Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 503: Hiên Viên thần kiếm (2)

- Đáng tiếc, ngươi không thuộc về hung thú. Nếu không, có ngươi trợ

giúp, chỉ sợ thần thú đã sớm bị ta diệt sạch rồi. Không sai, ta đã bị

thương, nhưng mà, chẳng phải ngươi cũng như vậy sao? Chuyển di năng

lượng của ba tên đầu đất kia, chỉ sợ cũng tiêu hao tuyệt đại đa số năng

lượng của ngươi rồi, cho dù bây giờ ngươi có thi triển chung cực Kỳ Lân

Tí, chỉ sợ cũng không đem lại thương tổn thực chất cho ta.

-

Tổn thương của ta không nghiêm trọng như ngươi, nếu như không phải

chuyện này quá đột ngột, cho dù liên thủ với ba tên đầu đất kia, ngươi

chẳng thể làm ta bị thương. Sở dĩ ta đuổi bọn chúng đi, chính là cân

nhắc tới chuyện ngươi sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, ta chỉ đề phòng mà

thôi. Tiểu tử, ngươi nên tự hào mới đúng, cho dù là những tộc nhân của

ngươi, cũng không có ai thấy qua hình dáng chân thật của ta đâu.

Đột nhiên nội tâm Tề Nhạc khẽ động, liên tưởng đến truyền thuyết của Viêm Hoàng đại địa, giật mình nói:

- Chẳng lẽ ngươi là Ngưu Ma Vương?

Ngưu Ma Vương có chút kinh ngạc nói:

- Ngươi biết ta? Không, điều đó không có khả năng, chỉ có những thiên thần ở thời đại xa xôi kia mới biết sự tồn tại của ta.

Đột nhiên Tề Nhạc cười ha hả, tự nhủ:

- Thật biết điều, không nghĩ tới vương của hung thú lại là Ngưu Ma

Vương. Vậy thế giới này, có Tôn Ngộ Không tồn tại hay không? Nhưng mà,

Ngưu Ma Vương cùng Tôn Ngộ Không chỉ là truyền thuyết tồn tại trong thời đại phong kiến của nhân loại a, xem ra, những thần thoại kia không đáng tin!

Ngưu Ma Vương gầm nhẹ một tiếng.

- Tôn Ngộ Không? Tôn Ngộ Không là vật gì?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Là kẻ có thể giết anh!

Lúc nói ra những lời này, hắn cũng biết, dù sao thần thoại cũng là thần thoại thôi, có Ngưu Ma Vương tồn tại, cũng không có nghĩa những nhân

vật thần thoại khác tồn tại.

Ngưu Ma Vương nói:

-

Giết ta? Hừ, trên thế giới này đã không có tồn tại nào giết được ta cả.

Kỳ Lân, chịu chết đi, cho ta cảm thụ chung cực Kỳ Lân Tí của ngươi nào,

rốt cuộc có thể mang cho ta bao nhiêu tổn thương.

- Thực sự không có lực lượng gì có thể giết chết ngươi sao?

Đột nhiên một âm thanh bình tĩnh từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Chủ nhân của âm thanh này là nữ tính, âm thanh của nàng phi thường bình

thản, nhưng vào lúc này, lại không có bất kỳ người nào phân biệt được âm thanh này xuất hiện từ chỗ nào.

Đôi mắt đỏ của Ngưu Ma Vương có hung quang lóe lên. Khí tức vô cùng khổng lồ sinh ra, hắn không có

ra tay với Tề Nhạc cùng Văn Đình, bởi vì, đột nhiên hắn cảm giác được,

một cổ uy áp đủ để uy hiếp sinh mệnh của hắn sinh ra, mà cổ năng lượng

này hắn kiêng kỵ nhất.

Hào quang nhàn nhạt xuất hiện, giống

nhừ từ hư vô hiện ra ngoài. Hai đạo thân ảnh chậm rãi từ trong một vầng

sáng màu vàng đất hiện ra ngoài, hai người này là một nam một nữ. Thân

thể nữ tử bao phủ trong một tầng vải trắng, đây là lần đầu tiên Tề Nhạc

đi tới thời đại này nhìn thấy tồn tại khủng bố như thế, nàng chỉ để lộ

cái đầu ra ngoài, tóc dài màu đen rối tung ở sau lưng, rủ xuống tận

chân.

Tướng mạo của nàng nhìn thì rất bình thường, nhưng mà

đôi mắt của nàng sáng như sao trời, giống như có thể nhìn thấu ruột gan

của tất cả mọi người, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào thân thể to lớn của

Ngưu Ma Vương.

Mà tay của tên nam tử kia ôm lấy vòng eo của

nữ tử, tướng mạo của hắn phi thường anh tuấn, mái tóc ngắn màu vàng dựng đứng, thần quang trong mắt như hóa thành thực chất, thân thể khôi ngô

tuấn mỹ cao hai mét, bả vai phi thường rộng lớn. Toàn thân tản ra hào

quang màu vàng, toàn thân bao trùm trong một tầng lân giáp màu vàng, áo

giáp rất tinh xảo, nếu như cẩn thận phân biệt rõ, áo giáp này giống như

sinh ra từ thân thể của hắn vậy. Mà lúc này, ánh mắt của Ngưu Ma Vương

cứng lại nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của nam tử đang cầm.

