Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 531: Ngân Long Tráo miễn dịch năng lượng (3)

Thần sắc trên mặt Tề Nhạc trở nên mờ mịt, mà thể xác và tinh

thần của hắn vào lúc này đã lâm vào thế giới khác. Hắn kinh ngạc phát

hiện thân thể của mình lại nằm trong bệnh viện, chung quanh là không

gian màu trắng, thậm chí còn ngửi được hương vị của mùi thuốc sát trùng

trong không khí. Chung quanh rất bình tĩnh, ở giữa một gian phòng đang

có một mỹ phụ đang nằm.

Thần sắc của nàng tái nhợt, tóc tán

loạn khoác lên gối đầu, nhưng mà, đôi mắt của nàng mở to vô thần, lại

tỏa ra thần sắc ôn hòa, nhìn qua đứa con trên xe. Mà đứa con trong xe

kia đang lăn lộn thân thể xích lõa của mình, ngẫu nhiên còn có thể phát

ra vài tiếng nói mớ.

Đây là nơi nào? Tề Nhạc nghi hoặc hỏi

bản thân, hiện tại hắn đứng chính giữa mỹ phụ trên giường và đứa trẻ

trong xe, nhưng mà, mỹ phụ kia như không nhìn thấy hắn, ánh mắt tập

trung vào đứa trẻ trong xe, trong mắt lộ ra hào quang ẩn chứa tình

thương của mẹ.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một nam nhân từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy nam nhân này, thể xác và tinh thần của Tề

Nhạc rung mạnh, hắn giật mình phát hiện, tướng mạo của nam nhân này có

sáu, bảy phần giống nhau, nhưng còn anh tuấn hơn mình.

Nam nhân đi vào phòng bệnh, bước nhanh tới giường, lại đi xuyên qua người Tề Nhạc, ngồi trên giường, trong mắt lộ vẻ ân cần.

- Em yêu, em thấy thế nào rồi, thân thể có chỗ nào không tốt không?

Vừa nói, hắn cầm tay mỹ phụ, trong mắt lộ ra hào quang ôn hòa.

Mỹ phụ mỉm cười, nói:

- Đồ ngốc, làm gì nhanh hồi phục như vậy được. Em không sao. Anh xem kìa, con của chúng ta rất có sức sống a.

Ánh mắt nam tử từ mỹ phụ nhìn qua đứa trẻ bên cạnh, ánh mắt trở nên nhu hòa, thậm chí có chút hưng phấn, nói:

- Cảm ơn em, em yêu, rốt cuộc anh cũng làm cha rồi. Đây là con của chúng ta, là kết tinh tình yêu đôi ta.

Mỹ phụ nhẹ nhàng gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Anh đã làm cha, đặt cho con chúng ta một cái tên được chứ?

Nam tử cười hắc hắc, nói:

- Tên thì anh đã sớm nghĩ qua rồi, anh hy vọng nó có thể như núi cao,

vĩnh viễn cao cao tại thượng. Kế thừa sự nghiệp nhà chúng ta. Anh dựng

nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dốc sức liều mạng làm việc, tất cả mọi

thứ của anh sau này, đều là của con chúng ta. Cho nên, tên của con anh

đã chọn rồi, gọi là Tề Nhạc a. Tề gia vĩnh viễn nguy nga như núi cao.

Oanh --, nghe nam tử nói câu sau cùng, Tề Nhạc cảm giác đầu của mình

như nổ tung lên, hắn tuyệt đối không ngờ, đột nhiên xuất hiện ở trước

mặt của mình lại chính là ngày mình chờ mong nhất, không biết hận bao

nhiêu lần, chờ mong bao nhiêu lần, cha mẹ trong ấn tượng của hắn suốt

hai mươi năm qua.

Tề Nhạc muốn hò hét, nhưng mà không có phát ra âm thanh nào, đúng vào lúc này, cảnh vật trước mặt đột nhiên biến

mất, ngay sau đó, chung quanh lại lâm vào bóng tối.

- Cha, mẹ, các người ở nơi nào?

Tề Nhạc đau khổ hét lên, bởi vì linh hồn của hắn run rẩy, cha mẹ và những người thân chính là điểm là đau khổ của hắn.

Hào quang biến đổi, trước mặt lại sáng lên, vẫn là căn phòng bệnh này,

nhưng mà trong phòng bệnh lúc này đã mất đi tung tích của cha mẹ hắn,

chỉ còn lại đứa trẻ sơ sinh nằm trên giường, giống như đang ngủ say.

Đây là chính mình sao? Tâm tình của Tề Nhạc lại kích động lần nữa, đây

là mình khi còn bé sao? Thì ra mình cũng có cha mẹ, hơn nữa còn là cha

mẹ yêu con, nhưng tại sao bọn họ lại bỏ rơi mình? Tại sao?

