Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 898: Sử lệnh xuất chiến, Ngưu Ma Vương với Xi Vưu (3)

Đúng, thân ảnh khổng lồ kia đúng là Vương của Hung Thú Ngưu Ma

Vương, kẻ đã lấy được vô tận ma lực, kẻ ngủ say trong cơ thể Tề Nhạc.

Trong suy nghĩ của Tề Nhạc, trên thế giới này, không còn có ai có thể hơn được Ngưu Ma Vương. Ít nhất là trong những kẻ mà Tề Nhạc biết

thì không có ai. Lúc trước, hắn phải dùng một phần cố gắng, còn lại là

phải tới chín phần cơ may mới đưa được Ngưu Ma Vương giam vào trong cơ

thể của mình. Lý do mà hắn chịu ở lại chiến đấu cùng Xi Vưu mà không

chút nào lo lắng hay băn khoăn có tình huống gì đột biến xảy ra, cũng là vì có Ngưu Ma Vương.

Tận sâu trong lòng Tề Nhạc, hiện tại

hắn hận nhất chính là đám người Vũ Mâu cùng giáo hoàng kia, nhưng kẻ hắn hận tiếp theo chính là Ngưu Ma Vương. Lần trước mặc dù Văn Đình cùng

Tuyết Nữ kịp thời đuổi tới, chính là do Ngưu Ma Vương giở trò quỷ. Hắn

cũng chẳng tự nguyện giúp đỡ mình, lại không thể đứng nhìn mình chết đi, cho nên mới lừa Văn Đình cùng Tuyết Nữ tới, mà chính bản thân hắn lại

không có cách nào. Văn Đình chết đi vô cùng kích thích trái tim Tề

Nhạc, trước đó, trong khi tu luyện, hắn đã từng cảnh cáo Ngưu Ma Vương, chỉ cần bất cứ người bạn nào bên cạnh hắn chết đi, hơn nữa lại có chút

dính líu nào tới Ngưu Ma Vương thì hắn sẽ không chút do dự mà tự sát.

Ngưu Ma Vương thấy rõ ràng cái chết của Văn Đình đả kích tới Tề Nhạc

lớn đến thế nào. Cho nên khi Tề Nhạc chất vấn, hắn liền bảo trì trầm

mặc. Giống như chính mình cũng không có làm gì cả. Hiện tại Tề Nhạc gặp

phải nguy hiểm đến tính mạng, rốt cục Ngưu Ma Vương cùng vì Tề Nhạc và

vì mình mà lần thứ nhất xuất thủ. Đương nhiên giống như trước kia, hắn

không phải là muốn trợ giúp Tề Nhạc, nhưng Bàn Cổ phủ đối với hắn mà nói có sức hấp dẫn thật sự là quá to lớn. Cảm thụ được năng lượng khổng lồ

khai thiên tích địa của nó, Ngưu Ma Vương đã sớm không kềm nén được. Bởi vậy, hắn biết rõ Tề Nhạc có thể có được sự giúp đỡ của Tiểu Bằng chạy

khỏi nơi này, nhưng mà trong cơ thể của Tề Nhạc cũng hạ cấm chế lại Tiểu Bằng. Tu vi Tiểu Bằng tuy nhiên không yếu, nhưng so sánh với lão gia

hỏa này vẫn còn kém quá xa. Xi Vưu đang có chút đắc ý cho rằng Tề Nhạc

muốn tan thành mây khói dưới tay mình. Nhưng mà đột nhiên một bóng đen

xuất hiện làm cho trong lòng hắn có báo động tăng lên. Tề Nhạc ở phía

sau, không cảm giác được cái áp lực cực lớn kia. Nhưng mà cảm giác của

Xi Vưu với hắn hoàn toàn khác nhau. Ngưu Ma Vương là ai? Hắn là Vương

của Hung Thú cường đại nhất từ trước đến nay!

Chỉ vừa mới

xuất hiện, khí tức hung lệ vô cùng khổng lồ đã làm cho Xi Vưu lâm vào

khủng hoảng cực độ. Theo bản năng liền đem Bàn Cổ phủ chắn ngang trước

ngực, khí phách khổng lồ đột nhiên tuôn ra cùng đối kháng với Ngưu Ma

Vương.

Ngưu Ma Vương lẳng lặng phiêu phù ở giữa không trung,

cũng không lập tức phát động công kích về phía Xi Vưu, nhìn về viễn cổ

Ma Thần trước mặt, Ngưu Ma Vương nở nụ cười. Mặc dù trên tay hắn không

có bất kỳ vũ khí gì, nhưng mà thân hình cực lớn cao tới mười mét không

phải là Xi Vưu có thể so sánh được. Riêng khí tức phát tán trên người

cũng đủ để làm cho bất luận kẻ nào lâm vào sợ hãi mãnh liệt. Năng lượng

khổng lồ chấn động đã làm cho phần lớn không gian xung quanh sinh ra cảm giác sắp sụp đổ. Cho dù là Xi Vưu đối diện với Ngưu Ma Vương cũng có

cảm giác hít thở không thông.

