay mẹ, rồi suýt nữa thì lộn cổ vì sức nặng của chúng. “Một cái cũng không.”
“Bố mẹ trả tiền,” Mẹ nói. “Con cứ đi thử vào đi.”
Tôi hướng về phía phòng thay đồ. “Nhớ ra luôn người xem với nhé,” Bố2 gọi với theo.
“Sao không gọi con là Gerbil trước mặt Greg luôn đi?” tôi lầm bầm.
Trong phòng thay đồ, tôi ngớ ra nhìn đám quần áo. Mọi biến thể của cùng một chủ đề - mẹ đang cố làm cho tôi trở nên nữ tính hơn. Bà đang chống lại 30 năm ăn mặc cốt sao cho thoải mái của tôi. Hơn nữa, tôi không hợp với váy vó bởi chúng hầu hết được thiết kế cho những quả lê - ngực nhỏ, hông to - còn tôi, với phần ngực to và mông hơi nhỏ, là một quả lê chổng ngược. Tôi đã giảm cân. Không đủ để ngực tôi không to nữa, nhưng bụng tôi đã bớt tròn hơn, gần như phẳng ở một số chỗ, và mông thì thon hơn... Thôi đi, thôi đi, thôi đi. Thôi nghĩ về cân nặng của mày đi, tôi ra lệnh cho mình.
Tôi ghét phải lo lắng về cân nặng hay số đo của mình. Nhưng từ hồi Jen bình luận, mặc dù tôi biết thế không đúng, điều Jen nói cứ ám ảnh tôi. Tôi bắt đầu nghĩ đi nghĩ lại về việc ăn uống của mình, bắt đầu đọc giá trị dinh dưỡng trên nhãn mác các thứ trong siêu thị. (Điều này làm Greg phát rồ vì đọc các nhãn mác các thứ làm thời gian mua sắm tăng thêm nửa tiếng nữa. Hắn đã phải giật các thứ khỏi tay tôi và vứt vào giỏ, đồng thời ném cho tôi một cú lườm kiểu “đừng có đùa với ông.”) Có thể mình béo, tôi thường tư lự mỗi sáng mặc quần áo, có thể mình nặng thế này thật đáng xấu hổ. Nếu bạn gái thân nhất của tôi, người phụ nữ tôi yêu quý và tin tưởng, nghĩ rằng tôi béo, thì có lẽ tôi nên nhìn nhận lại xem mình thật sự trông như thế nào. Bạn bè là người phải nói với mình những điều như thế, phải không nào. Như thể trong đời tôi chưa đủ thứ để lo, trong danh sách của tôi bây giờ đã có thêm cả “tình trạng: bà bán thịt béo ú” và “Greg đã từng yêu”.
Tôi kiểm tra đám quần áo treo trên những mắc kim loại trước mặt đến khi chọn được một cái trông ít bôi bác nhất và có vẻ vừa nhất. Nó có màu xanh lơ rất nhạt, bằng thứ chất liệu mềm mại óng ánh, với tay dài và cổ khoét. Tôi chui vào, những nếp gấp rơi nhẹ lên những đường cong của tôi, mơn man trên da thịt tôi.
Tôi nhìn vào gương, hơi so người. Không đến nỗi quá tệ. Trông khá là bắt mắt ấy chứ. Cảm giác rất tuyệt. Trong một giây tôi còn tưởng mình là công chúa.
Tôi ló đầu khỏi rèm nhìn ra hành lang xem có ai không, rồi phóng ra cửa phòng thay đồ. Cánh đàn ông, Bố2 và Greg há hốc mồm lúc tôi bước vào tầm ngắm. Mắt mẹ tôi ngân ngấn lệ. Eric cười màu mè.
Chúa ơi, vậy là sao? “Tệ dữ vậy hả?” tôi hỏi. Họ hoảng hồn vì những chỗ phình ra khỏi váy của tôi hay sao? Tôi lấy tay ôm lấy eo để che chúng đi.
“Đứng thẳng lên,” Mẹ ra lệnh, kéo tay tôi ra khỏi eo và chỉnh lại vị trí của vai áo, chớp chớp cho khô hết nước mắt đi.
“Trông con thật đáng yêu,” Bố 2 nói, mắt ông cũng ngấn lệ.