Ngưu Ma Vương nhìn thấy chuôi kiếm này, Tề Nhạc cũng chứng kiến, dùng từ quá tuyệt hình dung thanh kiếm này cũng không đủ, đột nhiên xuất hiện

nam tử dáng người cao lớn, nhưng mà, chuôi kiếm này vẫn không hài hòa

với thân thể của hắn. Thân kiếm chiều dài vượt qua hai mét, độ rộng ước

chừng hai mươi lăm centimet, chuôi kiếm chiếm cứ một phần ba thanh kiếm.

Tuy phần còn lại ở trong vỏ, nhưng cũng có thể cảm nhận được áp lực vô

hình từ thanh kiếm. Mà áp lực này vô cùng sắc bén. Khiến vương của hung

thú tạm thời đình chỉ công kích Tề Nhạc. Nhìn vỏ kiếm ố vàng có phong

cách cực kỳ cổ xưa. Không biết là tính chất gì, chỗ chuôi kiếm có khảm

một viên bảo thạch màu vàng, tản ra hào quang nhàn nhạt.

Con ngươi Ngưu Ma Vương co rút lại, trầm giọng nói:

- Huyền Vũ Long Giang, Thổ Kỳ Lân Y Nhược, các ngươi tới thật đúng lúc.

Nữ tử mỉm cười, nhìn qua Ngưu Ma Vương nói:

- Liền vương của hung thú dẫn đầu nhiều hung thú như vậy đi tới gần Tộc Thổ chúng ta, nếu như ta còn không biết, thì ta thật xấu hổ vì mình là

Kỳ Lân a. Như thế nào, hiện tại ngươi còn khoác lác nữa không?

Ngưu Ma Vương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Khoác lác? Chẳng lẽ bằng vào lực lượng của các ngươi có thể giết ta sao?

Lúc này, đám hung thú bị đánh bay đã chấn chỉnh trận hình, một vầng hào quang hiện ra sau lưng Ngưu Ma Vương. Khí tức khổng lồ hoàn toàn áp chế đám người Tề Nhạc ở bên trong, ít nhất từ biểu hiện mà nhìn, thực lực

song phương không cùng cấp bậc.

Y Nhược mỉm cười, nói:

- Đúng vậy, bằng vào thực lực của chúng ta không thể giết được các

ngươi, cho dù ta liều mạng thi triển chung cực Kỳ Lân Tí, chỉ sợ cũng

không tạo thành thương tổn thực chất cho ngươi. Nhưng mà, dù chúng ta

không thể, cũng không có nghĩa là trên thế giới này không có thực lực

giết được ngươi, thí dụ như nó.

Vừa nói, ánh mắt của nàng nhìn qua thanh cự kiếm trong tay Huyền Vũ Long Giang.

Lúc này, Long Giang vẫn một tay ôm lấy eo Y Nhược vừa một tay cầm kiếm, chậm rãi đem cự kiếm đặt trước mặt của mình, hào quang màu vàng nhạt

hiện ra sau lưng của hắn, hình thành một vầng sáng cực lớn, bảo hộ mình

và Y Nhược vào bên trong. Tay trái nắm bắt vỏ kiếm, giống như tùy thời

sẽ rút kiếm ra.

Hung quang trong mắt Ngưu Ma Vương thu liễm một ít, ánh mắt cứng lại nhìn chằm chằm vào thân kiếm, trầm giọng nói:

- Hiên Viên kiếm?

Âm thanh Long Giang như kim loại vang lên, âm vang mà hữu lực.

- Đúng vậy, chính là Hiên Viên kiếm. Hiên Viên kiếm có danh xưng sắc

bén nhất thiên hạ, không biết có năng lực giết chết ngươi không?

Ngưu Ma Vương khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Huyền Vũ, ngươi cho rằng mình là một trong bốn đại thần thú, thì có

tư cách khiêu chiến với ta sao. Chỉ bằng ngươi đủ sao? Cho dù ngươi có

Hiên Viên kiếm, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của ta. Thần khí cường đại, cũng phải nhìn nó nằm trong tay ai. Chỉ bằng vào ngươi?

Long Giang thản nhiên nói:

- Đúng vậy, thực lực của ta kém xa ngươi, cho dù có Hiên Viên kiếm, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của ngươi. Không nghĩ tới, vương của hung thú lại là một đầu trâu a, đây là lần đầu tiên ta biết được đấy. Nhưng

mà, ta không phải đối thủ của ngươi, cũng không có nghĩa là chúng tôi

không có cách nào tiêu diệt anh. Hôm nay, cho dù ta cùng Y Nhược liều

tới mức cái mạng này cũng không cần, cũng phải hủy anh dưới thân kiếm.