Xi Vưu dù sao cũng không phải

là cự thú viễn cổ, tuy hắn tu luyện nhiều năm, cũng bỏ ra vô số cố gắng, nhưng hiện tại, thực lực của hắn so với cấp 3 tên hung thú vương, thủ

hạ của Ngưu Ma Vương cũng không khác là mấy. Nếu không phải còn có Bàn

Cổ phủ trong tay, chỉ sợ rằng áp lực của Ngưu Ma Vương mang đến cho hắn

cũng làm hắn sớm hỏng mất.

Ngưu Ma Vương lẳng lặng đứng trước mặt Xi Vưu. Chậm rãi vươn tay phải của mình ra:

- Giao cho ta, ta lưu lại cho ngươi cái mạng nhỏ.

Nhìn Ngưu Ma Vương đứng trước mặt, trong mắt Xi Vưu càng ngày càng kinh hãi:

- Ngươi, ngươi là…

Ngưu Ma Vương hừ lạnh một tiếng:

- Nếu biết ta là ai. Chẳng lẽ ngươi còn có gì phải do dự sao ? Hoặc là

hủy diệt, hoặc là giao Bàn Cổ phủ trên tay của ngươi ra.

Xi Vưu hoảng sợ nhìn Ngưu Ma Vương:

- Không phải là ngươi đã mất tích sao? Làm sao lại, làm sao ngươi lại

xuất hiện ở nơi này. Ngươi chớ quên, nếu như lúc trước không có ta,

ngươi làm sao có thể trở nên cường đại như bây giờ. Chẳng lẽ ngươi muốn

lấy oán trả ơn sao?

Ngưu Ma Vương cười lạnh một tiếng:

- Lấy oán trả ơn? Đến bây giờ ta cũng không biết đây là ý gì. Tại trong suy nghĩ của ta, chỉ có càng trở nên mạnh mẽ hơn mới là trọng yếu nhất. Đem Bàn Cổ phủ giao cho ta, ngươi có thể đi được rồi. Nếu không mà nói, ngươi có thể thử một chút, cho dù là một kiện thần khí, ngươi có thể

chống đỡ được ba chiêu trước mặt ta hay không.

Tề Nhạc đang

lơ lửng giữa không trung đang trị liệu thương thế trên người, vừa cảm

thụ biến hóa của năng lượng mà Ngưu Ma Vương tản ra. Quá cường hãn, đúng là quá cường hãn. Hiệu quả của không gian sụp đổ kia khiến cho lĩnh vực Đồng Sinh Cộng Tử của hắn và Ngưu Ma Vương cũng bị áp chế rất mạnh. Đây mới thực sự là trạng thái hoàn hảo của Ngưu Ma Vương! Hắn bây giờ tựa

hồ không giống như tên Ngưu Ma Vương mà lúc trước mình chiến đấu. Ở thời điểm đó, Ngưu Ma Vương còn phi thường dễ bị kích động, nhưng bây giờ

trên người hắn không có bất kỳ tâm tình chập chờn sinh ra. Chẳng lẽ ngủ

say ở trong cơ thể mình lại khiến cho thực lực của cái tên đáng sợ này

tăng lên một bậc sao? Trời ạ! Hắn vốn đã quá cường đại rồi. Nếu quả thật giống như mình nghĩ, lĩnh vực Đồng Sanh Cộng Tử đến tột cùng có thể hạn chế được hắn trong thời gian bao lâu đây? Nghĩ tới những thứ này, trái

tim Tề Nhạc không khỏi bị run rẩy mấy lần.

- Không, không có khả năng.

Xi Vưu nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế của Ma Thần cho dù ở trước

mặt Ngưu Ma Vương cũng được bày ra, cường hoành đem Bàn Cổ phủ nâng lên

trước ngực mình, hung hăng nhìn Ngưu Ma Vương ở trước mặt:

-

Dù sao lúc trước ta cũng đã từng giúp ngươi. Ngưu Ma Vương, ngươi nên

biết ta có được cái Bàn Cổ phủ này khó khăn đến dường nào, ta quyết

không thể nào giao nó cho ngươi. Nếu làm vậy, ta liền xong rồi.

Ngưu Ma Vương khinh thường nói:

- Nhưng mà như vậy, ít nhất ngươi còn có thể tiếp tục sống sót. Không

phải ngươi rất sợ chết sao? Như thế nào? Chẳng lẽ hiện tại ngươi đổi

tính rồi chăng. Kiên nhẫn của ta có hạn. Giao ra đây.

Nhìn về Ngưu Ma Vương, thân thể Xi Vưu chậm rãi hướng về phía sau phiêu động, đột nhiên hắn nở nụ cười:

- Ta ngu quá rồi, thật sự là quá ngu rồi. Bây giờ ta còn có gì phải e

sợ ngươi nữa. Ta có Bàn Cổ phủ mà! Tuy rằng chênh lệch thực lực của ta

và ngươi rất lớn, nhưng mà có Bàn Cổ phủ trên tay, cho dù ngươi muốn

giết ta mà nói, cũng không phải là một chuyện dễ dàng như vậy. Ít nhất,

nếu đánh không lại thì ta không thể chạy trốn sao?