“Em gái anh đúng là con gái rồi đấy,” Eric lại cười khẩy cái nữ
Greg ôm chặt cái ba lô bằng da đen của tôi trong lòng, như thể sự sống chết của hắn phụ thuộc cả vào đó. Mặt hắn hơi ửng đỏ. Dù có ở đâu tôi cũng nhận ra cái kiểu đỏ mặt đó. Tôi mím môi để tránh không cười phá lên: hắn đang bị kích thích. Mà mẹ tôi thì chỉ đứng cách đó có hơn nửa mét. Khi thấy tôi đã nhận ra hắn đang làm cái gì, mặt hắn càng đỏ hơn đến khi gần như sáng bóng lên.
“Con không biết tại sao bố mẹ lại bắt con lấy cái này,” tôi nói với các vị phụ huynh, “làm như con có chỗ nào để mà mặc nó ấy.” Ừ, thích thì thích đấy, nhưng thế không có nghĩa là tôi sẽ mặc nó - nhất là khi do chính mẹ tôi chọn cho.
“À, lần tới Gregory dẫn con đi tới chỗ nào hay hay,” mẹ nói, nhìn chăm chăm vào Greg, “thì con sẽ có đồ đẹp để mặc.
“Ý mẹ là, “mẹ có thể không ngăn cản được Greg làm chuyện đó với con, nhưng ít ra cậu ta cũng phải đối xử với con như một quý cô.”
Greg, dưới sự soi mói của Mẹ, lại càng mặt đỏ tía tai. Đỏ thêm tí nữa chắc hắn ngất quá.
Eric cười phá lên, rõ ràng thấy vụ này có thể rất chi là hài hước.
“Bố không biết mày cười cái gì, nhóc ạ,” Bố 2 nói, “tiếp theo sẽ đến lượt một bộ vest cho mày đấy.”
Ha! Tôi đắc thắng thè lưỡi trêu cái mặt nhăn nhó của Eric.
*
Eric tranh đấu dữ dội hơn tôi.
Mặc dù đã biết trận này chỉ có thua ngay từ giây phút đầu tiên, anh vẫn đấu tranh và đấu tranh. Một khi bố mẹ tôi đã về hùa với nhau làm một việc gì đó thì không có chuyện oong đơ gì cả. Nếu họ hỏi bạn, “Con không thích ăn cá sao, ăn cá tốt cho con mà,” không phải họ đang hỏi ý kiến bạn đâu, họ đang nêu ra một chân lý. Họ đang nói với bạn rằng hẳn nhiên bạn sẽ thích ăn cá, tốt thế cơ mà. Rất có thể bạn đang chảy nước miếng thèm món bít-tết sườn mỡ màng đang lèo xèo trên bếp, ủ trong mù tạt, nhưng bạn vẫn khoái lát cá tuyết kho rim rim xèo kia hơn. OK.
Tôi thuộc loại dĩ hòa vi quý, trong hầu hết mọi việc, đặc biệt là với bố mẹ. Cả ba người bọn họ. (Cô H - vợ hai của Bố1 - không tính là bố mẹ.) Con đường ít phải cự cãi nhất với Eric hẳn sẽ là cứ mặc thử bộ vest xanh hải quân với áo sơ-mi màu kem và cà-vạt xanh kia cho xong đi. Không, Eric cãi. Anh thích màu đen cơ. Nếu không được màu đen thì sang vải tuýt nâu. Nếu không phải cái đó thì màu xanh lập dị. Cứ thế, cứ thế. Nhưng cuối cùng vẫn mua bộ vest xanh, sơ-mi màu kem và cà-vạt xanh.
Eric càu nhàu suốt trên đường về. Tôi có nhắc cho anh nhớ là bộ váy của tôi chỉ tốn 60 bảng trong khi bộ vest của anh, dù là đồ may sẵn, cũng tốn đến 300 bảng. Tức là bố mẹ đã bày tỏ tình yêu với ảnh, tính bằng tiền tệ, gấp năm lần tôi mà có thấy tôi càu nhàu gì chưa.
“Im đi, Gerbil,” là câu trả lời của anh. Anh đã lục lọi trong túi tôi tìm điện thoại và đi tới đi lui trên sân ga để gọi cho Arrianne. Nếu có ai đó hiểu được cơn giận của anh khi bị bắt phải sở hữu một bộ vest màu xanh thì chỉ có thể là Arrianne. Ôi thôi thì, tôi nghĩ lúc nhìn anh bấm số, ít nhất nó cũng làm cho anh gọi điện cho chị.
