Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 504: Hiên Viên thần kiếm (3)

Ngưu Ma Vương chậm rãi giơ cao cây xiên ba chỉa của mình lên, nói:

- Nếu như Hiên Viên kiếm trong tay ta, có lẽ còn có thể phát huy thực

lực chân chính, các người sao? Còn kém quá xa. Hôm nay vừa vặn, hủy diệt ngay con Kỳ Lân và con Huyền Vũ hèn nhát này, cũng xem như ta đi chuyến này không uổng công.

Y Nhược cười nhạt một tiếng, thân thể

đi lên phía trước, nàng duỗi bàn tay phải trắng mịn như ngọc ra, chậm

rãi cầm chặt chuôi Hiên Viên kiếm, Huyền Vũ đổi thành hai tay nắm kiếm,

năng lượng khổng lồ không ngừng đưa vào thần kiếm.

- Ngưu Ma

Vương, có lẽ ta nên xưng ngươi như vậy nhé? Không tệ, ngươi phán đoán

rất chính xác, bất luận là ta hay là Long Giang, đều không đủ năng lượng thúc dục Hiên Viên kiếm. Hiên Viên kiếm tiêu hao thật sự quá lớn, nhưng mà, nếu như ta dùng chung cực Kỳ Lân Tí thúc dục thì sao? Ta cũng muốn

biết, kể cả ngươi trong đó, hôm nay ta có thể hủy diệt bao nhiêu hung

thú. Nếu như có thể đổi được mạng của ngươi, cái chết của ta với thần

thú mà nói, tuyệt đối có giá trị.

Hào quang màu bạc và màu

vàng hỗn hợp hiện ra với nhau, phối hợp với năng lượng của Long Giang,

nhìn bàn tay phải nhỏ nhắn của Y Nhược lập tức không giống lúc nãy, tuy

kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, nhưng mà, khí tức vô kiên bất tồi kia ngưng tụ thành thực chất, hướng Ngưu Ma Vương đâm tới. Năng lượng khổng lồ không ngừng bốc lên, váy dài của Y Nhược không gió mà bay, hai mắt nàng sáng

lên, lập loè, chính là hào quang màu bạc thuộc về huyết mạch Kỳ Lân.

Trong quá trình hai bên giằng co, Tề Nhạc đã lôi kéo Văn Đình đập đôi

cánh sau lưng, nương tựa vào năng lực Kim Sí Đại Bằng Điêu Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý, lách mình đi tới bên cạnh Y Nhược cùng Long Giang,

cộng đồng đối địch với bọn họ.

Cảm nhận được khí tức từ Hiên Viên kiếm phát ra, rốt cuộc Ngưu Ma Vương cũng biến sắc, đầu trâu cực lớn lúc lắc.

- Tốt, hôm nay xem như các ngươi lợi hại. Y Nhược, Long Giang, các

ngươi nên bảo vệ tốt Hiên Viên kiếm mới được, ngàn vạn lần không nên làm mất, chúng ta đi.

Vừa nói, hắn lại nhìn qua Tề Nhạc, thân

thể chậm rãi bay ra phía sau, toàn thân phát ra năng lượng không giảm mà còn tăng, cầm theo cây xiên ba chỉa bay xa, mang theo mười mấy hung thú vạn năm phía sau, bay về nơi xa.

Năng lượng trên người Y

Nhược cũng không có yếu bớt, lúc này, ánh mắt của nàng nhìn qua rất nhu

hòa, nhưng không có bất cứ tia cảm tình nào chấn động, khí cơ hoàn toàn

tập trung vào người Ngưu Ma Vương, lẳng lặng đợi hắn rút lui. Không có

đuổi theo, cũng không lui lại.

Mắt thấy Ngưu Ma Vương mang

theo đám hung thú biến mất trong tầm mắt của mọi người, hào quang màu

bạc trên người Y Nhược dần dần rút đi. Nàng giống như bị thương, khuôn

mặt lập tức trở nên tái nhợt, thở dài một hơi, được Long Giang nâng đỡ

vẫn thở hồng hộc. Mà khí tức năng lượng trên Hiên Viên kiếm rút đi.

- Tiền bối...

Tề Nhạc vừa muốn nói lời cảm tạ, lại bị Y Nhược ngăn cản, tay lung lay, nàng lạnh nhạt nói:

- Đi theo chúng ta, trước rời khỏi nơi này rồi nói sau.

Vừa nói xong, Long Giang lại ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, rất

nhanh đi về tổng bộ Tộc Thổ, Tề Nhạc thấy đối phương không muốn nhiều

lời, cũng không nên hỏi cái gì, dù sao, hai người đột nhiên xuất hiện

cứu tính mạng của mình và Văn Đình. Vội vàng vỗ cánh sau lưng, đi theo

sau lưng Y Nhược cùng Long Giang. Trước kia hắn tiêu hao năng lượng thật lớn, vừa rồi cũng từ Kỳ Lân biến giai đoạn thứ hai trở lại giai đoạn

đầu tiên, cho nên đôi cánh biến lại màu vàng.