Tề Nhạc phát hiện, chính mình chẳng những không phát ra được âm thanh nào, ngay cả thân thể của hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ chứ không di động

được. Cửa phòng mở ra, một người mặc âu phục đen im lặng đi vào. Hắn

nhìn ra khắp bốn phía, bộ dáng dường như rất cảnh giác, ngay sau đó, tên này bước lên giường của đứa trẻ, trên mặt xuất hiện một tia bất đắc dĩ

nhàn nhạt.

- Hôm nay là cơ hội cuối cùng, bọn họ sắp xuất viện rồi. Thực xin lỗi.

Người này tiến lên trước, ôm lấy đứa trẻ mới sinh trên giường lên, lấy

ra một cái chăn bông nhỏ bọc lên tay, gói kỹ đứa trẻ lại, sau đó lại rời khỏi phòng.

Nhìn thấy một màn trước mặt này, Tề Nhạc đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, người áo đen kia ôm đứa trẻ chính là

mình a, hắn muốn làm gì? Tại sao hắn lại ôm mình? Tề Nhạc không suy nghĩ nhiều mà đuổi theo. Nhưng mà, thân thể của hắn lại không thể nhúc nhích được.

Cảnh trước mặt lại biến mất, tất cả mọi thứ chung

quanh lâm vào bóng tối, trong bóng tối vô biên vô hạn kia, đột nhiên hắn nghe được tiếng hét thê lương.

- Con trai, con trai của tôi đâu! Rốt cuộc nó ở nơi nào?

Âm thanh kích động này hét lên như người bệnh tâm thần, nhưng mà Tề

Nhạc lại phân biệt được rõ ràng, âm thanh này chính là của mỹ phụ kia,

chính là mẹ của hắn.

- Con ở đây, con ở chỗ này, mẹ, mẹ ơi...

Tề Nhạc khóc, tuy hắn hiện tại không có thân thể, nhưng mà tâm của hắn đã rơi lệ.

Đột nhiên trói buộc hắn vào lúc này lại buông lỏng, hắn hiểu được, bản

thân mình không có bị cha mẹ vứt bỏ. Mà là bị người khác bắt đi. Tại sao phải bắt mình đi, nhưng lại ném mình vào cô nhi viện? Vì cái gì lại làm mình chia lìa với cha mẹ chứ, ăn khổ sở nhiều năm như vậy?

Cảm xúc Tề Nhạc lâm vào trong kích động, mà đúng lúc này, cảnh vật chung quanh lại sáng lên, chỉ có điều, lúc này không còn ở trong bệnh viện

nữa.

Tề Nhạc vô cùng quen thuộc cảnh vật chung quanh, chính

là nơi hắn sinh hoạt từ nhỏ, là trước cửa cô nhi viện, một tiểu nam hài

ba bốn tuổi đứng ở cửa, ánh mắt nhìn người qua đường tới lui. Âm thanh

chung quanh rất ồn ào, người đi qua lại không dứt, nhưng mà. Ánh mắt của tiểu nam hài chỉ có cô đơn và bất lực, ánh mắt của nó bình tĩnh, bình

tĩnh tới dọa người. Mà bé trai này chính là Tề Nhạc ba tuổi.

Ánh mắt của đứa trẻ nhìn xa xăm, hóa thành một hình ảnh phóng lớn, mà

trong ánh mắt của Tề Nhạc, từng hình ảnh lập đi lập lại, Tề Nhạc nhìn và phân biệt ra được, những nhân vật xuất hiện chính là mình, bắt đầu từ

khi ba tuổi, về sau là năm tuổi, tám tuổi, mười tuổi, mãi cho đến khi

mình mười chín tuổi, hình ảnh định dạng ở một màn dùng chiêu Bản Chuyên

Phá Vũ Thuật đánh Yến Tử Ất.

Tất cả lại lâm vào bóng tối, tâm thần của Tề Nhạc luôn lâm vào trong kích động, âm thanh la lên thê

lương không ngừng xuất hiện trong nội tâm, tất cả những cảnh này đều là

mình, tất cả những gì trải qua chính là một phần của sinh mạng. Đã thật

lâu không nghĩ tới chuyện của cha mẹ mình, khi tuổi của hắn tăng lên,

hắn đã sớm nhận định mình là một cô nhi chân chính, bất luận là bị cha

mẹ vứt bỏ cũng tốt, cha mẹ mất đi cũng được, tất cả đã không còn quan hệ gì với mình. Còn sống với mình mà nói là chuyện xa xỉ, còn sống mới là

chuyện thống khổ. Mà tất cả những chuyện này, thẳng đến ngày gặp được

Trát Cách Lỗ đại sư mới phát sinh cải biến.

Bóng tối, bóng

tối vô tận, Tề Nhạc phát giác mình rất vô lực, tất cả mọi thứ chung

quanh dường như không thuộc về mình. Từ góc độ người quan sát cuộc đời,

đột nhiên tâm của hắn có cảm giác bị nghiền nát. Giống như bóng tối

trước mặt là nơi đẹp nhất trên đời này.