Tôi không ép anh, nhưng Eric đã không gọi điện về nhà từ lúc anh đến chỗ tôi. Eric không có di động. “Chúng là sản phẩm của quỷ sứ,” - và khi tôi nhắc anh gọi điện cho chị để bảo là đã đến nơi an toàn, anh trả lời sẽ gọi sau. Và anh chẳng gọi. Trước khi bố mẹ đến tôi đã hỏi anh bộ hai người cãi nhau hay sao, anh chỉ nhún vai và bắt đầu tra khảo tôi về Greg. Đấy là một chiêu đánh trống lảng rất thô thiển nhưng vẫn có tác dụng vì tôi không muốn làm anh bực mình.
Trong khi cả nhà ngồi đợi tàu chạy thì Eric vừa đi tới đi lui trên sân ga vừa nói chuyện. Vẻ cau có trên mặt anh dần dãn ra từng phút. Cả gương mặt anh bừng sáng. Hàm anh thôi nghiến, chỗ nhăn nhíu trên trán cũng tự giãn ra. Đến bây giờ tôi mới nhận ra trông anh mệt mỏi và căng thẳng như thế nào từ lúc đến đây. Tôi ước làm được gì đó để anh mình thấy khá hơn. Tôi không thể nhìn anh đau khổ, cả về tinh thần lẫn thể chất. Điều gì khiến anh đau cũng làm tôi đau thật đau. Anh như người anh em song sinh với tôi vậy. Greg cựa người cạnh tôi, ép đùi vào đùi tôi trong khi tôi nhìn Eric đi lại và nói chuyện.
Một cảm giác bất chợt bò lên cổ tôi rồi vươn những cái xúc tu ngứa ngáy của nó khắp người tôi. Eric không phải đang nói chuyện với Arrianne. Cái kiểu anh cười - nét mặt hào hứng và tha thiết - nói cho tôi biết không phải anh đang nói chuyện với vợ mình. Mọi chuyện tệ hơn tôi nghĩ: anh trai tôi đang ngoại tình.
*
“Con có nghiêm túc với cậu Gregory đó không?” Mẹ hỏi lúc thái hành chuẩn bị bữa tối. Bà sẽ làm món thịt hầm kiểm Ghana, tiếp đến là món bánh pudding semo[14]. Cánh đàn ông đã xung phong đi mua semolina và gạo. (Có hai túi gạo ở trong chạn rồi, nhưng mẹ vẫn kiên quyết bảo là không đủ. Bởi vì ai mà biết được, đúng không nào? Chúa trời có thể ghé qua bất cứ lúc nào cùng với năm nghìn chiến hữu nữa, nhao nhao bảo là năm ổ bánh với hai con cá kia làm sao mà đủ no.) Màn “tình nguyện” của đám đàn ông, dĩ nhiên, có nghĩa là lúc này họ đã ngồi gọn trong quán rượu Fox & Grapes ở góc đường. Nơi đó Greg sẽ nhận được vài giờ bị đối xử lạnh lùng - sao hắn dám biến tôi thành loại phụ nữ chỉ biết ngồi thu lu ở nhà trong khi hắn đi ra ngoài nhậu nhẹt chứ; Bố2 sẽ được nghe một tràng từ miệng Mẹ vào ngày mai, còn Eric, Eric có một bộ vest xanh, sơ-mi kem và cà-vạt xanh.
[14] Semolina: một loại bột xay nhuyễn từ hạt lúa mì cứng, chủ yếu dùng để làm bánh pudding.
Tôi nghiêm túc đến mức nào với Greg ư? Một câu hỏi hóc búa đây. Câu hỏi mà tôi còn chưa trả lời được cho mình, huống gì cho mẹ tôi. Mẹ của tôi. Tôi không nói chuyện bạn trai với mẹ. Tôi không nói bất cứ chuyện gì tương tự với mẹ. Ủy mị thấy mồ. Tóm lại là, tôi với mẹ không như thế. Eric lúc nào cũng nói chuyện với mẹ và Bố2 về các cô bạn gái và các thứ. Tôi thì không thể, chẳng bao giờ.
