Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 897: Sử lệnh xuất chiến, Ngưu Ma Vương với Xi Vưu (2)

Xi Vưu là Ma thần, chính là một lão thần không tốt lành gì, lão

nhất định sẽ không vì đám thuộc hạ của mình mà thu liễm chiêu thức. Đám

quân tộc Cửu Lê vô cùng hiểu rõ phong cách này của Xi Vưu, cho nên, sau

khi thấy được hiệu quả to lớn của Khai Thiên Tích Địa, chúng nhanh

chóng rút quân về những hẻm núi, thung lũng khác. Tề Nhạc cùng Xi Vưu

vừa ngưng chiến trong chốc lát, nhưng vì đại bộ phận quân đều đã điều

động chiến đấu với quân đội sinh tiếu cho nên có thể nhanh chóng lui

lại, chỉ còn một số ít chậm chân bị ảnh hưởng của trận nổ khủng bổ vừa

rồi nuốt chửng.

Quang minh lại tái hiện giữa nhân gian, mặt

trời dường như cũng một lần nữa tỏa ra sức sống, bóng người màu bạc xuất hiện trước tiên. Bộ dạng Xi Vưu hiện tại có chút chật vật, áo giáp trên người hắn xuất hiện một vết rách, tuy rằng những vết rách này chưa phá

hỏng hẳn chiếc áo nhưng cũng đủ để chứng minh cuộc va chạm vừa rồi kịch

liệt tới cỡ nào. Gã thở dốc từng ngụm, bàn tay phải nắm Bàn Cổ phủ thậm

chí còn hơi run run. Khuôn mặt vốn anh tuần lại càng trở nên dữ tợn hơn, trong mắt hung quang liên tục chớp lên. Mái tóc trắng vốn dựng đứng

trên đầu một lần nữa lại rối tung đằng sau lưng, khí tức trở nên vô cùng bất ổn, dường như lúc nào cũng có khả năng bộc phát ra vậy.

Theo sát cái bóng màu bạc đó là một bóng người màu đen, so với Xi Vưu,

nhìn Tề Nhạc thê thảm hơn nhiều. sau khi dùng toàn lực đánh vào nhất

kích, Nhật Nguyệt Tinh Thần Xích Kim Khải trên người hắn cũng vì không

đủ năng lượng ủng hộ mà biến mất, mà lúc này áo giáp đen trên người hắn

cũng chỉ miễn cưỡng chống cự được thân thể hắn mà thôi. Lục Dực sau

lưng giờ đã biến thành chỉ một đôi cánh màu vàng, đó là năng lượng đến

từ Kim Sí Đại Bằng Điêu, khóe miệng có tơ máu chảy ra. Tuy rằng Tề

Nhạc đã cố nén lại thương thế của mình nhưng lúc lại một lần nữa trông

thấy Xi Vưu, không khỏi phun ra một búng máu tươi. Xi Vưu nói không sai, nếu như dùng bảy Kiếm đầu tiên của Hiên Viên bát Kiếm thì cũng không

thể so với thất thức của Bàn Cổ phủ được, vẫn là kém hơn một bậc! Hơn

nữa năng lượng của mình lại kém năng lượng của Xi Vưu, rõ ràng là bị

đánh bại.

Tóc của Tề Nhạc đã hơi tán loạn, thậm chí cả thân thể đang trôi nổi trên không trung cũng hơi lắc lư, tuy rằng không bị

thương trí mạng, nhưng khí huyết cùng năng lượng trong cơ thể hắn cũng

bị chấn động thật lớn, không phải chỉ một lát là có thể khôi phục lại

như cũ. Nhưng mà, Tự Nhiên Chi Nguyên quả đúng là Tự Nhiên Chi Nguyên

mà!

Năng lượng khổng lồ trong tự nhiên sớm đã làm cho thân

thể của hắn trở nên vô cùng cứng cỏi, trước năng lượng mạnh mẽ đầy tính

phá hủy của Bàn cổ phủ, Tề Nhạc dùng Hiên Viên kiếm chặn chính diện,

mà những dư âm còn lại cũng không đủ tạo thành tổn thương nặng cho Tề

Nhạc.

Mặc dù thua, nhưng Tề Nhạc cũng không có chút nhụt chí. Dù sao, Xi Vưu là ai chứ?

Đây chính là Thượng cổ Ma Thần, mình có thể chiến đấu với hắn trong

thời gian dài như thế đã đủ để tự hào rồi, cho dù hiện tại đổi lại thành Hoàng Đế - thầy của mình ở chỗ này cũng không đánh lại được Xi Vưu với Bàn Cổ phủ đi.

