Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 530: Ngân Long Tráo miễn dịch năng lượng (2)

- Đây chính là cách dùng thông thường của Ngân Long Tráo. Nhưng mà

đã bị tôi dùng Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp phá. Thiên Ky Bách

Biến Tuyền Ki Giới Pháp không thuộc phạm trù năng lượng, hoặc nói nó đã

là một bộ phận thân thể của tôi, là do Kỳ Lân Ẩn một trong Kỳ Lân Bát

Trân trực tiếp phát động.

- Về sau, Lục Lân Liệt Thụ Tích

chết trong tay tôi, mà nội đan của nó bị tôi thôn phệ, mà Luân Hồi quả

tích súc lực lượng truyền tống tôi tới thời đại này nên đã nhiễm vào

trong khỏa nội đan, dưới sự trợ giúp của Luân Hồi quả Lục Lân Liệt Thụ

Tích mới có thể lĩnh ngộ Ngân Long Tráo.

- Bởi vậy, sau khi

tôi hấp thu nội đan của Lục Lân Liệt Thụ Tích không chỉ đạt được năng

lượng Tự Nhiên Chi Nguyên của Luân Hồi quả, đồng thời còn hấp thu Ngân

Long Tráo ẩn vào trong người. Thời điểm ngài tiến hành đọc trí nhớ của

tôi, Tự Nhiên Chi Nguyên đã bị ngoại lực quấy nhiễu, ngay cả tôi cũng

không biết chuyện gì xảy ra, trong lúc chiến đấu với ngài cũng có được

năng lực Ngân Long Tráo.

- Nhưng mà, lúc ấy tôi không nghĩ

tới sẽ dùng Ngân Long Tráo khắc chế ngài, về sau tuy nghĩ như vậy, đây

không phải hy vọng có thể học được nhiều thứ từ ngài sao, cho nên vẫn

không dùng. Hiện tại tôi phải đi. Cho dù tôi không thể đạt được Hiên

Viên kiếm chính thức, cũng hy vọng có thể đi lên nhìn xem thần kiếm có

được lực công kích mạnh nhất trong thập đại thần khí rốt cuộc có bộ dạng gì, cho nên mới mạo phạm ngài.

Hoàng Đế nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

- Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, ta tự phụ nhất là phá tan mọi lĩnh vực, nhưng bây giờ lại thua trong lĩnh vực. Xem ra, thế gian đúng

là không có gì tuyệt đối, một vật luôn luôn bị một vật khắc chế. Không

sai, trong hạn chế của Ngân Long Tráo ta thừa nhận là mình không có chút biện pháp nào.

Tề Nhạc cười hắc hắc nói:

- Sư phụ, tôi có được tính là vượt qua kiểm tra hay không?

Hoàng Đế nhìn qua nụ cười xấu xa trên mặt Tề Nhạc, tức giận không chỗ phát tiết.

- Hảo tiểu tử, anh vừa ý rồi, vượt qua kiểm tra, hừ, xem như anh qua.

Vừa nói hắn nhất chân đá một cước vào mông Tề Nhạc, đá hắn bay lên cao, Tề Nhạc như đằng vân giá vũ, bay lên bình đài trên đỉnh cầu thang.

Vì cân đối tâm tình của Hoàng Đế, Tề Nhạc cố ý làm ra bộ dáng kinh

hoảng, thân thể trên không trung không ngừng cuốn lấy, nhưng mà, chính

thức bay lên bình đài trên đỉnh cầu thang lại hạ xuống rất vững vàng.

Quang ảnh lóe lên, Hoàng Đế đã tới bên người Tề Nhạc, hai người liếc nhau, sau đó cười ha hả.

Tề Nhạc cười rất sung sướng, cũng không phải vì mình vượt qua cửa ải

này, mà là hưng phấn khi thực lực và kinh nghiệm chiến đấu tăng lên.

Thực lực tăng lên là chuyện hắn hy vọng nhất, mà đồng thời cũng làm cho

hắn đắc ý vì nhìn thấy bộ dáng chính thức của Hiên Viên kiếm. Tuy những

kiếm hồn kia chỉ có vẻ bề ngoài của Hiên Viên kiếm, nhưng dù sao chỉ là

kiếm hồn thôi, chỉ có thể nhìn ra bộ dáng đại khái, nhưng không cách nào nhìn rõ ràng.

Bình đài này không lớn, chỉ rộng chừng trăm

mét vuông, ở chính giữa bình đài không có hào quang lóng lánh như tưởng

tượng của Tề Nhạc. Cảnh trước mặt khác hoàn toàn những gì hắn nhìn thấy

lúc trước. Lúc này hắn nhìn thấy Hiên Viên kiếm đang cắm lên một hòn đá

hình vuông cao một mét ở giữa bình đài. Hòn đá kia có rất nhiều văn tự

Tề Nhạc đọc không hiểu ghi khắp hòn đá, mà một ít chữ đó ngẫu nhiên có

chút kim quang nhàn nhạt lưu chuyển.