Quan hệ giữa tôi với bố mẹ khác rất nhiều. Họ không ở cạnh tôi trong những chuyện như vậy. Tôi tin chắc Mẹ sẽ co rúm lại như bào thai và la hét om sòm nếu tôi cố lôi mẹ vào chuyện tình cảm của mình, trong khi Eric cứ thế là làm tôi hôi. Eric không quan tâm bố mẹ sẽ phản ứng thế nào. Anh ấy muốn chia sẻ với họ, thế là anh ấy cứ làm, dù chắc chả thú nhận với bố mẹ chuyện ngoại tình đâu. (Tôi đã quyết, theo truyền thống của rất nhiều lần trước đó, cứ phớt lờ chuyện Eric đang làm. Tôi vẫn đang cố nuốt trôi cái tin choáng váng rằng người anh trai thân yêu của tôi là một tên khốn.)
Vậy thì, tại sao mẹ lại tra hỏi tôi chứ? “Bọn con mới yêu nhau mà mẹ,” tôi nói.
Con dao làm bếp của mẹ khựng lại trong khi đang thái chỗ ức gà trắng hồng, vẻ hãi hùng và kinh khiếp in trên mặt.
Ồ.
À.
Giờ thì không những mẹ biết tôi đã tự làm mình ô uế bằng hành động gian díu, mà tôi lại sẽ chỉ kéo dài nó trong thời gian rất ngắn; tôi vừa bảo với mẹ mình rằng tôi là một đứa con gái dễ dãi.
“Vậy sao?” bà nói, giọng đều đều, rồi lại tiếp tục thái.
“Dĩ nhiên con quen anh ấy hơn ba năm rồi,” tôi nói, cố cứu vớt chút thể diện. “Mẹ biết Jen chứ? Anh ấy là bạn thân nhất của bạn trai Jen. Bọn con quen nhau ba năm rồi.”
“Thế à.”
“Dạ,” tôi đằng hắng và khuấy nồi thịt hầm Ghana đang lục bục trên bếp. Mẹ đã tìm thấy cái quần, chắc cũng đã tìm thấy mấy cái bao cao su và cái máy rung, đã biết tôi đã ngủ với Greg trong một thời gian kỷ lục. Chắc mình nên nói luôn cho mẹ biết các tư thế ưa thích của hai đứa cho rồi.
“Con thấy có tương lai gì với cậu ta?” mẹ hỏi.
Mẹ không chịu buông tha đâu, phải không nào? “Con chưa nghĩ về chuyện đó,” tôi trả lời.
“Con nghĩ cậu ta có nghiêm túc với con không?”
Tôi suy nghĩ, rồi nhận ra mình chẳng muốn nghĩ về nó. Hắn đã gặp gia đình tôi. Mẹ tôi nghĩ tôi còn nghiêm túc hơn thế nào được nữa? Có ai trong ba tháng mà nghiêm túc được hơn tôi không? “Ý mẹ là gì?” tôi hỏi.
“Con có nghĩ Gregory muốn ở bên con lâu dài không?”
“Con nghĩ thế.”
“Amber, tại sao Gregory lại muốn ở cạnh một người phụ nữ mà...” Mẹ ngừng lại, vật lộn để tìm từ cho đắt. “Dễ dãi với bản thân như thế?”
Dễ dãi với bản thân ư? Tôi nghĩ, nhìn chằm chằm những quả cà chua đang tan ra thành những món hầm trong chảo. Sao mẹ không nói “một ả đàng điếm,” bởi vì đấy chính là điều mẹ nghĩ về con, phải không nào?
“Rất có thể cậu ta sẽ nghĩ con cũng như thế với tất cả đàn ông,” mẹ tiếp tục.
“Sao, rằng con ngủ với họ ấy à?” tôi nói trong một phút giây tự do ngôn luận không giống mình một chút nào.
“Đúng,” mẹ tỏ ra xấu hổ nhưng tôi thì thấy cả thân mình run rẩy.
“Mẹ có nói cùng một nội dung này với Eric lúc anh ấy bắt đầu yêu Arriann không?” tôi hỏi.