Chạy, trong

lòng Tề Nhạc đột nhiên toát ra ý nghĩ đó, đôi cánh sau lưng đại diện

cho năng lực của Kim Sí Đại Bằng Điểu, hơn nữa, trong cơ thể hắn còn có

một con Kim Sí Đại Bằng Điểu mạnh hơn nữa, chỉ cần rời khỏi được nơi

này trước khi đối phương tập trung được năng lượng vào trong Bàn Cổ phủ thì cho dù là Xi Vưu cũng không có cách nào đối phó với mình. Dù sao,

năng lượng va chạm vừa rồi thật kịch liệt, Tề Nhạc cũng không tin Xi

Vưu không hề bị thương chút nào. Cho dù hắn có năng lượng lớn hơn những

khí thế sắc bén của Hiên Viên kiếm lẽ nào lại dễ dàng bị ngăn cản như

thế chứ?

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau giữa không trung,

một tên đang không ngừng tích tụ năng lượng chuẩn bị công kích thêm một

lần nữa, mà một tên còn lại đang chuẩn bị chớp thời cơ chạy trốn. Trải

qua một kích vừa rồi, Tề Nhạc có thể lĩnh ngộ được rất nhiều ảo diệu

trong đó. Mà Xi Vưu cũng là hoàn toàn yên tâm, tên đối thủ trước mặt này dù sao cũng khá non, cái gọi là đệ thất Kiếm lúc trước hiển nhiên là có vấn đề, nếu không, hắn cũng sẽ không bị thương nặng bởi công kích của

mình như thế. Nhìn sang Tề Nhạc, khóe miệng Xi Vưu khẽ nhếch lên cười. Hủy diệt hắn, như vậy, mình cũng không phải sợ hãi Hiên Viên kiếm nữa!

Đối với Xi Vưu mà nói đây tuyệt đối là một chuyện đáng giá để hưng phấn.

Tề Nhạc biết mình không thể đợi thêm nữa, bằng không một khi Xi Vưu

lại thi triển Bàn Cổ phủ, chỉ cần thần khí cấp bậc như vậy tập trung

đánh vào mình thì cho dù là Thiên Ky Bách Biến Toàn Ki Giới Pháp cũng

không có cách nào chống đỡ nổi. Nghĩ tới đây, Tề Nhạc bắt đầu kêu gọi

Tiểu Bằng trong lòng. Nhưng Tề Nhạc chợt kinh hãi, hắn triệu hoán tiểu Bằng lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Tuy rằng bề ngoài cố

tỏ ra vẻ bình tĩnh, Tề Nhạc cố chấn áp nỗi kinh hãi tràn ngập trong

lòng, Kim Sí Đại Bằng Điêu hỗn đản, sẽ không phải là phản bội chính mình trong hoàn cảnh như thế chứ. Tốc độ của Xi Vưu thế nào hắn không biết,

nhưng Ma Thần đã có thể bay được thì lẽ nào lại chậm hay sao? Với tốc

độ của mình có thể sống mà rời khỏi nơi đây sao? Đủ loại ý niệm không

ngừng dâng lên trong đầu Tề Nhạc, hắn vừa cố gắng kêu gọi Tiểu Bằng,

vừa nỗ lực dùng năng lực của tự nhiên chi nguyên trị liệu thương thế

trong cơ thể cùng hấp thu phần tử năng lượng trong không khí.

Xi Vưu lại giơ Bàn Cổ phủ lên một lần nữa, gã dường như đã thấy được

cảnh tượng Tề Nhạc đẫm máu trước mặt mình, mà Hiên Viên kiếm cũng bị

nghiền nát. Ánh sáng màu bạc lại một lần nữa cường thịnh lên, cho dù đối với gã mà nói thi triển Bàn Cổ phủ cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng,

nhưng so với việc có thể hủy diệt được đối thủ trước mặt mà nói thì

chuyện đó cũng chẳng đáng là gì cả.

Đôi cánh vàng sau lưng

Tề Nhạc triển khai ra, nhưng hắn lại phát hiện, phạm vi bao phủ của

Bàn Cổ phủ lại lớn tới như thế. Dùng tinh thần lực của hắn để dò xét,

xung quanh hắn giống như đã bị một mảnh biển bạc bao phủ lấy. Khi tức

mang năng lượng khổng lồ như thế, khổng hổ là thần khí đứng thứ ba trong thượng cổ thần khí mà!

Tề Nhạc đột nhiên nở nụ cười, hắn

buông tha cho việc ngưng tụ năng lượng của bản thân, cũng lại không có ý định chạy trốn nữa, cứ phiêu phủ như vậy ở đó dường như đã chấp nhận

cái chết vậy.

Nhưng mà, đúng lúc đó, xung quanh thân thể Tề

Nhạc đột nhiên có sự thay đổi, một đạo ánh sáng màu đen bỗng nhiên bắn

ra từ giữa mi tâm của hắn. Quang mang màu đen lập tức phóng đại trên

không trung, cơ hồ chỉ là trong khoảng thời gian nháy mắt cũng đã cao

hơn mười mét. Mà cái bóng đen to lớn đó cũng dường như không cảm nhận

được sự uy áp của Bàn Cổ phủ, lao thẳng tới chỗ Xi Vưu.

Tề Nhạc lầm bầm cũng có chút đắc ý nói:

- Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện. Ngươi không để cho Tiểu Bằng mang ta chạy trốn, không phải là vì thời khắc này hay sao?