Mà Hiên Viên kiếm lúc

này, nhìn nó không khác gì thanh kiếm bình thường nằm trong vỏ, không có bất kỳ hào quang lập loè nào. Ngoại hình phong cách cổ xưa, chuôi kiếm

màu đen, thân kiếm to lớn trầm trọng, giống như một thanh kiếm bình

thường làm bằng thiết.

- Đây là Hiên Viên kiếm sao? Hiên Viên kiếm trong thập đại thần khí?

Tề Nhạc vô ý thức hỏi.

Trong mắt Hoàng Đế lộ ra tình cảm dầy đặc.

- Đúng vậy a, nó chính là Hiên Viên kiếm. Năm đó ta đã dựa vào nó mới

có thể bảo vệ nhân loại phát triển tới bây giờ. Đem Cửu Lê Tộc hung tàn

đuổi tới Man Hoang. Nó trong thập đại thần khí, lực công kích cường đại

nhất là Hiên Viên kiếm. Đi thôi, bất luận thành công hay thất bại, đến

nơi đây anh có quyền đi lên tham gia khảo nghiệm thứ ba.

Tề

Nhạc ngẩng đầu nhìn qua Hoàng Đế. Từ trong đó nhìn thấy ánh mắt ôn hòa,

Tề Nhạc nhìn thấy cổ vũ và chúc phúc, hắn biết rõ, sư phụ lúc này hy

vọng hắn có thể đạt được Hiên Viên kiếm. Thế nhưng mà nó thật sự tán

thành mình sao? Đây chính là một trong những thần khí cường đại nhất a!

Chậm rãi nhấc chân lên, từng bước một đi tới gần Hiên Viên kiếm, hắn

phát hiện chân của mình rất nặng, không khí chung quanh giống như ngưng

lại. Hiên Viên kiếm dường như đang hô hoán hắn, cũng đang bài xích hắn,

giờ này khắc này trong mắt của Tề Nhạc, trong thiên địa chỉ tồn tại

thanh kiếm này.

Âm thanh của Hoàng Đế vang lên bên tai Tề Nhạc.

- Hiên Viên kiếm cũng không phải là thanh kiếm giết chóc, trái lại,

những thứ vốn có của nó không quan hệ gì tới giết chóc. Thân kiếm này

một mặt khắc mặt trời mặt trăng và ngôi sao, một mặt khắc sông núi cỏ

cây. Chuôi kiếm một mặt khắc thuật nông gia súc kéo cày, một mặt khắc kế sách nhất thống. Chính là đại biểu dũng khí, trí tuệ, nhân ái, Hiên

Viên kiếm thể hiện chỉ dùng hai chữ hài hòa mới hình dung được, đó chính là thánh đạo.

Nhìn qua Hiên Viên kiếm phong cách cổ xưa, Tề Nhạc thì thào lập lại lời Hoàng Đế lời nói.

- Thánh đạo.

- Đúng vậy, chính là thánh đạo. Dùng tâm của anh đi cảm thụ những gì

Hiên Viên kiếm có khả năng mang lại, tiếp nhận khảo nghiệm của nó với

anh. Nếu như anh có thể rút nó ra khỏi vỏ, như vậy anh chính là chủ nhân của nó.

Trong ánh mắt Hoàng Đế tràn ngập cổ vũ, Tề Nhạc có

thể thông qua cửa ải của hắn, hiện tại ngay cả hắn cũng không dám khẳng

định tương lai của người trẻ tuổi trước mặt rốt cuộc là Thánh A La dùng

Hiên Viên kiếm hay không. Cùng là nhân loại, hơn nữa suy nghĩ cho nhân

loại, Hoàng Đế hy vọng Hiên Viên kiếm nên được nhân loại sử dụng, mà

trước mắt chính là thời cơ tốt nhất.

Tề Nhạc chạy tới trước

Hiên Viên kiếm, khoảng cách chuôi kiếm càng gần, áp lực trong nội tâm

của hắn càng mạnh, đúng như lời Hoàng Đế đã nói, trên chuôi kiếm thật

dài kia, điêu khắc rậm rạp kiểu chữ hắn không hiểu được, thở sâu, Tề

Nhạc tán vân lực khắp tứ chi bách hài, chậm rãi nâng hai tay lên, nắm

lấy chuôi kiếm vừa thô và to.

Trong khoảng khắc đó, thân thể

Tề Nhạc giống như dừng lại không còn chút phản ứng, tất cả mọi thứ chung quanh ngừng lại, mà thân thể Hoàng Đế cũng biến mất khi hắn cầm chuôi

kiếm.

Một cổ năng lượng tinh khiết từ hai tay của Tề Nhạc

tiến vào trong cơ thể, vân lực trong người Tề Nhạc sinh ra phản ứng,

nhưng mà, không đợi vân lực chặn đường, năng lượng tinh khiết này tứ tán ra trực tiếp dung nhập vào người của hắn, ngay sau đó, trong óc Tề Nhạc lâm vào trống rỗng, trước mắt không có Hiên Viên kiếm, cũng không có mộ Hiên Viên.