Mẹ lúc nào cũng làm thế này. Đưa ra cho tôi những tiêu chuẩn mà Eric không cần phải vươn tới. Tôi yêu Eric, nhưng nhiều lúc tôi muốn có cái mà anh ấy có. Được tự do hư hỏng. Anh trai tôi lúc nào cũng quá nghịch ngợm, quá kinh khủng lúc chúng tôi lớn lên, và chẳng có chuyện gì xảy ra với anh ấy cả. Nhưng nếu tôi thử làm trò gì... Nói thế này: hồi bố tôi, bố đẻ của tôi ấy, sống ở Anh - giờ ông chuyển đến Ghana rồi - tôi có đến thăm bố (và cô H.), thời gian đó tôi đã chuyển về sống ở London. Tôi đến quán rượu với mấy người cùng chỗ làm thêm, và có hơi say một tí, không say đến nỗi lăn quay ra đấy, chỉ đủ để trở nên hết sức lắm mồm thôi. Cứ nghĩ, tôi đã phải vật vã thế nào mới nói chuyện được với bố tôi, và chỉ nói chuyện với cô H khi nhất thiết phải nói; tôi biến thành cô nàng Nói Lắm sẽ khiến họ mừng thế nào. Tôi nghĩ đấy là đêm tuyệt nhất từ lúc tôi đến ở với họ; nhưng họ thì nghĩ khác. Bố viết một lá thư dài cho Mẹ, đổ lỗi cho bà đã biến tôi thành một đứa tội phạm vị thành niên. Lúc đó tôi 24 tuổi.
Trong chín tháng đó, Bố đã gọi tôi ra một góc lúc tôi ở nhà một người bạn ba đêm liền, và nói ông cùng mẹ tôi không muốn tôi cư xử không tốt. Nói cách khác là không muốn tôi ngủ với ai hết - tôi lúc đó còn không ngủ với ai. Cho tới lúc đó tôi đã sống xa nhà gần 5 năm rồi. Tôi đã hai mươi bốn, tôi hai mươi bốn tuổi rồi! Mà giữa năm 16 và 18, Eric đã thường xuyên bò ra khỏi cửa sổ phòng ngủ để đi ngủ với cô bạn gái 19 tuổi của mình. Mọi chuyện vỡ lở năm anh ấy 17 tuổi, kinh thiên động địa, dĩ nhiên. Đấy là những ngày tồi tệ nhất từ lúc Eric và Bố Leonard đến ở với chúng tôi, nhưng mặc kệ những lần la hét, những lời hăm dọa và những đợt im lặng kéo dài, chẳng gì cản được Eric. Anh nói với bố mẹ là họ chẳng làm được gì về chuyện đó cả đâu. Trong khi đó khi tôi 24 tuổi, tôi không thể uống rượu hay ngủ ở ngoài mà không thành tội phạm. Tôi bị áp lực phải trở thành gái ngoan từ mọi phía.
“Eric khác,” Mẹ nói.
“Tại sao?” tôi hỏi.
“Những chuyện này với đàn ông thì khác. Nhưng chẳng người đàn ông nào tôn trọng một phụ nữ nếu nghĩ cô ta như thế với tất cả đàn ông. Con nghĩ bố con có dám lấy mẹ không nếu ông ấy nghĩ mẹ cũng như thế với tất cả đàn ông?”
Tôi suýt đánh rơi cái thìa gỗ trong tay. Cái gì cơ?! Tai tôi có nghe nhầm không đây? Mẹ tôi, người đã sống không hôn thú với một người đàn ông, đang tâng bốc mối quan hệ của mình với bố tôi. Bố tôi, người mà cuối cùng đã đi lấy người đàn bà khác sau khi phản bội bà, cãi nhau với bà và đánh đập bà.
Còn nữa, nếu một người đàn ông không tôn trọng bạn sau khi ngủ với bạn, thì hắn cũng có tôn trọng bạn trước đó đâu, đúng không nào? Nếu thế thì thay đổi được cái gì? Tình dục là quan trọng, nó làm rạch ròi các mối quan hệ, nhưng nếu hắn quất ngựa truy phong sau khi quan hệ, thì tức là hắn cũng đâu có ý định ở lại với bạn trước đó. (Trừ khi bạn hết sức, hết sức tồi tệ trên giường). Hơn nữa, thế còn vấn đề phụ nữ tôn trọng đàn ông thì sao? Bố của Greg có lôi cậu con ra và nói, “Con trai này, con phải dừng trò ngủ lang này lại đi, không người phụ nữ nào tôn trọng con nếu con tiếp tục như vậy đâu” không? Không hề. Chính vì phụ nữ không coi thường những người phụ nữ ngủ lang ngủ chạ thay vì “vinh danh tình yêu trong những giới hạn của một mối quan hệ”, thì tôi và mẹ tôi đã không phải nói cái chuyện này. Tất cả những lý lẽ này đánh vật để thoát khỏi miệng tôi.