Thời gian không dài, với tốc độ phi hành của bốn người, khoảng cách mấy trăm cây số

không quá xa. Xa xa, Tề Nhạc đã nhìn thấy thôn xóm lớn. Những thôn xóm

này phần lớn dùng gỗ kiến tạo thành, so sánh với người Tộc Thổ Cao Sơn,

dường như còn tiên tiến hơn một chút. Phạm vi bao trùm của bộ lạc này

phi thường khổng lồ. Chẳng những phía trên có bình nguyên, còn kéo dài

qua một con sông lớn chừng vài trăm mét, xa xa còn có rừng rậm, liếc

nhìn lại không nhìn thấy giới hạn. Chí ít có mấy chục vạn dân cư sinh

sống trong thôn xóm này.

Y Nhược cùng Long Giang bay thẳng

vào trong bộ lạc, Tề Nhạc cùng Văn Đình đi theo phía sau, tuy Tề Nhạc

tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng nương tựa vào đặc tính của Tự Nhiên Chi Nguyên, rất nhanh, trong quá trình phi hành hấp thu vượt qua tiêu

hao. Trong quá trình này năng lượng từ từ khôi phục lại. Vì không muốn

hù người Tộc Thổ sợ hãi, Tề Nhạc dùng năng lượng bản thân che dấu thân

thể. Cùng Văn Đình thay đổi một bộ y phục trong Kỳ Lân Châu, lại khôi

phục bộ dáng người bình thường.

Hai người Y Nhược bay thẳng

tới ngọn núi cao vài trăm mét chính giữa bộ lạc, từ không trung nhìn

lại, sườn núi này có địa vị cực kỳ trọng yếu với người Tộc Thổ, chí ít

có một vạn người thủ hộ chung quanh sườn núi. Mà trong tay những chiến

sĩ Tộc Thổ này, phần lớn cầm theo vũ khí bằng gỗ chế thành, tuy nhìn có

chút đơn sơ, nhưng trên vạn người trú đóng nơi này, cũng lộ ra khí thế

trang nghiêm, hiển nhiên là được huấn luyện kỹ càng.

Trên

sườn núi, có một đóng nhà gỗ lớn, Y Nhược cùng Long Giang trực tiếp đi

vào gian nhà gỗ lớn nhất và dừng lại. Quay người, Long Giang phất tay

với Tề Nhạc và Văn Đình, sau đó vịn Y Nhược đi vào phòng.

Tuy Tề Nhạc rất kỳ quái vì sao hai người này không nói chuyện với mình,

nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều. Vừa rồi y nói chuyện với Ngưu Ma

Vương. Tề Nhạc biết rõ, hai người trước mặt này, đều là cường giả trong

thần thú, trong đó Y Nhược lại còn là Kỳ Lân giống mình, chỉ có điều

nàng thuộc tính Thổ mà thôi.

Cảm nhận được khí tức thân thiết trên người Y Nhược, rốt cuộc tâm tình Tề Nhạc tâm cũng trầm tĩnh lại.

Phải biết rằng, thời điểm hắn chiến đấu với Ngưu Ma Vương và các loại

hung thú kia, đã sớm ôm quyết tâm phải chết, nhưng không nghĩ rằng xuất

hiện biến cố như vậy, may mắn hắn và Văn Đình chạy thoát, hồi tưởng lại

những chuyện xảy ra, nói không sợ là không có khả năng.

Thực

lực chân chính của Ngưu Ma Vương thật sự quá cường hãn, đừng nói là hắn, cho dù là một trong ba hung thú vương còn lại, cũng không phải hắn và

Văn Đình có khả năng đối kháng. Nhờ vào ảo diệu của Thiên Ky Bách Biến

Tuyền Ki Giới Pháp mới khiến bọn họ kéo được thời gian dài như vậy.

Nhưng chỉ là kéo mà thôi. Cuối cùng nhất vẫn không mang lại tổn thương

chính thức cho hung thú.

Đi vào nhà gỗ, trong phòng có mùi gỗ thơm ngát, bên trong nhà gỗ bố trí vô cùng đơn giản. Hai bên có năm

chiếc ghế đơn sơ, trung ương có hai cái ghế cùng một cái bàn, nhìn nơi

này giống phòng họp hiện đại, chỉ có điều đơn sơ hơn nhiều. Hai bên của nhà gỗ là cửa sổ lớn, thời đại này không có thủy tinh tồn tại, nhưng

trên cửa sổ có những dây leo nhỏ và màn lụa mỏng, dường như phòng bị

muỗi bay vào.

Long Giang vịn Y Nhược đi tới chủ vị trên tận

cùng và ngồi xuống, hắn ngồi xuống bên cạnh Y Nhược, hào quang màu vàng

trong tay lóe lên, Hiên Viên kiếm đã lặng yên biến mất, sắc mặt Y Nhược

vẫn tái nhợt như trước, lúc này, đôi mắt nhu hòa của nàng còn có mấy

phần sinh khí, chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo bọn người Tề Nhạc

ngồi xuống.