“Thời nay mọi chuyện khác rồi mẹ,” tôi nói. Phải chi có bao giờ tôi nói lên được một lời tuyên bố rõ ràng và chắc chắn về cảm giác của tôi, tôi nghĩ thế nào, những nguyên tắc mà tôi dựa vào đó mà sống, chỉ có thế thôi. Quỷ tha ma bắt.
Tôi thấy trong người run rẩy. Adreanalin chạy vèo vèo trong mạch máu, nện tim tôi thình thịch, hơi thở của tôi nhẹ nhưng khó nhọc.
Đây là lý do vì sao tôi là người phụ nữ luôn chọn con-đường-ít-kháng-cự-nhất mà đi; lý do tại sao tôi không cãi nhau với mọi người. Ngay cả nếu muốn, tôi cũng không làm được. Cơ thể tôi không kham nổi. Dây thần kinh chống cự hay đào thoát của tôi đã bị tê liệt. Tôi có quá nhiều adrenalin nên không thể cãi cọ cũng như chạy trốn, làm chỉ có thể thốt ra những âm tiết ngắt quãng, hết hơi. Chuyện khởi đầu từ khi tôi còn bé, khi tôi nhận thấy sự cãi cọ thì mang lại cái gì. Tôi nhận ra rằng nếu bạn mở miệng nói lại, bạn sẽ nhận một cú đấm vào mặt, một cú đá vào bụng, bị gọi bằng tên nọ tên kia. Đấy là lý do vì sao lúc nào tôi cũng nhường nhịn Jen. Vì sao tôi không to tiếng với Sean. Vì sao tôi hoảng sợ khi nghe Martha và Renée cãi nhau. Cũng là lý do vì sao tôi biết Greg không như những người khác: tôi đã hơn một lần suýt nữa thì cãi nhau với hắn.
Sợi thần kinh chống cự hay đào thoát đã đứt của tôi cũng là lý do vì sao trong những thời điểm căng thẳng, tôi luôn phản ứng bằng sự hài hước - tôi cố làm dịu tình hình bằng tiếng cười.
Trở lại hiện tại, với mẹ, điều khá khẩm nhất tôi có thể thốt ra chỉ là: “Thời nay mọi chuyện khác rồi mẹ
“Điều đó không quan trọng,” mẹ nói. “Ngay cả bây giờ, Amber ạ, người ta vẫn soi mói và nói này nói nọ khi biết mẹ ở với bố Leonard nhưng họ của hai người lại khác nhau. Chị gái của Leonard vẫn không thèm nói chuyện với mẹ vì bố mẹ chưa cưới nhau. Con không cần phải trải qua những điều như vậy. Con không thể có được cái gì bền vững với Gregory nếu cư xử như thế, nếu con không khiến đàn ông họ trọng vọng con.”
“Với Greg không phải như vậy,” tôi nói.
“Nghe đây này!” Mẹ dằn con dao xuống thớt mạnh đến nỗi ruột gan của tôi nhảy dựng hết lên. Bà sẽ không bao giờ đánh tôi; bà sẽ chẳng bao giờ đánh ta, nhưng họ có thể làm ta tổn thương mà không cần phải đánh. Cũng vì thế mà tôi vô cùng sợ hãi phản ứng của mọi người. Ngay cả khi họ không đánh bạn, không tát hay đấm đá bạn, họ cũng có thể lấy đi tình yêu của họ. Họ có thể đẩy bạn ra khỏi cuộc đời của họ và khóa trái cửa lại. Thế nên chẳng bao giờ tôi làm căng với Jen. Ngay cả khi nó cư xử rất vô lý, tôi cũng không dám liều làm gì để bị nó bỏ rơi. Không thể làm gì có thể khiến nó trở thành một thì quá khứ trong đời tôi.
“Mẹ lớn hơn con rất nhiều, mẹ biết mình đang nói gì,” Mẹ nói.
Tôi tập trung vào khuấy món thịt hầm. Tôi đang nín thở, hy vọng mẹ sẽ thôi không nói tiếp. Bởi vì nếu bà làm như vậy, dù có sợ hãi, dù có thể mẹ sẽ không yêu tôi nữa, tôi cũng sắp sửa bảo với bà rằng thôi đi. Rằng dù bà có muốn tôi cư xử hoàn hảo đến đâu đi nữa, thì tôi cũng không kết thúc với Greg đâu. Hắn sẽ ở lại cùng tôi trong tương lai nhìn thấy được.
Chìa khóa đút vào cửa chính, chấm dứt cuộc cãi vã sắp nổ ra. Chỉ vài giây sau, đám đàn ông ngật ngưỡng đi vào, mang theo hơi cồn, khói thuốc và sự bất cần vô ưu từ quán rượu. Eric đang cầm túi gạo và semolina, Greg thì cắp một chai vang đỏ một bên và một chai vang trắng ở bên kia. Bố2 tiến đến bên Mẹ và dòm qua vai xem bà đang làm gì. Bà lườm ông một cái vẻ không mấy ấn tượng. Đấy không phải là một cái nhìn đúng kiểu của mẹ. Có thể bà cũng mím môi và nheo mắt, nhưng bà không thật sự giận ông. Sự vắng mặt của ông đã giúp bà nói được với tôi những gì bà nghĩ. Dù gì đi nữa, bà cũng yêu ông. Bà chẳng bao giờ giận ông lâu. Họ cũng không cãi cọ. Tôi lúc nào cũng chờ đợi điều đó nhưng nó chẳng bao giờ đến. Tôi nghĩ bởi vì Bố2 giống như sô-cô-la sữa chất lượng cao, rất dễ quen thân. Loại sô-cô-la bạn lúc nào cũng thích, suốt đời: vị của nó đơn giản, dễ chịu, thế nên bạn luôn luôn quay về với nó. Có thể bạn cũng từng nghĩ muốn thử một cái gì khác, nhưng bạn luôn luôn luôn luôn quay trở lại với niềm vui sướng êm ái, ngọt ngào mà bạn đã biết và yêu.
Bố1 cũng thế. Bây giờ ông là như thế. Trước kia ông là một thanh Wonka với những mẩu vụn nổ lách tách bất ngờ. Lúc nào bạn cũng phải cẩn thận vì chẳng thể biết chắc khi nào sẽ đụng phải những mẩu gây nổ ấy, khi nào nó sẽ nổ bùm vào mặt bạn. Bây giờ, khi già hơn và bớt giận dữ đi, tôi nghĩ, Bố1 cũng như sô-cô-la sữa chất lượng cao.
“Đi quán rượu vui chứ anh?” Mẹ nói với Bố2.
“Đừng có như vậy Eden,” ông nói. “Bọn anh phải nói chuyện với Greg chứ. Để đảm bảo là nó đối xử với Amber quý báu của chúng ta cho đàng hoàng, đúng không, Eric?”
“Vâng thưa bố,” Eric líu nhíu. “Đấy là bổn phận của chúng ta, những người đàn ông trong gia đình.”
Tôi chọc một mẩu cà chua trong nồi. Họ cũng đang làm thế. Cư xử như thể tôi cần phải được bảo vệ khỏi tình dục. Đúng, đấy là đùa thôi, nhưng cũng cùng ý nghĩa như thế cả.
Greg, hình như cảm nhận được sự căng thẳng và tức giận phát tiết ra từ tôi, đến bên tôi. Hắn hơi nhúc nhích đầu trước mặt tôi và bốn mắt chúng tôi chạm nhau.
Hắn đang thầm hỏi tôi có ổn không. Tôi khẽ mỉm cười với hắn. Tôi cười, nhưng bên trong tôi tự hỏi liệu mình có thể bền vững với Gregory không?
Liệu tôi có thể có bất cứ gì bền vững với bất cứ người đàn ông nào được không, khi đây là những gì tôi nhận được từ chính gia đình mình?
“sức mạnh thật sự là có thể ăn cả một thanh sô-cô-la mà không cảm thấy tội lỗi...”